" A! " Hoa Ngu ngây ngẩn cả người, cánh môi truyền đến đau đớn kịch liệt lại như nhắc nhở nàng, tất cả đều là sự thật.
Đến khi nàng định thần lại, theo bản năng muốn đẩy Chu Lăng Thần ra. Không nghĩ tới hắn hình như đoán trước được hành động của nàng, lui lại một bước.
" Hoàng, Hoàng thượng! " Hoa Ngu choáng váng, tên này rốt cuộc còn cái tật xấu gì nữa?!
Nàng sờ sờ môi mình một chút, má ơi máu! Chu Lăng Thần, ngươi dùng bao nhiêu sức lực vậy?!
"A." Cắn nàng một ngụm, tâm tình của Chu Lăng Thần tốt hẳn lên, ánh mắt u trầm nhìn nàng mang theo xâm lược mãnh liệt.
" Nếu ngươi còn không hiểu thì để trẫm nói ngươi biết, ngươi là người của trẫm! " Lửa giận ngút trời kia của hắn giường như đã bị nụ hôn chẳng ra hôn này làm cho tiêu tán. Không chỉ thế, vẫn còn ung dung mà cười với Hoa Ngu được.
Nhưng nụ cười tà mị đó, nào ai dám đối diện!
" Đây là dấu ấn của trẫm. " Hoa Ngu trợn tròn mắt, nhìn bàn tay của hắn xoa xoa mặt nàng. Động tác vô cùng nhẹ nhàng, di chuyển đến cánh môi của nàng, khẽ vuốt ve.
Môi dưới của nàng nóng rát, đau đến mức khiến nàng suýt nữa chảy nước mắt.
Đối diện với Chu Lăng Thần tuấn mỹ vô song, Hoa Ngu nhất thời luống cuống. Trời sinh Chu Lăng Thần có một dung mạo tuyệt hảo, dưới ánh đèn mông lung, càng tôn lên vẻ cực diễm của hắn.
Đôi huyền đồng thâm thúy kia vẫn nhìn chằm chằm nàng. Bên trong hiện lên **, trắng trợn xâm phạm khiến người ta sợ hãi.
Hoa Ngu chỉ thấy bị hắn nhìn như vậy, máu trong người như đông cứng lại. Chu Lăng Thần càng ngày càng gần, đến khi nhận ra thì khuôn mặt kia đã kề sát lại khiến nàng biến sắc.
Đến khi hắn chuẩn bị áp xuống lần thứ hai, nàng mới hoảng hồn dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra.
Chu Lăng Thần dùng không nhiều sức, lúc nàng đẩy thì nhẹ nhàng tránh đi.
Đầu óc Hoa Ngu loạn xạ cả lên, trên cánh môi hồng diễm còn mang theo máu tươi, không nói một lời, lập tức phi thẳng ra ngoài, bộ dạng như bị quỷ đuổi phía sau.
Chu Lăng Thần nhìn nàng hoảng loạn trốn tránh, cũng không đuổi theo. Hắn vẫn đứng đó, sờ sờ khóe môi mình, nụ cười có phần quỷ quyệt. Ý vị thâm sâu hắc ám trong mắt dường như lóe lên quang mang chói mắt.
"A." Hắn cúi đầu cười, cười đến vô cùng tà tứ. Khác hoàn toàn dáng vẻ bạo nộ vừa rồi.
Tâm tình hắn rất tốt.
Vừa rồi, hắn thậm chí còn không khống chế được tức giận phi thường kia. Nhưng hiện tại, hắn cũng xác định được một điều.
Vô luận Hoa Ngu là nam hay nữ, là nam nhân thật hay là thái giám, hắn cũng đã định rồi!
Loại tâm tình này hắn chưa bao giờ có trước đây, nó mãnh liệt, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả gian nan khi lên ngôi vị Hoàng đế, còn khiến hắn hứng thú hơn cả.
Bắt đầu từ khi nào, chính hắn cũng không biết nữa.
Có lẽ từ ngày bắt được "hắn", ngày trói gô cổ "hắn" ở khách điếm, đôi mắt kia...
Update: 16/3/2020
*le: đừng có trách tui =))) trách thì trách người ta cưới nhau nhiều quá