" Được. " Bạch Ngọc Hằng hơi gật đầu.
Chu Mặc Ngân vẫn âm trầm, đang chuẩn bị xoay người thì phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn.
Ầm!
Thanh âm cực lớn, mang theo một loại khí thế kiêu ngạo tới cực điểm. Nó, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người. So với Giang Tố Vân trước đó, động tĩnh càng lớn hơn, càng khoa trương hơn, càng làm người ta không thể bỏ qua hơn.
Ngay cả Chu Mặc Ngân chuẩn bị rời đi cũng không khỏi dừng bước, nhìn qua.
Một ánh mắt, khiến vẻ mặt của hắn càng trở nên khó coi.
Bởi vì, người tới không phải là ai khác mà chính là, Hoa Ngu!
Kẻ khiến hắn phải lăn lộn suy nghĩ nhiều ngày không biết bao nhiêu lần hiện đang ở đây. Nàng mặc cẩm phục màu đỏ, y phục kia thiết kế rất lạ, không giống áo choàng mà nam tử thường mặc, ngược lại từ trên eo trở xuống lại là làn váy tầng tầng lớp lớp.
Nói là váy thì cũng không phải, cái này mà cho nữ tử mặc, cũng không thể tỏa ra hào quang được như nàng. Chỉ là cho thêm trăm nếp gấp như nhau, lại xứng với cẩm phục đỏ rực của nàng.
Nếu nói Giang Tố Vân thuần tịnh thanh khiết, thì Hoa Ngu chính là yêu tà mị hoặc.
Đã vậy, còn thích cười híp mắt với người khác. Bộ dạng kia, thật giống một con hồ ly giảo hoạt, khiến người ta ánh mắt không rời.
Hoa Ngu hôm nay vậy mà không mang theo con sói trắng, chẳng qua đằng sau vẫn còn một đám người vạm vỡ mặc phi ngư phục, theo sát nàng còn có Lương Nguy Chi.
" Ai ai! Công công, ngươi xem đi, ta đã nói rồi, chỉ cần đá cửa là có thể thu hút sự chú ý của mọi người! " Lương Nguy Chi thấy người người đều nhìn chằm chằm hắn, lập tức vui vẻ.
Mọi người:....
Tên này rốt cuộc có đầu óc không vậy!?
Hoa Ngu nhướn mày, cười như không cười nhìn hắn.
" Bổn vương còn cho là ai không có quy củ ở đây, nguyên lai là hạ nhân đê tiện nhà ngươi! Mà đã là hạ tiện thì dù có cất nhắc thế nào cũng không thay đổi được ti tiện từ trong xương cốt! "
Nàng còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có kẻ thẳng thừng nói trước. Nàng nhíu mày, liếc mắt một cái liền thấy bộ mặt đểu cáng của Chu Duệ.
" Nha, nô gia còn tưởng là ai, hóa ra là Hằng vương điện hạ a! "
Chu Duệ nói cực kì lớn, chắc chỉ sợ kẻ điếc không nghe được. Lương Nguy Chi thấy hắn vũ nhục Hoa Ngu liền nhẫn không được muốn tiến lên. Chỉ là hắn còn chưa đi được hai bước thì đã bị Hoa Ngu giơ tay cản lại.
Lương Nguy Chi tuy là rất ngốc, nhưng lại có một điểm tốt. Hắn mà đã nhận định ai thì sẽ sống chết mà che chở cho đối phương. Chẳng sợ kẻ nào thân phận địa vị cao, to lớn vĩ đại thế nào, hắn đều không tha!
Hoa Ngu giao hảo với hắn một thời gian, hiển nhiên cũng hiểu phần nào tính cách của hắn, cho nên nàng mới ngăn cản.
" Vương gia còn tốt như vậy? " Nàng cười đến thoải mái, " Nô gia còn tưởng trong thời gian ngắn sẽ không thấy được Vương gia, ai ngờ lại gặp Vương gia ở chỗ này. "
" Ngươi có ý gì? " Chu Duệ còn tưởng nàng chuẩn bị nói ra mấy lời khó nghe, nào ngờ nàng lại nói ra một câu chẳng đâu vào đâu.
Update: 25/3/2020
*le: sau một pha uống bia với coca =)) tui đã xỉn quắc cần câu cả ngày hôm qua