Trông cái thái độ khinh miệt của Hoa Ngu, dường như hoàn toàn đối đãi với Giang Tố Vân chẳng khác gì con hát.
Giang Tố Vân vẫn luôn ra vẻ sắc mặt cũng xanh mét. Cực kỳ xanh a!
Bên cạnh nàng có nhiều người như vậy, ai so với Hoa Ngu thân phận cũng cao quý hơn, nhưng chỉ có "hắn"! Chỉ có "hắn" mới dám làm như vậy với nàng!
Đồ tiện nhân!
" Đúng vậy Giang cô nương, mau mau thể hiện bản lĩnh của mình đi! Để Hoa công công còn được mở rộng tầm mắt! " Lời này chả khác nào đổ thêm dầu vào lửa cả. Ngay sau khi Hoa Ngu nói ra mấy lời chẳng mấy tôn trọng người ta thì cái tên Lương Nguy Chi vẫn luôn luôn mồm nói rằng trong lòng chỉ có mình Giang Tố Vân đã bổ sung thêm một câu.
Sắc mặt Giang Tố Vân từ xanh chuyển sang đen hoàn toàn.
Đám người này rốt cuộc đem nàng trở thành cái gì!?
" Công công, ta nói cho ngươi biết, tiếng đàn tiếng ca của Giang cô nương cũng là nhất tuyệt a... " Lương Nguy Chi ngây ngô không biết bản thân vừa mới chọc giận đối phương, vẫn hưng phấn quấn lấy Hoa Ngu mà nói tốt cho Giang Tố Vân.
Giang Tố Vân nhìn tên ngốc tử kia, quả thực không biết nên nói gì cho phải! Nàng hít sâu một hơi, thôi thôi, tên kia chỉ là một kẻ ngốc không biết cố gắng, nàng còn tức giận làm gì!?
" Hôm nay Tố Vân có thể đến với buổi tuyển chọn họa tiên tử đều là nhờ chư vị cất nhắc Tố Vân. " Giang Tố Vân cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, duy trì dáng vẻ tươi cười. Tuy là cười, nhưng trông lại có phần miễn cưỡng, cảm giác như ngoài cười nhưng trong không cười.
" Bây giờ Tố Vân xin hiến cho chư vị một khúc 《 Hoài nam 》* để tỏ lòng biết ơn. "
*tui lười xem raw nên để thế này, mà "hoài" là "nhớ" mà nhỉ? ¯_(ツ)_/¯ (đoán thế)
" Tốt! " Giang Tố Vân vừa nói xong, phía dưới lập tức rộ lên lời khen ngợi.
" Không ngờ hôm nay còn có thể được nghe Giang tiểu thư đàn khúc, thật sự quá là may mắn! "
" Đúng vậy, nghe đâu 《 Hoài nam 》chính là danh khúc, làn điệu tuyệt hay nhưng rất khó đàn tấu, giờ đây được nghe đúng là diễm phúc! "
" Mỹ nhân mỹ khúc, quá tuyệt! "
Bốn phía không ngớt lời tán thưởng.
Hoa Ngu nhếch miệng, tuy cười nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến cực điểm. Giang Tố Vân xác thực có vài phần bản lĩnh, nhưng cũng không đến mức tuyệt phẩm như lời đồn. Nữ nhân này chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, tô đậm bản thân. Cái nghệ thuật đòn bẩy hạ thấp người khác này chỉ cần thông minh một chút là có thể nhìn ra.
Mà một đám ngu xuẩn lại liên thanh khen ngợi nữ nhân giả tạo này.
Trước đây nàng còn nhường nhịn Giang Tố Vân, bởi vì nàng ta là biểu muội của Cố Nam An. Nàng cũng biết rõ thân phận cô nhi của mình, sẽ không đem lại phiền toái cho Diệp gia. Huống chi, khi đó Diệp gia còn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Cứ như vậy, Giang Tố Vân càng được nước làm tới khiến nàng không ít lần chịu nhục.
Mà nay Diệp gia không còn, Giang Tố Vân còn dám ở trước mặt nàng dùng thủ đoạn thì cũng đừng trách nàng không khách khi.
" Tố Vân bêu xấu. " Giang Tố Vân hơi cúi đầu, trước mặt nàng ta nhanh chóng có người đặt xuống một cây đàn cổ.
Nàng ta gót sen nhẹ nhàng, bước tới trước cổ cầm từ từ ngồi xuống. Ngón tay trắng nõn, thanh âm đàn nhạc nhẹ mà tản ra.