" Giang cô nương chẳng phải không thừa nhận đây là Nguyệt Tâm cầm sao? Để nô gia chứng minh cho cô nương. " Người trả lời Giang Tố Vân không phải Đại Hiệp đang xách đao mà là Hoa Ngu ở phía dưới.
Hoa Ngu vừa nói, vừa thưởng trà. Trên mặt nàng nhàn nhã tùy ý, thậm chí còn toát lên cảm giác tiêu diêu tự tại.
" Ngươi... " Giang Tố Vân biến sắc.
" Ra tay đi. " Không đợi nàng ta nói cái gì, Hoa Ngu đã nhẹ nhàng phẩy tay.
Nàng vừa ra lệnh, Đại Hiệp lập tức vung đao chém xuống. Không chút do dự chần chừ, giống như trước mặt hắn không phải là một cây cầm mà là kẻ thù không đội trời chung.
" A! " Giang Tố Vân không nghĩ rằng Hoa Ngu nói là làm, còn chưa kịp định thần. Nàng liên tục lùi về sau, hai tay bịt chặt lỗ tai, nhắm chặt mắt lại.
Người phía dưới thấy thế cũng lập tức kinh hô. Chủ yếu là ai cũng không tin một đao này bổ xuống, huyền cầm kia còn nguyên vẹn không hao tổn gì.
" Bang—" Nhưng mà, điều không thể xảy ra lại đang ở ngay trước mắt.
Đại Hiệp dùng toàn lực chẳng những không chém được cây huyền kia, bản thân còn bị chấn đến lùi về sau một bước. Hắn ngẩn người, không thể tin được nhìn cây cầm kia.
Vừa rồi bổ đao xuống, Đại Hiệp biết hắn dùng bao nhiêu sức lực. Không gãy đã đành, lại còn không chút sứt mẻ!
" A! " Ai tận mắt thấy cũng sợ đến ngây người.
" Tiếp tục! " Duy chỉ có Hoa Ngu sắc mặt vẫn như thường, mí mắt cũng không động. Bộ dạng vân đạm phong khinh khiến nàng trở nên nổi bật giữa đại sảnh.
" Người này... " Sau khi nghe Bạch Ngọc Hằng nói, Dung Triệt sớm đã chuẩn bị tâm lí cũng sửng sốt trong chớp mắt.
Bất quá khiến hắn kinh ngạc lại không phải Nguyệt Tâm cầm kia, mà là Hoa Ngu vẫn luôn bình đạm từ đầu đến cuối.
" Vâng! " Đại Hiệp đáp lời, không hề nghĩ nhiều lại tiếp tục dơ đao bổ xuống. Lần này, hắn dùng mười thành sức lực!
" Bang! "
Nhưng mà, kết quả vẫn giống nhau như đúc.
" Thật sự có thứ thần kì như vậy sao!? " Phía dưới lập tức kinh hô không thôi. Tận mắt chứng kiến, không muốn tin cũng phải tin.
" Xem ra, cây cầm này không phải vật bình thường. "
" Nói đùa sao!? Nếu là cầm bình thường, sao có thể chịu được mấy kích kia!? "
Mặc kệ trong đầu Hoa Ngu có ý định gì, ít nhất chuyện trước mắt không phải là giả.
" Xì! " Đột nhiên, giữa đám đông đang kinh hãi lại có người phát ra tiếng cười nhạo, nghe cực kỳ chói tai, lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của Hoa Ngu cũng rời khỏi chung trà trên tay, nhìn về phía người bên kia.
Lại là một đám người quen. Kẻ cầm đầu, không ai khác chính là Đoan Bình quận chúa.
Update: 10/4/2020
* Lần đầu tiên trong đời Mạc Thanh Ninh muốn chửi thề, chẳng buồn nói chuyện với Hoa Ngu nữa, lạnh giọng hừ một tiếng rõ to, nói: " Rồi, rồi, biết ngươi là bảo bối trong lòng Hoàng thượng rồi! " *