Bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần nói cũng biết.
Tuy rằng Hoa Ngu đã thể hiện năng lực, nhưng trong mắt đám người này, mấy chuyện đó cũng chẳng to tát là bao.
" Dương cô nương nói không sai, cây cầm này Tố Vân dùng lâu như vậy, thật sự không có phát hiện ra điều gì độc đáo, có lẽ Hoa công công nhận sai đi! "
Giang Tố Vân vẫn đang ngẩn người vì việc vừa rồi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Tính ra, lời nàng ta nói còn dễ nghe hơn Dương Thải Y rất nhiều. Không phải vì Giang Tố Vân có quan hệ tốt gì đó với Hoa Ngu, mà là nàng ta biết rõ, Nguyệt Tâm cầm đã bị bại lộ.
Đây là Giang Tố Vân cấp cho Hoa Ngu một cái bậc thang, chỉ cần Hoa Ngu lùi một bước, không cần tính toán chi li gì về cây cầm này.
Tuy vậy, trong lòng Giang Tố Vân ít nhiều vẫn có phần bất an, chỉ mong chuyện này nhanh chóng cho qua, để không ảnh hưởng đến phần diễn khúc của nàng!
" Phải vậy không? " Hoa Ngu nhướng mày, trên mặt có chút cười như không cười.
" Không xong rồi! " Nàng không mở miệng đã đành, vừa lên tiếng, Bạch Ngọc Hằng ở trên lầu hai lập tức biến sắc.
" Làm sao vậy? " Dung Triệt còn đang xem đến vô cùng vui vẻ, nhiều người đến tìm Hoa Ngu gây phiền toái như vậy, hắn thật sự tò mò, Hoa Ngu còn có thể tạo ra giông bão đến nhường nào!
" Mau! Mau đi xuống! " Không ngờ, vẻ mặt của Bạch Ngọc Hằng vẫn không tốt lên chút nào, hắn đột ngột quay đầu, nhìn về phía Chu Mặc Ngân.
Chu Mặc Ngân nhíu mày, trên mặt cũng bày vẻ khó hiểu.
" Dương cô nương chỉ sợ là chọc phải phiền phức rồi, điện hạ, vài lần đối đầu qua lại, chẳng lẽ người còn tưởng rằng, Hoa Ngu là người dễ nói chuyện!? " Bạch Ngọc Hằng cũng chẳng buồn giải thích nhiều.
Nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Chu Mặc Ngân, nếu hắn vẫn cứ mập mờ, có khi Chu Mặc Ngân còn không thèm nghe hắn nói.
Nghe Bạch Ngọc Hằng nói xong, hai người còn lại đều trầm mặc.
Vẻ mặt của Chu Mặc Ngân hơi biến đổi, hắn tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận rằng lời Bạch Ngọc Hằng hoàn toàn có lý!
Hoa Ngu không phải dạng người dễ chung đụng.
" Đi! " Dừng một chút, Chu Mặc Ngân lập tức đứng dậy rời đi.
" Người đâu! " Biểu hiện của bọn họ đều rơi vào trong mắt Lương Húc, lúc này hắn cũng lên tiếng.
" Sao thế Lương huynh? Người ta lo lắng cho biểu muội nhà mình thì thôi đi, đến ngươi cũng lo cho Dương Thải Y sao? " Mạc Tử Huân thấy cảnh này, không sợ chết mà chế nhạo Lương Húc một câu.
Nói ra cũng tại ngày thường Lương Húc luôn trưng ra cái bản mặt ngàn năm không đổi, hiếm có khi nào làm ra loại chuyện này, Mạc Tử Huân cảm thấy rất thú vị.
Chu Lăng Thần nghe vậy, nhẹ cong môi mà cười cười... Có chút cổ quái.
" Vậy sao? " Chính chủ bị Mạc Tử Huân trêu chọc cũng không nóng nảy, hắn quay đầu, vẫn ung dung nhàn nhạt nhìn Mạc Tử Huân.
Mạc Tử Huân bị hắn nhìn chằm chằm như vậy đột nhiên cảm thấy có phần kỳ dị, nhất thời không khỏi nhíu mày, nói:
" Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? "
Trong lòng hắn hơi thấy nhột nhột...
" Ta thì không có việc gì phải sốt ruột, chỉ là hình như thế tử gia quên mất, Đoan Bình quận chúa còn đang ngồi bên cạnh Dương Thải Y. "
Sắc mặt Mạc Tử Huân lập tức thay đổi.
Hắn nhìn Chu Lăng Thần, thấy tên này vẻ mặt nhàn nhạt, cười như không cười.
Hắn lại nhìn Lương Húc, tên này lại càng nhạt nhẽo.
" Người đâu! Mau! Bổn thế tử tự mình đi! "
Mạc Tử Huân méo mó phát bực.
Update: 16/4/2020
*le: đã rất lâu rồi tui không động đến manhua của truyện này nữa:))) chả biết nó ra làm sao rồi.
Mà tui quay lại các bác có zui không nè:)))