Ánh mắt kia thật giống như mãnh hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi. Muốn đoạt được, muốn ăn uống thỏa thích, muốn thưởng thức con mồi của mình dưới thân, muốn thấy nó run bần bật trong sợ hãi!
Rất nguy hiểm...
Mang theo lực hấp dẫn trí mạng a!
Sự xâm lược trong đôi mắt kia, cơ hồ không chút che giấu.
Đáng tiếc Hoa Ngu lúc này chỉ lo cúi đầu né tránh tầm mắt Chu Lăng Thần, nào có để ý đến sự thay đổi của hắn.
" Mắc bệnh? Bệnh gì? " Thanh âm như có ma tính của Chu Lăng Thần vang lên trên đầu Hoa Ngu. Nàng hơi ngẩn ra, nhất thời không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Đang suy nghĩ, Hoa Ngu cảm nhận được cằm mình bị túm lấy, bị bàn tay to lớn của Chu Lăng Thần cưỡng bách ngẩng mặt lên.
" Bị bệnh ở chỗ nào, là chỗ này sao? " Tư thế này làm Hoa Ngu cực kỳ không thoải mái, nàng còn chưa làm được cái gì thì Chu Lăng Thần đã xoa xoa môi nàng!
Nàng ngây người...
Này, này lại là tình huống thế nào đây!?
Chu Lăng Thần lại phát bệnh rồi sao!?
" Hôm đó, trẫm cắn mạnh quá à? " Cặp huyền đồng thâm thúy tựa như tĩnh hải không hề chớp mắt mà nhìn nàng. Ngón tay thon dài dừng lại trên cánh hồng diễm, thậm chí còn vuốt ve qua lại.
Trên môi truyền đến xúc cảm, cứ như vậy truyền thẳng vào trong lòng Hoa Ngu. Nàng run lên một cái, chờ đến khi phản ứng lại thì khuôn mặt tức khắc đỏ bừng lên.
Tên biến thái này làm sao vậy!?
Loại, loại hành động này, kiếp trước gọi là gì nhỉ? À, à, là quấy rối!
Hơn nữa nàng là thái giám a!
" Ân? " Chu Lăng Thần thấy nàng không nói lời nào, đôi mắt phượng thường ngày mang theo ánh giảo hoạt lúc này lại điên cuồng kích động.
Giống như một con thỏ con hoảng loạn.
Thỏ con...
Nếu người trong kinh thành mà biết Chu Lăng Thần so sánh Hoa Ngu tàn nhẫn độc ác với thỏ con, chẳng biết sẽ làm cái vẻ mặt như thế nào nữa!
Hô hấp nóng rực của hắn phả lên mặt của Hoa Ngu khiến nàng cảm giác lông tơ của mình đều dựng hết cả lên!
" Hoàng, Hoàng thượng! " Mất nửa buổi, rốt cuộc nàng cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Chẳng qua bây giờ lại hoảng đến cuống, nhất thời loay hoay không biết nên làm thế nào cho cam.
" Hắt xì! " Khẩn trương quá, lại nặng nề hắt hơi một cái.
Ách... Cái đó, tất cả đều phun hết lên Chu Lăng Thần ở gần nàng nhất.
Thật yên lặng —
Cả người Hoa Ngu đều ngây dại. Đầu tiên là toàn thân cứng đờ, sau đó cảm giác được bàn tay đang bóp chặt cằm mình kia buông lỏng đi.
Nàng hít thật sâu(?), cố tìm về một ít lý trí.
Giữ nguyên tư thế một hồi, nàng ngước lên liền thấy được khuôn mặt đen sì của Chu Lăng Thần.
" Hoàng thượng! Nô tài đáng chết! " Hoa Ngu nhìn dung mạo tuấn tú sạch sẽ của Chu Lăng Thần không hề có dấu hiệu của "vật thể lạ" nào đó mà nàng phun ra. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng dám tiếp tục ngồi như thế này a!
Phun linh tinh lên mặt Hoàng thượng, chẳng phải là hành vi tìm chết sao!?
Hoa Ngu quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi mà rụt rụt thân mình.
Đừng nói gì, lúc này nàng thật sự rất sợ.
Vừa rồi khi lên xe, sắc mặt Chu Lăng Thần đã khó coi như vậy, trước mắt nàng còn dám làm... chuyện đại nghịch bất đạo!
Chỉ hy vọng Chu Lăng Thần có thể thấy rằng nàng vẫn còn chút tác dụng mà khoan dung xử lí! Chớ có mà một nhát liền hái đầu nàng xuống mà!
Chu Lăng Thần hơi rũ mắt, thấy bộ dạng cẩn thận cùng ảo não của nàng, sắc mặt có phần không được tốt lắm.
Update: 7/5/2020