" Buông tha ngươi? " Tay trái của Chu Lăng Thần đè hai tay Hoa Ngu lại, tay phải thì nhẹ lướt qua gương mặt nàng.
Ngón tay hắn thon dài trắng bạch, chạm vào da thịt có chút lạnh lẽo khiến toàn thân Hoa Ngu run lên.
Nàng thật sự rất sợ! Cực kỳ sợ Chu Lăng Thần như thế này!
" Ngươi cảm thấy, còn kịp sao? " Trong mắt hắn cuồn cuộn dục niệm khiến người phải kinh sợ, sát vào Hoa Ngu, còn câu môi cười tà. Quanh quẩn mũi hắn, vẫn vương cỗ mùi hương nhàn nhạt trên người Hoa Ngu, không kề thật gần, căn bản là không thể ngửi được, nhưng đã cảm nhận rồi, rất dễ làm người ta nghiện.
Trước mắt Chu Lăng Thần chính là vậy, ngọn lửa kia, càng ngày càng rực cháy.
" Hoàng, Hoàng thượng! " Hoa Ngu cảm thấy não sắp nổ rồi! Trước đây nàng từng hoài nghi Chu Lăng Thần có suy nghĩ khác với nàng.
Song vẫn là không cẩn thận.
Người như Chu Lăng Thần, muốn dạng nữ nhân nào mà chả được! Cái khác thì không nói, hai đại tuyệt sắc mỹ nhân còn đang lù lù trong cung kìa! Sao lại đánh chủ ý lên một thái giám như nàng chứ!?
Mà cái tình huống này, ai đó cho nàng biết đi, ngoại trừ khả năng này còn có thể là gì nữa?
Chẳng lẽ Chu Lăng Thần cảm thấy như thế này thì dễ nói chuyện hơn hả?
" Hửm? " Chu Lăng Thần nhẹ giọng đáp lại, vẻ mặt tà tứ, không chút hoang mang.
Thật giống như hắn chuẩn bị ăn một mâm mỹ thực vậy...
Ăn thật ngon, từng ngụm từng ngụm mà nuốt vào bụng, giải tỏa cơn đói của chính mình.
" Nô tài... Hoàng thượng... Không, không phải, chúng ta như vậy không được! " Ngay lúc này, cách duy nhất mà Hoa Ngu có thể nghĩ ra đó là nói tình nói lý với Chu Lăng Thần!
" Nô, nô tài... Nô tài là thái giám mà! "
" A. " Cho Hoa Ngu nói xong, tuấn nhan bức người của Chu Lăng Thần lại nở nụ cười.
Chu Lăng Thần là kẻ không có keo kiệt về khoản tươi cười, hắn phải nói là cười rất nhiều, nhưng lại giống như ngoài cười trong không cười, hoặc là tựa tiếu phi tiếu.
Cười đến tà mị như vậy, không hề che dấu, hẳn là lần đầu tiên.
Lực sát thương mỹ nam lại tăng gấp mười lần!
Nhưng Hoa Ngu không có rảnh mà lo mấy cái đó, trong lòng nàng ngập tràn cảm giác bất an, bị hắn cười như vậy còn hãi hùng khiếp vía.
" Thái giám? " Chu Lăng Thần thu lại chút ý cười, nghiên mi hơi nhướng, bộ dạng phong lưu làm điên đảo chúng sinh.
Hoa Ngu từng nhìn thấy vẻ mặt này của rất nhiều nam nhân, nhưng không ngờ có một ngày, Chu Lăng Thần cũng có thể xuất hiện vẻ mặt như thế.
Sốc, nàng sốc đến ngây người rồi!
" Tiểu Hoa nhi, sao ngươi lại đáng yêu đến vậy? " Ngón tay hắn cứ xoa đi xoa lại gò má nàng, xoa đến mức chính chủ thấy rùng mình.
Hoa Ngu nhìn hắn, sắp khóc rồi! Bị dọa đến sắp khóc rồi!
" Ngươi còn không hiểu? Người trẫm muốn, không cần biết là thái giám hay nữ nhân, hoặc là, a nam nhân. " Hắn vừa nói, ánh mắt còn rất "vô ý" mà dừng lại ở chỗ nào đó của Hoa Ngu.
Toàn thân Hoa Ngu hình như cứng đờ rồi.
" Không có chuyện trèo lên long sàng của trẫm rồi sau lại rời đi. " Ý cười tà kia vẫn chưa biến mất.
Không đợi Hoa Ngu phản ứng lại, đôi môi nóng rực kia đã muốn áp lên môi nàng.
" Nhưng...! " Hoa Ngu chưa từng nghĩ đến, mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này. Ngay khi Chu Lăng Thần cúi xuống, nàng lập tức nghiêng đầu đi.
Nhưng không tránh được, Chu Lăng Thần vẫn hôn, chuẩn xác lên cổ nàng.