Chỉ là Lễ bộ còn chưa định được ngày đón tiếp sứ thần thì sinh thần của Cố Nam An đã đến trước.
Lần này Cố Nam An trở về, người trong kinh ai cũng muốn tìm hiểu kỹ một phen.
Hắn thay Đại hoàng tử làm việc, chuyện này thì triều thần trong triều ai mà chả biết. Nhưng trước đó hắn bị Thuận An đế phái đi ra ngoài, Chu Lăng Thần lại sau đó đăng vị.
Cũng không biết Cố Nam An trong lòng nghĩ gì.
Bất quá việc hắn đưa sứ thần Hán Giang quốc về cũng đã không tầm thường.
Nguyên bản trận doanh của Đại hoàng tử đều trông vào hắn trở về, nay hắn đã thực sự trở lại, đối với những người này mà nói, thật giống như tìm lại được tâm phúc, mà sinh thần của hắn tất nhiên phải làm thật lớn(?).
Cố Nam An tuổi còn trẻ, thân lại ở địa vị cao. Ở tuổi của hắn mà quyền cao chức trọng như vậy kỳ thật không phải không có, tỷ như Lương Húc của Hình bộ chẳng hạn.
Đừng nhìn Lương Húc chức quan không cao, nhưng trong tay lại nắm thực quyền.
Chỉ là nếu so sánh ra, Lương Húc cũng không thể chói mắt được như Cố Nam An, lại càng không thể ở cái tuổi này có được danh hiệu Định Quốc Công.
Sinh thần của Cố Nam An được chuẩn bị ở trong phủ đệ của hắn. Đây là đại sự đầu tiên của hắn khi trở lại kinh thành, ai cũng muốn lách vào để tham gia lễ sinh thần này.
Nhưng mà điều khiến mọi người không ngờ tới nhất chính là, thiệp mời đầu tiên mà Cố Nam An phát ra, cư nhiên lại dành cho Hoa Ngu.
Hành động này không khỏi khiến toàn thành ồ lên, đều có chút không lý giải nổi ý nghĩ của Cố Nam An.
Hay là hắn muốn dập tắt tâm tư của Đại hoàng tử, ý tứ thanh thanh thản thản làm Hằng vương?
Nhưng hắn đưa cả sứ thần Hán Giang quốc về, thật sự đâu có giống...
Cơ mà Hoa Ngu quả thực là tâm phúc của Chu Lăng Thần, hơn nữa còn là tâm phúc trong tâm phúc!
Đến tột cùng, Cố Nam An muốn làm cái gì?
Suy nghĩ của người ngoài, Hoa Ngu không quá để ý.
Ngược lại khi tấm thiệp mời được đưa đến lại dọa Giang Hải.
Giang Hải cảm thấy, nhất định là Cố Nam An phát hiện ra thân phận của bọn họ cho nên mới làm như vậy, thậm chí nửa đêm còn vội vã chuẩn bị tay nải, muốn đưa Hoa Ngu rời đi.
Hoa Ngu dở khóc dở cười.
Nàng phải phí rất nhiều nước bọt mới loại bỏ được nghi hoặc của Giang Hải. Nhưng dù thế nào thì Giang Hải cũng không muốn nàng đi đến cái lễ sinh thần kia.
Hoa Ngu không phải là sợ người khác(?), dù cho Cố Nam An có khám phá ra thân phận thực sự của nàng, nàng kỳ thật cũng không có sợ hãi giống như Giang Hải.
Lễ sinh thần này, nàng muốn đi.
Mà chả cần phải chủ động đi, ngày thứ hai sau khi Cố Nam An đưa thiếp mời, Chu Lăng Thần đã lệnh người truyền tin, bảo nàng phải tham gia.
Kể từ ngày Cố Nam An hồi kinh, Hoa Ngu liền "bệnh".
Nàng cảm thấy đã lâu bản thân không xuất hiện trước mặt Chu Lăng Thần, tâm tư của Chu Lăng Thần, hẳn là nên phai nhạt rồi đi?
Vạn vạn nào ngờ, kết cục lại là một mệnh lệnh quỷ dị.
Chẳng qua với nàng mà nói, đi tham gia lễ sinh thần còn tốt hơn là đối mặt với Chu Lăng Thần.
Giang Hải nghe xong quyết định của nàng, lại càng dậm chân không thôi. Nhưng cố tình hắn lại không có biện pháp ngăn cản, Hoa Ngu đã muốn làm, bọn họ liền vô pháp can ngăn.
Cuối cùng, hắn chỉ phải lui một bước, đáp ứng để Hoa Ngu đi tham gia cái lễ sinh thần kia, nhưng hắn không yên tâm, nhất định phải đi theo.
Hoa Ngu nhìn cái bản mặt của "Lai Phúc" kia, suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng gật đầu.
Bất quá thấy mấy hành vi của Giang Hải, nàng vẫn muốn cười ra nước mắt.
Cố Nam An mới chỉ phát thiệp mời thôi mà hắn đã kích động như thế kia, nếu để hắn biết những chuyện mà Chu Lăng Thần làm với nàng...
Hoa Ngu ngẫm kỹ, đảm bảo Giang Hải sẽ nổi điên luôn.
Nhưng mà ngày kia thực sự tới, nàng cũng phát điên rồi!