Nàng nói xong, không chỉ có Cố Nam An thay đổi sắc mặt, tất cả những người trong điện đều nhìn về phía nàng.
" Trẫm chưa bao giờ nghe qua cách nói như vậy." Thuận An đế hơi nhíu mày.
" Hoàng thượng, nô tài vẫn có chút mê tín, người này vừa nhiễm máu tươi mấy vạn người, sát khí quá nặng!" Hoa Ngu quay lại, mỉm cười với Thuận An đế.
Chu Lăng Thần thấy nàng đang cười, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng lại không có chút vui vẻ.
Hắn không khỏi nheo mắt.
" Cố ái khanh vất vả." Lời của Chu Lăng Thần đối với Thuận An đế vẫn là có tác dụng, thân thể của chính mình, cho dù có là thần tử tâm đắc, vẫn phải dẹp sang một bên.
" Vâng." Cố Nam An cũng là kẻ thức thời, khom người lui xuống.
Vừa đứng dậy, ánh mắt chằm chằm dính chặt lên người Hoa Ngu.
Đáng tiếc Hoa Ngu đã quay người đi chỗ khác, căn bản không nhìn hắn.
Hắn thu lại ánh mắt, không tiếng động rời khỏi Long Ngâm điện.
........
" Thần nhi, trở về, nhất định phải thưởng lớn hắn!" Chỉ cần một lần châm cứu, Thuận An đế liền cảm thấy cả người thư thái không ít. Trước khi Chu Lăng Thần và Hoa Ngu rời đi, còn một mực dặn dò Chu Lăng Thần.
" Nhi thần tuân chỉ." Chu Lăng Thần gật đầu.
Sau khi rời khỏi Long Ngâm điện, Lưu Hành đẩy Chu Lăng Thần đi, Hoa Ngu thì đi bên cạnh.
Vì sự xuất hiện của Cố Nam An, trên mặt nàng có chút tối tăm.
" Ngươi và Cố Nam An có quen biết?" Hoa Ngu nhìn về phía Chu Lăng Thần.
Thấy hắn bắt đầu chĩa mũi nhọn về mình, giống như nhìn thấu hết thảy.
" Vương gia nói gì vậy, nô tài chỉ là một thái giám, sao có thể biết Định quốc công được." Hoa Ngu cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.
Cố Nam An vốn không có chức vị gì, nhưng sau khi tiêu diệt Diệp gia, lại có được tước vị Định quốc công.
Người nàng từng yêu nhất, lại đạp lên Diệp gia để lên thượng vị, châm chọc cỡ nào?
" Bổn vương lại thấy không phải." Trong mắt Chu Lăng Thần mang theo một chút tìm tòi cùng nghiên cứu.
Hoa Ngu cúi đầu càng thấp, nói:
" Vương gia nghĩ nhầm rồi."
" Hy vọng là thế." Thế nhưng Chu Lăng Thần cũng không dừng lại, tiếp tục công kích:
" Giúp phụ hoàng chữa bệnh, lấy được tín nhiệm của phụ hoàng, sau đó muốn làm cái gì?"
Vốn dĩ Hoa Ngu khi nghe được câu đầu tiên của hắn thì nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ đến hắn lại nói thêm một câu như vậy.
Lời này nghe thì chỉ giống như hỏi bâng quơ, nhưng nội dung ẩn bên trong, thì cực kỳ nguy hiểm!
Trên mặt Hoa Ngu khẽ động, vừa ngước lên, liền chạm phải một đôi mực mâu lạnh lẽo như hồ băng.
Trong lòng nàng không khỏi bị đập mạnh một cái, chẳng lẽ hắn nghi ngờ nàng có ý đồ riêng?
Lợi dụng chân hắn, còn có bệnh của Hoàng thượng, để đạt được mục đích?
" Vương gia." Hoa Ngu dừng bước, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng thay Chu Lăng Thần chỉnh quần áo.
Nhưng cả hai đều biết rõ, đây là nàng đã không còn che dấu nữa.
Ánh mắt Chu Lăng Thần nhìn theo đôi tay trắng noãn đang di chuyển của nàng, trên mặt nhất thời giãn ra.
" Kế tiếp, không phải là nô tài muốn thế nào, mà là Vương gia muốn thế nào." Thanh âm Hoa Ngu nhẹ nhàng mà bay bổng, Chu Lăng Thần liền nhìn nàng.
Thấy nàng thản nhiên tươi cười, ánh mắt lại thẳng thắn vô cùng, không mang chút do dự nào.
" Dù sao thì, nô tài cũng chỉ là nô tài của Vương gia." Hoa Ngu nhìn hắn chớp mắt một cái, sau đó liền ngoảnh đi, vươn tay chỉnh lại hà bao bên thắt lưng Chu Lăng Thần.
Lưu Hành đứng cách đó không xa, nghe được đối thoại của hai người.
Nhưng hắn một chữ cũng nghe không hiểu, hoàn toàn không hiểu, hai vị chủ tử này, rốt cuộc đang làm cái gì bí hiểm.
" Bổn vương cũng không biết, từ khi nào lại có thêm một nô tài trung thành như vậy?" Chu Lăng Thần cười như không cười nhìn nàng.
" Giờ thì Vương gia biết rồi đó." Hoa Ngu cười nói.
Update: 4/5/2019
P/s: mai là khai giảng rồi, lại chuẩn bị 'Mái trương mến yêu' ( ̄┰ ̄*)