" Ba!" Hoa Ngu nghiêng người trốn, phía sau nàng có một cái xe ngựa, một roi này để lại trên xe ngựa một vệt dài thật sâu.
Có thể thấy được Dương Thải Y sử dụng bao nhiêu lực!
" Hừ!" Hoa Ngu híp mắt, nhẹ giọng nói:
" Đều nói nữ nhân trong kinh thành Túc Hạ là chuẩn mực của mọi nữ nhân, không nghĩ đến lại hung hãn như thế, một lời không hợp liền dùng roi quất người!" Nói xong, nàng còn cười lạnh một tiếng, cất cao giọng:
" Đây chính là hình mẫu thục nữ? Ai không biết còn tưởng là người đàn bà chanh chua ở đâu ra!"
Động tĩnh ở đây không nhỏ, hôm nay Bạch Ngọc các có việc trọng đại, có không ít người, thấy mọi chuyện, hầu hết đều quay lại nhìn.
Quay lại liền nhìn thấy, Dương Thải Y thở hổn hển, Mạc Thanh Ninh sắc mặt xanh mét, còn có Hoa Ngu đang nói chuyện.
" Này, đó không phải Đoan Bình quận chúa sao?"
" Đúng rồi, thấy không? Còn có cháu gái của Đức phi nữa kìa!"
" Ây, ban ngày ban mặt còn kiêu ngạo như vậy? Không biết vị tiểu ca kia sao lại chọc vào hai cái người ngang ngược này!"
" Người này đúng là đáng thương!"
Lời của Hoa Ngu khiến mọi người xung quanh chú ý, trong nháy mắt, những lời bàn luận như thủy triều vọt tới các nàng.
Dương Thải Y đã quen thói ngang ngược, thanh danh trong kinh đương nhiên sẽ không tốt, chỉ vì e ngại thế lực của Dương gia, còn có Tứ hoàng tử che chở, nên không ai dám nói gì.
Về phần Mạc Thanh Ninh thì thôi đi...
Người này thích dùng lỗ mũi nhìn người khác, đại khái cũng không được hoan nghênh lắm.
" Ngươi... " Dương Thải Y sắc mặt trắng bệch, đây là lần đầu tiên ả đối mặt với cục diện kiểu này, thấy chung quanh nhiều người chỉ trỏ ả, lòng đầy lửa giận, muốn phác tác.
Nhưng ở đây có rất nhiều người, ả chỉ cầm một cây roi, không phải ai cũng có thể đánh.
" Như thế nào? Dương tiểu thư thẹn quá thành giận sao? Có phải muốn cho người lột quần áo của ta, đem ta đánh chết trên đường, như thế mới trút bỏ được phẫn hận trong lòng ngươi đúng không?" Hai tay Hoa Ngu ôm ngực, dù bận tối mắt vẫn ung dung nhìn ả ta.
Còn vẻ mặt, giống như đang nói với Dương Thải Y. Đến a, cứ việc đến đánh nàng đi a!
Cả mặt Dương Thải Y đều là một màu xanh đen, nâng tay muốn đánh nàng.
" Trời ạ, lần đầu tiên ta biết, trên đời còn có loại nữ tử ác độc như vậy!"
" Nhìn đi, cái bộ dạng này có khi công chúa cũng phải chịu uy nàng ta!"
" Còn có Vương pháp không đấy!?"
Chỉ là ngay thời điểm ả ta vung roi lên, những ánh mắt đặt trên người ả, nháy mắt trở nên khinh miệt cùng chán ghét.
Dương Thải Y sống mười mấy năm, chưa bao giờ bị nhiều ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn như vậy.
Cánh tay vốn giơ cao lên lại lung lay sắp đổ, một roi kia vẫn chưa xuất thủ.
Hoa Ngu nhìn thấy, không khỏi nhếch miệng.
Loại người bị ghét bỏ ngay chớp mắt, rất khổ sở đi?
Những gì ả ta làm cho Hoa Ngu từ trước tới nay, như thế này chả là gì!
Nếu thích nhắm vào nàng như vậy, vậy nàng sẽ cùng bọn hắn chơi, để xem ai đùa chết ai?
" Cẩu nô tài ngươi... " Thực ra Mạc Thanh Ninh cũng không thích Dương Thải Y, chỉ có điều, nàng ta lại càng không thích bộ dáng kiêu ngạo của Hoa Ngu hơn. Chỉ là định xông ra, lại bị Mạc Tử Huân kéo lại.
" Ca ca!" Mạc Thanh Ninh cực kỳ bất mãn.
" Muội còn không thấy rõ tình hình sao?" Khó có lúc Mạc Tử Huân thu lại nụ cười lỗ mãng kia, nghĩ một chút, hắn nhích lại gần Mạc Thanh Ninh, nói nhỏ vào tai nàng ta.
Mạc Thanh Ninh vừa nghe xong, ánh mắt liền sáng lên.
" Người đâu!" Nàng ta thu lại bộ dáng vừa rồi, tiến lên phía trước một bước, cao giọng nói:
" Bắt tên trộm này lại cho bản quận chúa!"
Update: 9/9/2019