" Đem tên cẩu nô tài không hiểu quy củ này xuống cho bổn hoàng tử, loạn côn đánh chết ở tiền điện, răn đe!"
" Vâng!" Chu Duệ vừa nói xong, thị vệ canh giữ ngoài cửa Nguyệt Nhạc cung lập tức tiến vào.
Xông đến chỗ Hoa Ngu.
" Chậm đã." Ai ngờ, Thuận An đế đột nhiên mở miệng.
Vừa nói xong, cả điện đột nhiên trầm xuống.
" Để hắn nói!" Trên mặt Thuận An đế nhìn không ra hỉ nộ, vung tay lên, thị vệ lập tức lui xuống.
" Phụ hoàng." Sắc mặt Chu Duệ thay đổi, " Tên nô tài thấp hèn như vậy, sao có thể làm ô uế Quốc yến!"
Lời này tràn đầy căm phẫn.
Nhưng Thuận An đế ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn.
" Ha!" Hoa Ngu lại nở nụ cười, nàng giương mắt, đôi mắt liễm diễm như hoa đào nhìn về phía Chu Duệ, nói:
" Đại hoàng tử bị nô tài nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận?"
Chu Duệ lúc này chỉ muốn phát hỏa.
Không ngờ lại có một thần tử kéo hắn lại, lắc lắc đầu.
Thái độ của Thuận An đế, có chút kỳ lạ!
" Ở trong điện này, Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử dù sao cũng là thân huynh đệ của Vương gia, vậy mà lại cùng người khác gièm pha, nói Vương gia không đủ tư cách đến đây!"
" Hoàng thượng, nô tài thực sự thấy uất ức thay cho Vương gia!" Hoa Ngu nói xong, còn dập đầu.
Chu Lăng Thần ở bên cạnh nàng, thấy nàng ra vẻ, không khỏi nhếch miệng, khuôn mặt lạnh lùng kia cuối cùng cũng hiện ra tươi cười.
" Nói hươu nói vượn!" Chu Mặc Ngân cũng ngồi không yên, hắn muốn sau này đối phó với Chu Lăng Thần và Hoa Ngu từng chút một, không nghĩ đến người khác cũng không cho hắn cơ hội.
" Quan hệ của bổn hoàng tử và hoàng huynh như thế nào, một nô tài như ngươi há có thể biết được? Từ khi Túc Hạ khai quốc đến nay, Quốc yến đều không để người khiếm khuyết tham dự!"
" Đưa hoàng huynh rời đi, bất quá cũng chỉ là vì muốn tốt cho huynh ấy!"
Hoa Ngu nghe lời hoang đường này, đột nhiên nở nụ cười, châm chọc nói:
" Vì tốt cho Vương gia? Vậy thì, vì tốt cho Tứ hoàng tử, ngài cũng nên rời đi đi?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Chu Mặc Ngân cực kỳ khó coi.
" Làm càn!" Đoan Bình quận vương cũng chịu hết nổi, chỉ thẳng vào Hoa Ngu nói:
" Ngươi là cái thá gì?! Hoàng thượng! Loại nô tài không biết quy củ này, đáng chết trăm ngàn lần, sao có thể dung thứ cho hắn ở đây nói bậy nói bạ?!"
Thuận An đế cũng không vì Hoa Ngu nói chuyện, con ngươi âm trầm.
Hoa Ngu quả thực cực kỳ ngạo mạn, một nô tài cùng quý nhân cãi nhau trong nội điện, chuyện này, cũng là lần đầu tiên!
" Từ khi nào mà bên cạnh Ung Thân vương xuất hiện một kẻ vô pháp vô thiên như vậy? Như thế nào? Vương gia cảm thấy mình không được tham gia Quốc yến, ủy khuất? Vậy nên mới dung túng cho nô tài bên người hồ ngôn loạn ngữ sao?!"
Lời này quả thực giống như khiển trách.
Hoa Ngu ngẩng đầu nhìn người vừa nói chuyện.
Người này cũng không phải ai khác, Hộ bộ thị lang Dương Hữu Học, cũng chính là...
Phụ thân của Dương Thải Y!
Lại tiếp, chính là huynh trưởng của Đức phi đương triều, cữu cữu của Tứ hoàng tử!
Hắn vừa nói, không khí trong điện đã lạnh tới cực điểm.
Dương Hữu Học làm như không biết, còn nhếch miệng, đối với Chu Lăng Thần cao giọng nói:
" Vương gia mặc dù là Vương gia cao quý, nhưng thân mình lại không trọn vẹn, phàm là người khiếm khuyết tham dự triều chính, sẽ nhấc lên một trận huyết vũ tinh phong*, khiến cho dân chúng lầm than!"
*huyết vũ tinh phong: gió tanh mưa máu
" Vì người trong thiên hạ, thỉnh Vương gia thu liễm lại chút đi."
Update; 4/10/2019