Sở Kiều bị đánh thức bởi một mùi hương làm say lòng người.
Bầu trời thưa thớt sao, vầng trăng treo trên cao tỏa ánh sáng dìu dịu như nước, xuyên qua cửa sổ đổ bóng lên giường như vô số cánh hoa lê trắng muốt. Người Sở Kiều mặc một bộ trung y mềm mại trắng tinh như trân châu, mái tóc đen xõa tán loạn trên gối, nàng khẽ nhíu mày rồi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sáng bàng bạc, ánh trăng phản chiếu mặt ao càng thêm phiêu dật xuất trần.
Ban ngày ngủ nhiều nên ban đêm khó ngủ, Sở Kiều khẽ khàng ngồi dậy để không kinh động đến cung nữ bên ngoài, sau đó đi tới cạnh cửa sổ nhẹ nhàng nhấc cửa lên.
Chậu hải đường đỏ thẫm trên bệ cửa sổ đang nở bung, cánh hoa chồng lên nhau như dệt lụa, chập chờn trong khoảng không vắng lặng lả lướt gió đêm. Thiếu nữ duỗi ngón tay khẽ đụng thì một cánh hoa liền lìa cành rơi vào trong ống tay áo rộng thùng thình của nàng.
Trên mặt hồ cách đó không xa thấp thoáng bóng thuyền của cung nhân dạo hồ, tiếng tiêu lượn lờ trong gió khiến không gian trở nên u lãnh như sơn cốc trên núi cao, êm ả như ru ngủ.
Trong thoáng chốc, cảm giác mệt nhọc bồi đắp suốt tám năm như không cánh mà bay, Sở Kiều đứng cạnh cửa sổ, thấy bản thân như một đứa trẻ đi lạc vào tiên giới mà không biết lối về.
Không muốn kinh động đến cung nữ bên ngoài, Sở Kiều nhẹ nhàng nhấc váy, xỏ đôi giày đế mềm có khảm trân chân vào, nhón chân leo lên nhánh cây, men theo guồng dẫn nước rồi nhảy xuống từ lầu hai, vững vàng đáp xuống trên mặt đất.
Nền đất bên dưới khóm hải đường như rất mới, hiển nhiên là vừa được dời đến đây từ nơi khác. Sở Kiều nhớ tới lúc đi dạo trên đường Lý Sách có mỉm cười nói muốn mang gốc hoa kia về, không ngờ hắn lại làm thật.
Chẳng rõ vì sao, đáy lòng Sở Kiều chợt khẽ động, nàng lập tức quay đầu đi không nhìn nữa, như đang cố đập tan gợn sóng vừa lăn tăn nổi lên trong lòng.
Hiện tại đã là cuối hạ, ban đêm không còn sự oi bức của ban ngày, ngược lại còn hơi lành lạnh. Sở Kiều vén váy chậm rãi bước lên cây cầu bằng gỗ mun bắc ngang hồ, bên hồ gió mạnh, thổi vạt váo của nàng kêu loạt soạt. Chân trời trống trải thưa thớt điểm sao, từng cụm mây lững lờ cắt ngang vầng trăng lưỡi liềm treo trên cao, ánh trăng trong suốt khiến không gian càng thêm mênh mông.
Bờ hồ sực nức hương hoa, vô số hồng đỏ cùng hồng trắng mọc xen kẽ, cánh hoa mịn như nhung như được bao phủ trong quầng sáng bạc trong trẻo.
Sở Kiều cảm thấy thực thanh thản, gió đêm phe phẩy trên mặt, tất cả chợt như ảo cảnh trong mộng, dưới chân vẫn bước, một con cá chép đột nhiên nhảy tõm lên làm rối loạn vẻ tĩnh lặng của mặt hồ, gợn lên từng tầng từng tầng sóng nhẹ, nhưng lại tô thêm sự tĩnh lặng của không gian.
Bốn phía vắng lặng không một bóng người, Sở Kiều chống tay ngồi xuống, đầu tựa lên thành cầu, lặng lẽ ngắm nhìn gợn sóng trên mặt nước.
Nàng đã rất lâu không được an tĩnh như vậy rồi.
Mấy ngày ở Biện Đường này đã rửa sạch toàn bộ sát khí cùng sự mệt nhọc của đợt hành trình vừa rồi. Quang cảnh sơn thủy u nhã, khu vườn đầy hoa cùng mái ngói cong cong tô vẽ thêm cho sự thanh nhã của miền non nước phía Nam. Sở Kiều cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, tự nói với bản thân rằng nơi này không phải thành Chân Hoàng, không phải Đại Hạ, không có chém giết cũng không có truy đuổi, nàng tạm thời được an toàn, có thể nhẹ nhõm buông lỏng tâm trí rồi.
Đã tám năm, dù ngoài miệng không nói, dù nàng có kiên cường đến đâu thì cuối cùng vẫn có chút mệt mỏi.
Không biết gió ở Bắc Yến có ấm áp như gió ở nơi này hay không?
Nghĩ tới đây, Sở Kiều đột nhiên cười khẽ.
Sao có thể chứ? Bắc Yến tuyết phủ quanh năm, gió lạnh cắt da cắt thịt, chỉ trên đỉnh Hồi Sơn mới có thảm cỏ xanh để phóng ngựa. Nghe Yến Tuân nói, nữ thần hộ mệnh của Bắc Yến chính là ngụ trên đỉnh Hồi Sơn – ngay tại nơi lạnh nhất, cả đời chăm chú theo dõi chúng sinh, cùng trời cao tranh đoạt ánh mặt trời ấm áp để cho con dân của nàng thêm hy vọng sống còn.
Bắc Yến, Bắc Yến… mỗi một tấc đất là một sinh mạng ngã xuống vun trồng, bên dưới mỗi đóa hoa là xương cốt của các chiến sĩ bảo vệ quốc gia, mỗi làn gió mát đều mang linh hồn của những người hy sinh vì độc lập tự do của đất nước.
Bắc Yến, vùng đất đầy thiên tai khổ nạn nhưng chẳng bao giờ cúi đầu khuất phục thiên nhiên.
Sở Kiều chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy thảo nguyên bạt ngàn trong câu chuyện đầu đề của các chiến sĩ. Mỗi khi ngồi trong bóng tối, chịu đựng cuộc sống không bằng heo chó thì câu chuyện về Bắc Yến, về dãy núi tuyết cùng thảo nguyên mênh mông ở đó chính là niềm vui thú lớn nhất của nàng và Yến Tuân. Mỗi lần như vậy, niềm hy vọng trong lòng bọn họ sẽ dâng trào như đàn ngựa hoang không cương thỏa thích tung vó trên thảo nguyên, mạnh mẽ đến mức đến băng giá đêm đông cũng không thể vùi lấp.
Chưa từng trải qua những giây phút đó thì sẽ không cách nào hiểu được sự liên kết chặt chẽ giữa hai người bọn họ.
Bên trong tòa thành vừa khiến người khác hít thở không thông, vừa dễ dàng bức người ta nổi điên thì bọn họ như hai con sói con chưa mọc lông, chỉ có thể dựa vào nhau mà xoè móng vuốt bé xíu ra với kẻ địch bên ngoài. Bốn phương tám hướng trống trải không có chỗ che cũng không có than ấm, bọn họ chỉ có thể dựa sát vào nhau, tìm kiếm sự ấm áp từ trên người đối phương, tiếp dũng khí cho nhau để tiếp tục sống sót.
Hai người bọn họ là chiến hữu mật thiết, là đồng minh quan trọng nhất và cũng là người thân không thể rời của nhau.
Loại tình cảm phức tạp này đã sớm phá bỏ ranh giới tình yêu nam nữ đơn thuần, đã sớm biến thành tình cốt nhục, đã thành một phần thân thể của đối phương từ lâu.
Mà Sở Kiều cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường, từ khi đến đây, cuộc sống ngắn ngủi của nàng chính là tập hợp của những chuỗi ngày chạy trốn, không ngừng chiến đấu, trăm phương ngàn kế bày mưu, vì vậy có rất nhiều thứ đã bị chôn vào một góc sâu trong đầu. Nhưng trong giờ khắc này, cẩn thận suy nghĩ thì nàng lại không nghĩ ra được gì.
Nàng là một người lý trí, vẫn luôn như vậy.
Nàng biết mình phải làm gì, không nên làm gì, biết tương lai sẽ có gì đang chờ đón bản thân, cho nên nàng vẫn luôn thận trọng đi từng bước một, không cho phép bản thân phạm sai lầm. Có lẽ tính cách như vậy rất không thú vị, không những nặng nề mà còn khô khan, nhưng nàng chính là người như vậy, một khi đã nhận định thì chết cũng không đổi, cố chấp như trâu vậy.
Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Người đó sắp đến, nàng ngửi được mùi vị của gió từ nơi xa, nàng biết, người đó cũng đang nhớ đến nàng.
“Rốt cuộc nàng định một mình ngồi ở đây đến bao giờ?”
Sở Kiều cả kinh, lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy Lý Sách khoác một chiếc áo choàng xanh biếc, eo lưng buộc hờ, vạt áo hé ra để lộ hơn nửa lồng ngực rộng. Mái tóc chỉ dùng một dải lụa buộc lại, tóc mai tùy tiện thả xuống ở hai bên, đôi mắt dịu dàng như cành liễu khẽ nheo lại, bên dưới ánh trăng nhìn như một con hồ ly còn ngái ngủ. Hắn cười híp mắt nhìn Sở Kiều, sau đó đưa tay lên che miệng khẽ ngáp một cái.
Sở Kiều khẽ nhíu mày, “Ngươi đã đứng đây bao lâu rồi?”
“Được một lúc rồi.” Lý Sách loạng choạng đi tới rồi đường hoàng ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa ra một bầu rượu màu bạc, hỏi: “Uống không?”
Sở Kiều lắc đầu, “Ta từ trước đến giờ không uống rượu.”
Lý Sách khẽ nhún vai, “Sống vậy thực không thú vị.”
“Ngươi nửa đêm không ngủ chính là để tới chế giễu ta đó à?”
Lý Sách uống một ngụm rượu, tửu lượng hắn không tốt nên mới uống vài hớp thì mặt đã ửng hồng. Hắn dời mắt khỏi người Sở Kiều, chỉ vào phần đất nhỏ nhô lên giữa hồ, nói: “Nàng có biết gốc cây kia đã sống bao nhiêu năm rồi không?”
Sở Kiều sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi chuyện này nên ấp úng một hồi cũng không đáp được.
Lý Sách tự hỏi rồi cũng tự đáp: “Đã hơn bốn trăm năm rồi. Không ngờ có đúng không? Còn dài hơn so với lịch sử của tổ tiên Đại Hạ.”
Sau đó hắn lại chỉ vào một đóa hoa nhỏ bên cạnh thành cầu, “Nàng có biết đây là hoa gì không?”
Đóa hoa nhỏ kia màu tím nhạt, giữa đống hoa cỏ lại thì nó là nhỏ nhất, cánh hoa chập chờn trong đêm như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
“Hoa này tên là u nhan, nửa đêm nở đến sáng thì tàn, vòng đời chỉ nở duy nhất một lần, tuy chỉ là mấy canh giờ ngắn ngủi nhưng nó vẫn muốn được rực rỡ nhất trong những khoảnh khắc cuối cùng.”
Trên bầu rượu bằng bạc có điêu khắc hình một đóa hoa nhỏ, thoạt nhìn rất giống đóa u nhan kia. Lý Sách ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu rồi xoay đầu lại cười nói: “Kiều Kiều, đời người ngắn ngủi như hoa quỳnh sớm mai, đảo mắt thì tóc đã bạc trắng, có thể vui vẻ thì hãy cố gắng vui vẻ, chớ để uổng phí thời gian.”
Sở Kiều chậm rãi lắc đầu, cất giọng trầm thấp nói: “Nhưng nếu được lựa chọn thì ta vẫn tình nguyện làm đóa u nhan sớm nở tối tàn kia chứ không làm gốc cổ thụ tầm thường cả đời.”
“Ha ha.” Lý Sách bật cười lớn, “Vạn vật đều có cách sinh tồn riêng của mình, u nhan cười cổ thụ cả đời xấu xí tầm thường, nhưng cổ thụ lại trường tồn với thời gian, mưa gió vẫn không đổ, đó chính là thực lực, một vẻ đẹp theo năm tháng, phù du chóng tàn sao có thể bì?”
Sở Kiều xoay đầu lại, thấy mắt Lý Sách sáng ngời, môi nở nụ cười khoáng đạt thì không khỏi chăm chú nhìn hắn, trầm giọng hỏi: “Vậy còn ngươi? Nguyện ý tỏa sáng trong phút chốc hay mang vẻ đẹp tiềm ẩn theo thời gian?”
“Ta?” Lý Sách quay lại, nhất thời cười càng thêm rực rỡ, “Dã tâm của ta tương đối lớn, vừa hy vọng có thể thiên trường địa cửu giống cổ thụ vừa hy vọng lúc nào cũng tươi đẹp như u nhan, ha ha ha.”
Sở Kiều khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt!”
Hai câu trong bài ‘Tương tiến tửu’ (Sắp mời rượu) của Lý Bạch, tạm dịch lời Việt (của Hoàng Tạo, Tương Như): Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
“Thơ hay!” Lý Sách cười một tiếng, ngửa đầu uống rượu rồi đột nhiên nói: “Không ngờ Kiều Kiều cũng là một tài nữ.”
Sở Kiều cười nhạt không đáp mà cũng không phản bác.
“Kiều Kiều, ta có một câu không biết có nên nói ra hay không.”
Sở Kiều mỉm cười, nói: “Nếu như đã coi ta là bằng hữu thì cứ việc nói thẳng.”
Lý Sách bây giờ và Lý Sách bình thường tựa như hai người khác nhau, mặc dù cách nói chuyện vẫn xen lẫn vẻ đùa cợt nhưng nhìn hắn yên lặng ngồi giữa khung cảnh được bao phủ bởi ánh trăng cùng hoa cỏ, ngữ khí của hắn bớt đi mấy phần hoang đường thường ngày, ngược lại nhiều hơn vài phần nhu hòa. Gió nhẹ mơn man ống tay áo của hai người, bóng dáng thiếu nữ váy trắng tinh khôi cùng nam tử khoác áo choàng xanh biếc trong đêm nổi bật nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Sở Kiều đưa tay vén chút tóc mai có hơi rối qua tai, Lý Sách nhìn nàng, ánh mặt đột nhiên nhiều hơn vài phần chân tình, “Hiện tại tuy Đại Hạ không an bình, chư hầu khắp nơi lục đục, loạn dân nổi lên bốn phía, nhưng dù sao cũng là một quốc gia có trăm năm cơ nghiệp vững chắc, như con thuyền dẫu gặp sóng gió nhưng chỉ cần ổn định tay lái thì vẫn có thể lật mình dễ như trở bàn tay. Còn chính quyền Bắc Yến thì tuy như đi đường trải hoa, đến mức có thể buộc Đại Hạ phải dời đô, có điều nội bộ lại không yên, quyền lực hỗn loạn, phía Bắc có Khuyển Nhung nhăm nhe, phía Nam có Đại Hạ thèm thuồng, vị thế không được chính quyền các quốc gia khác thừa nhận. Bắc Yến hiện tại như thuyền nhỏ đi ngược dòng, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ chìm thuyền chết người.”
Nói xong Lý Sách lại đột nhiên cười lên, đưa tay bứt đóa u nhan kia lên, tà mị cười nói: “Bắc Yến và Đại Hạ cũng giống như đóa u nhan và gốc cổ thụ, hiện tại chỉ như một đêm ngắn ngủi, trời sáng thì thắng bại sẽ rõ ràng.”
Một trận gió kéo đến, cuốn theo những cánh hoa tím quanh quẩn lượn vòng trên không trung, cuối cùng bay vào trong hồ.
Sở Kiều nhìn Lý Sách, đột nhiên cảm thấy trước mắt như có một tầng mây che phủ, cố gắng thế nào cũng nhìn không rõ, cũng xem không thấu.
Rất lâu sau đó, nàng từng đem những lời này nói lại cho Yến Tuân nghe. Khi ấy hắn đang ngồi trên lưng ngựa, gió lạnh ở Bắc Yến không ngừng phả lên mặt, mang theo bụi tuyết mịn quét qua hai bên tóc mai. Nam nhân nghe xong cũng chỉ lẳng lặng không nói, hồi lâu sau mới chậm rãi cất giọng trầm thấp, nói: “Thế thì hãy để cho một đêm này kéo dài vĩnh viễn vậy.”
Lúc ấy nàng cũng không hoàn toàn hiểu rõ một câu này của Yến Tuân, nhưng chỉ lẳng lặng suy nghĩ, nói cho cùng thì Lý Sách vẫn không hiểu rõ Yến Tuân. Đại Hạ đích thực là cây cổ thụ ngàn năm, gốc rễ vững vàng có thể vươn khắp bình nguyên Hồng Xuyên, có điều ưu điểm đó cũng chính là nhược điểm, cây cổ thụ đó có quá nhiều cành lá, những cành lá này cần chất dinh dưỡng, cần dưỡng khí, cần ánh mặt trời. Đám cành lá xum xuê này như vật ký sinh không ngừng rút tỉa căn tu của gốc cây, mà mỗi nhánh lại có chi chít cành riêng của mình, san sát không chừa một khẽ hở.
Còn Yến Bắc, cũng như u nhan, tuy yếu ớt nhưng lại có sức sống ngoan cường, chỉ cần một tấc đất cũng có thể sinh trưởng, gặp phải giá rét hay ngày hạ nóng bức, nó đều có thể lẳng lặng ngủ đông chờ đợi thời cơ. Nam tử ưu việt như Yến Tuân sao có thể yên lặng ngồi chờ trời sáng, sao có thể ngồi bàng quan nhìn sinh mạng của bản thân hóa thành tro bụi.
Nhưng đó đều là chuyện rất lâu về sau.
Trong bóng đêm tràn ngập ánh trăng, Sở Kiều lặng lặng nhìn Lý Sách, đột nhiên thấy bản thân dường như vẫn không có cách nhìn thấu người này. Bên dưới nụ cười nhàn nhã không màng thế sự cùng lời lẽ hời hợt kia che giấu quá nhiều thứ, hắn như một đầm nước sâu ngàn trượng không thể thăm dò tận đáy vậy. Mà cũng chính trong khoảnh khắc vừa rồi, nội tâm nam nhân này như chợt mở ra, như cuốn nàng vào trong độ sâu không tưởng đó.
Sở Kiều nhỏ giọng hỏi: “Lý Sách, ngươi có phải là bằng hữu của ta không?”
Lý Sách mỉm cười như một con hồ ly, trả lời một câu không chút liên quan, “Ta là Thái tử của Biện Đường.”
Sở Kiều vẫn không nhúc nhích, tiếp tục hỏi: “Ngươi có thể giúp chúng ta tấn công Đại Hạ không?”
Lý Sách lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không biết.”
“Vậy ngươi có giúp Đại Hạ tấn công chúng ta không?”
Lý Sách hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền cười nói: “Năm đó Bồi La Chân Hoàng cướp mất mười tám châu quận từ trong tay Biện Đường, hai nước không ngừng phân tranh cả trăm năm qua, ta có quậy phá tới đâu thì cũng không thể tự biến mình thành tội nhân của gia tộc.”
Sở Kiều nhướng mày, “Nói như vậy?”
“Cuộc chiến giữa Đại Hạ và Bắc Yến, Biện Đường sẽ không giúp bên nào cả. Đừng nói là Triệu Chính Đức gả nữ nhi cho ta, cho dù nhường cả vợ cho ta thì cũng vô ích, ha ha ha!” Lý Sách nói xong liền đột nhiên cười to.
Sở Kiều cong khóe môi lên, từ từ nở nụ cười, “Đã vậy thì ngươi chính là bằng hữu của ta.”
Hai mắt thiếu nữ sáng ngời, nàng nở nụ cười rực rỡ, chậm rãi đưa một tay ra. Lý Sách đang cười to, nhìn thấy động tác của nàng thì không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền mỉm cười, cũng học theo vươn tay ra nắm thật chặt tay nàng.
Sở Kiều nhẹ nhàng cười, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Lý Sách, nụ cười trên môi đột nhiên càng thêm chói mắt, cằm hơi ngước lên khiến ánh trăng vẩy lên mặt nàng, nhìn mịn màng như tơ lụa thượng hạng.
Nàng cười nói: “Lý Sách, Bắc Yến không phải u nhan, chúng ta cũng không phải là phù du. Đại Hạ tuy là cây cổ thụ cao lớn nhưng gốc rễ của nó đã bắt đầu mục nát, chỉ dựa vào mấy hoàng tử có khí chất thì cũng không thể chống đỡ được. Ngươi chưa từng nghe qua sao, người được dân tâm tất có cả thiên hạ.”
Một khắc đó, Lý Sách đột nhiên cảm thấy có chút lóa mắt, hắn khẽ nhíu mày lẩm bẩm lập lại: “Được dân tâm tất có cả thiên hạ?”
Sở Kiều mỉm cười, cũng biết đối với xã hội vẫn còn lưu hành chế độ nô lệ thì loại thuyết ngữ này quả thực có hơi quá mức tưởng tượng. Nàng gật đầu, đưa mắt nhìn ra phía trước, chậm rãi nói: “Quân chủ thống trị nhân dân, lượng lực của nhân dân lại vô cùng lớn, tất cả quân đội, vũ trang, vàng bạc, lương lực đều là từ dân chúng cùng các nô lệ bị quý tộc miệt thị mà có. Họ chính là người rộng lượng nhất, chỉ cần vẫn còn một miếng cơm mảnh đất để sống thì bọn họ sẽ cam nguyện dùng phần lớn lương thực cung cấp cho người khác, nhưng nếu ngay cả bản thân mà bọn họ cũng không chống đỡ nổi thì sao?”
Sở Kiều quay đầu lại nhìn Lý Sách chằm chằm, trầm giọng nói: “Không một ai nguyện ý ngồi yên chờ chết, Lý Sách, nếu như dân chúng khắp thiên hạ đồng lòng đối nghịch với ngươi, vậy ngươi còn có thể ngồi yên ở vị trí nắm giữ thiên hạ sao?”
Lý Sách sửng sốt, cau mày nói: “Sao có thể như thế?”
Sở Kiều cười một tiếng: “Sao lại không thể, chuyện chưa từng xảy ra thì cũng không có nghĩa là sẽ không bao giờ xảy ra. Trước đó các ngươi có bao giờ nghĩ tới một dị tộc ở quan ngoại sẽ có thể vùng dậy công phá Âm Sơn, đánh chiếm mười tám châu quận hạ du sông Hồng Xuyên rồi lên ngôi lập quốc, từ đó có địa vị ngang hàng với Biện Đường không? Có bao giờ ngờ được Nạp Lan thị sẽ tạo phản rồi lập nên Hoài Tống không?”
Lý Sách nhất thời ngậm miệng, mày kiếm vẫn nhíu chặt.
Sở Kiều mỉm cười, tình trạng các quốc gia hiện giờ cũng giống như triều Hạ trong lịch sử Trung Hoa, bởi vì chẳng bao giờ bị dân chúng thách thức quyền uy nên các bậc quân vương liền cho rằng mình là thần, cho rằng tiện dân sẽ tiếp tục phục tùng chịu khổ đến trăm ngàn năm sau.
Nhà Hạ là triều đại phong kiến đầu tiên của Trung Quốc, truyền được đời vua, từ Hạ Vũ đến Hạ Kiệt được hơn bốn trăm năm thì diệt về tay Thành Thang nhà Thương.
“Lý Sách, ngươi nhìn đi, tất cả đều đã thay đổi, khư khư ôm lấy hào quang cũ là chuyện không thể. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nhận ra dân chúng khi tức giận sẽ mạnh mẽ đến nhường nào, sức mạnh của bọn họ đủ đế lấp sông dời biển, đủ để hô phong hoán vũ làm điên đảo thế gian. Đến lúc đó, từ Đại Hạ, Bắc Yến, Biện Đường, Hoài Tống cho đến dị tộc Khuyển Nhung ở quan ngoại đều sẽ như con kiến đứng trước mặt gã khổng lồ. Ai có thể nhìn trước thế cục thì sẽ là người chiến thắng cuối cùng.”
Trên mặt Lý Sách không còn chút ý cười, nam nhân nhướng mày, bình tĩnh nhìn Sở Kiều mà không nói một lời.
Gió lạnh thổi qua, trong mắt Lý Sách đột nhiên lộ ra vẻ tĩnh lặng, nhưng sau đó liền được thay bằng sự bén nhọn như một mũi tên sắc. Hắn nhìn Sở Kiều chằm chằm, không hề nháy mắt mà cũng không nói lời nào. Gió đêm thổi qua khoảng cách giữa hai người, lạnh lẽo như băng, tô thêm sự thê lương của bóng đêm.
Qua một lúc lâu, trên mặt Lý Sách chợt trở lại vẻ ôn hòa, hắn cười khẽ một tiếng rồi nói: “Kiều Kiều, ta chưa từng nghe qua những lời này nhưng cũng cảm thấy được có chút ý tứ, ta sẽ tinh tế suy nghĩ.”
Sở Kiều biết, một khắc đó, Lý Sách đã nổi sát ý.
Nhưng, cuối cùng hắn vẫn không động thủ.
Mặc dù hai người bọn họ chính là đại diện của hai thế lực khác nhau, lập trường bất đồng mà suy nghĩ cũng bất đồng. Thế nhưng, đúng theo như lời nàng nói, bọn họ là bằng hữu, chỉ chẳng qua, có những chuyện, không cần nói ra nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ.
Bất chợt, Sở Kiều hiểu ra một chuyện đã khiến nàng phiền não rất nhiều năm, tại sao năm đó nhiều phiên vương như vậy nhưng Hạ hoàng lại chỉ muốn hạ thủ với Bắc Yến? Tại sao lại muốn giết chết người trung thành với ông ta nhất là Yến Thế Thành? Nếu như muốn dằn mặt phiên vương, không phải nên bắt đầu từ các phiên vương khác sao? Ví như Linh vương, như Cảnh vương hay đám thế gia kiêu ngạo bất tuân kia?
Bây giờ nàng đột nhiên hiểu ra, nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì Bắc Yến gia nhập Đại Đồng Hành, Yến Thế Thành thi hành tư tưởng mới, phá bỏ phân biệt giai cấp ở Bắc Yến. Từ lập trường nhìn lại thì Bắc Yến đã đi ngược đường với đế quốc.
Giống như trong thời tư bản, chủ nghĩa cộng sản lên tiếng khởi xướng công bằng sản xuất và phân phối tài sản giữa các người dân là chuyện không được tiếp nhận và cho phép.
Lập trường đối địch, dĩ nhiên sẽ có cảm giác bị phản bội mà không thể tha thứ.
Mặc dù khi đó có thể Yến vương cũng không ngờ tới kết quả này, có thể thậm chí cho đến nay ông cũng vẫn không biết mình đã làm sai cái gì.
Sở Kiều khẽ thở ra, tiếng thở dài của nàng chậm rãi phiêu tán trong gió.
Sở Kiều cũng không biết, chỉ một đêm này, những lời nói kia của nàng đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Có đôi khi, nàng giống như một người gieo trồng, lúc vô tình sẽ gieo rắc hạt mầm, những mầm mống này sẽ ẩn mình bên dưới mặt băng lẳng lặng chờ thời cơ, chờ đến khi xuân về hoa nở thì sẽ đâm rễ nãy chồi.
“Kiều Kiều.” Lý Sách đột nhiên xoay đầu lại, khẽ nhướng mày, có chút do dự hồi lâu rồi mới hỏi: “Có thể nói cho ta biết vì sao nàng lại tự tin như vậy không? Nàng và ta đều đã gặp qua đám hội viên bị tẩy não của Đại Đồng Hành kia, vì sao nàng vẫn còn kiên trì như vậy? Là bởi vì… Yến Tuân sao?”
“Không phải.” Sở Kiều lắc đầu, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Bởi vì ta đã tận mắt nhìn thấy.”
Lý Sách sửng sốt, “Sao cơ?”
“Nguoi không thể hiểu đâu.” Sở Kiều đưa mắt nhìn ra mặt hồ, khóe miệng đột nhiên cong lên mỉm một nụ cười.
Không ai có thể hiểu, đúng vậy, nàng đã tận mắt nhìn thấy, nàng biết cái thế giới này sẽ phát triển theo hướng nào, chế độ cũ chắc chắn sẽ lụi tàn, chế độ mới tất sẽ vùng dậy.
Nàng tin chắc, tất cả chẳng qua chỉ còn cần một người dẫn đường.
“Lý Sách, ngươi hiểu chưa? Đây chính là tín ngưỡng, là mục đích sống của ta.”
Beta Nâu có thắc mắc là vì sao Bắc Yến không phải quê hương của bản thân mà Sở Kiều lại nhung nhớ nhiều như vậy. Người dịch thì cảm thấy Sở Kiều không phải nhớ thương Bắc Yến, mà chỉ là mong chờ cảm giác tự do và khoáng đạt trong lời kể của Yến Tuân về Bắc Yến thôi.