Lần đầu tiên Sở Kiều nhìn thấy tiểu thư Hách Liên gia là khi nàng vừa khỏi bệnh.
Vầng trăng cong cong tỏa ánh sáng luồn qua cửa sổ như rải bạc lên mặt đất. Ngọn nến lập lòe khi sáng khi tối, sáp nến tan ra chảy từng giọt một xuống trên đế cắm, đỏ hồng tựa máu. Tấm màn lụa đầu giường nhuốm đầy bụi, bạc màu loang lổ. Tán cây ngoài cửa sổ lay động phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng lại có cánh chim đêm xẹt qua, kêu lên thê lương.
Hách Liên Lăng nghiêng mình nằm trên giường lót đệm bông, thân hình yếu ớt gầy gò cực độ. Trong phòng nồng sực mùi máu tươi, bóng dáng thiếu nữ nằm đó thật tiêu điều, khiến người nhìn không khỏi thấy chua xót.
Kinh Tử Tô ngồi bên cạnh giường, vừa vuốt đầu Hách Liên Lăng vừa lén lau nước mắt, quay sang nói với Sở Kiều: “Chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn còn có thể gặp lại. Sao Hách Liên thị hùng mạnh thuở trước lại luân lạc đến nước này?”
Sở Kiều khoác áo choàng lông hồ vừa được Yến Tuân cho người mang đến, lông hỏa hồ ly đỏ rực càng làm nổi bật mi mục như họa. Nhìn thấy ba tỷ muội Khinh gia lặng lẽ rơi lệ, nàng cũng thấy mủi lòng, dịu dàng an ủi: “Tỷ tỷ cũng đừng quá thương tâm, có thể gặp lại cố nhân vốn là chuyện vui.”
Trước khi rời đi, người hầu bên người Yến Tuân là Phong Trí có tiến lên giải thích: “Cô gái này là do điện hạ trên đường nhân tiện cứu chuộc, vốn đã đưa một khoản tiền để cho nàng đi, không ngờ nàng ấy vẫn cố chạy theo đằng sau. Điện hạ đang trên đường trở về sau khi gặp Nạp Lan trưởng công chúa thì nàng ta chạy ra chắn đường, quỳ xuống dập đầu cầu xin điện hạ thu nhận. Điện hạ thấy nàng đáng thương nên nhất thời mềm lòng mang nàng về theo, khi ấy cô nương vẫn còn đang ở Biện Đường. Về sau đến thành Bắc Sóc đều do nô tài đích thân an bài chuyện ăn ở cho nàng, có điều sau khi khai chiến, nô tài bận bịu đến đầu tắt mặt tối nên nhất thời quên bẵng nàng.”
Phong Trí thao thao bất tuyệt kể một tràng mà Sở Kiều cũng không lưu tâm mấy. Bảy ngày nữa chiến sự phía Đông sẽ bắt đầu nên nàng không có thời gian đi chú ý những chuyện vụn vặt không đáng kể này.
Đến tối, sau khi Yến Tuân trở về thì hai người cùng nhau ăn tối. Nhìn thấy Phong Trí và A Tinh bận bịu sắp xếp hành trang cho Yến Tuân, Sở Kiều thuận miệng hỏi: “Phải lên đường rồi sao?”
Yến Tuân vừa ăn cơm vừa xé mở phong thư mới được gửi đến từ phía Đông, khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Ta sẽ đi cùng huynh chứ?”
Yến Tuân nghe hỏi thì ngẩng đầu lên, để thư xuống bàn rồi trầm giọng nói: “Phía Đông ngập trong chiến loạn, Đại Hạ binh cường tướng mạnh, tác phong hung hãn, ta thật sự không nỡ để muội cùng ta lặn lội đường xa mạo hiểm trong khi thân thể vẫn chưa tốt. Hiện tại nội cảnh Bắc Yến không còn chiến sự, muội vẫn nên ở lại đây thì hơn.”
Sở Kiều khẽ nhíu mày, hơi khẩn trương nói: “Sức khỏe ta đã không vấn đề gì rồi, hãy để ta đi cùng. Ta có thể giúp đỡ huynh, ta có thể…”
“A Sở, ta chưa từng nghi ngờ năng lực của muội, nhưng muội cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức…”Yến Tuân nghiêm nghị trầm giọng nói, hai mắt sáng quắc nhìn Sở Kiều, “Muội đã làm đủ rồi, còn lại hãy giao cho ta. Chẳng lẽ muội không tin ta?”
Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó hiểu, Sở Kiều hơi sững sờ, tay cầm đũa bất giác khẽ run run. Nàng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: “Ta chỉ lo lắng cho huynh.”
Sắc mặt Yến Tuân trở nên hòa hoãn, hắn với tay ngang bàn ăn nắm lấy tay Sở Kiều, mỉm cười nói:“Yên tâm đi.”
Sở Kiều chỉ khẽ cười mà không biết nên đáp lời thế nào. Nàng đột nhiên nhớ ra, kể từ khi Yến Tuân trở về, đã rất lâu nàng chưa từng hỏi đến chuyện trong quân rồi, ngay cả chuyện Đại Hạ dấy binh tấn công phía Đông nàng cũng không hề hay biết.
“Nhân tiện cũng cho huynh biết, ta đã sắp xếp cho Hách Liên Lăng vào ở trong Tây viện rồi.”
Yến Tuân vừa đọc thư vừa thuận miệng hỏi: “Hách Liên Lăng nào?”
“Huynh không nhớ sao? Nàng ấy là tiểu thư của Hách Liên thị ở Hoài Âm, được huynh cứu về đấy.”
Trong mắt Yến Tuân không hề có chút xao động, môi chỉ hờ hững buông một câu: “Hình như cũng có chút ấn tượng.”
Ngọn nến cháy kêu tanh tách, gió ngoài cửa chợt thổi mạnh hơn, Sở Kiều nhẹ giọng nói: “Trước khi đi huynh quên và cũng không dặn dò ta để mắt đến Hách Liên tiểu thư. Lúc lâm trận, nàng ấy bị quân lính của Tào Mạnh Đồng bắt làm quân kỹ, bị hành hạ đến mức tàn tạ không còn hình người.”
“Thế à?”
Ngữ khí của Yến Tuân vẫn không hề thay đổi, khiến Sở Kiều thậm chí còn nghi ngờ không biết hắn có nghe rõ lời nàng nói hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt chăm chú cùng ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi của hắn, nàng lại cảm thấy không nên nói tiếp, vì vậy đành để bát đũa xuống rồi đi vào trong dặn dò nha hoàn nấu nước dọn giường ngủ.
Bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi, dù trong phòng đã đốt lửa hừng hực nhưng vẫn cảm nhận được không khí lành lạnh tràn vào. Yến Tuân thích ăn hạt dẻ nên ban ngày lúc rảnh rỗi, Sở Kiều sẽ ngồi ở đầu giường bóc vỏ từng hạt một, mỗi lần làm là làm hết hơn nửa ngày, dần dần trong phòng luôn phảng phất mùi thơm của hạt dẻ. Vì vậy, trên bàn sách ở đầu giường Yến Tuân luôn có một thố hạt dẻ đã được bóc vỏ sẵn, thành ra phòng hắn cũng dần có mùi thơm như vậy.
Chăn trên giường vừa dày vừa mềm, nệm giường thêu hoa văn đằng long cưỡi mây bằng chỉ kim tuyến tinh tế, mặt giường rộng đến bảy tám người ngủ cũng đủ. Sở Kiều trải từng lớp nệm lên giường, lòng cảm nhận được sự thanh nhàn hiếm có, có lẽ chỉ khi làm được gì cho Yến Tuân, nàng mới có thể cảm thấy bình tâm.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Sở Kiều cũng không quay đầu lại mà chỉ thuận miệng nói: “Nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, trước tiên huynh cứ…”
Lưng chợt có ai áp sát, hơi thở ôn hòa của nam nhân phả lên cần cổ trắng trẻo, Sở Kiều đành phải đứng thẳng lên, khẽ cười đẩy hắn ra, “Đừng phá, ta còn bận trải giường.”
“Người ngoài làm sao ngờ được Sở đại nhân tử thủ Bắc Sóc lập nhiều chiến công hiển hách cũng sẽ làm những chuyện vặt này.”
Biết Yến Tuân đang trêu đùa mình, Sở Kiều cười mắng: “Đồ vô lương tâm, người ta chăm sóc huynh gần mười năm mà còn bị huynh nói như mẫu dạ xoa, ngoài đánh trận ra thì gì cũng không biết làm.”
Yến Tuân cười nói: “Đâu nào, ta chỉ đang cảm khái mình có phúc mà thôi.”
Sở Kiều nghe vậy thì đột nhiên xoay người lại, “Vậy để ta đi theo đi, nhân tiện chăm sóc huynh luôn.”
Nụ cười trên mặt Yến Tuân chợt tắt ngấm, hắn nhìn Sở Kiều thật lâu, sau mới chậm rãi hỏi: “A Sở, muội có biết nguyện vọng lớn nhất của ta những năm này là gì không?”
Sở Kiều khẽ nhướng mi, không đáp lời.
Và dường như Yến Tuân cũng không muốn nàng trả lời, “Những năm này, mỗi lần nhìn thấy muội phong trần mệt mỏi chạy đông chạy tây, ta đều âm thầm lặp lại lời thề, một khi Yến Tuân ta có thể xuất đầu lộ diện thì nhất định sẽ không để muội chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, ta muốn muội được an hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực, hưởng thụ tất cả mọi vinh sủng mà một nữ nhân có thể có. A Sở, ta là nam nhân, so với việc để muội xông pha chiến trường thì ta hy vọng có thể nhìn thấy muội trải giường gắp thức ăn cho ta hơn.”
Yến Tuân bình tĩnh nói từng chữ một, ánh mắt vô cùng chân thành. Sở Kiều nhìn hắn, nhất thời không rõ cảm giác trong lòng là gì, Nàng cúi đầu, đủ loại tâm tình thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng, nàng đưa tay ra ôm lấy thắt lưng thon gầy nhưng rắn chắc của Yến Tuân, dịu dàng nói: “Ta biết rồi, ta sẽ ở lại đây chờ, nhưng huynh phải sớm bình an trở lại đấy.”
Giọng nói mềm mại khiến Yến Tuân bất giác khẽ rung động, không kìm nổi lòng liền đưa tay nâng cằm Sở Kiều lên, nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng rồi ôn nhu đặt môi lên đôi mắt trong trẻo, lướt xuống cần cổ nhẵn mịn, tay giữ chặt eo thon của người trong lòng, cuối cùng mới áp môi lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Răng môi quấn quýt, tiếng thở dốc rất khẽ trong không trung nghe thật mê người, đủ xé nát lý trí của bất kỳ ai.
Hô hấp của Yến Tuân dần trở nên rối loạn, trong bụng như nổi lửa. Bàn tay to rộng của hắn đi loạn trên lưng Sở Kiều, tuy đã siết nàng thật chặt nhưng vẫn không đủ.
Trong người nam nhân dâng lên một khát vọng cuồn cuộn, cái hôn mạnh mẽ kia không đủ thỏa mãn hắn. Hắn dường như muốn nhiều hơn, nhiều hơn thế nữa…
Mặt giường rộng rãi thấp thoáng sau màn lụa chợt trở nên hấp dẫn khác xa ngày thường. Yến Tuân đột nhiên nhấc bổng thân thể mềm mại của Sở Kiều lên, đặt xuống giường.
Khoảnh khắc cả người chạm lên mặt giường khiến Sở Kiều thất kinh, cùng lúc đó một cảm giác lành lạnh đột ngột ập đến, nàng luống cuống mở to mắt nhưng lại lập tức bị hơi thở cực nóng của Yến Tuân bao trùm.
Sự chống cự yếu ớt của người phía dưới không ngăn được dục hỏa không ngừng dâng lên trong bụng, thân thể nam nhân áp lên người thiếu nữ, y phục mỏng manh trong phòng không che giấu nổi da thịt nóng bỏng bên dưới.
“Yến… Tuân…” Thiếu nữ hổn hển gọi, ngữ khí mềm mại như nước không rõ vui buồn, vì vậy cũng không rõ nàng là đang chống cự hay nghênh đón.
Bàn tay hàng năm cầm kiếm chậm rãi luồn tay vào dưới vạt áo thiếu nữ, lúc bàn tay đó chạm đến trước phần ngực trắng mịn, tiếng kinh hô của Sở Kiều bên tai như công tắc vừa bật, khai mở toàn bộ giác quan của Yến Tuân.
Cảm xúc mềm mại dưới tay trong nháy mắt đã đốt trụi chút lý trí cuối cùng trong đầu, Yến Tuân khàn giọng nói bên tai Sở Kiều, ngữ khí đầy vẻ mê say, “A Sở, ta e mình không nhịn được nữa rồi.”
Sở Kiều như đã mất đi khả năng nói chuyện, cố gắng hé đôi môi nhỏ xinh ra đáp lời nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. Ngay lúc Sở Kiều vừa mở miệng thì một đầu lưỡi đột nhiên tiến vào liếm nhẹ lên môi răng khiến nàng lập tức như bị điện giật, run rẩy cả người. Một bên áo đã tuột ra khỏi đầu vai, lộ ra da thịt trắng trẻo, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn nhẵn mịn như gốm sứ thượng hạng.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ như quỷ thần xui khiến, Sở Kiều cố sức thoát ra, khàn giọng rầm rì: “Yến Tuân, Kinh Nguyệt Nhi bao nhiêu tuổi vậy?”
Yến Tuân hơi sửng sốt, nàng hỏi Kinh Nguyệt Nhi bao nhiêu tuổi chứ không phải Sở Kiều bao nhiêu tuổi. Có khác nhau sao?
Nam nhân bị câu hỏi của Sở Kiều làm cho ngớ người không hiểu, hơi ai oán nhìn nàng lên án: “A Sở, muội quyến rũ ta.”
Sở Kiều vô tội lắc đầu liên hồi, “Ta nào có?”
“Muội xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt ta như vậy chính là quyến rũ ta rồi!” Yến Tuân hít sâu một hơi rồi nhẹ hôn lên vành tai trắng noãn của nàng, “Hơn nữa lần nào quyến rũ xong cũng đều không chịu trách nhiệm.”
Một cảm giác tê dại đột nhiên truyền khắp thân thể, Sở Kiều không tự chủ được rụt người lại, nhưng vẫn cố nói giọng đứt quãng: “Huynh… nói chuyện… không lý lẽ…”
“Chính vì ta hành sự quá theo lý lẽ nên mới bó tay với muội như thế này.” Yến Tuân không tiếng động thở dài, “A Sở, thật ngay lập tức muốn cưới muội vào cửa.”
“Vậy cứ cưới ngay là được.” Người nào đó đột nhiên nhỏ giọng nói, vừa dứt lời thì mặt liền đỏ bừng lên, lập tức vùi đầu vào trong chăn.
Yến Tuân nghe nói thì nhất thời ngây ra, ngay sau đó lại cười to một cách thoải mái. Sở Kiều thấy bản thân dường như váng đầu rồi, sao có thể còn lộ vẻ nóng lòng hơn cả Yến Tuân được chứ?
“Như thế không được.” Yến Tuân kéo Sở Kiều ra khỏi lòng rồi đặt nàng ngồi trên đùi mình, “Bây giờ Yến Tuân vẫn chỉ là một loạn tặc phương Bắc, Bắc Yến vẫn còn là một vùng đất hoang vu hỗn loạn, đây là hỉ sự mà dân chúng đều chờ đợi, ta sao có thể dùng cơ ngơi sơ sài như vậy nghênh đón thê tử? Chờ khi chiến sự phía Đông lắng lại, tình hình Bắc Yến bình ổn hơn, ta sẽ cho xây một tòa cung điện bằng vàng để cưới muội, dùng toàn bộ kho lương phía Tây Bắc Đại Hạ làm sính lễ. A Sở của ta nhất định sẽ là tân nương tử tôn quý nhất đại lục Tây Mông, là chân tình độc nhất vô nhị của Yến Tuân ta.”
Dù đã hiểu tâm tình của Yến Tuân từ lâu nhưng khi nghe được lời này từ chính miệng hắn, Sở Kiều vẫn cảm thấy chấn động, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lưng tròng chực rơi. Nàng tựa đầu lên bả vai hắn, nhẹ giọng nói: “Cung điện, sính lễ gì đó ta đều không cần, ta chỉ cần huynh bình an vô sự.”
“Muội không cần nhưng ta vẫn không thể không làm.” Yến Tuân hôn lên trán nàng, mỉm cười, “Ta biết những năm vừa qua muội đã trôi qua cuộc sống như thế nào, đây là mong ước của ta, ta khao khát nó nhiều năm lắm rồi. Ta đã thiếu muội quá nhiều, chỉ có thể dùng phần đời còn lại bù đắp cho muội mà thôi.”
Ánh nến ôn hòa bao trùm gian phòng, cảm thấy tim như được khuấy động bởi làn nước ấm, Sở Kiều khẽ thở ra, “Giữa ta và huynh còn cần nói đến hai chữ ‘bù đắp’ hay sao?”
Sắc mặt Yến Tuân hơi ảm đạm, cánh tay lại dùng thêm lực, hắn thấp giọng nói: “Ta biết muội đã chịu khổ rất nhiều.”
Nến vẫn cháy lập lòe, màn lụa khẽ đong đưa, che đi hai thân ảnh đang kề sát vào nhau.
…………………………………………………………………………………….
Tắm rửa xong, Yến Tuân không mặc áo ngủ mà lại mặc thường phục. Sở Kiều nghi ngờ hỏi: “Huynh muốn đi đâu vậy?”
Yến Tuân tiện tay cầm áo choàng khoác lên vai nàng, cười nói: “Đưa muội về phòng.”
“Về phòng?” Sở Kiều sửng sốt hỏi lại. Mấy ngày qua nàng đều ngủ cùng một phòng với Yến Tuân. Thật ra thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ, lúc nhỏ bọn họ vẫn luôn ngủ chung với nhau, nhiều năm thân cận không hề thay đổi. Nàng bị bệnh suốt mấy ngày vừa rồi, Yến Tuân ngày đêm ở bên cạnh trông chừng nên thường xuyên cùng ăn cùng ngủ với nàng. Sao đột nhiên hôm nay lại nói muốn đưa nàng về phòng? Mà lại còn trễ như thế này?
“Sao vậy? Không nỡ xa ta à?” Yến Tuân hỏi trêu, đồng thời ra vẻ ủ ê, “A Sở, chúng ta không còn là trẻ con nữa. Muội có biết mấy ngày qua ta đều ngủ không yên không? Thực sự là so với khoảng thời gian mười năm ở thành Chân Hoàng làm con tin còn thảm hơn.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Kiều nhất thời đỏ mừng, liếc thấy tất cả nha hoàn trong phòng đều che miệng cười trộm thì vội vàng dẫu môi nói: “Huynh nói bậy cái gì vậy?”
“Không được cười, không thấy Sở đại nhân đang thẹn thùng sao?” Yến Tuân quay sang giả vờ trách đám nha hoàn, thấy các nàng càng cười lớn tiếng hơn thì đành bất đắc dĩ so vai, nói với Sở Kiều: “Ta thua, bọn họ đều không nghe lời ta.”
“Ăn nói nhảm nhí, ta mặc kệ huynh.” Sở Kiều vừa xoay người định đi về phòng mình thì lại nghe thấy Yến Tuân ha ha cười to.
Hắn tiến lên ôm lấy nàng từ phía sau, tủm tỉm cười nói: “Đã bảo ta sẽ đưa muội về mà muội dám kháng quân lệnh, thật đáng đánh đòn!”
…………………………………………………………………………………….
Sau khi Yến Tuân rời đi, trong phòng dường như yên ắng hẳn. Sở Kiều nằm trong phòng mình, nhớ tới chuyện vừa nãy thì mặt không khỏi lại đỏ ửng, trằn trọc trở mình hồi lâu vẫn không ngủ được, đành phải xuống giường, thẫn thờ ngồi ngây ra trên thư án.
Lần này Yến Tuân trở về, dường như không giống trước, tuy quan hệ giữa hai người trở nên thân mật hơn, nhưng cũng có gì đó đã thay đổi.
Nhớ đến những lời Yến Tuân nói vừa rồi, Sở Kiều lại mỉm cười. Có lẽ nàng đã nghĩ nhiều rồi. Nam nhân ai cũng thế, không ai thích người phụ nữ của mình chinh chiến sa trường. Thực lực của chàng bây giờ đã đủ mạnh nên chàng muốn bảo vệ nàng. Nàng hẳn nên hiểu chàng hy vọng nàng có được cuộc sống bình an hạnh phúc, được như một người phụ nữ bình thường, thưởng trà ngắm hoa, gấm y ngọc thực, hưởng thụ sự hầu hạ của hạ nhân, đều vì muốn đền bù cho mọi cực khổ mà nàng phải chịu trước kia mà thôi.
Cho dù đó không phải là cuộc sống nàng muốn, nhưng nàng hẳn cũng nên thỏa mãn tâm nguyện cùng mong ước nung nấu đã nhiều năm của chàng. Không phải cố tình áp chế nàng, chàng chẳng qua chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi.
Nghĩ vậy thì trong lòng đột nhiên thư thái hơn rất nhiều, Sở Kiều đang thiu thiu muốn ngủ thì chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân hối hả. Nàng đẩy cửa sổ ra, khí lạnh tràn vào khiến đầu óc trở nên thanh tỉnh, xa xa có ánh đèn lồng nối đuôi nhau vội vã đi về phía phòng Yến Tuân.
“Lục Liễu!” Sở Kiều gọi một tiếng.
Tiểu nha hoàn mắt nhắm mắt mở lập tức chạy vào, “Cô nương, có chuyện gì vậy ạ?”
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Đã trễ thế này mà sao còn nhiều người đến như vậy?”
“À, cô nương không biết đấy thôi, tối nay điện hạ triệu chúng tướng quân đến thương thảo chuyện quân suốt đêm, hình như là muốn xác định phương thức tác chiến ở mặt trận phía Đông. Các vị tướng quân đã chờ ngoài cửa từ sớm rồi, bây giờ mới tiến vào.”
Sở Kiều nghe vậy thì thoáng sửng sốt. Gió bên ngoài chợt nổi lớn, luồn qua cửa sổ ào qua bờ vai thiếu nữ, mái tóc dài bay tán loạn theo gió tô thêm vẻ ngổn ngang cùng đơn độc của nàng.
“Ối, cô nương, vừa khỏi bệnh sao có thể lại hứng gió như vậy?” Tiểu nha hoàn vội vã chạy tới đóng cửa sổ lại rồi sốt ruột gọi: “Cô nương? Cô nương?”
“Hở?” Sở Kiều chợt bừng tỉnh, nói: “Ừm, không có gì, em lui ra trước đi.”
Lục Liễu hơi nghi ngờ, “Cô nương, thật sự không có chuyện gì sao?”
“Không có, em đi ngủ đi.”
Lục Liễu ‘dạ’ một tiếng rồi nói thêm: “Cô nương cũng ngủ sớm chút.”
Thư phòng bên kia sáng rực ánh đèn, Sở Kiều nhìn một lát rồi vén chăn lên giường, trước khi thiếp đi vẫn còn trăn trở, bởi vì muốn thương nghị chuyện quân nên tối nay Yến Tuân mới bảo nàng trở về phòng? Ngẫm nghĩ thêm một chút nàng lại chắc lưỡi, về phòng ngủ cũng tốt, bọn họ ở đó nói chuyện ồn ào như vậy, nhất định ngủ không được yên.
Trong lúc mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong lòng thiếu nữ đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi không tên mơ hồ, tâm trí như con thuyền bị xô đẩy giữa cơn giông bão, không ngừng nghiêng ngả. Thật lâu sau, cuối cùng nhịp thở của nàng mới trở lại bình thường.
Hôm sau Sở Kiều tỉnh dậy từ rất sớm, trong đầu có chuyện nên nàng ngủ không ngon. Ba ngày nữa là Yến Tuân phải lên đường ra trận rồi, nàng luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, vừa thức dậy mặt còn chưa rửa nàng đã chạy đến phòng Yến Tuân, nhưng lại được cho biết tối qua hắn đi đến doanh trại ở Lạc Nhật, đến giờ vẫn chưa về.
Sở Kiều mất hồn quay trở về, lúc ngẩng lên thì mới phát hiện đi nhầm đến thiên viện ở phía Tây. Mặt hồ cạnh viện đã đóng băng, bên hồ có một thiếu nữ đầu tóc rối bời, mặt trắng bệch như vừa nhìn thấy quỷ, trên người chỉ mặc độc một chiếc váy mỏng màu trắng đang ngồi ngơ ngẩn. Thiếu nữ nghe thấy có tiếng chân người thì yếu ớt quay đầu lại, lộ rõ vết máu còn vương trên trán. Nàng cau mày, nghi hoặc hỏi: “Nước hồ này là sao vậy? Tại sao không chết chìm được?”
Sở Kiều giật mình kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng chạy đến kéo thiếu nữ dậy, tức giận hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Ngươi là ai?” Hách Liên Lăng nhíu mày, hỏi thêm: “Là người do phụ thân phái đến sao?”
Hôm qua đại phu có nói nàng ta bị đả kích mạnh nên đầu óc có chút vấn đề, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy. Sở Kiều nén cảm giác thương xót, chỉ đành gạt nàng: “Phải, nhưng trước cứ theo ta về phòng đã, ngoài này lạnh lắm.”
“Thật tốt quá!” Vị tiểu thư cuối cùng của Hách Liên thị mừng rỡ nở nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, “Phụ thân rốt cuộc cũng đến đón ta rồi, mẫu thân có khỏe không? Ca ca thì sao? Ta rất muốn về nhà!”
Nơi này cách phòng thiếu nữ nói xa thì không xa nhưng nói gần cũng không gần, Sở Kiều cởi áo choàng lông xuống khoác lên vai thiếu nữ, nói: “Mọi người đều ổn, đều đang mong cô nên cô phải giữ sức khỏe để còn trở về.”
“Ừ. Ngươi nói đúng.” Hách Liên Lăng cười đáp.
Hai người nhanh chóng trở về trong phòng. Được Sở Kiều an bày, nơi này đã được quét dọn tử tế, hiện tại đã sạch sẽ ấm áp hơn rất nhiều. Hách Liên Lăng dường như đã bị ngớ ngẩn thực sự, vào phòng rồi mà vẫn mặc luôn áo lông dày sụ ngồi xuống giường, ngoan ngoãn nói: “Ta nghe lời thì ngươi sẽ đưa ta về nhà chứ?”
Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, cởi áo lông xuống cho nàng rồi cười nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc, bên ngoài đang rất lạnh, phải chờ đến mùa xuân mới được.”
“Thế à?” Hách Liên tiểu thư lặng lẽ gật đầu, rõ ràng có hơi ủ dột. Nàng suy nghĩ một lúc lâu lại lễ độ ngẩng đầu lên, nói: “Ta biết rồi, ngươi nói rất đúng. Bên ngoài đang có tuyết rơi, nhất định là ngựa bị lạnh nên mới không chịu kéo xe.”
Thiếu nữ rất gầy, bờ vai gầy guộc lộ cả xương. Nhớ đến dáng vẻ hôm qua của nàng, Sở Kiều không khỏi cảm thấy chua xót thay cho nàng, “Cô phải dưỡng sức tử tế, khỏe rồi mới có thể về nhà, biết chưa?
Hách Liên Lăng ‘ừ’ một tiếng đáp ứng, sau lại đột nhiên cẩn thận chồm đến, ghé vào bên tai Sở Kiều, thần bí nói: “Thấy ngươi là người tốt, ta nói cho ngươi biết một bí mật.”
Sở Kiều kinh ngạc, hỏi: “Bí mật gì?”
“Thật ra thì nơi này bên ngoài toàn là kẻ ác.”
Sở Kiều sửng sốt, “Gì cơ?”
“Chính xác, tất cả toàn bộ.” Hách Liên Lăng cúi đầu, thận trọng nhìn quanh như trong phòng đang có rất nhiều người rồi mới thì thầm: “Đám người mặc áo sắt kia cũng đều là đồ xấu.”
Có điều chỉ thoáng sau Hách Liên Lăng lại ưỡn ngực thẳng lưng như mình rất can đảm, đắc ý nói:“Nhưng ngươi không cần sợ, thần tiên sẽ bảo vệ ta, ngươi tốt với ta như vậy, xảy ra chuyện ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
Người đầu óc không bình thường quả nhiên nói chuyện không có logic, Sở Kiều bất giác thấy mình cũng muốn loạn trí theo, nhưng vẫn hỏi han: “Thần tiên?”
“Phải!” Hách Liên Lăng đắc ý cười to, “Ngươi chưa từng thấy sao? Thiên binh thiên tướng ta đều từng thấy, nhưng không thể nói với người khác, không thì sẽ bị trời phạt. Cho nên ta chỉ có thể lén nói cho ngươi biết mà thôi. Có một vị thiên tướng thích ta, chàng còn từng ôm ta nữa. Sau khi ta về nhà, chàng tới cầu thân thì ta sẽ có thể gả cho chàng.”
Dứt lời nàng lại ngáp một cái, ngoan ngoãn trèo lên giường rồi nói: “Ta phải ngủ đây, ngủ rồi mới có thể nhìn thấy chàng.”
Sở Kiều đứng dậy, thương xót nhìn Hách Liên Lăng, có ai ngờ nàng tiểu thư tôn quý ngày xưa nay lại luân lạc đến nước này?
Hách Liên Lăng lại lẩm bẩm: “Nếu các ngươi dám ức hiếp ta, thiên binh thiên tướng sẽ đánh chết các ngươi…” nói rồi nàng liền chậm rãi thiếp đi.
Sở Kiều khẽ lắc đầu, nhìn người trên giường thêm một lát rồi xoay người ra khỏi phòng.
Cơm nước xong mà Yến Tuân vẫn chưa trở về, hiếm khi rảnh rỗi không có việc để làm, Sở Kiều thất thần ngồi trước thư án một hồi, lại không tự chủ bắt đầu phân tích tình hình binh lực của Đại Hạ sau trận Bắc phạt, cân đo so sánh lực lượng tình báo cùng binh khí của hai bên, một kế hoạch tác chiến tự nhiên hình thành trong đầu.
Trong trận Bắc phạt lúc trước, Yến Tuân có thể dùng kỵ binh xuyên thủng phòng tuyến và đánh thẳng vào nội cảnh Đại Hạ cũng không hẳn hoàn toàn dựa vào may mắn. Đến giờ Sở Kiều mới đại khái lần ra được đầu mối.
Nhìn chung thực lực của Yến Tuân kém xa Đại Hạ, bất kể là so về quân số, trang bị vũ khí, tiếp tế lương thảo, số lượng tướng lĩnh cầm quyền hay tin tình báo và cả sự ổn định của chính quyền. Bắc Yến chỉ như một khu đất hoang khi đứng trước Đại Hạ hùng mạnh. Nếu hai bên trực diện đụng độ, dù có làm theo kế hoạch tác chiến ban đầu, Yến Tuân tấn công Mỹ Lâm Quan rồi phối hợp với Vũ cô nương phòng thủ ở Lâm Thành tạo thành gọng kềm kẹp chặt quân Bắc phạt ở giữa, cộng thêm Bắc Sóc được thay bằng chỉ huy có khả năng thì kết quả cũng chỉ là :, bọn họ muốn thắng cũng phải giằng co ít nhất khoảng ba tháng, tuyệt đối sẽ không được như bây giờ, chưa quá nửa tháng đã đánh đuổi được quân Hạ. Vì vậy, đây quả thực là thắng lợi cực lớn.
Sơ hở duy nhất của Đại Hạ có lẽ chính là đồng thời điều động liên quân bốn phương ra trận. Đại Hạ vốn hy vọng dùng số đông đánh một trận tiêu diệt gọn Bắc Yến nhằm uy hiếp chư hầu ở Tây Bắc, gầy dựng lại uy nghiêm của đế quốc. Song, không ngờ điều này lại làm mất đi tính liên kết chặt chẽ của toàn quân, bốn đại quân mạnh ai làm theo ý mình, không theo một chủ soái nhất quán. Bọn họ ỷ mình binh nhiều tướng mạnh nhưng lại không ngờ quân Bắc Yến dám bỏ thành chủ động tấn công. Thêm vào đó, tác chiến tình báo gần như hoàn mỹ đã giúp Yến Tuân phong tỏa mọi khẽ hở, hắn lặng lẽ dẫn đại quân đánh thẳng vào nội cảnh Đại Hạ, chẳng những thành công khiến Đại Hạ rối loạn mà còn chiếm lĩnh được toàn bộ khu vực Tây Bắc.
Ngẫm lại, thời điểm Yến Tuân dẫn binh vây bọc từ phía Đông chặt đứt đường lui của Triệu Dương, quân Hạ đã sợ hãi đến cực độ. Khi ấy, bọn họ mới nhận ra đối phương chính là một con mãnh thú đầy đủ thực lực, cộng thêm cảm giác mù mờ không rõ bổn quốc đã xảy ra chuyện gì đã trở thành đả kích lớn nhất ảnh hưởng đến sĩ khí toàn quân, cho nên bọn họ mới bại trận mà không kịp trở tay như vậy. Nhất là Yến Tuân còn tài tình để hở đường lui khiến đối phương không quyết tâm tử chiến, lính tốt đều rối rít chạy thoát thân, và vì vậy, Yến Tuân chỉ phải tốn rất ít công sức đuổi theo tiêu diệt từng nhóm một. Bằng không, nếu hơn bốn mươi vạn đại quân cùng nhau liều chết chống cự, chưa chắc Bắc Yến đã có thể chiến thắng một cách dễ dàng như vậy.
Dĩ nhiên, toàn bộ phương pháp tác chiến này, chỉ một bước đi không tốt cũng sẽ hủy hoại toàn bộ ván cờ.
Đầu tiên, trên đường đánh vào nội cảnh Đại Hạ, nếu Yến Tuân để bị bất kỳ thám báo nào của đối phương phát hiện, tất sẽ dẫn đến bản thân bị vây hãm trong vòng vây của địch, binh đoàn số và tinh binh ở Lâm Thành khó tránh khỏi hao hụt vài chục vạn là ít.
Thứ hai, Sở Kiều chiếm lĩnh thành Xích Độ trước, di dời toàn bộ dân chúng chuyển đến Tây Bắc, hơn nữa còn tử thủ không để Triệu Dương thành công chiếm đóng Xích Độ rồi tụ hợp với Triệu Tề đồng thời tấn công Bắc Sóc mở đường đánh thẳng vào nội cảnh Bắc Yến. Nếu Triệu Dương thật sự tiến được vào Bắc Yến, phát hiện trung tâm Bắc Yến trống không, nhất định sẽ nhanh chóng đoán ra hướng đi của Yến Tuân và binh đoàn số . Khi ấy, không những Yến Tuân bị vây hãm ở Đại Hạ mà Bắc Yến cũng sẽ bị nuốt trọn. Nhưng sau nhiều ngày giằng co do Sở Kiều tử thủ Xích Độ, Triệu Dương biết Triệu Tề sẽ gây khó dễ nên đành phải vọng động tấn công để còn đi trợ giúp Triệu Tề, vì vậy mà mất luôn ưu thế số lượng cùng nguồn lương thực dồi dào của mình.
Thứ ba, nếu cuối cùng Yến Tuân không trở về chi viện hoặc trở về chậm một bước, Bắc Yến tất khó giữ. Nhưng dĩ nhiên, nếu thật sự là vậy thì khi đó Yến Tuân cũng có thể đã chiếm được thành Chân Hoàng.
Thế sự quả thật kỳ diệu.
Yến Tuân có thể dễ dàng chiếm lĩnh vùng Tây Bắc của Đại Hạ như vậy, khiến Sở Kiều rất hoài nghi. Không tính đến quan viên cầm đầu đều do Đại Hạ bổ nhiệm, nhưng Tây Bắc có hơn mười triệu dân, cộng thêm bổn thổ còn mấy trăm ngàn quân, sao có thể dễ dàng mặc cho người khác chiếm đóng như vậy?
Bất quá, sau khi ngẫm nghĩ lại, Sở Kiều cũng thấy không có gì lạ.
Phần lớn đất đai Tây Bắc đều là thảo nguyên, chỉ có % lãnh thổ là thành trì dân cư sinh sống, từ núi Hạ Lan trở đi đến tận bờ Đông sông Xích Thủy đều thuộc quyền sở hữu của gia tộc Ba Đồ Cáp. Khu vực này từ trước đến giờ luôn chìm trong chiến loạn, loạn dân Thượng Thận nhiều năm trước cũng bắt nguồn từ đây. Nhưng khi lãnh thổ bị đánh chiếm thì dân chúng lại nhiệt liệt hưởng ứng dâng đất, có thể thấy gia tộc Ba Đồ Cáp là người thống trị lại không hề được lòng dân. Hơn nữa, năm xưa Yến Thế Thành có uy tín cực cao, thậm chí còn lan đến cả khắp Tây Bắc.
Về sau Yến Tuân mới nói cho Sở Kiều biết, thật ra thì hắn chỉ khởi binh đánh khoảng bốn thành trì rồi rút, những thành trì còn lại căn bản cũng không hề đi qua chứ đừng nói đến chuyện tấn công. Nhưng khi đó dân chúng lại tự động khởi nghĩa giành quyền trị thành rồi tình nguyện đầu nhập dưới trướng của hắn. Điều này quả thực khiến Sở Kiều ngỡ ngàng, không kịp tiếp thu. Xem ra chế độ nô lệ ở Đại Hạ đã đi đến giai đoạn cuối, cho dù Yến Tuân không dấy binh thì sớm muộn gì dân chúng cũng đứng lên phản kháng.
Sở Kiều đang còn chìm trong suy nghĩ thì Lục Liễu và Phong Trí vừa cười nói vừa tiến vào phòng. Lục Liễu cầm một khối gỗ, nhìn thấy Sở Kiều liền toét miệng cười nói: “Cô nương, người nhìn xem đây là gì này?”
Sở Kiều ngẩng đầu lên thì thấy đó là một bài vị cầu trường thọ. Trên mặt bài vị có khắc tên và chức vị trong quân của nàng, bên dưới còn có chi chít mấy dòng chữ li ti, tất cả đều là phù hộ sống lâu với may mắn gì đó…
“Bài vị trường thọ cho ta?” Sở Kiều cười nói: “Ai trong hai người các em làm thế? Muốn dụ cho ta vui đó à?”
Lục Liễu vui vẻ đáp: “Đâu phải ạ, là Phong Trí mua đấy.”
“Mua? Vật này mà cũng có người bán?”
“Cô nương không biết sao?” Phong Trí cười đáp.
Phong Trí là tiểu thư đồng Yến Tuân thu nhận sau khi Phong Miên rời đi năm đó, tuổi còn nhỏ nên tính tình rất hoạt bát. Cậu bé cười he he với Sở Kiều rồi nói: “Hiện giờ cô nương chính là cứu tinh của cả thành Bắc Sóc, dân chúng hầu như nhà nào cũng có bài vị của cô nương, sớm tối đều thành khẩn tế bái. Trung Nghĩa Đường ở phía Nam thành bị đánh sập, gần đây có phú gia tự nguyện bỏ tiền ra xây lại, nhân tiện cũng dựng luôn tượng của cô nương đặt kế bên tượng của Yến lão vương gia. Đây là lần đầu tiên có người còn sống mà vẫn được dựng tượng trong Trung Nghĩa Đường đấy. Đám người bán hàng rong thấy có thể thu lợi nên thi nhau làm bài vị cầu thọ cùng ngọc bội cầu an của cô nương để rao bán. Ngay cả quân doanh cũng có người mua ngọc bội đeo bên người đấy.”
Sở Kiều nghe nói thì hơi sững sờ, tuy nhiên lại không hề vui vẻ như Phong Trí và Lục Liễu tưởng tượng. Ngược lại, nàng dần dần nhíu mày, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Ngoài bài vị của ta ra thì bọn họ còn bán bài vị của người nào khác không?”
Phong Trí thấy mặt nàng nghiêm túc thì cũng hơi chột dạ, nhỏ giọng đáp: “Cũng có ạ, có điều đều là tượng Lỗ đại nhân của binh đoàn số , dân chúng mua tượng này để ném bếp lò đốt hay quăng vào hầm cầu.”
“Cô nương, người không sao chứ?” Lục Liễu nhỏ giọng hỏi.
Sở Kiều lắc đầu, “Không có gì, các em lui xuống trước đi. Đốt hoặc ném vật kia đi, không nên để trong phủ.”
Hai người lo sợ ‘dạ’ một tiếng rồi lập tức xoay người đi ra ngoài.
Còn lại một mình, Sở Kiều vẫn không thể rũ bỏ cảm giác bất an trong lòng. Lần này Yến Tuân dùng một chiêu ‘vây Ngụy cứu Triệu’ thành công cứu Bắc Sóc thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Việc Yến Tuân từng có ý định dùng Bắc Sóc làm mồi nhử khi trước không có ai biết được, theo lý thì dân chúng phải cảm tạ công đức của chàng mới đúng, nhưng vì sao bọn họ lại không hề có chút cảm kích?
Năm trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn, nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Về sau ‘Vây Nguỵ cứu Triệu’ đã trở thành phương pháp tác chiến trong binh pháp.
Trong chuyện này có vấn đề, xem ra nàng phải nghiên cứu kỹ lưỡng một chút mới được.
Sở Kiều cau mày nhủ thầm trong bụng. Danh vọng của nàng lên cao như thế, Yến Tuân không nói nhưng người khác thì chưa chắc.
Xem ra nàng phải làm gì đó giúp Yến Tuân tạo chút thanh thế, hiện tại nàng thôi nhúng tay vào chiến sự quả thực đúng lúc.
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy rét lạnh sống lưng, Yến Tuân có biết những chuyện này không? Nếu đã biết, chàng không để nàng nhúng tay vào chuyện quân sự như vậy, có phải vì có suy nghĩ khác? Nhưng vừa nghĩ tới đây, nàng lại lập tức lắc đầu phủ định khả năng này, hơi buồn cười vì bản thân đã nghĩ vậy.
Nàng điên rồi sao, có lẽ nói chuyện với Hách Liên Lăng quá nhiều rồi.
Sau bữa tối, Yến Tuân cuối cùng cũng trở lại. Sở Kiều được tin liền vội vàng chạy đến, đứng dưới hành lang nhìn hắn từ xa xa, môi nở nụ cười ấm áp, áo lông trắng muốt toàn thân tô thêm vẻ xinh đẹp tuyệt luân.
Yến Tuân đi đến, vừa định nắm lấy tay Sở Kiều thì đột nhiên lùi lại một bước, xoa xoa hai tay, nói:“Tay ta rất lạnh, không khéo lại khiến muội nhiễm lạnh.”
Sở Kiều mỉm cười tiến lên kéo tay Yến Tuân, xoa xoa làm ấm tay hắn, còn đưa lên môi ra sức hà hơi rồi mới cười hỏi: “Sao lại về sớm như vậy?”
“Cũng sắp lên đường rồi, muốn ở bên muội nhiều một chút.”
Sở Kiều khẽ bật cười, cùng Yến Tuân đi về phía chủ phòng, vừa đi vừa hỏi: “Có đói không?”
“Muội ăn chưa?”
“Vẫn chưa, đợi huynh về.”
Yến Tuân nhướng mày, “Sao không ăn trước, chẳng phải đã bảo muội đừng chờ ta sao?”
Sở Kiều lộ thần thái thiếu nữ hiếm thấy, “Một mình ăn không ngon.”
Hai người vừa đi vừa nói chút chuyện vặt, ngay lúc đó bên ngoài chợt có tiếng ‘A’ thật lớn, sau đó một bóng người mạnh lẽ ào đến.
“Thiên tướng! Là thiên tướng! Chàng tới gặp ta đấy sao?”
Hách Liên Lăng hối hả chạy đến, bị thị vệ ngăn cản nhưng nàng vẫn cố gắng xông vào, vừa giãy giụa vừa la lên: “Là ta! Là ta đây mà!”
Hách Liên Lăng hiện giờ đã gầy không còn hình dạng, Yến Tuân nghi hoặc, hơi nhướng mày nhìn nàng, nhất thời không nói gì.
“Nàng ấy chính là Hách Liên Lăng, nàng bị đả kích nên thần trí hơi hỗn loạn. Mau bảo bọn họ nhẹ tay, đừng làm nàng ấy bị thương.” Sở Kiều vội vàng nói.
Yến Tuân gật đầu, “Các ngươi đưa nàng ta về đi, không được mạnh tay.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Sở Kiều đi theo bên cạnh Yến Tuân, đi xa rồi mà vẫn có thể nghe được tiếng gọi thật to của Hách Liên Lăng, trong lòng đột nhiên dâng lên chút tư vị khó tả. Cảm thông? Thương hại? Thậm chí có hơi ghen tức?
Nàng điên thật rồi, lại đi ghen tỵ với người trong tình cảnh như vậy.
Tối qua đã cả đêm không ngủ nên Yến Tuân nhìn vô cùng mệt mỏi. Cơm nước xong, Sở Kiều trải nệm giường phẳng phiu cho Yến Tuân rồi mới trở về phòng mình. Nàng ngủ thẳng đến nửa đêm thì đột nhiên nghe được tiếng người la hét bên ngoài, dường như là tiếng của một cô gái.
Lục Liễu cũng nghe thấy nên khoác áo chạy ra ngoài một lát, sau mới trở về tường thuật lại: “Cô nương, là tiểu thư bị điên của Hách Liên thị ở Tây viện. Nàng ta chạy đến la hét ở trước viện của điện hạ, điện hạ cũng tỉnh rồi, nói nô tỳ về dặn cô nương đừng lo lắng, cứ yên tâm mà ngủ, điện hạ sẽ xử lý chuyện này.”
“Ừm.” Sở Kiều gật đầu, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Vị tiểu thư của Hách Liên thị này cũng là người đáng thương, liệu mấy thị vệ kia có mạnh tay làm nàng ấy bị thương không nhỉ? Lo lắng nhưng Sở Kiều cũng không có ý định đi ra nhìn một chút. Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ là vì nàng để ý câu nói ‘Chàng còn từng ôm ta nữa’ ngày hôm qua của Hách Liên Lăng sao?
Sở Kiều thầm mắng bản thân bụng dạ hẹp hòi, nói với Lục Liễu: “Sáng mai em đi mời đại phu tới xem bệnh cho Hách Liên tiểu thư một chút. Không thể để mặc nàng phát điên như vậy được.” Nói xong lại trở mình nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau, Yến Tuân theo thường lệ rời phủ đi quân doanh. Đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên Sở Kiều thấy mình có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, soi gương thấy béo lên không ít, cằm cũng tròn trĩnh đi thì không khỏi có hơi buồn bực. Ngẫm nghĩ thì cảm thấy hay là ra ngoài đi dạo một chút thì hơn. Nghĩ vậy Sở Kiều liền khoác thêm áo lông, cũng không gọi Lục Liễu mà tự mình thong thả đi ra ngoài.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, tuy vẫn rất lạnh nhưng mặc nhiều lớp áo sẽ không sao. Khi Sở Kiều đi đến vườn mai ở phía Tây thì tuyết bắt đầu rơi lất phất, chậm rãi phủ từng tầng một lên mặt đất, gót giày giẫm lên tuyết kêu lạo xạo. Bốn phía tĩnh lặng như tờ, giữa khung cảnh mênh mông trắng toát là trăm ngàn đóa mai cùng nhau đua nở. Sở Kiều đạp tuyết đi giữa vườn mai, vạt áo lông trắng toát của nàng tựa như hòa làm một với nền tuyết trắng tinh khôi.
Trời đẹp thì tâm tình cũng thư thái hơn rất nhiều, thật ra thì sống cuộc sống như vậy cũng rất tốt, có điều, nếu không có chiến sự ở phía Đông thì đầu óc sẽ càng nhẹ nhõm hơn.
Không biết Hách Liên Lăng thế nào rồi, không biết đại phu Lục Liễu tìm đến khi sáng đã nói sao, chốc nữa đến thăm nàng ấy một chút vậy, dù sao thì nàng ấy cũng từng đối xử có tình có nghĩa với tỷ muội Kinh gia, và nói cho cùng thì cũng là một cô gái đáng thương.
Sở Kiều còn đang chìm trong suy tư thì cổng nhỏ sau phủ đột nhiên phát ra tiếng động. Nơi này cách chủ phòng khá xa, lại tương đối vắng người, sau cánh cổng nhỏ kia là chuồng ngựa, chuồng ngựa được xây ở đây để tránh đám ngựa ồn ào phá hỏng giấc ngủ ban đêm của chủ nhân. Hôm nay Yến Tuân không ở trong phủ, ai lại cần dùng ngựa?
Sở Kiều đang định đi qua xem thì chợt nhìn thấy ba gã sai vặt đi ra, hai tên khiêng hai đầu chiếu, tên còn lại đỡ ở giữa. Cả ba đi mà không nhìn thấy Sở Kiều, vừa đi vừa tám chuyện.
Một tên nói: “Người đẹp thế mà để cho chết rét như vậy, thật là đáng tiếc.”
Tên khác nói: “Tiếc cái gì, ngươi không nghe thấy nàng ta la hét ở trước viện của điện hạ nửa đêm qua sao, nghe nói còn kinh động đến cả cô nương. Cô nương vừa mới khỏi bệnh thôi, dựa vào tính tình của điện hạ, không chém nàng ta tại chỗ đã là nương tay rồi. Lại nói, ai ngờ được sau khi bị nhốt vào đây nàng ta lại không biết tự mình đốt lửa sửa ấm, chết là đáng.”
Hạ nhân còn lại lớn tuổi nhất, khoảng chừng hơn năm mươi, nghe nói thì thở dài, “Nghe nói cô gái này là bị quân của Tào đại tướng quân bắt làm quân kỹ nên mới phát điên, đầu óc không còn thanh tỉnh thì sao biết đốt lửa sưởi ấm chứ. Haiz, thật đáng thương.”
“Được rồi, Tài thúc, thúc đã bỏ tiền an táng cho thì đã là phúc của nàng ta rồi, đổi lại là người khác thì ai thèm quản chứ.”
Ông lão lắc đầu, nói: “Cũng không thể nói vậy, điện hạ lúc sáng vội đi nên mới không chú ý dặn dò lo hậu sự đấy thôi.”
“Làm ơn đi, điện hạ biết nàng ta là ai sao? Trừ cô nương ra, mạng nữ nhân khác trong mắt điện hạ có là gì.”
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi. Không được nói lung tung ra ngoài, hơn nữa còn phải cẩn thận với các tỷ tỷ của cô nương.”
……
Ba người đã đi xa mà Sở Kiều vẫn còn chết lặng chôn chân tại chỗ, từ xa vẫn có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh lộ ra dưới tấm chiếu.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chỉ lát sau đã dày gần nửa thước. Sở Kiều đứng trong vườn, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo đến cực độ, máu đều như đã đông cứng. Nghĩ tới bộ dáng thần bí của Hách Liên Lăng khi nói chuyện với mình hôm qua, nàng lại cảm thấy tim nhói đau như bị kim đâm.
“Cho nên ta chỉ có thể lén nói cho ngươi biết mà thôi. Có một vị thiên tướng thích ta, chàng còn từng ôm ta nữa. Sau khi ta về nhà, chàng tới cầu thân thì ta sẽ có thể gả cho chàng.”
“Thật sự điên rồi.” Sở Kiều lẩm bẩm, ngữ khí lạnh tanh.
Không rõ vì sao, Sở Kiều lại đột nhiên nhớ đến đứa bé gái tên Tinh Tinh gặp ở Biện Đường, cô bé tóc thắt hai bím, thân mình mũm mĩm, mắt vừa đen vừa tròn, khi cười còn lộ hai lúm đồng tiền.
Lúc trở lại thì cả người Sở Kiều gần như bị đông cứng. Lục Liễu tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy nàng trở lại thì nước mắt liền chảy ào ào, lao tới khóc ròng, “Cô nương đi đâu vậy? Làm nô tỳ lo muốn chết.”
Sở Kiều lắc đầu, mấp máy đôi môi cứng ngắc, cố gắng nói: “Để ta ngủ một giấc.”
Tỉnh lại thì thấy cổ họng đau rát, theo kinh nghiệm, Sở Kiều lập tức biết mình lại ngã bệnh.
Trong phòng, Yến Tuân vẫn mặc nguyên quân phục, đang nổi giận với đám Lục Liễu, “Các ngươi chết hết cả rồi sao?”
Đám tiểu nha hoàn đều quỳ trên mặt đất lạnh như băng, sợ hãi đến mức mặt trắng bệch nhưng lại không dám khóc ra tiếng.
Sở Kiều hé môi muốn kêu tên Yến Tuân nhưng lại kêu không thành tiếng mà chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.
Yến Tuân nghe tiếng liền vội vàng quay đầu lại, thấy Sở Kiều đã tỉnh thì lập tức chạy đến nắm tay nàng, nhíu mày nói: “Muội tỉnh rồi, có thấy khá hơn chút nào không? Có đói bụng không?”
Sở Kiều cố gắng hắng giọng mấy lần, cuối cùng cũng nói ra tiếng, nhưng vẫn khó nghe vô cùng,“Không liên quan đến bọn họ.”
Yến Tuân quay lại lạnh lùng nhìn đám tiểu nha hoàn, trầm giọng nói: “Còn không mau cút ra ngoài?”
Đám tiểu nha hoàn lập tức biến mất dạng.
“A Sở, muội như vậy thì sao ta có thể yên tâm lên đường.” Yến Tuân bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt hơi tái xanh.
Trong người hắn cũng có thương tật, một kiếm lúc trước của Triệu Tung đã thương tổn đến nguyên khí của hắn, mỗi khi vất vả quá độ sẽ tái phát, chẳng qua hắn luôn kiên cường cố nén mà thôi. Vừa liên tiếp trải qua mấy trận đánh lớn cùng hành quân gấp gáp, hiện tại lại phải ra tiền tuyến chỉ huy, nếu không nhờ có ý chí kiên cường chống đỡ hẳn hắn đã sớm ngã gục từ lâu.
Sở Kiều chợt thấy đau lòng, giơ tay ra vuốt nhẹ đường nét hơi gầy trên mặt nam nhân, khàn giọng nói: “Huynh gầy quá.”
Yến Tuân dịu dàng cười, “Ta không sao.”
Hắn bưng chén thuốc còn ấm đến bên giường Sở Kiều, dỗ dành như dỗ trẻ con, “A Sở, ngoan uống thuốc nào, hết bệnh ta sẽ dẫn muội đi bình nguyên Hỏa Lôi săn ngựa hoang.”
Sở Kiều hơi nhíu mày, “Thuốc đắng lắm.”
“Ngoan, nghe lời ta.”
Sở Kiều bất đắc dĩ phải hé môi cho Yến Tuân đút từng muỗng thuốc, uống thuốc như vậy còn đắng hơn, không bằng bưng chén uống ực một hơi.
Bên ngoài trời lại nổi gió tuyết, tính khí của Yến Tuân quả thật như thời tiết bên ngoài, nói thay đổi liền thay đổi ngay, có chuyện liền sẽ như cuồng phong bão tuyết.
Uống thuốc xong, Sở Kiều ăn hai miếng mứt rồi ngẩng lên hỏi: “Huynh chuẩn bị thế nào rồi? Sắp phải đi rồi à?”
Yến Tuân gật đầu, “Ừm, Ô tiên sinh và Trọng Vũ đã đến nơi rồi.”
Sở Kiều chú ý thấy Yến Tuân không gọi Vũ cô nương mà lại gọi thẳng tên, nhưng cũng chỉ hỏi tiếp:“Đồ cần mang đã chuẩn bị sẵn hết chưa?”
“Yên tâm, muội cứ dưỡng bệnh cho tốt, không cần lo lắng cho ta.”
Sở Kiều vẫn không yên lòng, “Nhớ luôn hết sức thận trọng, đừng để bị thương.”
Yến Tuân bất đắc dĩ cười cười, “A Sở nói nhiều thật.”
“Phải rồi, Hách Liên tiểu thư tối qua là sao thế, rất ồn ào.” Thiếu nữ làm như vô tình nhắc tới, mày còn hơi nhíu tựa như vẫn còn tức giận vì tối qua bị giật mình thức giấc.
Yến Tuân vẫn ôn hòa như cũ, sắc mặt không hề có chút biến hóa. Hắn nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Sở Kiều, bình thản nói: “Muội đang bệnh, chớ có vì người như vậy mà không vui. Ta đã phái người mang nàng ta ra ngoài rồi, sau này muội sẽ không nhìn thấy nàng ta nữa đâu.”
Sở Kiều nhất thời có chút hy vọng, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Huynh tìm đại phu trị bệnh cho nàng ấy sao?”
“Không hẳn sẽ trị khỏi, nhưng vẫn thử xem sao.”
Yến Tuân đứng dậy, đặt sữa ấm xuống vị trí Sở Kiều có thể với tay đến, “Tối nay ta còn có việc nên không thể ở cùng muội, muội cứ ngủ trước đi.”
Sở Kiều gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “Huynh cũng nhớ nghỉ ngơ sớm một chút.”
“Ừ.” Nam nhân rời khỏi phòng.
Trong phòng tràn ngập ánh nến, không khí khô ráo và ấm áp nhưng Sở Kiều vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Tiếng bước chân bên ngoài dần xa, mắt nàng chợt hơi mông lung, mũi cũng cay cay. Khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Sở Kiều đột nhiên kéo chăn lên phủ kín đầu, che khuất ánh mắt chực rơi lệ cùng tiếng nấc sắp rời môi.
“Cô nương?” Lục Liễu đi tới, thắc mắc hỏi: “Sao lại trùm đầu ngủ như vậy? Trong phòng có đốt than, cô nương làm vậy sẽ ngạt thở đấy.”
Thấy Sở Kiều không phản ứng, Lục Liễu giơ tay định kéo chăn xuống, lại phát hiện chăn bị người bên dưới giữ chặt lại. Tiểu nha hoàn nhất thời sửng sốt, e dè hỏi: “Cô nương, người làm sao vậy?”
Người dưới chăn vẫn không đáp. Hồi lâu sau đám nha hoàn đều lui ra hết, đêm dần muộn, tối nay không có trăng, trong phòng chỉ có ánh nến chập chờn, ánh sáng mờ mờ hắt lên bóng người cô đơn trốn dưới chăn trên giường.