Hôm ấy, Bắc Yến lại chìm trong bão tuyết, cuồng phong mạnh nhất từ trăm năm gần đây càn quét khắp bình nguyên, tuyết và mưa đá tát vào mặt rát buốt, rơi xuống trên mặt đất dày hơn ba thước. Chiến mã được bọc da quanh bụng và mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ đường. Trên đồng tuyết mênh mông, các chiến sĩ của Tú lệ quân mình khoác áo lông, đầu trùm mũ lông nhưng vẫn bị gió thổi rát đến mức mắt mở không ra, chỉ có thể cúi đầu khó khăn lội tuyết.
Qua khỏi sông Mạt Ly, Sở Kiều đột nhiên ra lệnh toàn quân dừng bước. Tôn Tài sốt ruột chạy lên hỏi, nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì chợt thấy lạnh sống lưng. Nữ tướng trẻ tuổi đứng trên dốc núi dõi mắt nhìn ra bình nguyên mênh mông mịt mù tuyết rơi, phía chân trời thấp thoáng bóng chim bay cuồng loạn.
Lúc đoàn người qua khỏi dốc núi, Tôn Tài mới tức giận đẩy chiến sĩ đang ngăn cản mình sang một bên, tiến lên gặng hỏi: “Sở đại nhân, ngài rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sự tình khẩn cấp, bệ hạ đang gặp nguy mà ngài còn tâm tư ở đây ngắm cảnh?”
Sở Kiều lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một lượt, nhãn thần buốt giá khiến người bị nhìn vô thức chùn chân.
Thiếu nữ này còn rất trẻ, nhưng không rõ vì sao, khi đối mặt với ánh mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ kia, tất cả đều bất giác quên mất tuổi của nàng, không kìm được mà run rẩy vì khủng hoảng. Thời tiết cực lạnh nhưng trán Tôn Tài lại dần rịn mồ hôi, hắn vừa mới nhận ra có gì đó không ổn thì đã nghe thấy Sở Kiều ra lệnh: “Trói hắn lại.”
Các chiến sĩ của Tú lệ quân không chút do dự lập tức tiến lên, chớp mắt đã trói gô Tôn Tài lại. Gã không nhịn được giãy dụa kêu to: “Các ngươi làm gì vậy? Sở đại nhân, ngài muốn tạo phản sao?”
Sở Kiều lạnh lùng nhìn Tôn Tài, ánh mắt sắc bén dễ dàng nhìn thấu sự lo lắng cùng hoảng hốt từ trên khuôn mặt đang ra vẻ phẫn nộ của hắn, sự giá rét đang dần dâng lên trong lòng nàng.
“Hạ Tiêu, dùng toàn bộ chất nổ chúng ta mang theo nổ tung mặt sông Mạt Ly, sau đó để lại ba trăm người canh chừng, từ đây đến trước sáng mai, nếu nhìn thấy bờ sông đối diện xuất hiện bất kỳ người nào thì lập tức tới báo cho ta biết.”
Sau khi nghe Hạ Tiêu ‘dạ’ một tiếng rõ to, Sở Kiều nhanh chóng tung mình nhảy lên lưng ngựa, ra lệnh cho thuộc hạ: “Chúng ta đi.”
“Sở đại nhân! Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Sở Kiều chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tôn Tài, vô cùng bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên là biết.”
“Ngươi ngăn trở quân ta cứu giá, đây chính là tội phản nghịch!”
Sở Kiều cười nhạt, chế giễu: “Tôn đại nhân, là các ngươi quá ngây thơ hay Sở Kiều ta trong mắt các ngươi thật ngu xuẩn đến như vậy? Ngươi nói chỉ mình ngươi chạy thoát khỏi thành Cống Duyệt, vậy tại sao hiện giờ phía sau lại có năm đội quân đang đuổi theo chúng ta? Từ đó chạy đến chỗ ta đang trên đường trở về Thượng Thận, nhanh nhất cũng mất gần một ngày, tại sao năm đội hắc ưng quân kia lại có thể đuổi tới nhanh như vậy? Ngươi nói Gia Cát Nguyệt dẫn năm vạn binh mã thần không biết quỷ không hay tập kích kho lương trong thành Cống Duyệt, bệ hạ không may bị vây hãm, vậy nói cho ta biết, hiện giờ đã gần cuối năm, vì sao bệ hạ lại không ở trong đại bản doanh, chạy đến chỗ xa xôi ngàn dặm này làm cái gì?”
Tôn Tài bị hỏi đến á khẩu, chỉ có thể mở to hai mắt, không trả lời được câu nào.
Sở Kiều cười nhạt, ánh mắt trở nên rét lạnh, ngữ điệu càng thêm âm trầm, “Tôn đại nhân, nếu hôm nay ta có nói lời nào oan uổng thì ngày khác nhất định sẽ dập đầu tạ lỗi với ngươi ngay trước mặt mọi người. Nhưng nếu ngươi quả thật cố ý lừa ta, thế thì hãy cẩn thận đầu mình.”
“Đi!” Thiếu nữ quát to, đội quân đồng loạt thúc ngựa tăng tốc. Vó ngựa rầm rập nện trên đồng tuyết nghe như tiếng trống trận.
Một lát sau, hậu phương truyền đến một tiếng nổ rung trời. Chất nổ được làm bằng nguyên liệu thô sơ nhưng sức công phá vẫn không kém đạn pháo, đủ để nổ tung mặt băng dày đóng trên sông Mạt Ly. Con sông này là một nhánh của sông Xích Thủy, dòng chảy cực mạnh nên mặt sông không thể đóng băng chỉ trong một ngày một đêm. Hơn nữa còn có ba trăm binh sĩ thủ sẵn cung tên canh giữ ở bờ đối diện, hắc ưng quân đừng mong qua sông một cách thuận lợi.
Bất kể tình hình trước mặt ra sao, vẫn phải đi trước xem thử rồi mới tính. Sở Kiều thầm quyết định trong lòng.
Thiếu nữ khẽ nheo mắt lại, nhãn thần lóe vẻ sắc bén như báo đen vừa nhìn thấy con mồi.
“Đại nhân!” Hạ Tiêu thúc ngựa đuổi đến chạy song song với Sở Kiều.
Nhiều năm hoạn nạn có nhau nên quan hệ giữa Hạ Tiêu và Sở Kiều không chỉ là chủ tớ, từ lâu bọn họ đã coi đối phương như chiến hữu tình thân. Vị tướng trung thành trầm giọng hỏi: “Phía trước đã xảy ra chuyện gì?”
Cuồng phong rét buốt thổi vù vù, bông tuyết tát lên mặt đau đến cắt da cắt thịt. Sở Kiều im lặng một lúc lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Dường như Trình Viễn tạo phản rồi.”
Hạ Tiêu ngẫm nghĩ, xâu chuỗi mọi chuyện lại, cũng cảm thấy khả năng này rất lớn, buột miệng mắng: “Quả nhiên không sai, từ lâu đã thấy tên đó là thứ không tốt lành gì rồi!”
Sở Kiều không nói gì, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn thẳng về phía trước, ra sức quất roi thúc ngựa chạy nhanh hơn. Mong rằng mọi chuyện đúng như suy đoán của nàng, bởi vì, nàng thật sự không muốn nghĩ đến khả năng khác.
Nhất định không phải vậy.
Yến Tuân sẽ không bao giờ làm vậy với nàng.
“Hây!” Sở Kiều quát to, cố đè nén cảm giác lo lắng xuống tận đáy lòng.
Chiến mã tung vó chạy điên cuồng trên bình nguyên mù mịt tuyết. Cuồng phong không ngừng gào thét, mặt trời dần bị mây đen che khuất, không trung âm u như chiều tối.
Sự xuất hiện của Gia Cát Nguyệt vốn không hề nằm trong dự liệu của Yến Tuân.
Theo kế hoạch ban đầu, dẫn dụ Sở Kiều đổi hướng đi và ra lệnh cho thành Cống Duyệt khẩn cấp điều động binh mã đều là dàn cảnh nhằm đánh lừa Gia Cát Nguyệt mà thôi. Mục đích chính là dụ Gia Cát Nguyệt ra khỏi sơn cốc Minh Tây cho hai vạn cung thủ đã chờ sẵn trước ngõ vào cốc giải quyết gọn ghẽ, như vậy sẽ không cần phải động đến quân Bắc Yến ở nội cảnh, nói chi tới quân binh trong thành Cống Duyệt.
Vì vậy, khi Gia Cát Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở thành Cống Duyệt, phản ứng đầu tiên của đám quan binh trong thành chính là kinh hoảng. Đơn giản bởi vì Yến Tuân đã mang gần hết binh lực thủ thành đến mai phục ở sơn cốc Minh Tây từ trước. Cho nên, thành Cống Duyệt cuối cùng đã bị Gia Cát Nguyệt dùng một mồi lửa đốt trụi.
Lúc Yến Tuân được tin cấp tốc trở về thì vừa lúc nhìn thấy Gia Cát Nguyệt đang đứng trên sườn núi, giương cung bắn hỏa tiễn vào cổng thành cao lớn tẩm đầy dầu. Ngay sau đó, ba trăm hỏa tiễn theo hiệu lệnh cũng đồng loạt rời cung lao thẳng vào thành. Như được ông trời trợ giúp, cuồng phong chợt nổi lên khiến ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu trụi không chỉ toàn bộ lương thảo trong kho mà còn lan ra cả nhà cửa gần đó. Dưới sự tàn phá của lửa, thành Cống Duyệt trong chốc lát đã hóa thành một mảnh đất khô cằn.
Hai vạn đại quân của Yến Tuân đứng nhìn mà hai mắt trợn trừng. Trong số này có hơn phân nửa là người thành Cống Duyệt, bọn họ nhìn thấy tình cảnh nhà cửa bị đốt thành tro, cha mẹ vợ con sống chết không rõ thì phẫn nộ đến tím mặt, không chờ Yến Tuân hạ lệnh đã liều mạng xông lên ào ạt, hàng ngũ hỗn loạn không theo bất kỳ trận hình nào, hệt như một đàn sói hăng máu săn mồi. Nhưng bọn họ còn chưa đến gần thì đã bị tên nhọn của các Nguyệt vệ xuyên thủng. Tên bay chi chít như mưa, lực đạo cực mạnh không giáp trụ nào có thể chống đỡ, chưa đến nửa canh giờ sau đó, một vạn quân thủ thành Cống Duyệt đã không còn bất kỳ ai sống sót.
Gió Bắc thổi qua chiến trường đẫm máu, trong tiếng gió hú tựa như có lẫn tiếng thở đứt quãng của binh lính đang hấp hối.
Yến Tuân vẫn đứng bất động, lúc quân thủ thành Cống Duyệt xông lên, hắn không hề ngăn cản, nhưng thực tế thì có muốn ngăn cũng ngăn không kịp. Vì vậy hắn chỉ có thể đứng nhìn một vạn quân chết thảm dưới mưa tên, rơi rụng la liệt như lá thu.
Bắc Yến vương đứng đó, sau lưng chính là một vạn cấm vệ quân cận thân. Đội ngũ mặc giáp đen lẳng lặng đứng nhìn đồng bào mình bỏ mạng mà vẻ mặt không hề thay đổi, hoàn toàn dửng dưng.
Đây là lần đầu tiên Yến Tuân và Gia Cát Nguyệt gặp nhau sau lần ở Biện Đường. Mặc dù chiến tranh biên giới giữa Đại Hạ và Bắc Yến đã kéo dài hơn một năm, cũng đã đánh nhau vô số trận lớn nhỏ, Gia Cát Nguyệt còn từng dẫn binh đánh thẳng vào đại bản doanh của Yến Tuân, nhưng hai người bọn họ vẫn chưa bao giờ trực tiếp chạm mặt. Hiện tại, mặt đối mặt, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, vẻ mặt không hề đổi nhưng không khí lại mơ hồ như đá ngầm dưới lòng sông đang lẳng lặng xoay chuyển, đụng vào nhau vỡ toác. Lòng sông đã bắt đầu nổi xoáy nhưng mặt sông vẫn chỉ khẽ gợn, khiến người ngoài nhìn không rõ xao động dữ dội bên dưới. Chỉ người hiểu rõ nội tình mới có thể lĩnh hội được sự thay đổi này.
Lúc còn ở thành Chân Hoàng đến khi lớn lên, hai nam nhân tài thao vũ lược, tay nắm trọng quyền này luôn đứng ở hai đầu chiến tuyến, có lập trường khác nhau rõ ràng. Về khả năng quân sự, hai người ngang nhau, ở phương diện chính trị, hai người là kẻ thù không đội trời chung, nhưng thần xui quỷ khiến bọn họ lại yêu cùng một người. Chính số mệnh cùng thân phận như vậy đã khiến bọn họ cả đời này không bao giờ có thể bình tĩnh ngồi thưởng thức ưu điểm cùng tài năng của đối phương. Chỉ cần chạm mặt tất sẽ nổi xung tìm cách phân thắng bại, đánh đến khi một mất một còn mới thôi.
Lúc nhìn thấy Yến Tuân, cảm giác lo lắng trong lòng Gia Cát Nguyệt liền dịu xuống. Khi vừa ra khỏi sơn cốc Minh Tây, hắn đã biết mình bị lừa, có khác chăng thì hắn vẫn muốn biết, đến cùng mọi chuyện đều do Yến Tuân một tay dàn dựng hay Sở Kiều cũng có tham dự mà thôi. Là Yến Tuân đã gài người vào trong Tây Nam trấn phủ sứ, hay hành tung của Sở Kiều đã bị bại lộ?
Sinh tử trên chiến trường vốn là chuyện khó nói, trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng như hiện giờ, chuyện này chẳng đáng là gì với người khác, nhưng hắn lại không thể không bận tâm.
Hắn có thể khẳng định Sở Kiều không phải là người một mặt hai lời, hắn có thể tự tin rằng trong lòng nàng, hắn không chỉ là người qua đường. Nhưng hắn lại không cách nào đo đếm được địa vị của Yến Tuân trong lòng nàng so với mình, không cách nào đoán được, khi hắn và Yến Tuân đụng độ, ánh mắt lo lắng của nàng sẽ hướng về phía nào…
Gia Cát Nguyệt tự giễu cười một tiếng. Nàng không vì hắn mà phản bội Yến Tuân, nhưng cũng không vì Yến Tuân mà ra tay giết hắn. Như thế, có lẽ cũng đủ rồi.
Lúc nhìn thấy Gia Cát Nguyệt, Yến Tuân không hề trấn tĩnh như người đối diện, cảm giác chán ghét cùng căm hận như cỏ dại mọc lan tràn sau cơn mưa. Nam nhân trước mặt chính là kẻ đã tước mất cơ hội rời khỏi hoàng thành ban đầu của hắn, khiến hắn trải qua cuộc sống khổ sở không bằng heo chó. Trong lúc nam nhân này hưởng thụ vinh quang cùng cẩm y ngọc thực thì hắn phải nhẫn nhục luồn cúi để giữ mạng sống. Nam nhân này đã lạnh lùng bàng quan đứng nhìn hắn nhà tan cửa nát, gia tộc y cũng nhờ đạp lên xương máu dân tộc hắn mà trở nên vang danh. Hắn thật vất vả mới lập nên cơ nghiệp thì cũng chính nam nhân này giáng cho hắn một kích nặng nề, hết lần này đến lần khác đập tan chiến tích bất bại của hắn.
Hơn nữa, còn có chuyện của A Sở…
Nghĩ đến đây, đáy lòng Yến Tuân như có liệt hỏa hừng hực bùng cháy. Phẫn hận đè nén lâu năm dâng trào như núi lửa, làm thế nào cũng không thể dập tắt.
Mặt trời đã ngả về phía Tây, đường chân trời phía Đông xuất hiện một lằn đen mơ hồ, đó chính là đại quân Bắc Yến đang ào ạt tiến đến. Khoảng cách xa nghìn trùng nhưng vẫn có thể nghe được tiếng vó ngựa rầm rộ, ngửi được tiếng thở dồn dập của chiến mã. Từ màn bụi đất mù mịt, có thể ước chừng đại quân khoảng ba bốn vạn người.
Gia Cát Nguyệt đứng yên bất động, Yến Tuân cũng không nói gì. Chiến trận đã ở trước mắt, hiện tại mắng chửi hay vũ nhục đều là trò ấu trĩ.
Một gã quan chiêu hàng bên Yến Tuân thúc ngựa đi đến trước mặt đội ngũ của Gia Cát Nguyệt, cao giọng kêu: “Chớ bắn!”
Chúng Nguyệt vệ đều im lặng không nói gì, chỉ đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn gã lính vô cùng can đảm kia.
Gã quan chiêu hàng căng khẳng liếm môi một chút rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt, vẫn là nội dung cũ rích, đại loại như Đại Hạ tàn bạo bất nhân, Bắc Yến hành sự vì chính nghĩa, các ngươi tự tiện xông vào lãnh thổ chúng ta như vậy chính là xâm phạm chủ quyền, đồng nghĩa với khiêu khích trắng trợn, viện binh chúng ta đang trên đường đến đây, nếu các ngươi muốn có cơ hội sống thì lập tức bỏ binh khí đầu hàng, quỳ xuống dập đầu cầu xin, vân vân. Hắn nói đến khô miệng nhưng phía đối diện vẫn không hề có nửa lời hồi đáp.
Sau khi gã quan chiêu hàng nói xong, Gia Cát Nguyệt chỉ khẽ phất tay, lãnh đạm buông ra một từ: “Bắn!”
Loạn tiễn lập tức rời cung, nhà diễn thuyết anh dũng của bên Bắc Yến liền bị bắn thành nhím, thân thể ngã rạp nhưng chân vẫn còn mắc trên bàn đạp hai bên yên ngựa. Chiến mã bị chấn kinh hất tung người trên lưng rồi tung vó chạy trở về, kéo lê thi thể trên đường, để lại một vệt máu dài đỏ tươi.
Binh lính bên Bắc Yến rốt cuộc nổi giận, đồng loạt rút chiến đao ra, mặt hầm hầm sát khí. Lưỡi đao bắt ánh sáng phản chiếu từ mặt tuyết lóe lên loang loáng, khiến người nhìn chói mắt.
Đôi bên nhìn nhau đăm đăm, cuối cùng, một hồi kèn lệnh chợt vang lên, chiến mã lập tức tung vó khiến bụi đất bay mù mịt, hai đội ngũ đồng loạt giơ cao đao thương xông về phía đối phương.
Cuộc chiến đã bắt đầu một cách đột ngột như thế.
Mặt trời đã chìm hơn quá nửa xuống chân trời phía Tây, sắc trời dần tối, đội ngũ của Gia Cát Nguyệt ít người nhưng ai nấy đều là cao thủ thân thủ bất phàm, tên vừa rời cung thì tay liền có thể vung đao ra chiêu. Chỉ ba trăm người nhưng đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, hàng ngũ vẫn cực kỳ phối hợp, không hề vì nhân số địch hơn mình gấp nhiều lần mà hoảng loạn.
Bên Yến Tuân thì có lợi thế số đông, từ trong trăm ít nhất cũng có một tinh binh, trang bị vũ khí lại đầy đủ tận răng, đều là lão tướng dày dạn kinh nghiệm, chiến đấu cũng vô cùng khí thế.
Chiến cuộc chỉ mới bắt đầu nhưng đã đẫm máu đến cùng cực, tay chân binh sĩ bị chém rơi vô số, máu tươi bắn tung tóe, cả ngựa cũng điên cuồng húc đầu vào nhau. Tiếng chém giết cùng sát khí mãnh liệt như lũ khiến người chứng kiến lạnh sống lưng, tê dại da đầu.