Ngụy Thư Diệp ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đỏ như máu đập vào mắt, vạt cỏ khô xơ xác bị gió quét kêu xào xạc. Bên tai dồn dập tiếng trống trận, quân đội đông ngàn vạn đang kéo đến tựa như một con sóng triều màu đen khổng lồ chuẩn bị bao trùm mọi thứ.
Toàn thân hắn đã đẫm máu, khuôn mặt thanh tú cũng dính đầy máu đen, bết cả hai bên tóc mai, lưỡi đao sứt mẻ, hai chân chiến mã run run vì mệt mỏi.
Tử địch công phá cửa khẩu, dẫn dắt cường binh tràn vào, khu vực Tây Nam bị móng ngựa của kẻ thù giày xéo. Nhưng ngoài trừ số ít binh lính trấn thủ Tây Nam thì toàn bộ thế gia ở Đại Hạ, chỉ có mình hắn là mang binh xuôi nam chống lại quân địch.
Dọc theo đường đi, hắn đã thấy vô số thế gia đại tộc mặc y phục hoa lệ, chất vàng bạc châu báu đầy xe, cuống cuồng dẫn tư binh chạy về phía bắc. Ngay cả quan viên địa phương cũng hoảng hốt trốn đến thành Chân Hoàng, trên đường đi liên tục vung roi xua dân chúng để tranh đường, không còn chút dáng vẻ cao quý ngày thường.
Ngụy Thư Diệp từng cố huy động những nhóm binh lính này, thậm chí còn hạ lệnh phong tỏa đường, rút đao khiêu chiến những quan viên thế gia muốn bỏ trốn kia. Nhưng những người đó đều cho hắn một lý do, chính là bọn họ muốn bảo vệ đế đô, muốn đến ngăn cản nội chiến để quân chủ lực còn sức mà đánh với quân địch một trận, vân vân… Nói tóm lại, bọn họ tình nguyện động thủ với quân bên mình chứ không muốn trở về đánh nhau với quân Bắc Yến.
Có người còn hùng hổ nói to cái gì thậm chí Tây nam quân giữ cửa khẩu cũng bị mấy hoàng tử triệu đi đánh nội chiến, cả hoàng thất cũng không thèm đất nước này rồi, sao còn muốn bọn họ đi đánh giặc ngoại xâm chứ?
Đối mặt với những câu chất vấn này, Ngụy Thư Diệp á khẩu không nói được lời nào.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, trên con đường nối liền Tây Nam và đế đô đã tụ tập hơn hai mươi vạn người chạy nạn. Trong đó, có quý tộc, có thế gia, có quân nhân, có thường dân. Phía Tây Nam đã rơi vào tay Bắc Yến, bọn họ đi vạn dặm mới trốn được đến đây, cho nên ai cũng như sói đói, nhìn chằm chằm đội quân đang cản đường mình.
Chướng ngại trên đường thoáng cái liền bị đạp đổ, cả hai vạn quân đội chính quy cũng không cách nào ngăn cản con sóng người như triều dâng đó. Một viên phó tướng tiếp tục khàn giọng động viên tất cả trở về chiến đấu chống giặc, nhưng không một ai để ý. Ngụy Thư Diệp ngồi trên lưng ngựa nhìn những con người đang thẫn thờ đi ngang qua mình tựa như người trôi sông vừa đánh mất cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
Tất cả đều rời đi, chỉ khoảng hơn mười thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi là đứng nguyên tại chỗ. Bọn họ rụt rè đi đến trước mặt viên phó tướng giơ tay nói nguyện ý nhập ngũ. Viên phó tướng vô cùng xúc động, còn tưởng mình nỗ lực thuyết phục cuối cùng cũng có kết quả, vội vàng hỏi các thiếu niên vì sao muốn nhập ngũ, có ý thức được tương lai sẽ phải hiến thân vì nước không? Nhưng những thiếu niên kia lại nói lương khô của bọn họ đã bị mấy quân nhân kia đoạt mất, chưa chạy đến đế đô đã chết đói rồi, không bằng nhập ngũ may ra còn cơ hội sống.
Lý do của những thiếu niên gầy gò này khiến tập thể hai vạn quân nhân đều im lặng. Ngụy Thư Diệp bảo người đưa cho bọn họ lương khô và nước rồi nhìn họ hớn hở rời đi, dưới bóng chiều tà, họ thoáng như những mầm non vừa bị nhổ ra khỏi đất mẹ.
Sau khi tiến vào khu vực Tây Nam, tình hình càng thêm hỗn loạn. Lúc bọn họ đi ngang qua một trấn nhỏ, trong trấn không một bóng người, đội ngũ như có thể nghe được từng bước chân của mình trong không gian vắng lặng chết chóc ấy, nặng nề đến cực độ. Đi đến quảng trường giữa trấn, hình ảnh trước mặt khiến tất cả như bị đóng đinh ngay tại chỗ. Như chốn địa ngục tu la có đủ loại hình phạt kỳ quái, trên một gốc cây cao vút có treo mấy chục thi thể nam tử lõa thể, trên mặt đất nằm la liệt xác người bị đốt cháy đen, cạnh đó còn có rất nhiều xác phụ nữ trần truồng, vừa nhìn cũng biết bọn họ đã chết bởi thủ đoạn tàn nhẫn đến thế nào.
Tất cả lặng người, bọn họ đều là quân nhân lão luyện sa trường, lưỡi đao đã nếm máu của vô số người. Nhưng trong giờ khắc này, những ai có mặt đều không khỏi lệ chảy ròng ròng.
Thân là quân nhân lại không thể bảo vệ quốc gia, không thể bảo vệ con dân của mình, bọn họ còn xứng sống trên đời sao?
Nhà cửa bị phá hủy, phòng ốc bị san bằng, ruộng tốt biến thành đất cằn, phồn hoa biến thành phế tích, thành trấn phồn vinh ngày xưa nay trở thành thành chết, sinh mạng từng vui sống nay biến thành thi thể thối rữa. Mùi tanh hôi xộc vào mũi, diều hâu bay lượn thành đàn. Đây chính là hiện thực, không phải là cảnh mộng.
Ngụy Thư Diệp không thể tưởng tượng được vì sao quân Bắc Yến lại có thể tàn bạo đến như vậy? Cảm giác bi phẫn dâng trào trong ngực, hắn siết chặt cán đao, sống lưng thẳng như trường thương.
Nhưng qua những trận giao chiến liên tục sau đó, thủ pháp điều binh khoa trương và lộn xộn kia đã khiến Ngụy Thư Diệp hiểu rõ.
Thì ra đội quân tiên phong tràn vào nội cảnh Đại Hạ không phải là quân Bắc Yến. Sau khi mở toang Bạch Chỉ Quan, tiêu diệt toàn bộ doanh trại phòng thủ ở dọc đường, Yến Tuân đã lập tức lui về chiếm lĩnh cửa khẩu, không để bất kỳ ai tiến vào nội cảnh Đại Hạ nhưng lại loan truyền tin tức mời gọi toàn cường đạo và mã tặc trên cao nguyên Bắc Yến, ở đất hoang cực Nam, trên núi Hạ Lan và đại mạc Tây Bắc đến cùng chung hưởng tài nguyên ở Đại Hạ.
Hết nhóm này đến nhóm khác tràn vào lãnh thổ Đại Hạ, hành vi tàn bạo, tốc độ cuồng dã. Bọn họ không hề có chút lưu luyến gì với đất nước này, chẳng cầu danh lợi cũng chẳng cầu quyền thế, mỗi nơi đi qua chỉ có cướp và giết. Đốt giết, cướp bóc hay cưỡng bức phụ nữ, tất cả những chuyện mà quân nhân chân chính không bao giờ làm, bọn họ đều làm không chớp mắt. Tin tức về kẻ địch tàn nhẫn khát máu đã khiến những thế lực muốn phản kháng chùn chân. Khói lửa nhanh chóng bao trùm toàn bộ khu vực Lũng Tây. Và cuối cùng, binh lính và thế gia đều bỏ của chạy lấy người, dân chúng cũng cuốn gói chạy theo. Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ lãnh thổ ở Tây Nam đều rơi vào tay địch, đến khi quân Bắc Yến tiến vào tiếp nhận thì chẳng hề gặp phải bất kỳ thế lực quân đội chính quy nào.
Yến Tuân quả thực là một gã điên!
Ngụy Thư Diệp đưa tay bịt mũi để không phải ngửi thấy mùi xác người tanh tưởi kia, thầm nói trong lòng.
Yến Tuân xé rách biên giới Đại Hạ chỉ để mở đường cho bọn người ma quỷ kia, biến lãnh thổ Đại Hạ thành trường săn và dân chúng Đại Hạ thành con mồi của bọn chúng.
Không phải là xâm chiếm, Yến Tuân đến Đại Hạ chỉ để hủy diệt, dùng ngàn vạn sinh linh Đại Hạ để làm tế phẩm cho thân nhân đã qua đời của mình.
Hai vạn quân Hạ bi phẫn lần đầu tiên đụng độ với quân chính quy của Bắc Yến là ở thành Nguyệt Lượng. Hai vạn kỵ binh đối đầu với ba vạn giáp binh hạng nặng, cục diện đẫm máu và ác liệt không từ ngữ nào có thể diễn tả. Đội quân của Ngụy Thư Diệp, sau khi đánh bại quân Bắc Yến đã giết sạch toàn bộ người bị thương và tù binh. Ngụy Thư Diệp không hề ngăn cản, bởi vì chính hắn cũng muốn làm thế.
Ngụy Thư Diệp hận, hận bọn người xâm lược kia, hận Bắc Yến, hận Yến Tuân, hận đám mã tặc thảo khấu hung tàn kia.
Nhưng hắn hận hơn cả chính là hoàng thất, hận đám thế gia làm mưa làm gió kia, hận đám binh sĩ chìm đắm hưởng lạc nhưng lại chạy trước tiên khi nước nhà lâm nguy, hận Triệu Dương đã điều toàn bộ Tây nam quân để mưu quyền cho bản thân, hận quý tộc môn phiệt, thậm chí hận cả chính bản thân mình.
Thư của thúc thúc đã bị hắn xé nát, các trưởng bối mắng chửi hắn điên khi lại dẫn quân đội của gia tộc chạy đến Tây Nam, mắng hắn là kẻ phản nghịch, là tội đồ của Ngụy phiệt.
Thế nhưng hắn bất chấp tất cả, bất kể gia tộc trách cứ thế nào hắn cũng sẽ không quay đầu lại.
Đất nước đang lâm nguy, dân chúng đang lầm than.
Quý tộc có thể trốn chạy, nhưng hắn là chiến sĩ của đế quốc, hắn không thể thối lui.
Trận đánh ở thành Nguyệt Lượng đã dẫn đến sự chú ý của Bắc Yến, không đầy hai ngày sau thì bọn họ đã bị bao vây bởi bảy vạn đại quân. Trải qua một ngày một đêm chống trả, bọn họ rốt cuộc cũng kiệt sức.
Tên đã hết, thuốc trị thương cạn kiệt, lương thảo cũng chẳng còn được bao nhiêu, đao thương đều đã sứt mẻ, binh sĩ đã lâu không được ngủ, lâu đến mức nhiều khi ngủ gục trên chiến trường, bị chém bị thương mới bừng tỉnh, phát giác bản thân đang ở đâu.
Nắng sớm lại một lần nữa bao phủ bốn phía, Ngụy Thư Diệp ngẩng lên nhìn mặt trời giữa không trung. Ánh sáng chói lòa khiến hắn phải hơi nheo mắt lại. Hắn tự nói với bản thân, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn chứng kiến cảnh mặt trời mọc.
Có người tiến đến gần, trên mặt viên phó tướng còn mang một vết đao sâu hoắm, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, giọng đã khản đặc nhưng vẫn cố nói to với Ngụy Thư Diệp: “Tướng quân! Chúng ta không trụ được nữa rồi, kẻ địch vừa phái ra thêm ba đoàn quân, nên rút lui thôi!”
Ngụy Thư Diệp không nói gì, lẳng lặng nhìn nam tử chỉ lớn hơn mình vài tuổi. Người chiến hữu này đã cùng hắn chinh nam thảo bắc vô số lần, thành thạo binh pháp hơn hắn, trên chiến trường cũng dũng mãnh hơn hắn, được lòng binh sĩ hơn hắn, nhưng bởi vì xuất thân thường dân, vô luận lập được bao nhiêu chiến công cũng không cách nào được tấn chức, nếu không đầu nhập dưới trướng của hắn thì đến nay vẫn chỉ là một đội trưởng cỏn con.
Nhưng người này lại vì chút ân huệ đó mà nhất mực trung thành với hắn, lần nào tác chiến đều đi trước đỡ tên chắn đao cho hắn mà không hề biết rằng, trước đó rất lâu, hắn cũng từng xem nhẹ con cháu thường dân, theo lẽ thường hưởng thụ cung phụng của bọn họ, theo lẽ thường đứng sau lưng bọn họ chờ kết quả chiến tranh. Khi đó hắn và đám quý tộc lâm trận bỏ chạy kia có khác gì nhau? Bọn họ bỏ chạy vì tính mạng của mình, còn hắn thì tước đoạt mạng sống của người khác chỉ vì danh tiếng.
Một thoáng ngắn ngủi, trong đầu chợt xuất hiện vô vàn suy nghĩ.
Ngụy Thư Diệp biết hôm nay sẽ là trận đánh cuối cùng của hắn, sẽ không có viện binh, sẽ không có cơ hội lật ngược tình thế, Triệu Dương đang đánh với Gia Cát Nguyệt, sẽ không thể đến cứu hắn. Và hắn cũng biết, cho dù không bận tranh đấu thì Triệu Dương cũng sẽ không chạy đến đây trong tình hình này. Bọn họ nhất định sẽ như một con tốt thí, bỏ mình trong khói lửa chiến loạn như bao người khác mà thôi.
Ngụy Thư Diệp rút chiến đao, mặt lộ vẻ kiên cường chưa từng có, thúc ngựa đi đến trước mặt đám binh sĩ thương tích đầy người, khàn giọng nói to: “Các chiến sĩ, ngày hôm nay chính là trận đánh cuối cùng của chúng ta.”
Tiếng nói quanh quẩn trên chiến trường, mấy ngàn khuôn mặt lấm lem máu đen đều ngước lên nhìn chủ soái của mình.
“Các chiến sĩ, trong lúc kẻ địch xâm lấn, đất nước lâm nguy, tất cả mọi người đều lui lại phía sau, chỉ có các ngươi là vẫn anh dũng tiến về phía trước. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, các ngươi đã mười ba lần chặn đánh đồng bạn đào tẩu, dã chiến mười một lần, hai lần đụng độ quân chính quy của địch, đi hết gần nửa bản đồ của đất nước. Các ngươi đã không thẹn với danh hiệu quân nhân, không thẹn với bộ quân trang trên người, con dân đời sau của Đại Hạ đều sẽ tự hào vì hành động ngày hôm nay của các ngươi!
Hôm nay chúng ta có lẽ sẽ ngã xuống, có lẽ sẽ thất bại. Nhưng chúng ta vẫn muốn dùng chiến đao trong tay nói cho bè lũ xâm lược kia biết rằng, Đại Hạ sẽ không bao giờ khuất phục, nhiệt huyết của chúng ta sẽ không bao giờ tắt. Bất kỳ ai muốn chà đạp tôn nghiêm của chúng ta đều phải trả giá thật đắt!”
Vị tướng quân trước giờ luôn ôn hòa đột ngột cao giọng, chỉ tay về phía quân địch đông nghìn nghịt đang tiến về phía mình, tức giận quát to: “Đế quốc vạn tuế!”
“Đại Hạ vạn tuế!” Mấy ngàn mũi đao đồng loạt giơ cao, chúng binh sĩ sôi trào nhiệt huyết hét to.
Ngụy Thư Diệp thúc ngựa vọt ra khỏi quân doanh, lao thẳng về phía quân địch, hàng loạt binh sĩ cũng điên cuồng lao theo, vó ngựa giẫm rầm rập như có đàn trâu rừng chạy ngang.
Bên tai sàn sạt tiếng gió rít, hai mắt Ngụy Thư Diệp bị gió tạt cay xè, hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể theo bản năng vung chiến đao quần quật.
Giờ phút sinh tử ở ngay trước mắt, hắn chợt nhớ lại rất nhiều chuyện, thời gian thấp thỏm e dè trưởng thành trong ánh mắt nhòm ngó của gia tộc, bắt đầu bán mạng cho gia tộc dưới sự dạy bảo của thúc thúc, giàu sang nhung lụa dần che mờ ánh mắt.
“Ta không muốn tiếp tục làm loại người hèn yếu, theo quy luật dần trưởng thành, dần già yếu rồi chết đi như những quý tộc thế gia khác. Ta muốn có thể một lần phá vỡ mọi xiềng xích, vứt bỏ tất cả những thứ môn phiệt đắp lên người, có thể dùng thứ duy nhất ta sở hữu là sinh mạng hoàn thành nghiệp lớn, bất kể người khác nói gì, ta chỉ muốn có thể trước khi chết tự nói với bản thân, ta cuối cùng cũng từng dũng cảm tác chiến một lần.” Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, Ngụy Thư Diệp dẫn dắt quân đội điên cuồng chém giết, vẩy tầng tầng bọt máu trên tầng không xám xịt tiêu điều.
Tại bờ sông cách đó không xa, một vị tướng mặc giáp đen tuyền đứng trên đê chăm chú nhìn trận chiến bên dưới, đột ngột hạ lệnh: “Toàn quân chuẩn bị.”
“Điện hạ!” Viên phụ tá chau mày nói: “Đó là quân của Ngụy Thư Diệp, bọn họ là tư quân của Ngụy phiệt, là người về phe của Thập Tứ điện hạ.”
Vị tướng thống lĩnh nhướng mày, quay đầu lại, trầm giọng nói gằn từng chữ một: “Không cần biết là môn phiệt gì, ta chỉ biết đó là đồng bào chiến hữu của chúng ta, và bọn họ đang bảo vệ quốc gia của ta.”
Viên phụ tá thoáng sửng sốt nhưng liền đáp lời: “Thuộc hạ đã rõ.”
Vị tướng thống lĩnh rút đao ra giơ lên cao, “Toàn quân nghe lệnh! Theo ta xung phong!”
“Giết!!!” Tiếng xung phong vang dội lập tức nổ ra, rung chuyển cả một vùng.
“Báo cáo! Phía bắc xuất hiện số lượng lớn kỵ binh!”
“Tốc độ cực nhanh! Đang lao về phía chúng ta!”
“Địch ta khó phân! Đối phương rất đông, nhìn qua khoảng mười mấy vạn nhân mã!”
Không rõ là ai lên tiếng trước tiên, nhưng cũng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người đến đông bắc.
Đội quân khoác áo choàng màu xanh đen ào ạt băng qua thảo nguyên, tốc độc nhanh đến mức không đếm được số lượng. Vó ngựa mãnh liệt hất tung bụi mù khiến bờ đê chợt nhìn như một dãy núi sừng sững.
“Cờ chiến này… Là quân Đông Hồ!” Một tiếng hô mừng rỡ đột nhiên vang lên khiến tất cả đều kinh ngạc nhìn sang, mặt đỏ bừng phấn khích.
“Là quân Đông Hồ! Là quân Đông Hồ!”
“Là quân của Thất điện hạ! Là người phe chúng ta!”
“Vạn tuế! Thất điện hạ vạn tuế! Đại Hạ vạn tuế!”
Ngụy Thư Diệp làm sao cũng không thể ngờ, Triệu Triệt, người vốn phải đang tấn công hoàng thành lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Vì phải tuân theo an bài của gia tộc, hắn đã xa lánh bằng hữu cũ, ủng hộ Triệu Dương đăng vị. Nhưng khi hắn lâm vào tình huống nguy nan như hiện giờ, gia tộc ruồng rẫy hắn, Triệu Dương bỏ mặc hắn, thì người bằng hữu từng bị hắn bỏ rơi kia lại từ vạn dặm xa xôi chạy đến cứu hắn khỏi tuyệt địa.
Ngụy Thư Diệp cắn chặt răng, điên cuồng hét lên một tiếng rồi vung đao chém đứt đầu một gã địch.
“Giết!!!!!” Âm thanh xung phong lại vang lên một lần nữa, kéo theo nhiệt huyết nam nhi sôi trào.
…………………………………………………………………………………………………………………
Hoàng hôn buông xuống thì tiếng chém giết đã tắt hẳn. Gió thổi qua khoảng trời mênh mông, mang theo mùi máu tanh tưởi.
Triệu Triệt khoác quân trang xanh đen, đứng trên bờ đê nhìn xuống chiến trường hỗn độn. Cách đó không xa, Ngụy Thư Diệp đứng phía sau nhìn bóng lưng của Triệu Triệt, bất giác nhớ đến nhiều năm trước, sau khi thua trận, vị hoàng tử này đã từng phải chật vật trở về quỳ trước quảng trường Tử Vi xin tội. Hắn cũng từng đứng ở khoảng cách xa như hiện giờ nhìn bóng lưng kiên quyết và quả đấm siết chặt của người nọ.
Đã nhiều năm như vậy, trải qua bao sinh tử, có lên có xuống, trải qua bao khó khăn gian khổ, kinh qua trung thành cũng như phản bội, dường như ánh mắt và tâm tư của bọn họ đều trưởng thành hơn. Triệu Dương nuôi dã tâm ngày càng lớn, Triệu Tung trở nên mệt mỏi nản lòng, Triệu Tề chết ở Bắc Yến, Yến Tuân trở thành cỗ máy giết chóc sát phạt, Gia Cát Nguyệt cũng thôi cố chấp mà mở mắt ra. Tuy nhiên chỉ có người này, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ bền bỉ quả cảm như vậy, chưa từng thay đổi, chưa từng mềm yếu, thậm chí cũng chưa từng do dự không cương quyết.
Người này quả thực chính là quân nhân trời sinh, được sinh ra để bảo vệ người khác.
Ngụy Thư Diệp chậm rãi bước đến đứng sau lưng Triệu Triệt, lên tiếng nói: “Đa tạ đã đến cứu.”
Triệu Triệt cũng không quay đầu lại như đã sớm biết là Ngụy Thư Diệp, chỉ bình thản đáp lời: “Ta chỉ không muốn phụ cái họ mình đang mang mà thôi.”
Đúng vậy, hắn là cháu của Bồi La đại đế, trong người chảy dòng máu hoàng thất cao quý. Hắn chỉ đang bảo vệ con dân cùng lãnh thổ của mình mà thôi, không liên quan đến lập trường cá nhân, càng chớ nói đến ơn nghĩa.
“Ngươi nhìn đi, đẹp biết bao.” Triệu Triệt đột nhiên dùng vỏ đao chỉ ra bình nguyên mênh mông bên dưới. Mặt trời đã ngả về phía tây, rải ánh hồng lên vạt cỏ trải dài tận chân trời, thảm cỏ lay động theo từng cơn gió, khung cảnh kỳ vỹ đẹp đến nao lòng.
“Người đời chưa từng nhìn thấy được thế giới bao la theo đúng nghĩa, là bởi vì nó còn chưa được tạo ra. Một ngày nào đó, từ cao nguyên Thượng Thận ở Bắc Yến đến biển Đông Nhai ở Hoài Tống, từ hoang nguyên A Đồ ở Tây Mạc đến dãy Cửu Uy ở Nam Cương, tất cả đều phải thần phục dưới chân đế quốc. Và công cuộc thành lập thế giới đó, tất sẽ được chiến đao của ta mở màn.” Triệu Triệt xoay người lại, mắt rực sáng nhìn Ngụy Thư Diệp, tự tin cười một tiếng, sau đó giơ quyền lên, kiên định nói: “Đạ Hạ sẽ không vong.”
Ngụy Thư Diệp nhìn Triệu Triệt, im lặng một lúc rồi cũng nở nụ cười, ý cười từ từ lan rộng khắp đáy mắt.
“Đại Hạ sẽ không vong.” Hắn vung nắm tay lên chạm mạnh vào nắm tay của Triệu Triệt.
…………………………………………………………………………………………………………………
Mặt trời chậm rãi lặn xuống chân trời phía Tây Bắc.
Quyết định đình chiến được đưa ra trong nháy mắt, quân lính được phép tạm thời nghỉ ngơi hồi sức, trên dưới quân doanh bắt đầu nổi lửa nấu cơm rồi tranh thủ ngủ bù. Bởi vì bọn họ chỉ có hai canh giờ, sau hai canh giờ, bọn họ sẽ phải tiếp tục hành quân đến Tây Nam.
Gia Cát Nguyệt xem xét tình hình quân số xong, vừa mới trở lại doanh trướng thì nhìn thấy Sở Kiều đã chuẩn bị hành trang sẵn sàng, dáng vẻ như đang chờ hắn.
Gia Cát Nguyệt đứng yên ở cửa, trầm mặc nhìn nàng, thật lâu cũng không lên tiếng.
Gió xuân lùa vào lều, hất tung rèm trướng khiến ánh hoàng hôn hắt lên người bọn bọ, khiến hai người như được dát bởi một lớp màu đỏ rực như máu.
“Nàng đã quyết?” Nam nhân bình tĩnh hỏi, ngữ khí nghe không rõ buồn vui.
Sở Kiều gật đầu, chân thành nói: “Ừ, ta quyết định rồi.”
Gia Cát Nguyệt vừa xoay người đi ra vừa nói: “Ta đi chuẩn bị ngựa cho nàng.”
“Nguyệt!” Sở Kiều chạy đến kéo tay Gia Cát Nguyệt lại, ngữ khí mang theo vẻ khổ sở.
Không khí trong lều chợt trở nên vô cùng nặng nề, Sở Kiều cúi đầu, mi tâm nhíu chặt, lòng bàn tay lạnh lẽo như băng.
Nam nhân phía trước rốt cuộc cũng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn nàng. Thật lâu sau hắn mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, tháo bảo kiếm bên hông nàng ra, lấy kiếm của mình thế vào, ngồi xổm xuống nhét một thanh chủy thủ sắc bén vào sau tấm bảo vệ bắp chân của nàng, sau đó đi vào trong mang ra một tấm nhuyễn giáp chắc chắn, cởi áo choàng của nàng ra mặc nhuyễn giáp vào. Hắn im lìm làm mà không nói lời nào, sau đó tiếp tục lẳng lặng mài kiếm cho nàng, kiểm tra hành trang xem nàng đã mang đủ thuốc trị thương chưa…
Sở Kiều cảm thấy hốc mắt cay cay, nàng mím chặt môi, cúi đầu mặc cho chàng bận rộn đi tới đi lui.
“Được rồi.” Gia Cát Nguyệt sắp xếp toàn bộ đâu vào đó rồi thì đến đứng trước mặt Sở Kiều, nói: “Chuẩn bị dùng bữa thôi, một canh giờ nữa chúng ta sẽ phải mỗi người một ngả rồi, ta chỉ có thể đưa nàng đến đây thôi.”
Sở Kiều nhẹ gật đầu, vừa thấy áy náy vừa bất đắc dĩ, thậm chí có cả hơi sợ hãi.
Nàng đã lâu không sợ hãi như vậy, quả nhiên con người không thể được quá nhiều, một khi thấy quá hạnh phúc sẽ bắt đầu lo sợ mất đi.
“Tinh Nhi, hứa với ta, nhất định phải bình an trở về gặp ta.”
Sở Kiều vội vàng gật đầu rồi ngước lên hỏi: “Chàng không giận sao?”
Gia Cát Nguyệt cười khổ, “Ta tức giận thì nàng sẽ không đi sao?”
Sở Kiều nhất thời cúi đầu. Vì chuyện này mà bọn họ đã cãi nhau không ít lần rồi. Hôm nay sắp phải chia tay, nàng không muốn tiếp tục chủ đề nhạy cảm này nữa.
“Nếu đã không thể ngăn cản, chi bằng cứ chuẩn bị chu toàn đưa nàng đi thì hơn.” Gia Cát Nguyệt đột nhiên giang tay ra ôm lấy Sở Kiều, tựa cằm lên trán nàng, nhẹ giọng nói: “Tinh Nhi, Triệu Triệt dẫn binh đến Tây Nam, tình hình đang rất nguy cấp, ta phải đến đó tiếp ứng. Hiện giờ toàn bộ Tây Nam đã bị quân Bắc Yến đóng chiếm, thông lộ giữa Đại Hạ và Biện Đường bị gián đoạn, nếu xảy ra chuyện, ta sẽ không thể kịp thời đến giúp nàng. Tình hình Biện Đường giờ ra sao, cả ta và nàng đều không rõ. Nàng nhất định phải hành sự có chừng mực, nếu thấy không ổn thì phải lập tức trở về, không được phép mạo hiểm.”
Sở Kiều vùi mặt trong lòng Gia Cát Nguyệt, liên tục gật đầu, không nói tiếng nào.
Gia Cát Nguyệt thở dài, tiếp tục nói: “Nếu Biện Đường trở nên nguy ngập không thể thay đổi tình thế thì nàng hãy dẫn người đến Thanh Hải. Ta đã lệnh cho Nguyệt Thất trở về trấn giữ Thùy Vi Quan, hắn sẽ sắp xếp người có thể tùy thời tiếp ứng cho nàng.”
Khóe mắt Sở Kiều đã hơi ẩm ướt, nàng khịt mũi một cái rồi nhẹ gật đầu.
“Được rồi, nếu đã quyết định phải đi thì đừng trưng ra bộ mặt như vậy nữa. Thống lĩnh binh sĩ tác chiến quan trọng nhất là khí thế, nàng cứ thế này thì làm sao ta yên tâm được.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên cười với hắn, hơi nghẹn ngào nói: “Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ không sao.”
Gia Cát Nguyệt đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều, dịu dàng cúi xuống hôn lên môi nàng rồi mới cười nói: “Đây mới là khí thế mà nữ nhân của Gia Cát Nguyệt ta nên có chứ.”
Sở Kiều bị chọc phải phì cười, ngước lên nói: “Chàng cũng phải cẩn thận, tình thế hiện giờ rất nguy cấp, không chỉ có đại quân Bắc Yến, chàng phải cẩn thận với cả Triệu Dương và các chư hầu. Giang sơn Đại Hạ bị cắt năm xẻ bảy, ngoài có địch xâm lấn, trong có nội chiến, hành sự phải vô cùng thận trọng.”
“Ta biết.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, “Ta hành quân tác chiến nhiều năm như vậy mà rất ít khi chịu thiệt, nàng phải tin tưởng phu quân của mình chứ.”
Sở Kiều hơi đỏ mặt, cười mắng: “Phu quân của ai chứ? Ta và chàng đã bái thiên địa rồi sao?”
Gia Cát Nguyệt khẽ hừ một tiếng xem thường, “Đã vào cửa nhà ta từ đời nào mà bây giờ còn cố khăng khăng không chịu thừa nhận?” Dứt lời ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng nhu hòa, dịu dàng nói: “Tinh Nhi, ta còn thiếu nàng một hôn lễ long trọng.”
Đáy mắt lấp lánh, Sở Kiều nhẹ giọng nói: “Ta không cần hôn lễ gì hết, chỉ cần có chàng bên cạnh là ta đã mãn nguyện rồi.”
Bên ngoài chợt vang lên tiếng kèn triệu tập, văng vẳng khắp bốn phía. Sở Kiều nhắm mắt lại, nhón chân hôn lên môi Gia Cát Nguyệt, dịu dàng quất quít.
“Nguyệt, chúng ta nhất định sẽ không sao.”
“Ừ.” Gia Cát vòng tay siết chặt hông Sở Kiều.
“Ta vẫn chờ chàng quang minh chính đại cưới ta vào nhà đấy.”
…………………………………………………………………………………………………………………
Trên con đường hoang vu vắng vẻ, Sở Kiều và đám người Hạ Tiêu ngồi trên lưng ngựa, nàng đưa mắt chăm chú nhìn thân ảnh tuấn tú cao lớn đứng trước biển quân kỳ Thanh Hải trước mặt, “Nguyệt, ta đi đây!”
Gió chợt nổi lên hất tung bụi đất trên mặt đường, khiến vạt áo choàng của Sở Kiều bay phần phật, lộ ra giáp bạc sáng loáng bên dưới.
Gia Cát Nguyệt cũng nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng vô cùng nồng nàn, cuối cùng cao giọng nói to: “Mã đáo thành công!”
Sở Kiều vung roi ngựa lên, cũng cao giọng đáp lời: “Mã đáo thành công!”
Tiếng trống trận dồn dập nhất thời vang lên, Sở Kiều quất roi vào đùi ngựa, quay đầu ngựa đi rồi lớn tiếng quát: “Hây!”
Vó ngựa cất cao, cô gái đầu đội mũ giáp màu bạc, chùm tua đỏ trên mũ rực rỡ như lửa, nổi bần bật giữa khoảng trời mênh mông rộng lớn.
Là phần tua rua màu đỏ trên mũ giáp thời xưa.
Không an ủi căn dặn dỗ dành, cũng không bịn rịn quyến luyến, chỉ có bốn chữ ‘mã đáo thành công’, không hơn không kém. Bọn họ đều biết đối phương cần gì, sinh mạng trong thời loạn bấp bênh tựa lục bình, chỉ có lòng tin là vĩnh viễn không tắt.
“Thiếu gia.” Nguyệt Lục cau mày, đắn đo hỏi: “Thật sự cứ để cô nương đi như vậy sao? Biện Đường bây giờ đang rất nguy hiểm, tại sao thiếu gia không ngăn cô nương lại?”
Gia Cát Nguyệt xoay đầu lại, nhướng mày cười khẽ: “Nếu như không đi, nàng vẫn còn là nàng sao?”
Tiếng vó ngựa xa dần, Gia Cát Nguyệt nhìn theo hướng Sở Kiều vừa đi, trong lòng vẫn quanh quẩn một câu không nói ra miệng.
Chính vì nàng như thế nên hắn mới yêu, chẳng phải sao? Hắn làm sao nỡ giam cầm người mình yêu sau khi có được nàng chứ?
Gia Cát Nguyệt bật cười một tiếng rồi quay người hướng về phía các thuộc hạ đang chờ lệnh nói to: “Xuất phát!”
…………………………………………………………………………………………………………………
Thượng tuần tháng năm , Bắc Yến triển khai tấn công toàn diện đối với Đại Hạ. Sau khi bắt tay liên thủ với Bắc Yến, Tĩnh An vương phi Thù thị mở toang Đường Hộ Quan, đại quân Bắc Yến tràn vào, bằng tốc độ sét đánh chiếm lấy Mi Sơn, tiêu diệt quân đội Biện Đường đóng ở đây mở đường cho quân của Tĩnh An vương phi tiến thẳng đến Đường Kinh, ngay sau đó liền lập tức rút binh trước khi nội chiến ở Biện Đường bùng nổ trên diện rộng, vòng lại tấn công Đại Hạ qua hướng Bạch Chỉ Quan.
Để có thể đối kháng được với quân Thanh Hải và quân Đông Hồ của Gia Cát Nguyệt và Triệu Triệt, Thập Tứ hoàng tử Triệu Dương đã điều động gần như toàn bộ Tây nam quân đóng ở biên giới phía Tây, đa phần cũng vì Bạch Chỉ Quan đã nhiều năm không có chiến tranh. Thế nên khi đoàn quân mạnh mẽ như hổ báo của Bắc Yến ập đến, khắp cửa khẩu rộng lớn chỉ còn vài lão binh trông chừng, Bạch Chỉ Quan liền trở thành tấm chắn bằng giấy yếu ớt đối với Bắc Yến.
Sau khi tiêu diệt sạch sẽ số quân ít ỏi ở Bạch Chỉ Quan, Yến Tuân đã mở toang cửa khẩu để mã tặc cường đạo ở quan ngoại tiến vào, dẫn đến cơn ác mộng giết chóc khủng khiếp chưa từng có cho dân chúng khu vực Tây Nam.
Đại lục Tây Mông rộng lớn, vô số nước lớn nhỏ, các thành trì ở biên giới cùng các phe phái bè lũ thường diễn ra buôn bán tấp nập nên ở đây tụ tập rất nhiều đạo tặc hung hãn, có tổ chức đông đến mức đủ sức giằng co với quân đội quốc gia của một nước nhỏ.
Thủ đoạn tàn bạo và sự máu lạnh của bọn người này đã khiến các thế gia đại tộc ở Tây Nam cuống cuồng bỏ chạy, quân đội cũng không lòng dạ ứng chiến, hơn mười vạn quân địa phương không đánh mà chạy trối chết, chắp tay tặng không khu vực Tây Nam cho đại quân Bắc Yến. Cứ như thế, Yến Tuân chỉ bỏ ra chút sức lực nhưng lại thu về lợi ích khổng lồ.
Trung tuần tháng , Triệu Triệt dẫn binh tiến vào Tây Nam, tụ hội với quân của Ngụy Thư Diệp đã đến đây trước tiên. Từ lúc chiến tranh nổ ra, đây là lần đầu tiên Đại Hạ tụ tập binh lực lớn nhường này, năm vạn kỵ binh, sáu vạn bộ binh, tám vạn giáp binh, cộng thêm một vạn khinh kỵ binh của Ngụy Thư Diệp, tổng cộng hai mươi vạn. Ba ngày sau, tuyến quân tiếp tế hậu cần nối liền khu vực Tây Nam và đế đô được thành lập bởi Gia Cát Nguyệt. Đồng thời, Gia Cát Nguyệt cũng dẫn binh đến Thịnh Kinh tự mình trấn giữ đại doanh ở kinh đô, cùng lúc trợ giúp Triệu Triệt canh gác ở phía Nam, Triệu Dương ở hướng bắc, và cả Nhạn Minh Quan ở phía đông.
Ngày tháng , ở cạnh sông Du Hoành, quân đội Bắc Yến lần đầu tiên tụ tập với quy mô lớn, bao gồm quân đoàn thứ , thứ , thứ , thứ , và Hắc ưng quân do Trình Viễn làm thống soái. Phía sau vẫn còn những đội quân khác chưa đến kịp mà nhân số đã lên đến gần hai mươi vạn.
Song xung đột chính diện giữa hai nước lại không hề xảy ra. Lúc Triệu Triệt chuẩn bị hợp binh tử chiến một trận với Bắc Yến thì Yến Tuân lại đột nhiên truyền lệnh cho các quân đoàn chia ra, theo dấu chân của bọn mã tặc tiến thẳng về phía bắc Đại Hạ.
Tin tức nhanh chóng được báo cho tiền tuyến, Bắc Yến chia quân thành mười đường, tản ra đến bốn phương tám hướng. Bộ tham mưu bị đủ loại chiến báo làm cho hoa mắt, tin dữ không ngừng đổ xuống tựa như tuyết rơi, hết ‘bị tập kích, ‘tổn thất nghiêm trọng’ rồi đến ‘bị bao vây’, ‘không thể liên lạc’…
Nữ đại tướng đắc lực của Gia Cát Nguyệt là Mông Phong rời khỏi Thanh Hải trở về cố quốc, nhìn thấy khắp nơi đều là khói lửa chiến tranh thì trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng thì chỉ có thể kinh ngạc thốt lên: “Yến Tuân điên rồi sao? Hắn muốn đồng quy vu tận với chúng ta à?”
Gia Cát Nguyệt nhìn bản đồ bị đánh dấu chi chít, trầm tư một lúc thật lâu, cuối cùng thì đi đến bộ tham mưu, trải rộng bản đồ ra trên bàn, thấp giọng nói: “Ta biết Yến Tuân đang muốn làm gì.”
…………………………………………………………………………………………………………………
“Ta biết Yến Tuân đang muốn làm gì.”
Trong một khu rừng rậm rạp ở biên giới Đại Hạ, Sở Kiều và Hạ Tiêu vừa mới gặp lại đội quân được Biện Đường cử đi đưa dâu. Vì bị chiến loạn ngán đường nên bọn họ vẫn chưa trở về đến Biện Đường, nhờ thế mới có thể bảo tồn quân số trong thời điểm hỗn loạn như hiện giờ.
Hai vạn Sói binh cộng thêm hai vạn Tú lệ quân, trước mắt Sở Kiều đã có bốn vạn quân tinh nhuệ trong tay. Có bọn họ, Sở Kiều tự tin có thể đối mặt với kẻ địch đông gấp ba lần mình.
Dưới ánh nến vàng nhạt trong lều, Sở Kiều mặc nhuyễn giáp, một tay cầm mũ giáp, tay còn lại chỉ vào bản đồ, nói: “Hắn muốn tấn công Nhạn Minh Quan.”
“Tấn công Nhạn Minh Quan?” Đệ đệ của Hạ Tiêu là Hạ Kỳ nhíu mày thắc mắc, “Đại nhân, bọn họ đã chiếm được Bạch Chỉ Quan, sao còn phải phí sức đi tấn công Nhạn Minh Quan?”
“Các ngươi không hiểu Yến Tuân.” Sở Kiều lắc đầu, “Yến Tuân làm sao chấp nhận để người khác khống chế? Hiện giờ y đang mượn đường Biện Đường, đường lui đều nằm trong tay Tĩnh An vương phi, nếu Tĩnh An vương phi trở mặt hoặc hoàng thất Biện Đường phản kích thành công, quân Bắc Yến chắc chắn sẽ rơi vào hiểm cảnh hai đầu thọ địch. Ngoài ra, nếu biết được không còn đường lui, binh sĩ sẽ bị áp lực rất lớn. Vì lẽ đó, Yến Tuân không thể không công phá Nhạn Minh Quan, trước phải đả thông phía Bắc thì mới có thể tiếp tục quyết chiến với Đại Hạ được.”
Mi tâm nhíu chặt, Sở Kiều hít sâu một hơi rồi ngồi xuống ghế. Nàng đúng ra phải sớm nghĩ đến điều này mới phải, Yến Tuân luôn ẩn nhẫn che giấu, thậm còn cố tình ra vẻ yếu thế mấy lần, trước để kẻ địch khinh thường, sau lại mạo hiểm tấn công Biện Đường cướp lương thảo. Có điều cướp lương thảo chỉ là cái cớ, mục đích thật chính là bắt giữ thống lĩnh của Đường Hộ Quan để thông qua người này liên lạc với Tĩnh An vương phi đã sớm có âm mưu tạo phản, cuối cùng nhân dịp Đại Hạ xảy ra nội chiến mới lặng lẽ không tiếng động lẻn vào Tây Nam. Thế trận này hẳn đã được Yến Tuân mưu tính từ lâu.
“”Thực lực hiện giờ của Bắc Yến tuyệt đối không chỉ như biểu hiện mặt ngoài, số nhân mã ẩn núp bên ngoài Nhạn Minh Quan mới chính là quân chủ đạo.”
“Đại nhân, chúng ta có cần báo lại chuyện này cho Gia Cát đại tư mã không?”
Sở Kiều lắc đầu, “Nếu ta có thể nghĩ tới điểm này thì sao chàng lại không?”
Nàng cuộn bản đồ Đại Hạ rồi mở bản đồ Biện Đường ra, trầm giọng nói: “Đại chiến giữa Bắc Yến và Đại Hạ vốn là chuyện một sớm một chiều từ lâu, chúng ta có muốn cũng vô lực ngăn cản. Trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất chính là nhanh chóng trở về Biện Đường, nhận biết tình hình cụ thể để xem phải làm sao chi viện cho hoàng thượng.”
Phó thống lĩnh Sói binh là Quản Tùng nghe vậy liền vội vàng nói: “Đại nhân, thám báo của chúng ta đã ra ngoài thăm dò từ hai ngày trước, theo phán đoán thì chậm nhất là sáng mai sẽ trở lại.”
Sở Kiều vừa định lên tiếng thì bên ngoài chợt vang lên tiếng binh sĩ báo cáo: “Đại nhân, thám báo đã trở lại.”
Hạ Tiêu đứng gần cửa lập tức vén rèm lên, ba binh sĩ người đầy bụi đất và máu đen loạng choạng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, một người lên tiếng trước: “Bẩm đại nhân, tình hình ở nội cảnh Biện Đường hiện hết sức nguy ngập, phản quân đã chọc thủng Hàm Thủy Quan, phó tướng Cấm tắc doanh Phương Hoài Hải ở Thận Nam và thượng tướng Tây quân Điền Nhữ Cổ ở Điền Tây đều bị bắt, đại tướng quân Từ Tố bị phản đồ bán đứng đã chết trận ở khu vực sông Mục Lăng, quân Hàm Thủy hoàn toàn bị tiêu diệt. Binh lực của phản quân ngày càng mạnh, lên đến hơn hai mươi vạn, hiện giờ đã bao vây toàn bộ Đường Kinh.”
Tất cả người có mặt trong trướng đều kinh hãi, Sở Kiều nhíu chặt mi tâm, nắm tay liên tục buông ra rồi lại nắm chặt, “Chủ soái của địch là ai?”
“Thưa là Tĩnh An vương phi.”
“Đã từng điều tra thân phận của người này?”
“Thưa có, bốn năm trước, người này chỉ là một vũ cơ bị môi giới bán vào phủ Tĩnh An vương, nhưng mới được Tĩnh An vương sủng ái vài lần đã hoài thai, thuận lợi sinh được một đứa con trai. Tĩnh An vương đã già mới có con trai nên càng thêm yêu thích, liền nâng nàng ta lên thành thiếp. Chưa tới một năm sau, nàng ta lại sinh thêm được một đứa con trai. Tĩnh An vương sung sướng, trực tiếp lập nàng ta làm chính phi.”
Hạ Tiêu hỏi: “Nô lệ cũng có thể làm chính phi sao?”
“Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ, có điều sau đó phủ Tĩnh An vương liên tục xảy ra chuyện, lão vương phi và hai vị thế tử lần lượt qua đời, nàng ta chân chính trở thành nữ chủ nhân trong phủ. Sau khi Tĩnh An vương dấy binh thất bại, gia sản và người thân đều bị bắt giết, nàng ta được vây cánh trung thành với Tĩnh An vương bảo vệ chạy thoát, không ngờ lại lẻn vào Đường Hộ quan, được thống lĩnh canh giữ Đường Hộ quan che chở nên sống sót đến giờ. Nghe nói giữa vương phi và nghĩa tử của Tĩnh An vương vốn đã có gian tình từ trước.”
Sở Kiều âm trầm hỏi: “Nàng ta tên gì?”
“Thuộc hạ cũng không rõ, chỉ nghe được rằng nhà mẹ nàng ta vốn họ Thù.”
“Họ Thù?” Sở Kiều lẩm bẩm lặp lại.
Quản Tùng lo lắng tình hình ở kinh đô nên lên tiếng: “Đại nhân, Đường Kinh đang bị vây hãm, chúng ta phải nhanh chóng trở về chi viện cho hoàng thượng.”
Sở Kiều thâm trầm nhìn ra Bạch Chỉ Quan bị Bắc Yến đóng chiếm ở xa xa, sau cửa khẩu chính là lãnh thổ Biện Đường.
Nàng gật đầu, ngữ khí nhẹ nhưng vô cùng quả quyết, “Ừ, chúng ta cần phải trở về.”