Trên sườn Biệt Nhai thuộc Tây Mã Lương hướng về phía trấn Liễu Hà có một đội nhân mã khoảng trên vạn người đang lẳng lặng chờ đợi. Ánh trăng âm trầm chiếu xuống khiến không trung càng thêm tiêu điều. Đoàn người im lìm không một tiếng động chăm chú nhìn về con đường phía Đông, tựa hồ như đang đợi cái gì.
Vũ cô nương vừa tiến vào đại trướng thì mấy nam nhân bên trong liền lập tức đứng dậy. Nàng hơi cau mày nhưng vẫn trước trước sau như một bình tĩnh hỏi: “Có tin tức gì không?”
“Dạ thưa, vẫn chưa thấy.” Một nam tử nho nhã mình mặc thanh sam, mặt mũi hơi gầy gò vàng vọt, đứng dậy nói: “Cô nương không cần phải lo lắng, nếu Ô tiên sinh đã bảo chúng ta chờ ở đây thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
“Ta không lo lắng có phục binh.” Sắc mặt nữ tử hơi tái, hốc mắt thâm quầng chứng tỏ đã một thời gian không ngủ ngon, nàng vừa xoa huyệt thái dương vừa ngồi xuống ở một góc bên trái, trầm giọng nói: “Trong vòng ba mươi dặm quanh đây đều có thám báo thám mã của chúng ta, không phải sợ. Nhưng ta lo lắng cho thương thế của thiếu chủ, cũng may Ô tiên sinh tới kịp lúc, bằng không thật không biết bọn lang băm kia có làm được trò trống gì không nữa.”
Nghe tới đây mặt tất cả đều như bị bao phủ bởi mây đen. Yến Tuân bị trọng thương nhưng vẫn khăng khăng không chịu rời khỏi Tây Mã Lương. Đoàn người đã đi được một đoạn, nhưng hắn vừa tỉnh lại liền lên ngựa phóng trở về. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chủ tử cố chấp và tùy tiện như vậy. Hiện tại không ai không thấy thấp thỏm trong bụng, thậm chí cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Vũ cô nương thở dài một tiếng, nói với nam tử vận thanh sam: “Lỗ Nhu, tiên sinh mang đến bao nhiêu người? Đều đã an bài thỏa đáng chưa?”
“Ta mang đến ba nghìn quân tiếp ứng, thật ra thì hiện giờ chúng ta đã tiến vào quản hạt của Bắc Yến. Chốt phòng thủ trấn Liễu Hà ở phía trước là do Mạnh tiên sinh thuộc nhánh Tây Nam của Đại Đồng Hành chịu trách nhiệm.”
Vũ cô nương nhăn trán, nghi ngờ hỏi: “Mạnh tiên sinh không phải đang canh giữ tư phủ của quận trưởng sao? Từ khi nào chuyển thành trấn ở chốt phòng thủ rồi?”
Lỗ Nhu cười nói: “Liễu Hà là trấn nhỏ nên khó trách cô nương không biết. Tổng trưởng do thành Chân Hoàng phái tới Bắc Yến là một kẻ lòng tham không đáy, vừa nhậm chức đã bắt đầu mua quan bán tước, hội thủ (người đứng đầu hội) đã bỏ ra một số tiền lớn để mua gần hết vị trí quan chức của các trấn huyện dọc đường rồi cài người của mình vào.”
Vũ cô nương gật đầu, từ tốn nói: “Hội thủ suy nghĩ cẩn thận, kế hoạch rất chu toàn.”
“Cô nương.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Vũ cô nương vội vàng tiến đến kéo rèm ra, Thương Biên nhảy xuống ngựa, thở dốc nói: “Tiên sinh bảo chúng ta chờ yên tại chỗ, chờ người cùng điện hạ trở lại.”
Vũ cô nương nhướng mày, rốt cuộc đành phải gật đầu, nói: “Ngươi mang hai trăm người quay lại, xảy ra chuyện thì phải cấp tốc trở về báo tin.”
“Dạ!”
Thương Biên xoay người định rời đi, Vũ cô nương chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng kêu lên:“Thương Biên, A Tinh an bài những người nào hộ tống Thập tam hoàng tử Đại Hạ trở về?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người phía sau nhất thời đều trở nên rất khó coi, ngay cả thị vệ giữ cửa cũng lộ ra vài tia tức giận. Hội viên trong Đại Đồng Hành đa số xuất thân bần hàn, phần lớn đều là nô lệ địa vị hạ tiện. Đại Hạ quy định cấp bậc nghiêm ngặt, hàng năm thi hành chính sách thẳng tay đàn áp dân chúng chống đối triều đình, cho nên những người thuộc giai cấp thấp nhất này lòng luôn tràn đầy oán hận đối với Đại Hạ. Hôm nay hoàng tử Đại Hạ làm trọng thương chủ tử lại có thể bình yên rời đi, quả thật khiến toàn quân doanh không ai không sinh lòng căm giận.
Thương Biên sao lại không biết hiện tạikhông nên nhắc tới chuyện này, cho nên cũng làm như không quá để ý nói cho qua: “Ta cũng không rõ lắm, hay là chờ A Tinh trở lại rồi cô nương hãy hỏi.”
Ai ngờ Vũ cô nương lại nhíu mày, cất giọng sắc bén: “Nếu ta có thể đợi hắn trở lại thì cần phải hỏi ngươi sao?”
Thương Biên đỏ mặt, khẩn trương xoa xoa hai bàn tay, đứng trước người đứng đầu nổi tiếng nhất Đại Đồng Hành, hắn không dám khinh thường qua mặt, không thể làm gì khác đành lẩm bẩm nói:“A Tinh hình như chọn mười người của đội mười hai.”
Vũ cô nương tiếp tục truy vấn: “Là A Tinh tự mình chọn?”
“A?” Thương Biên sửng sốt, nhưng ngay đó hàm hồ đáp: “Dạ, dạ…”
“Rốt cuộc là phải hay không phải?”
“Dạ phải.” Thương Biên lập tức nói: “Là hắn tự mình chọn.”
Vũ cô nương thở ra một hơi, yên tâm nói: “Như vậy là tốt rồi.”
“Cô nương, vậy ta đi trước?”
“Đi đi.”
Thương Biên nhanh chóng rời khỏi chủ trướng, đến quân doanh bên cạnh điều theo hai tiểu đội cùng đi thẳng về phía sườn núi ở mặt kia của Tây Mã Lương.
Ánh trăng lạnh như nước khiến không gian càng thêm vắng lặng. Rất nhiều khi, một lời nói dối nhỏ nhặt như vậy cũng có thể thay đổi lịch sử. Người nói không để ý, người nghe cũng không để ở trong lòng, sự tình kinh thiên động địa trong lời nói tựa như một nắm bụi đất dưới đáy sông không ai chú ý, nhưng không ai ngờ nắm đất kia một ngày nào đó lại sẽ cùng với đại hồng thủy công phá miệng đê, trở thành vật mấu chốt đánh vỡ miệng đê, khiến nước lũ ngập trời. Mọi người đối mặt với thiên tai chỉ có thể thất kinh mắng to thiên đạo bất công nhưng lại không biết nguyên cơ lại mọc rễ nảy mầm từ trong tay mình.
Thương Biên không biết, buổi chiều hôm đó A Tinh không hề tự mình chọn ra nhân mã đi hộ tống Triệu Tung, Yến Tuân bị trọng thương khiến hắn kinh hoàng luống cuống tay chân, nên trong lúc bối rối hắn đã giao nhiệm vụ nhỏ nhặt này cho bộ hạ mình. Bộ hạ của hắn là một gã vũ phu võ nghệ siêu quần, có thể dễ dàng nhấc bổng đại đao nặng hơn hai trăm cân. Hán tử thân thủ cao cường cho rằng trưởng hộ vệ A Tinh giao nhiệm vụ tầm thường này cho mình là vũ nhục năng lực của mình, cho nên hắn đã phất tay lớn tiếng nói: “Ai thích thì người đó đi.”
Vì thế, các chiến sĩ nửa đời bị chèn ép, có người nhà chết thảm dưới đao của đế quốc, thù sâu như biển với hoàng triều tranh nhau tiến lên giành nhận nhiệm vụ. Cuối cùng, mười chiến sĩ có tiếng hô lớn nhất, thái độ kiên quyết nhất, ánh mắt ngoan cường nhất được vinh hạnh đảm trách nhiệm vụ vĩ đại một đường hộ tống Triệu Tung và Triệu Thuần trở lại đế đô Chân Hoàng. Rất nhiều lúc, tính ngẫu nhiên của lịch sử phải khiến chúng ta cảm thán. Giả sử ngày đó nếu A Tinh không tùy tiện giao phó cho một võ quan vũ phu mà giao cho một quan văn biết xử sự thỏa đáng, hoặc nếu võ quan vũ phu không qua loa lựa chọn người hộ tống, hoặc nếu Vũ cô nương hỏi nhiều thêm một câu hay Thương Biên có thể thành thực trả lời thì kết quả có lẽ đã khác đi.
Nhưng lịch sử vốn mang tính tất yếu, không hề có giả thuyết. Lúc ấy Yến Tuân bị thương, A Tinh thân là thiếp thân hộ vệ tự nhiên bận rộn không có tâm trạng đi xử lý những chuyện nhỏ nhặt rườm rà như vậy. Mà bộ hạ của hắn toàn bộ đều là võ sĩ cường hãn không hay dùng đầu óc, thêm vào đó là Ô Đạo Nhai đột nhiên đến càng làm cho Vũ cô nương cùng Thương Biên mất cảnh giác.
Cho nên kết quả không thể tránh khỏi của cả vùng đất Tây Nam âm thầm mọc rễ, lịch sử từ một biến cố này mà đã ngoặt sang một ngã rẽ khác. Rất nhiều khi, hai người vốn nên nắm tay nhau cùng nhau song hành kết duyên lại bất tri bất giác mất đi cơ hội sánh vai vì những chuyển biến như thế này. Rất lâu sau, năm tháng gào thét cùng dòng thời gian cuồn cuộn như nước, khi bốn mắt gặp lại nhau, bọn họ mới sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của bốn chữ ‘thế sự trêu ngươi’.
…………………………………………………………………………………….
“Thiếu chủ.” Ô Đạo Nhai một thân trường bào thiên thanh chậm rãi đi lên sườn núi, tuy thái dương đã hoa râm nhưng thần thái vẫn sáng ngời, cước bộ hết sức trầm ổn, giọng nói có chút khàn khàn,“Nơi này gió lớn, xin hãy trở về trong trướng.”
“Không cần.” Một thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, nghe như gió lạnh thổi xuyên qua cánh rừng, mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề.
Tiết trời cũng không tính là lạnh nhưng Yến Tuân lại một thân áo choàng da lông trắng toát, trên cổ quàng khăn lông chồn khiến sắc mặt nhìn càng thêm tái nhợt không chút huyết sắc.
Yến Tuân tựa người lên băng ghế, trên đùi còn đắp một tầng chăn dày bằng gấm trắng, nhẹ giọng than thở: “Ta muốn thỏa thích thưởng gió từ Bắc Yến, đã rất nhiều năm rồi…”
Lời còn chưa nói hết nhưng Ô Đạo Nhai cũng biết hắn đang chỉ cái gì, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi.”
Yến Tuân đột nhiên thấp giọng cười nói: “Ban đầu khi còn ở đế đô, ta luôn nói với A Sở rằng gió Bắc Yến rất ngọt ngào, ngọt là bởi vì nó mang theo mùi vị của tuyết liên nở trên Hồi Sơn. Nhưng bây giờ ta lại không cảm nhận được gì, nếu nàng tới, nhất định sẽ trách ta lừa nàng.”
Vị quân sư cơ trí của Đại Đồng Hành khẽ thở dài, “Nhưng Bắc Yến bây giờ đã không còn là Bắc Yến trong trí nhớ của thiếu chủ nữa rồi.”
“Đúng vậy, người trong quá khứ đều đã không còn.” Ánh mắt Yến Tuân lộ vẻ thâm trầm, nhìn vào màn đêm tối đen như mực ở trước mặt, gió lạnh từ khe núi thổi rối tung những sợi tóc đen lòa xòa trước trán hắn.
“Nhớ rõ năm ấy rời khỏi Bắc Yến, ta mới chỉ tuổi, khi đó đế đô hạ lệnh cho phiên vương các nơi phải đưa người vào kinh làm con tin, nhưng chúng phiên vương không một ai hưởng ứng, Cảnh vương gia thậm chí còn công khai phản bác mệnh lệnh của hoàng đế. Một ngày nọ, hoàng đế phái người đưa tin đến cho phụ thân, sau khi người xem xong thì trầm mặc thật lâu, sau đó nói với huynh đệ chúng ta rằng ai nguyện ý đến đế đô một năm, khi trở về sẽ chính là thế tử của Bắc Yến. Chúng ta không ai muốn đi, cũng không ai muốn làm thế tử. Đại ca lớn tuổi nhất, đã sớm hiểu chuyện nên mới hỏi phụ thân rằng không phải phụ thân và hoàng đế là huynh đệ sao, vì sao còn phải đề phòng người. Phụ thân im lặng hồi lâu mới trầm giọng trả lời rằng chính bởi vì bọn họ là huynh đệ nên nếu người không ủng hộ ông ta thì ai sẽ ủng hộ? Khi đó ta liền quyết định đi tới đế đô, đó là cha ta, ta không ủng hộ người thì ai sẽ ủng hộ?”
Yến Tuân đột nhiên khổ sở khẽ cười một tiếng, ánh mắt vẫn ôn hòa như nước nhưng lộ ra tang thương sâu sắc, thoạt nhìn không giống của một người trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi mà như là một lão nhân đã trải qua mấy chục năm cuộc đời.
“Hành trình đến đế đô họa phúc khó lường, Đại ca và Tam ca cũng muốn giành đi, nhưng bởi vì bọn họ còn mang trọng trách trong quân đội nên phụ thân cuối cùng đã chọn ta. Khi lên đường bọn họ vẫn đi theo sau xe ngựa của ta, băng qua dãy Đọa Mã, trấn Liễu Hà, ngọn Tây Mã Lương. Cuối cùng chính là ở tại sườn núi Biệt Nhai này, phụ thân đứng cùng Đại ca, Nhị tỷ, Tam ca, sau lưng bọn họ là đông đảo chiến sĩ Bắc Yến, cờ sư tử hoàng kim bay phấp phới trên trời, ta từ rất xa quay đầu lại vẫn còn có thể thấy Nhị tỷ đang len lén lau nước mắt, nghe được tiếng Đại ca lớn tiếng dặn dò ta phải cẩn thận. Đế đô lạnh hơn Bắc Yến rất nhiều cho nên bọn họ còn tự mình làm cho ta một cái lò sưởi tay. Ta sử dụng được năm năm, cuối cùng nó lại bị vỡ nát trong cái ngày tin dữ về bọn họ được đưa tới tai ta.”
Yến Tuân cười lạnh một tiếng, lãnh khốc nói: “Sườn núi Biệt Nhai, Biệt Nhai, quả nhiên thật ứng với hai chữ này, hôm đó chính là ngày vĩnh viễn ly biệt.”
“Tiên sinh.” Yến Tuân xoay đầu lại, cười nhạt: “Đại Đồng Hành phái ngươi tới đây, là sợ ta sẽ xử lý đám quan binh của trấn phủ sứ Tây Nam sao?”
Ô Đạo Nhai sửng sốt, không ngờ Yến Tuân lại chuyển đề tài nói về chuyện này, hắn mỉm cười, lắc đầu nói: “Không có, thiếu chủ đa tâm rồi.”
“Ha ha, ngươi thực không thành thật.” Yến Tuân cười nói: “Ngươi nhất định là phụng mệnh tới ngăn cản ta. Sau đó lại nghe nói người đang dẫn dắt trấn phủ sứ Tây Nam là A Sở nên mới không nhắc tới nữa để tránh đắc tội ta, đúng không?”
Không đợi Ô Đạo Nhai trả lời, Yến Tuân tiếp lời: “Ta quả thật có ý định giết chết bọn chúng. Ban đầu lưu bọn chúng lại đế đô, ngoài việc để đối kháng cầm chân lực lượng vũ trang của đế đô thì cũng hy vọng mượn sức đế đô tiêu diệ cái đinh trong mắt này. Nhưng A Sở lại cứu bọn chúng, hơn nữa còn vạn dặm xa xôi dẫn trở lại Bắc Yến. Coi như bọn chúng mạng tốt.”
Ô Đạo Nhai nghe vậy thì vui vẻ cười nói: “Thiếu chủ ý rộng chí lớn, khoan dung nhân từ, có được minh chủ như thiếu chủ là phúc của Bắc Yến.”
“Chớ nói lời sáo rỗng! Ngươi biết rõ ta hận đến nghiến răng đám người trấn phủ sứ Tây Nam đó, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ phải bỏ qua mà thôi. Nếu ta bắt gọn rồi xử tử binh mã mà A Sở đã vạn dặm xa xôi dẫn về, muội ấy không chừng sẽ liều mạng với ta.”
Nhớ tới tiểu cô nương mảnh mai nhưng vô cùng quật cường kia, Ô Đạo Nhai không khỏi cười một tiếng, ho khan hai tiếng rồi từ tốn nói: “Cái này, dựa vào cá tính của Tiểu Kiều thì rất có thể.”
“Nhưng cũng vì vậy mà ta sẽ không cách nào ăn nói với các vong hồn bên dưới nền đất Bắc Yến.”
Lời nói rất nhẹ như một làn gió lại khiến nụ cười trên mặt Ô Đạo Nhai nhất thời cứng lại. Trong câu nói bình thản kia như phảng phất chứa đựng nỗi hận khắc cốt ghi tâm cùng mùi máu tanh nồng.
Ô Đạo Nhai vội vàng nói: “Thiếu chủ, mặc dù trấn phủ sứ Tây Nam đi theo địch nhưng phần lớn những lão binh năm đó đều đã không còn, hơn nữa…”
“Gia nhập một quân doanh như vậy, căn bản đã là không trung với Bắc Yến!” Nam tử vương giả trẻ tuổi lạnh lùng cất tiếng lanh lảnh: “Năm đó trấn phủ sứ Tây Nam đầu hàng Đại Hạ đầu tiên, khiến phụ thân binh bại như núi. Tuy phần lớn sau này đều chết dưới tay của Đại Đồng Hành nhưng vẫn còn có người hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ của bọn họ, đó chính là biểu hiện của sự khinh nhờn đối với huyết thống Bắc Yến, là sự phản bội đối với Yến thị.”
Gió lạnh đột nhiên nổi lên, ưng kỳ bay phần phật trong đêm, Yến Tuân lộ vẻ băng hàn, trầm giọng chậm rãi nói: “Phản nghịch là tội lớn nhất, tuyệt đối không thể tha thứ! Có lẽ chính sách cai trị hà khắc của Đại Hạ đã khiến bọn họ không có lựa chọn khác, nhưng ta phải cho dân chúng Bắc Yến biết rõ, bất kể là vì nguyên nhân gì, kẻ phản bội chỉ có một con đường chết, bất kể là với lập trường gì, với lý do gì thì cũng sẽ không được ông trời tha thứ. Nếu như hôm nay ta khoan thứ cho trấn phủ sứ Tây Nam, như vậy ngày mai sẽ có một trấn phủ sứ Tây Nam thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ một trăm ngàn. Khi đó Bắc Yến tất sẽ lại giẫm vào vết xe đổ, sẽ lại một lần nữa chìm trong biển máu. Hiện tại, dẫu bọn họ có thể trốn thoát từ trong chỗ chết thì vẫn phải trả giá cho hành vi của mình. Sau khi trở về, hãy phái bọn họ đi trấn giữ đường biên giới Tây Bắc, toàn bộ an bài đến tiền tuyến.”
Ô Đạo Nhai nhíu chặt mi tâm, tiền tuyến ở biên giới Tây Bắc? Nơi đó ở Bắc Yến được xem như là một loại phương thức xử trảm khác đối với tử tội. Bắc Yến kinh tế luôn khó khăn là bởi vì hàng năm liên tục bị người Khuyển Nhung tập kích, những người phạm tội lớn đều bị sung vào đội cảm tử đi đánh Khuyển Nhung. Không có tiếp viện, không có trợ giúp, thậm chí cũng không được trang bị vũ khí đầy đủ, chết là chuyện không thể tránh khỏi.
“Tiểu Kiều sẽ không đồng ý.”
“Muội ấy sẽ không biết.” Yến Tuân nói như chém đinh chặt sắt, “A Sở mặc dù ngoài mặt kiên cường nhưng thực tế lại vô cùng lương thiện, khi đối đầu với kẻ địch cũng sẽ không lạm sát. Chuyện như vậy vẫn không nên nói cho nàng biết thì hơn, nói vậy, người hiểu chuyện cũng sẽ không đi làm phiền nàng.”
Những lời này ắt hẳn là nói cho hắn nghe. Ô Đạo Nhai lặng lẽ thở dài, nhưng cuối cùng cũng không cố gắng cứu vãn nữa. Từ xa truyền đến tiếng bước chân, A Tinh tiến lên, khẽ gập người, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, tới giờ uống thuốc rồi.”
Yến Tuân nhận lấy chén thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chút thuốc dính ở khóe môi được hắn dùng lụa trắng lau đi. Sau đó hắn trầm giọng nói: “Ô tiên sinh, không phải lúc nào cũng nên đắn đo cách nghĩ cùng sự ủng hộ của dân chúng, nếu nói đến được dân chúng kỳ vọng, mười hoàng triều Đại Hạ so ra cũng còn kém một Đại Đồng Hành. Nhưng Đại Đồng Hành tồn tại trên đại lục Tây Mông đã mấy trăm năm cũng vẫn chỉ là một tổ chức phe phái chứ không phải là thế lực nắm chính quyền. Xét đến cùng, Đại Hạ có thể thống trị lãnh thổ Hồng Xuyên, cũng không phải là dựa vào ý dân trưng cầu mà là sức mạnh lưỡi đao trong tay họ.”
“Thuộc hạ hiểu.”
Yên Tuân cong khóe miệng khẽ cười, nói: “Ngươi thực sự hiểu?”
Ô Đạo Nhai không muốn tranh cãi nên nói sang chuyện khác: “Thiếu chủ, trời sắp sáng rồi, nếu cô nương vẫn chưa đến, chúng ta phải…”
“Thì ta phải cùng các ngươi đến trấn Liễu Hà trị thương, ngươi đã nói tổng cộng cả trăm lần rồi.”Yến Tuân không nhịn được nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại quay sang nhìn về phía sơn đạo tối đen như mực, trong mắt lóe vẻ tự tin kiên định, “Ngươi cứ chờ xem, nàng nhất định sẽ đến!”
…………………………………………………………………………………….
Đúng theo lời Yến Tuân, hiện tại trấn phủ sứ Tây Nam đã cách Tây Mã Lương không tới trăm dặm. Các chiến sĩ cưỡi trên lưng ngựa miệt mài chạy thâu đêm.
Vào canh ba, màn đêm càng thêm thâm trầm, đại quân dừng lại nghỉ ngơi dưới chân núi Bạch Thạch. Để cẩn thận phòng ngừa, Sở Kiều đã phái ba mươi thám báo đi Tây Mã Lương thăm dò tin tức và liên lạc với quân của Yến Tuân. Hơn bốn ngàn quan binh ngồi yên bên đống lửa ăn lương khô, lẳng lặng chờ đợi.
Mấy hôm trước, lúc nghỉ chân chờ mưa như trút nước, mặt đất ẩm thấp lạnh buốt, Hạ Tiêu ôm một khối da lông đi tới trước mặt Sở Kiều đang ngồi co ro, ấp úng nói: “Cô nương, xin ngồi lên đệm, trên mặt đất rất lạnh.”
“Cảm ơn.” Sở Kiều nhận lấy, mỉm cười với vị tướng quân trẻ tuổi này, “Hạ tướng quân đã ăn uống chưa?”
Hạ Tiêu ngồi xuống, có chút phiền muộn nói: “Làm sao nuốt trôi được.”
Nàng nhướng mày, “Sao vậy? Hạ tướng quân có tâm sự sao?”
Hạ Tiêu suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí trầm giọng nói: “Cô nương, điện hạ thực sự tha thứ cho chúng ta sao? Bắc Yến có thực sẽ dung nạp trấn phủ sứ Tây Nam không?”
“Hạ tướng quân không tin lời ta?”
Hạ Tiêu vội vàng lắc đầu, “Cô nương có đại ân với chúng ta, không có cô nương, chúng ta đã sớm không còn ở nhân thế, ta làm sao có thể hoài nghi cô nương.”
“Vậy hãy tin tưởng ta, ta đã nói sẽ bảo vệ binh sĩ của trấn phủ sứ Tây Nam thì sẽ không nuốt lời. Ta cũng tin Yến thế tử tuyệt sẽ bỏ qua chuyện cũ, khoan dung đối với sai lầm cũ của các ngươi.”Thiếu nữ sắc mặt trịnh trọng, ánh mắt kiên định tiếp lời: “Yến Bắc đang lúc đại nạn, chúng ta cần phải đoàn kết một lòng mới có thể chống cự với mưa gió bên ngoài.”
“Cô nương…”
“Hạ tướng quân, ai cũng có khúc mắc không thể giải, khó tránh khỏi làm ra chút hành động điên cuồng. Năm đó trấn phủ sứ Tây Nam phản bội Bắc Yến, các ngươi bị buộc phải đứng chung dưới chiến kỳ địch, bị sỉ nhục, bị hiểu lầm, bị khi dễ, chỉ vì các ngươi không đủ mạnh, không có lý do khiến người khác tôn trọng. Nhưng hiện tại đã không giống lúc trước, các ngươi đánh giết ra khỏi đế đô Chân Hoàng, tung hoành Tây Bắc không ai có thể ngăn cản, các ngươi tự nhiên đã trở thành thiết quân Bắc Yến, cống hiến sinh mạng, mồ hôi và máu cho nền độc lập của Bắc Yến. Các thống lĩnh Đại Đồng Hành và Thế tử sẽ nghĩ như thế nào? Trước tiên phải củng cố niềm tin của bản thân mình, ngươi là thủ lĩnh của bọn họ, ngươi phải đứng lên trước thì mới có thể dẫn dắt chiến sĩ của mình cùng đứng dậy!”
Hạ Tiêu đỏ bừng mặt, chợt đứng phắt dậy quỳ xuống trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Cô nương! Chúng ta đã thương lượng với nhau, chỉ có cô nương làm thủ lĩnh thì chúng ta mới có thể an tâm trở lại Bắc Yến.”
Sở Kiều sửng sốt, vội vàng đứng lên, “Ngươi làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên!”
“Cô nương! Xin cô nương đáp ứng!” Sở Kiều vừa dứt lời thì vô số thanh âm rối rít phụ họa vang lên ở phía sau.
Các chiến sĩ cách đó không xa cũng đồng loạt đứng dậy, những nam nhân không hề sợ hãi sinh tử nhưng lúc này lại mang vẻ trù trừ do dự khi sắp trở lại quê hương. Bọn họ da mặt ngăm đen, áo nhuốm máu, tay cầm chặt chiến đao, hai mắt tha thiết nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn, trong mắt là sự mong chờ tha thiết cùng hy vọng khổng lồ.
“Cô nương tài hoa xuất chúng, can đảm trượng nghĩa, không màng sinh tử đi cứu chúng ta, chúng ta tâm phục khẩu phục, cam nguyện thần phục cô nương. Hơn nữa, cũng chỉ có ở dưới chiến kỳ của cô nương, chúng ta mới có thể giữ được mạng, xin đừng từ chối!”
“Cô nương! Xin đừng từ chối!”
Tiếng hô như sấm dậy đột nhiên vang lên, tất cả chiến sĩ đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất, lớn tiếng thỉnh cầu. Đầu gối cứng rắn như thép đập xuống mặt núi đá, nghe như tiếng trống trận rầm rập.
Sở Kiều đứng trên mỏm đá, gió trên núi sắc bén như lưỡi đao xuyên qua rừng cây thổi lên bả vai gầy của nàng. Nhìn những ánh mắt nhiệt tình tràn đầy hy vọng kia, nàng rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, ta không thể đáp ứng.”
“Cô nương!”
“Tại sao?”
Một trận huyên náo nhất thời vang lên, Sở Kiều nhấc tay ra hiệu cho tất cả an tĩnh lại rồi mới trầm giọng nói: “Nhưng ta xin lấy mạng mình bảo đảm, quan binh trấn phủ sứ Tây Nam tuyệt đối sẽ nhận được đãi ngộ xứng đáng. Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng tuyệt đối, cho dù có một ngày Bắc Yến treo đao ở đỉnh đầu ta thì các ngươi cũng phải không do dự mà buông đao, như vậy mới đúng là quân nhân chân chính.”
Thiên địa một mảnh tiêu điều, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo từ trên cao chiếu xuống, vạt áo thiếu nữ bay múa phần phật trong gió, nàng trầm giọng nói gằn từng chữ: “Ta không đáp ứng các ngươi chính là muốn cho các ngươi biết một sự thật, Bắc Yến chỉ có một thống lĩnh, các ngươi cũng chỉ có thể trung với một người, người đó chính là Bắc Yến thế tử.”
Bên dưới vầng trăng đơn độc, bóng dáng thiếu nữ lộ ra vẻ phiêu dật như tiên, bọn lính ngơ ngác nhìn lên, trong giờ khắc này, bóng dáng bé nhỏ kia như ẩn chứa một năng lực thần kỳ nào đó.
“Cô nương, vậy còn người?”
“Ta? Ta sẽ cùng các ngươi chiến đấu, ta cũng có nguyện vọng cùng lý tưởng của mình.”
“Vậy lý tưởng của cô nương là gì?”
Khóe miệng Sở Kiều khẽ cong lên, nở một nụ cười tràn đầy hy vọng và thỏa mãn, “Có thể nhìn thấy hắn quân lâm thiên hạ.”
Đêm lạnh như nước, từng cơn gió xuyên qua núi rừng thổi về phía Bắc, tín niệm kiên định cùng lời lẽ chấp nhất của nàng tan ra trong gió, hòa lẫn trong bóng đêm khôn cùng.
Thảo nguyên Bắc Yến, ta cuối cùng tới rồi.
“Cô nương!” Một tiếng thét đột nhiên truyền đến, một thám báo đầu vai nhuốm máu chạy vào lớn tiếng kêu lên: “Các huynh đệ gặp phải tập kích ở phía trước.”
“Có tập kích?” Hạ Tiêu đứng bật dậy, gấp rút hỏi: “Là ai? Đối phương có bao nhiên binh mã?”
“Chỉ có bảy người, không rõ lai lịch, các huynh đệ còn chưa lên tiếng hỏi thì bọn họ đã xông lên.”
Sở Kiều đứng dậy, trầm giọng nói: “Đi, đi nhìn một chút.”
Các tướng sĩ trấn phủ sứ Tây Nam phi thân lên ngựa đuổi theo thiếu nữ phía trước, ngựa ầm ầm tung vó.
Ba mươi người đối kháng bảy người, thắng bại nhanh chóng phân rõ. Thời điểm đám người Sở Kiều chạy tới thì các thám báo đã bắt gọn bảy người kia. Nhưng bởi vì thân phận đối phương không rõ nên bọn họ cũng không hạ sát thủ, chẳng qua tất cả đều áo nhuốm máu, nhìn qua khá chật vật.
Sở Kiều liếc mắt qua đã cảm thấy bọn họ quen mặt, một người trong đó nhất thời vui mừng hét lớn: “Sở cô nương.”
Thiếu nữ nhướng mày, “Ngươi biết ta?”
“Ta là Tống Càn, bộ hạ của A Tinh trưởng hộ vệ.”
“Bộ hạ của A Tinh?” Sở Kiều chợt hiểu ra, nói với những người khác: “Là người mình, hiểu lầm rồi.”
Đám người Hạ Tiêu cả kinh, bọn họ mới vừa tới Bắc Yến, vốn còn đang thấp thỏm trong bụng, hiện giờ nảy sinh xung đột nội bộ thì làm sao lại không sợ, nên lập tức vội vàng mở trói cho đám người Tống Càn.
“Các ngươi đang làm gì ở đây? Sao lại mặc thường phục?”
Lời vừa nói ra, đám người thoáng lộ vẻ lúng túng. Tống Càn suy nghĩ hồi lâu rồi ấp úng cười nói:“Cô nương, chúng ta đang làm nhiệm vụ. Các người mau đến Tây Mã Lương, thế tử điện hạ đang một mực chờ mọi người, tới giờ vẫn chưa rời đi.”
Nghe nói vậy, tất cả quan binh của trấn phủ sứ Tây Nam nhất thời vui mừng trong bụng. Yến thế tử mạo hiểm một mực chờ đợi, chẳng lẽ lúc đó không phải thật sự bỏ rơi bọn họ, phái Sở cô nương tới ứng cứu cũng là thật?
Nhưng trên mặt Sở Kiều lại không có nửa điểm vui sướng, nàng cau mày nhìn đám người Tống Càn, trầm giọng hỏi: “Các ngươi xuất hành làm nhiệm vụ gì?”
“Cô nương, nhiệm vụ bí mật.” Tống Càn quanh co, “Chúng ta còn không dám mặc quân phục, ở đây nhiều người khó tiết lộ.”
“Có cái gì khó nói?” Nàng nhướng mày, lớn tiếng nói: “Thế tử từ trước đến nay hành sự chưa bao giờ giấu giếm ta, hiện tại chúng ta đang khai chiến với Đại Hạ, các ngươi lại lén lúc tiến về phía đế đô, đến tột cùng là đi làm nhiệm vụ gì?”
Sở Kiều đột nhiên tức giận làm cho đám người cũng sợ hãi. Tống Càn run run môi, suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được lời giải thích…
“Nói, có phải các ngươi là gián điệp của đế đô không?”
“Chúng ta đương nhiên không phải.”
Sở Kiều rút bảo kiếm bên hông ra, mắt phượng lộ vẻ băng hàn, trầm giọng nói: “Nói! Có phải hay không?”
Tống Càn bị dọa liền quỳ phịch xuống trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Cô nương, chúng ta không phải, chúng ta phụng lệnh của trưởng hộ vệ hộ tống Thập tam hoàng tử trở về đế đô.”
“Thập tam hoàng tử?” Sở Kiều nhất thời đại biến sắc mặt, “Ngươi nói cái gì? Hắn ở đâu?”
“Hắn ở… hắn ở…”
“Ở đâu?” Trường kiếm lạnh như băng gác lên cổ Tống Càn, thiếu nữ sắc mặt lãnh khốc như sắp nổi bão.
“Ở… ở đằng kia.”
Sở Kiều lạnh lùng cất bước, đám người Hạ Tiêu vội vàng che ở sau lưng nàng. Hai binh lính gạt bụi cỏ phía trước sang một bên, một sơn động đen ngòm lộ ra trước mắt, khoảng khắc quang cảnh bên trong được đuốt chiếu sáng, mặt tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch.
Sở Kiều đứng ở cửa động, tay siết lấy bảo kiếm, mi tâm nhíu chặt, ngực phập phồng kịch liệt, sát khí điên cuồng dâng lên trong mắt như thủy triều muốn nhấn chìm hết thảy.
Ba gã quân nhân Bắc Yến lõa thể giật mình, đưa mắt trân trối nhìn đám người Sở Kiều. Cô gái phía sau bọn hắn y phục tan tác thành từng mảnh, tay chân bị trói chặt, mặt mũi sưng húp, khóe miệng rỉ máu, đầu tóc rối bời như một đám cỏ dại, khắp người đều là dấu vết bị vuốt ve gặm cắn, hạ thân một đống hỗn độn. Cả người nàng nằm đó, không ngừng toát ra vẻ khuất nhục tuyệt vọng, khóe mắt khô khốc như đã không còn lệ để chảy nữa. Tận cùng bên trong huyệt động là một nam nhân cụt tay toàn thận đầy máu đang nằm im lìm, chỗ dây thừng cột ở chân đẫm máu, vừa nhìn liền biết lúc trước hắn đã giãy giụa kịch liệt đến cỡ nào, dù đang hôn mê nhưng vẻ cuồng nộ xúc động như muốn hủy thiên diệt địa trên mặt vẫn không tan.
“Ba người các ngươi, ra ngoài!”
Sở Kiều cất giọng khàn khàn như dây cung bị sờn, binh sĩ Xung quanh nghe thấy đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn sang nàng nhưng thiếu nữ vẫn bình tĩnh chỉ tay vào đám người bên trong, gật đầu,“Đúng, chính là các ngươi.”
Ba gã giống như thỏ con dưới mắt sói, líu ríu chật vật ôm y phục chạy ra. Binh lính trấn phủ sứ Tây Nam đều tránh sang một bên nhường đường, giống như trên người bọn hắn có mang bệnh truyền nhiễm, nhìn cũng không muốn nhìn.
Sở Kiều đột nhiên dùng hết khí lực quát một tiếng chói tai, vung kiếm chém ngang đầu gã đi đầu, máu tươi bắn tung tóe. Hai gã còn lại cả kinh, cầm lấy chiến đao định phản kích thì đám người Hạ Tiêu đã rút trường đao bên hông ra đè bọn chúng xuống.
“Hạ Tiêu!” Sở Kiều giẫm lên người hai gã, trước khi bước vào trong động còn bỏ lại một câu:“Chém chết cả hai cho ta.”
“Dạ!”
Phía sau nhất thời truyền đến tiếng chém giết kịch liệt nhưng Sở Kiều đã không còn sức quay lại nhìn, nàng kéo bụi cỏ dại che cửa sơn động lại rồi đi đến bên cạnh Triệu Thuần, cố gắng giúp nàng mặc lại bộ y phục đã rách tan tành kia.
“Cô nương, xin tha cho chúng ta.”
Một tiếng hét thảm nhất thời truyền đến, hai gã kia đối diện với cái chết liền mất lý trí, điên cuồng hét lớn: “Là điện hạ ra lệnh, chúng ta chẳng qua chỉ tuân lệnh làm việc!”
“Cô nương, xin tha chúng ta.”
“Cô nương!”
Một giọt nước mắt đột nhiên chảy ra từ trong mắt Triệu Thuần, theo gò má trắng nõn rơi xuống, lăn qua những dấu vết tàn độc còn lưu lại trên thân thể nàng. Thiếu nữ nằm yên như một con búp bê bị hỏng, nước mắt thi nhau rơi lã chã, đầu nàng trống rỗng, cuộc sống tốt đẹp khi xưa thoáng qua trong óc rồi rốt cuộc biến thành sự châm chọc không gì so được, không ngừng cười nhạo hành vi ngu xuẩn của nàng. Nàng cắn chặc môi, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn nhưng vẫn mạnh mẽ ức chế không cho phép mình khóc thành tiếng.
Tay Sở Kiều dần cứng lại khi nghe những âm thanh bên ngoài, nàng cúi đầu, làm sao cũng không cách nào giúp đem đống vải rách tan tành kia mặc lại lên người Triệu Thuần. Hai mắt nàng mở thật to, hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt như giấy. Cuối cùng Sở Kiều cởi ngoại bào của mình ra khoác lên người Triệu Thuần, sau đó đi ra phía sau chỉnh sửa đầu tóc lại cho nàng.
“Ngươi còn có thể đứng lên không?” Sở Kiều đứng trước mặt Triệu Thuần, hạ giọng hỏi.
Triệu Thuần rốt cuộc có chút phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ một thân nhung trang trước mặt mình. Sở Kiều vươn tay ra, tiếp lời: “Ta dẫn ngươi ra ngoài, đưa ngươi về nhà.”
Trong mắt Triệu Thuần đột nhiên hiện lên vẻ hận thù cuồng dại, nàng bắt lấy tay Sở Kiều, sau đó hung hăng há miệng cắn xuống như một dã thú điên cuồng. Máu tươi nhất thời nhỏ xuống cổ tay Sở Kiều, từng giọt từng giọt rơi xuống trên y phục Triệu Thuần, thiếu nữ dùng hết sức mà cắn, gắt gao không chịu nhả ra.
Sở Kiều mím chặt môi, từ tốn ngồi xổm xuống dùng tay còn lại ôm lấy vai Triệu Thuần, cất giọng trầm khàn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Ư… A!” Sau một tiếng nức nở ngắn ngủi, Triệu Thuần rốt cuộc cất tiếng khóc thương tâm đến tê tâm liệt phế, thiên chi kiêu nữ ngày xưa hiện tại giống một ngọn cỏ dại thấp bé, toàn thân đầy dấu vết bị chà đạp, ôm lấy thiếu nữ mình căm ghét suốt tám năm trời, điên cuồng khóc một cách tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Giết các ngươi, giết các ngươi! Ta muốn giết chết tất cả các ngươi!”
Sở Kiều không nhúc nhích mặc cho Triệu Thuần ra sức đánh mình. Nàng nhìn nam nhân nằm trong vũng máu ở cuối động, nhìn khuôn mặt dữ tợn của hắn mà mi tâm nhíu chặt, làm sao cũng không thể liên hệ người này với thiếu niên khoác áo choàng xanh biếc trong trí nhớ. Vô số mảnh vụn ký ức xẹt qua trong đầu như một cơn bão, nam tử tuấn lãng đứng trước mặt nàng, cười híp mắt nói:“A Sở, ta đủ tuổi, có thể lập phủ cưới vương phi rồi.”
Sở Kiều rốt cuộc không cách nào kiềm được nữa, nàng che miệng, đau đớn khóc thành tiếng.
Thập tam, Thập tam, Thập tam…
Canh tư tối hôm đó trời bắt đầu mưa, sau khi đỡ Triệu Thuần và Triệu Tung lên xe ngựa, Sở Kiều đi tới giữa thảo nguyên trống trải, sau lưng là số đông quan binh của trấn phủ sứ Tây Nam mặt mày lộ vẻ dữ tợn. Đám người Tống Càn kinh hoảng, bộ dáng như chó hoang cùng đường.
“Tay của Triệu Tung là ai chém?”
“Là điện hạ chém.”
Sở Kiều nhướng mày quát lớn: “Nói dối!”
“Cô nương, ta không có!” Tống Càn bị dọa đến mặt trắng bệch, lớn tiếng kêu lên: “Thật sự là do điện hạ chém, hắn tới hành thích điện hạ nên bị điện hạ chém một tay. Vũ cô nương muốn giết bọn họ nhưng điện hạ không cho, bảo chúng ta hộ tống bọn họ trở về đế đô.”
Sở Kiều hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Vì sao điện hạ không giết bọn họ?”
“A Tinh trưởng hộ vệ nói là sợ làm cô nương tức giận.” Tống Càn vừa nói xong, sợ Sở Kiều nhắc lại chuyện hắn tự ý lạm dụng hình phạt liền vội vàng nói thêm: “Nhưng, nhưng nếu ở trên đường động thủ thì cô nương sẽ không biết, cũng sẽ không giận.”
Sở Kiều cất giọng trầm thấp, nước mưa tưới ướt đẫm tóc nàng, “Những lời này là do A Tinh nói?”
“Cái này… dạ, dạ phải.”
Hạ Tiêu thấy sắc mặt Sở Kiều không tốt thì nhất thời quát lên: “Còn dám nói nhảm một câu thì lão tử sẽ chém các ngươi.”
“Không cần nói nữa.” Sở Kiều ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Kéo bọn chúng xuống, toàn bộ xử tử!”
“Thuộc hạ không hề nói bậy!” Tống Càn khóc ròng, “Cô nương, người nhìn bọn ta, không ai là không có cha mẹ thê nhi bị làm hại, huynh đệ tỷ muội cũng chết không ít dưới tay đám quý tộc kia. Nếu không cho chúng ta động thủ thì tại sao còn muốn chúng ta gia nhập quân phản kháng?”
“Đúng!” Một gã khác hô lớn: “Chúng ta đánh hắn thì sao chứ? Chúng ta làm nhục công chúa Đại Hạ thì sao chứ? Tỷ tỷ ta bị quý tộc Đại Hạ hãm hiếp đến chết, cha ta mẹ ta đi báo quan thì lại bị công đường loạn côn đánh chết! Ta có chỗ nào sai chứ?”
“Đúng! Cô nương, chúng ta có chỗ nào sai? Tại sao muốn xử phạt chúng ta?”
“Để ta nói cho các ngươi biết các ngươi sai cái gì!”
Một tia chớp đột nhiên nổ tung, trời đất trắng lòa một mảnh, thiếu nữ quay đầu lại chỉ vào chiếc xe ngựa, chậm rãi nói gằn từng chữ: “Bởi vì kẻ giết cha mẹ các ngươi, vũ nhục tỷ tỷ các ngươi, khi dễ hãm hại người nhà các ngươi, không phải là bọn họ!”
Ngay sau đó, liên tiếp có tiếng kêu la thảm thiết vang lên, Sở Kiều cũng không quay đầu lại mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía xe ngựa, dưới chân nặng nề như đeo đá ngàn cân, không cách nào tiến lên một bước.
“Cô nương.” Hạ Tiêu tiến lên phía trước, lau nước mưa trên mặt, nói sang sảng: “Đã giải quyết xong đám súc sinh kia.”
“Hạ Tiêu, các ngươi tự mình đi đến Tây Mã Lương đi.” Sắc mặt Sở Kiều tái nhợt, nàng nhẹ giọng nói: “Ta không thể đi cùng các ngươi.”
“Cô nương!” Hạ Tiêu chấn động, lớn tiếng kêu lên: “Tại sao?”
Sấm chớp ầm ầm, mưa to như trút nước, không trung là một mảnh trắng xóa nhìn không rõ phía trước.
“Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
…………………………………………………………………………………….
Mặt trời dâng lên, sau cơn mưa to đất trời lộ ra vẻ tươi mát nhẹ nhàng, tựa hồ như tất cả tội ác cùng những thứ dơ bẩn đều bị nước mưa gột rửa sạch sẽ.
Trên sườn Biệt Nhai cao cao, một nam tử thẳng người đứng đó, một thân trường bào lông trắng toát, sắc mặt tái nhợt làm nổi bật ánh mắt đen như mực, đang lẳng lặng nhìn muôn sông nghìn núi ở xa xa.
“Thiếu chủ, chúng ta cần phải đi.” Ô Đạo Nhai đứng sau lưng Yến Tuân, nhẹ giọng nói.
Yến Tuân không đáp lời mà chỉ mải miết nhìn phương xa, gió lạnh thổi đến khiến hắn đột nhiên bật tiếng ho khan, đầu lưỡi tựa hồ như có vị mặn của máu.
“Thiếu chủ?”
“Ừm.” Yến Tuân khoát tay áo, từ tốn xoay người lại, cự tuyệt Ô Đạo Nhai muốn tiến lên đỡ, vừa ho khan vừa chậm rãi đi xuống sườn núi.
Núi xanh kéo dài từng dãy liên miên, cỗ xe ngựa vải xanh chậm rãi lăn bánh, trên bầu trời cao cao có cánh ưng trắng quanh quẩn gào rít đi theo xe ngựa, dần dần tiến về bầu trời bao la của Bắc Yến.