-“Hậu cung sao lại có thể chỉ một người được?” – Đồng Hề cũng xem như là uyển chuyển trả lời Mộ Chiêu Văn. Mộ Chiêu Văn và nàng lúc này cũng không phải đối thủ, nàng lại vì nàng ta nảy sinh một loại tình cảm thương tiếc. Trong hậu cung ôm ý tưởng này, trừ khi tự chịu diệt vong thì còn có thể có kết quả gì tốt đây?
-“Nhưng hậu cung này vốn cũng chỉ có một người, sao lại có thể quan tâm nhiều người đến vậy được?”- Mộ Chiêu Văn hỏi có chút sắc bén. Vấn đề này trong cung cũng không thích hợp thảo luận.
Chuyên sủng, tiền triều vốn cũng có, nổi danh nhất chính là Độc Cô Hoàng hậu. Nàng ta tuổi nhập cung, bức Văn đế cam đoan đời này không nạp thiếp. Vị Độc Cô Hoàng hậu này không chỉ không cho phu quân mình nạp thiếp, mà cũng không chấp nhận cho người khác nạp thiếp. Sách sử nói, nàng thường: “gặp các chư vương chưa vợ lại có thiếp bên người, nhất định sẽ khiển trách”. Hành vi phụ nhân thất đức như vậy, sử gia xưa nay vốn xem là sự sỉ nhục. Cho tới giờ Đồng Hề đều được giáo dục đây là việc xấu.
Nhưng cho dù là vậy, khi nàng ta tuổi già, sắc đẹp phai tàn, Văn đế cũng bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Nổi tiếng nhất là Hoa phu nhân. Đồng Hề cũng không ngờ Mộ Chiêu Văn lại có ý tưởng lớn mật thế này. Nghĩ lại Độc Cô hậu, cũng bởi vì phụ thân nàng ta là khai quốc công thần, ngay cả Văn đế cũng không được phụ thân nàng để vào mắt, đương nhiên có thể yêu cầu chuyên sủng. Đến thời Cảnh Hiên triều, cũng không nữ tử nào dám bốc đồng như vậy.
Kết cục của Độc Cô Hoàng hậu cũng rất châm chọc. Sau khi nàng chết, con trai nàng cũng không được kế vị, ngược lại con của Hoa phu nhân được sủng ái lại trở thành tân hoàng. Vậy thì độc sủng còn có ý nghĩa gì?
-“Chẳng lẽ Quý phi nương nương không muốn trong cuộc đời này sẽ có một người chỉ một lòng một dạ với người sao? Vì sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhi lại không thể? Ở quê ta mọi người đều một vợ một chồng. Điều nữ nhi trông mong nhất chẳng phải là hai người ở bên nhau cả đời sao?” – Trong mắt Mộ Chiêu Văn lóe lên một tia cố chấp khó lý giải.
Nhưng theo Đồng Hề biết, Vân Dương phủ cũng không có tập tục này mà.
-“Vân Dương phủ…”
Trong nháy mắt Mộ Chiêu Văn đã phát hiện mình lỡ lời.
-“Là một bộ lạc thiểu số ở Vân Dương.”
Lúc Đồng Hề rời khỏi Chiêu Dương cung, đối với loại si tâm vọng tưởng này của Mộ Chiêu Văn cũng chỉ cười nhạt. Nàng theo hướng suy nghĩ của Mộ Chiêu Văn mà ngẫm lại, nếu trong cung này chỉ còn lại nàng và Thiên Chính đế…
Đồng Hề nghĩ một lát vẫn cảm thấy chuyện này thật đáng sợ, e rằng quốc pháp cũng không chấp nhận được.
Ngoại trừ Chiêu Dương cung của Mộ Chiêu Văn, Trường Tín cung của Độc Cô Viện Phượng cũng là nơi Đồng Hề thường lui tới. Nàng thích đi dạo trong cung, nhìn thấy nét mặt mỗi người đối với việc Vạn Mi Nhi vào cung khác biệt thế nào mới cảm thấy có chút dạt dào sinh khí.
Nhưng mà Trường Tín cung của Độc Cô Viện Phượng là nơi Đồng Hề lưu luyến nhất, bởi vì gần đây tâm tình Thái hậu cực kỳ không tốt. Từ sau khi Vạn Mi Nhi vào cung, Thiên Chính đế tới giờ cũng không đến Trường Tín cung.
Giống như Tấn vương phi ngày trước, sau một đêm liền biến mất không tung tích. Đây cũng là dấu hiệu không tốt lắm.
Lúc Đồng Hề tới lại gặp phải Tiết tiệp dư vừa rời đi.
-“Xem ra cuộc sống của Quý phi vẫn thoải mái như vậy. Thuần Nguyên phu nhân tiến cung ngươi còn có tinh thần như thế sao?” – Độc Cô Viện Phượng tựa tiếu phi tiếu nhìn Đồng Hề.
-“Tiết tiệp dư sao lại tới đây?” – Tiết tiệp dư ngày thường rất ít khi lui tới chỗ người khác, Đồng Hề không biết nàng ta và Độc Cô Viện Phương bắt đầu qua lại từ lúc nào.
-“Lúc Tiết tiệp dư lẽ ra được Hoàng thượng thị tẩm, Thuần Nguyên phu nhân lại mượn cớ mời Hoàng thượng đi. Nàng ta bèn tới chỗ ai gia kể khổ.” – Độc Cô Viện Phượng cười lạnh.
Việc này Đồng Hề cũng biết. Vạn Mi Nhi được sủng ái rất rõ ràng. Đại đa số thời điểm phi tần trong cung đang thị tẩm, Vạn Mi Nhi luôn tìm cách mời Thiên Chính đế đi. Cho dù là lúc Mộ Chiêu Văn được sủng ái, thân thể của hắn cũng trấn áp được từng đó nữ tử. Vậy nên sau lưng liền bị người khác thì thầm to nhỏ.
Vạn Mi Nhi vừa tiến cung đã trở thành Thuần Nguyên phu nhân nhất phẩm, sau lưng lại có Vạn tướng quân làm chỗ dựa, trừ việc trước mặt Độc Cô Viện Phượng oán giận vài câu thì còn cách nào đây?
Trước mặt Đồng Hề cũng có người nói bóng gió gì đó, nhưng nàng nghe xong thì liền như gió thoảng qua tai mà quên đi. Hoa nở rồi sẽ tàn, đạo lý này nàng hiểu rõ. Thời điểm nàng mới vào cung cũng từng có một hai tháng nở mày nở mặt như vậy, sau cùng không phải cũng dần dần phai nhạt sao?
-“Nhưng thật ra Quý phi cũng không cần lo lắng. Không phải ngay cả ngày Thuần Nguyên phu nhân mới vào cung, Hoàng thượng cũng không bỏ rơi ngươi sao? Tuy rằng cuối cùng cũng đi Dục Đức cung.” – Trong giọng Độc Cô Viện Phượng có chút ghen ghét, lại có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Nàng ta biết rõ giờ Đồng Hề không được sủng. Mộ Chiêu Văn và Vạn Mi Nhi mới là người nàng ta nên ganh ghét, nhưng lại không có cách nào không oán giận Đồng Hề. Từ lúc nào thì bắt đầu? Nàng ta cũng không nhớ. Có thể là từ khi Đồng Hề làm hỏng chuyện tốt của nàng ta và Thiên Chính đế. Vẻ mặt kinh hãi của hắn nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ, theo sau kinh hãi không phải là phẫn nộ, mà là đau đớn.
Hoặc là khi Thiên Chính đế nhất quyết không chịu giết Đồng Hề để bảo toàn bí mật này.
Cũng có thể là khi Đồng Hề hồi cung, Thiên Chính đế dường như lạnh nhạt với mình rất nhiều. Độc Cô Viện Phượng mơ hồ cảm thấy đây không phải vì Mộ Chiêu Văn, cũng không phải vì Vạn Mi Nhi.
-“Hoàng thượng vẫn tuân thủ chuyện sủng hạnh theo tổ chế. Chỉ cần là thê thiếp của Hoàng thượng, luôn có cơ hội được hưởng hoàng ân. Tiết Tiệp dư cũng quá mẫn cảm rồi.” -Đồng Hề thản nhiên phất tay áo.
Những lời này lại có chút châm biếm Độc Cô Viện Phượng. Nàng ta không phải thê thiếp hắn, không thể dưới ánh mặt trời cùng hắn sóng đôi, không thể tranh giành tình cảm, cũng không thể quang minh chính đại tức giận ghen ghét. Vì thế nàng ta nhẫn nhịn đến gần như phát điên. Nàng ta cũng từng một thời hồn nhiên ngây thơ, cũng từng mềm mại như nước, nhưng hiện giờ đều bị sự chịu đựng kia làm phai nhạt cả.
-“Nếu không phải tiền Thái hậu vì khó sinh mà… Thật đáng tiếc thật đáng tiếc.” –Đồng Hề lại tiếp tục, vẻ vô tình. Dĩ nhiên nửa câu sau cũng không dám nói, nhưng ý tứ thì lại rõ ràng. Nếu không phải nàng ta trời sinh mang số mệnh Hoàng hậu, sao lại bị lão hoàng đế tuổi già hoa mắt cưới vào cung? Nếu không thì với thân phận Độc Cô gia của nàng ta, vị trí kia không phải sớm đã có người ngồi rồi sao?
-“Ngươi thật lớn mật.” – Độc Cô Viện Phượng dù khẩu khí nghiêm khắc, nhưng lực lại không đủ.
-“Nghe nói gần đây có một vị đạo nho () tên là Vương Tích, luận về nho gia rất được Hoàng thượng sùng bái. Người này còn giảng nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Hoàng thượng đọc tới nhất định rất có cảm xúc. Nho gia tôn trọng nhất là luân lý làm người.” – Đồng Hề cười có phần nham hiểm, lời lẽ như rắn độc phun vào lòng Độc Cô Viện Phượng.
Luân lý làm người, đây quả thật là căn bệnh nhức đầu của Thái hậu.
Đồng Hề ngay từ đầu đã đặt trong lòng Độc Cô Viện Phượng một tư tưởng. Đó là “Nếu nàng ta không phải mẫu hậu của Thiên Chính đế, không phải Thái hậu của Cảnh Hiên hoàng triều…” Chữ nếu này thật sự quá mức tốt đẹp.
Mộ Chiêu Văn xuất hiện cũng không thể kích động Độc Cô Viện Phượng điên cuồng, nhưng Vạn Mi Nhi và hơn nữa là Vương Tích, cuối cùng cũng thành công.
Vương Tích bỗng nhiên nổi danh, dĩ nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Lệnh Hồ Thượng thư. Lệnh Hồ Tiến vốn tôn sùng học thuật nho gia, mà Đồng Hề cũng cực kỳ đòi hỏi nhân luân chi luận trong nho giáo. Sau khi Vạn Mi Nhi tiến cung, Đồng Hề đoán chắc tính tình của nàng ta, cùng với Thái hậu và Thiên Chính đế bất đồng. Cơ hội trời ban này nếu nàng không lợi dụng chẳng phải là phí của trời sao? Ông trời có thể trách phạt nàng à.
Mục đích của Đồng Hề là trở thành Hoàng hậu, người cao quý nhất trong hậu cung. Nàng không thích Độc Cô Viện Phượng ở trên đầu mình khoa tay múa chân, hoặc lại dùng thế lực sau lưng mình giở trò. Đồng Hề muốn vững vàng ngồi trên ngai thượng kia.
Kế hoạch này thật ra căn bản không thể nào thành công. Chỉ cần người có chút lý trí đều biết, mất đi vị trí Thái hậu kia có nghĩa là gì. Cái Đồng Hề đánh cược ở Độc Cô Viện Phượng chính là tình yêu được ca tụng trong ca kịch.
Đồng Hề không tin vào tình yêu, nhưng cũng sẽ không gây trở ngại để người khác tin tưởng đâu.
Chuyện Độc Cô Viện Phượng thì Đồng Hề đều có tính toán. Quan trọng là tháng chín này có một sự việc cần nàng lo lắng hơn, đó là “lễ Vạn thọ” của Thiên Chính đế.
Trước tới nay sinh nhật Thiên Chính đế đều là thời cơ tranh sủng tốt nhất. Đồng Hề may mắn nhớ đến mình ba năm trước cũng không cần phải phí sức cân não vì chuyện này. Còn năm nay nên tặng cái gì, nàng hiện vẫn chưa nghĩ được. Năm đó mới tiến cung, hình như nàng tặng gì Thiên Chính đế cũng đều thích vậy.
Nhưng thời gian trôi qua, cảnh còn nhưng người đã không còn như trước.
-“Nương nương, không phải nói lão gia có một bức của Trí Vĩnh hòa thượng tiền triều sao? Hoàng thượng vốn yêu thư pháp. Bức vẽ này có thể khiến cho người vui vẻ.” – Thúc Bạch góp lời nói
Đồng Hề cũng không phải chưa nghĩ tới. Nhưng này cũng là vật phụ thân yêu mến, khi có thời gian sẽ lấy ra họa theo. Đồng Hề cũng không muốn đoạt đồ tốt của phụ thân. Hơn nữa trong đại nội còn thiếu gì thư pháp trân bảo của các danh gia tiền triều đâu?
Nếu dùng kỳ trân dị bảo bình thường, chỉ sợ với tính tình giản dị của Thiên Chính đế, ngược lại không tốt. Đồng Hề quả thật đau đầu muốn chết. Đối với một nam nhân dường như không có yêu thích đặc biệt gì, nàng thật sự không biết phải lấy lòng thế nào.
-“Nương nương sao không tự tay làm cho Hoàng thượng thứ gì đó?” – Huyền Huân bỗng nhiên mở miệng nói – “Nghe nói Thái hậu lén thêu Nhất kiện long bào cho Hoàng thượng.” – Cũng là Huyền Huân thăm dò được.
-“Vạn Mi Nhi thì sao?” – Tâm Đồng Hề có chút động.
-“Nô tỳ chưa hỏi ra Thuần Nguyên phu nhân chuẩn bị cái gì.” – Huyền Huân ảm đạm đáp. Điều này khiến Đồng Hề hơi thận trọng. Xem ra nàng ta ở trong cung cũng có không ít tai mắt ngầm. Người hầu xung quanh nàng ta đều do tự tay Đồng Hề sắp xếp, vậy mà Huyền Huân lại không dò la được tin tức gì. Xem ra Vạn Mi Nhân này quả thật là người không thể không đề phòng.
-“Bản cung đã có chủ ý.” – Lời Huyền Huyên nói rất có đạo lý. Trong cung ngày cái gì cũng là do Thiên Chính đế ban cho. Nàng tự tay làm mới có thể thể hiện thành ý.
Thọ yến của Thiên Chính đế cử hành ở Tương Huy lâu phía đông hồ. Đây cũng không phải đại thọ nên hắn chỉ sắp đặt gia yến, mời vài tần phi trong hậu cung. Giữa trưa, tập hợp trong điện đã có rất đông quần thần.
Hôm nay Vạn Mi Nhi ngoại lệ mặc cung trang yên hà, choàng tơ màu hồng nhạt, so với chúng phi có thể nói là hạc giữa bầy gà. Thân hình nàng vốn cao gầy, ôn nhu mang theo chút anh khí. Cho dù ngũ quan không tinh xảo như Đồng Hề, nhưng khí thế kia đặc biết chói sáng. Thời điểm Đồng Hề nhìn thấy nàng, cũng có chút hận vẻ đẹp của mình quá mức tinh xảo.
Sinh nhật tặng lễ vật, theo lệ thường là từ thấp đến cao, từ Canh y đến cửu tần đều phải dâng lễ vật, có điều là tầm thường hay trân bảo mà thôi. Lúc đến lượt Vạn Mi Nhi, nàng ta thản nhiên cười cười, vỗ tay.
Thái giám khiên một con ngựa thẫm màu đi vào, đầu nhỏ gáy cao, tứ chi thon dài, da mỏng lông mảnh, nhịp bước nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết ngựa tốt. Nhưng không đủ tốt để dâng lên vào lúc này.
-“Cuối cùng cũng kịp đó Hoàng đế ca ca. Ngựa này hôm nay mới chuyển đến kinh thành, là do bạn cũ của phụ thân lao lực trăm cay ngàn đắng, đặc biệt tới Đại Uyển quốc mang về.”
Vạn Mi Nhi cười xinh đẹp nói. Đồng Hề có chút ngơ ngác nhìn đôi mắt sáng chờ mong của nàng ta. Nàng ta thế nào lại có thể cởi mở đến như vậy. Ở tuổi này mà còn có thể mang theo vẻ ngây ngô hồn nhiên của nữ tử mười ba mười bốn.
Tiếng “Hoàng đế ca ca” chỉ duy nhất Vạn Mi Nhi có thể gọi. Đồng Hề nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mộ Chiêu Văn, bả vai run nhè nhẹ, sắc mặt dứt khoác, cũng không nhìn Thiên Chính đế. Chỉ sợ nàng ta và Thiên Chính đế khi ấy có gì đó, không phải chỉ là chuyện mất đứa nhỏ đơn giản như vậy. Nhất định có chuyện bản thân mình không biết.
-“Quý phi muội muội vốn được xưng tụng là tài nữ. Hay là Quý phi muội muội giúp Hoàng thượng giải thích con ngựa này đi, đỡ cho Hoàng đế ca ca nói ta nói chuyện không hiểu.” – Vạn Mi Nhi ngây thơ cười
Đồng Hề nghe tới mấy chữ “Quý phi muội muội” mới hoàn hồn. Vạn Mi Nhi cũng không nói đây là ngựa gì, chẳng qua là muốn làm khó nữ tử khuê phòng như Đồng Hề. Nhưng may mắn là Vạn Mi Nhi không biết bản thân mình chính là đối tượng Đồng Hề đã nghiên cứu từ nhỏ.
-“Đây là Hãn huyết bảo mã.” – Đồng Hề thật ra cũng chỉ đoán. Ngựa này tuy thần tuấn phi phàm, nhưng nhìn lại rất tĩnh lặng, không thấy có gì độc đáo. Nàng chẳng qua cũng chỉ vì mấy chữ Đại Uyển quốc mà đoán. Huống chi Vạn Mi Nhi sao có thể tặng vật tầm thường? –“Nghe nói hai thành phụ cận Đại Uyển quốc có một tòa núi cao, trên núi có một giống ngựa hoang chạy như bay, không thể bắt lại. Người nước Đại Uyên một tối mùa xuân bèn đem ngựa cái ngũ sắc để dưới chân núi. Con ngựa hoang cùng với ngựa cái giao phối, sinh được Hãn huyết bão mã, vai ra mồ hôi đỏ như máu, sườn như chắp cánh, ngày đi được ngàn dặm. Vũ đế Hán triều xưa kia cũng từng có một con, lòng vui như điên, bèn gọi là Thiên mã. Sáng tác ra Ca vịnh chi. Ca viết: ‘Thái Nhất cống ngựa Thiên mã, mồ hôi và nước bọt đỏ sẫm, mặt phi ngàn dặm không đổi, nay an thất long hữu.’ Chỉ là hiện giờ Hãn huyết bảo mã đã gần như tuyệt tích. Không ngờ Thuần Nguyên phu nhân lại có thể tìm được. Thật đáng quý.”
-“Trí nhớ của Quý phi muội muội thật tốt. Ta tới giờ cũng không nhớ được mấy thứ bỏ đi này.”
-“Mi Nhi, muội không phải biết trẫm đã có một con Hãn huyết bảo mã sao?” – Thiên Chính đế lên tiếng. Khi hắn ở quân doanh từng được Đôn hoàng tử tặng Hãn huyết bảo mã, tính tình cực hoang dã. Hắn cũng mất rất nhiều thời gian mới thuần hóa được, đến nay vẫn là vật cưỡi hắn thích nhất, tên gọi là “Trục nhật.”
Vạn Mi Nhi cười đặc biệt kiều mị.
-“Hoàng thượng tuy có Trục Nhật rồi, nhưng Trục Nhật lại thiếu người bầu bạn đó. Hoàng thượng ít hôm nữa lại đi thu tiển, thế nào cũng phải mang thần thiếp theo. Để cho chúng tỷ muội ta cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng thiên mã mồ hôi đỏ như máu vậy.”
-“Nói tới nói lui, không phải vì muốn theo trẫm đi thu tiển sao?” –Thiên Chính đế mỉm cười. Trước đây hắn đi biên giới tuần tra cũng không mang theo cung phi, không biết lần này có thể ngoại lệ hay không.
-“Quý phi tỷ tỷ nhất định cũng muốn đi đúng không?” – Vạn Mi Nhi lôi kéo Đồng Hề. Thật ra chúng phi cùng đi đối với nàng ta cũng không có ảnh hưởng gì cả. Bởi vì trong trận thu tiễn, có ai có thể đoạt lấy ánh hào quang của nàng ta đâu?
Đồng Hề còn chưa nói, Vạn Mi Nhi đã lại mở miệng.
-“Nếu Hoàng thượng đã có một con Hãn huyết bảo mã, vậy con này …”
Đồng Hề lúc này mới hiểu ý Vạn Mi Nhi. Nói tới nói lui, thực ra công khai tặng Hãn huyết bảo mã cho Hoàng thượng cũng chỉ là để kết thành đôi với nàng ta mà thôi.
-“Cũng tốt, lần này các nàng đi, ai thu hoạch được nhiều nhất, Yên chi mã này trẫm sẽ tặng cho người đó.” – Thiên Chính đế theo lời Vạn Mi Nhi nói.
Vạn Mi Nhi thiếu chút nữa thì đã ngay trong trường nhảy nhót tung hô.
-“Nếu Hoàng thượng đã gọi ngựa này là Yên Chi mã, vậy thì tên nó chính là Yên Chi. Cái tên thật đẹp.”
Tuy Thiên Chính đế không công khai giao ngựa này cho Vạn Mi Nhi, nhưng nàng cảm thấy con ngựa này đã là vật trong lòng bàn tay nàng.
So với sự hăng hái của Van Mi Nhi, ngược lại cung phi không thể nào vui mừng được. Tuy có thể cùng Thiên Chính đế đi thu tiển cũng là chuyện tốt, nhưng phần lớn tần phi đều là nhi nữ khuê phòng, cho dù đi thu tiễn thì cũng chỉ là đứng từ xa nhìn, hò hét trợ uy mà thôi. Mà trên sa mạc rộng lớn, gió quật đến xương, lại không có phương tiện sinh hoạt, cũng không phải là nơi mọi người thích.
Chỉ là sau con ngựa này, những lễ vật khác đều trở thành những hạt cát bình thường.
Khi đến phiên Đồng Hề, nàng nhẹ nhàng lấy ra một hộp gấm, mặt trên lót một đĩnh mực minh hoàng mềm mại, khảm năm khối hoa văn kim long đằng vân.
-“Đĩnh mực này là tự tay thần thiếp làm” – Đồng Hề rũ hai mắt xuống, cũng không dám nhìn mặt Thiên Chính đế, sợ rằng hắn sẽ không thích.