Du Lan thoải mái ngã mình vào bồn tắm sau một ngày dài chờ đợi. Việc chặt xác người phân thay bị rỉa thịt, tin đồn ăn thịt và hút máu người liên quan đến Hoàng Quý Phi để lợi dụng tâm lý và phản xạ để lợi dụng nàng ấy hiện nguyên hình hung dữ, mọi người trong cung bấn loạn, dấy lên hàng loạt tin về yêu nữ trong hoàng cung… Đều do một tay Du Chiêu Nghi bày ra cả.
Nàng ta đang nắm giữ bí mật về thân phận công chúa Bắc Triều của Hải Đường, nên nàng ta sẽ nghĩ ra nhiều kế để hại nàng ấy và buộc nàng ấy phải sống dở chết dở trong sự dèm pha của Ngũ Thiên Quốc. Nàng ta chỉ còn chờ cơ hội đến nói với Hoàng Thái hậu về chuyện động trời nữa thôi, ắt Hoàng Quý Phi sẽ chẳng nào ngốc đầu lên nổi cho dù có cha là Thừa tướng quân nắm trong tay vạn binh hay Hoàng Thượng uy lực bảo vệ đi chăng nữa, thì nàng ấy cũng sẽ chết chìm trong đau đớn tuyệt vọng thôi.
…
Vì điện Hưng Đức đang trở thành nơi để nhiều kẻ ganh ghét đều nhắm đến Hải Đường nên Nguyên Ân rất lo lắng. Sau ngày hôm đấy, Nguyên Ân đã phái thêm lính canh gác triệt để nhằm có kẻ lạ mặt ra vào. Còn cho Hồng Quân hay những người ở bếp hoàng cung có quan hệ thân thiết với Hải Đường đều chuyển qua Hưng Đức để tiện chăm sóc và hầu hạ cho nàng.
“Tại sao tỷ không nói chuyện tỷ mang thai cho hoàng huynh của đệ biết? Có vậy, huynh ấy sẽ có cách bảo vệ cho tỷ hơn?”
Tử Thiên nhíu mày khó hiểu nhìn Hải Đường hỏi.
Đằng Vân cũng chen vào đáp: “Đúng vậy, sao cô không nói cho hoàng thượng biết đi? Không thể giấu được hoàng thượng đâu.”
Hải Đường lắc đầu, khẽ thở dài ngán ngẩm. Nàng bắt đầu cảm thấy mông lung như một trò đùa vậy. Nàng nhẹ giọng đáp:
“Việc xảy ra vừa rồi đã khiến bệ hạ rất lo lắng, nếu ta nói cho chàng ấy biết ta có thai chỉ làm cho chàng càng thêm lo hơn. Do ta sợ việc ta mang thai lan truyền khắp hoàng cung sẽ khiến nhiều kẻ dòm ngó âm thầm hại ta, đã vậy Hoàng Thái Hậu còn không muốn ta mang thai với Nguyên Ân nữa là…”
Nàng cũng không muốn đề cập tới chuyện này nữa nên kết thúc câu chuyện bằng một giọng nói đầy ảm đạm:
“Trong này ngột ngạc quá, ta muốn đi tản bộ đến điện Phù Dung. Hai người đi cùng ta nha. À nói Hồng Quân mang cho ta vài quả táo đen nha, đột nhiên ta cảm thấy thèm ăn nó.”
Tử Thiên với Đằng Vân chỉ gượng cười, hai người cũng cảm thấy lo sốt vó cho Hải Đường khi gặp phải chuyện sóng gió này. Thôi thì họ cũng đành gạt cho qua chuyện dù mọi thứ trước mắt đang rùm ben cả lên.
…
Chuyện xảy ra hôm qua vẫn là một dư âm lớn chưa thể nguôi ngoai ngay. Hải Đường bước đi tới đâu mọi người đều né tránh tới đó. Nàng cũng chỉ biết gượng cười cay đắng cho qua, coi như không quan tâm và chưa biết gì vậy.
Hoàng cung tưởng chừng rộng lớn nhưng kì thực lại vô cùng nhỏ bé. Hải Đường gặp Du Lan và một vài phi tần cấp bậc nhỏ bé ngay lối đi trên dãy hành lang.
Bọn họ đều cũng hành lễ trước mặt nàng và Tử Thiên, cũng coi như thể hiện sự kính trọng của kẻ bề dưới đối với người bề trên. Không cần quá tinh ý để nhận ra Tử Thiên đối với đám phi tần hậu cung mà Hoàng Thái Hậu đem vô cung cho Nguyên Ân không ưa gì rồi.
Vừa lúc đó Huyền Trân tiệp dư cũng đến chung vui. Nàng ta gấp gáp nhìn Hải Đường, những lời chào đầu môi nghe sao chẳng thể lọt tai:
“Thần thiếp cứ tưởng chỉ có mình đến điện Phù Dung thôi chứ? Hóa ra có Hoàng Quý Phi nương nương và Tứ hoàng tử cũng lưu luyến hoa phù dung đấy chứ?”
Du Lan mỉm cười đắc ý, cất giọng đáp:
“Sẵn tiện có Hoàng Quý Phi ở đây, hay nương nương cũng cùng chúng muội muội đây ca múa hát, uống trà thưởng thức được không?”
“Du chiêu nghi, Hoàng Quý Phi đang gặp chuyện buồn không có tâm trạng ngồi đàn ca múa hát với các người đâu.”
Tử Thiên hắng giọng nhắc nhở với nét mặt nghiêm nghị. Điều đó làm Du Lam cảm thấy mất cả hứng.
Hải Đường cũng chẳng muốn dây dưa với những con người này. Đã biết chuyện xảy ra với nàng mà còn giả vờ làm như không biết vậy. Nàng đi lướt qua Du Lan với đám người phi tần đó bước chân xuống bậc thang.
Việc Hải Đường rời đi chóng vánh khiến Du Lan bịn rịn không nguôi.
Khi Hải Đường vừa nhấc chân bước xuống bậc thàng thứ nhất cũng là lúc Du Lan đưa tay xô Huyền Trân một phát, khiến nàng ta không giữ được thăng bằng. Tay quờ quạng cố nắm tay ai giữ lại nhưng không được, nàng ta lảo đảo ngã nhào ra sau, tấm lưng va vào người Hải Đường khiến nàng lảo đảo ngã người ra trước.
“Đường tỷ…”
Tử Thiên hét toáng lên với nét mặt hoảng hốt. Vội vàng vươn tay nắm lấy tay Hải Đường kéo lại, ôm lấy nàng. Cả ha ngã sổng soài dưới nền trong những ánh nhìn hớt hãi của đám người kia. Huyền Trân cũng lãnh cú ngã không thể nào đau hơn.
Hải Đường nằm đè lên người Tử Thiên, cột sống ngài đau dữ dội. Ngài vội đỡ Hải Đường ngồi dạy, lo lắng hỏi:
“Tỷ có sao không?”
Hải Đường im lặng không nói, tay ôm lấy bụng mình mà nhăn mặt đau đớn. Tử Thiên thấy vậy bế nàng lên chạy đi, nhưng không quên dành câu nói đầy sự tức giận cho đám người kia:
“Nghe cho rõ đây, nếu như đứa con trong bụng tỷ ấy có mệnh hệ gì thì ta không đảm bảo các người sẽ yên thân với hoàng huynh của ta đâu.”
“Có thai?” Ai nấy đều bất ngờ nhìn nhau khi biết được tin này.
“Ả ta đang mang long thai sao?” Du Lan gằn giọng nói với ánh mắt đã sự dã tâm.
…
Đó một buổi chiều u ám tưởng chừng sẽ đeo bám lấy mà không khép lại. Thái y được Tử Thiên trực tiếp gọi vào để khám riêng cho Hải Đường. Ngài thật sự đang rất lo cho đứa con trong bụng của tỷ ấy sau cú ngã vừa rồi, mặc dù ngài đã chạy tới đỡ. Không biết có ổn hay không?
Nguyên Ân như đón nhận tin dữ với vẻ mặt căng ra, chàng đã lập tức tới thái y viện ngay lập tức. Ánh mắt hiện lên tia đỏ giận dữ hiện lên với nét mặt lạnh tanh đến đáng sợ. Du Lan và Huyền Trân thấy Nguyên Ân như vậy vô cùng sợ hãi.
Không khi trong phòng vô cùng căng thẳng và ngột ngạt đến mức khó thở. Nàng đưa tay sờ vào bụng mình, đưa ánh mắt có lỗi nhìn Nguyên Ân khi đã giấu chuyện này với chàng. Nàng biết rõ Nguyên Ân đang rất giận trong đó.
Sau khi bắt mạch xong, thái y mỉm cười ôn tồn kính cẩn đứng trước mặt Nguyên Ân đáp:
“Bệ hạ yên tâm, cái thai trong bụng nương nương không sao cả, chỉ là bị động thai thôi. Sau này nương nương nhớ đi đứng cẩn thận. Thai kỳ mới được tuần tuổi nên rất dễ sẩy, nương nương cần ăn uống nghỉ ngơi để an thai. Vi thần sẽ sắc vài than thuốc bổ cho người.”
Nói rồi thái y rời khỏi đây.
Tử Thiên cũng không ở lại đây làm gì nên đi ra ngoài để hai người ngồi lại nói chuyện rõ ràng với nhau. Nghĩ lại vừa rồi, trong lúc tức giận quá nên ngài lỡ miệng mà nói cho cái đám phi tần của hoàng huynh biết tỷ ấy đang mang thai. Kiểu gì cũng sẽ có nhiều chuyện xảy ra đến với tỷ ấy nữa cho xem.
Thấy Nguyên Ân ngồi đó không hề lên tiếng mà chỉ im lặng, nét mặt hầm hầm băng lãnh đủ khiến người khác cảm thấy rùng mình. Hải Đường rời khỏi giường bước đến bên Nguyên Ân ngồi xuống bên cạnh chàng, nhẹ giọng nói:
“Thứ lỗi cho ta vì đã không nói chuyện ta mang thai cho chàng biết. Ta không muốn chàng phải lo lắng nhiều về ta. Chàng còn phải lo cho bá tánh Ngũ Thiên Quốc nữa… Nguyên Ân, chàng hãy hiểu cho lòng của ta.”
Nguyên Ân quay lại nhìn Hải Đường, thật sự muốn mắng nàng một trận cho hả dạ nhưng khi nhìn ánh mắt đượm buồn có chút ngây dại của nàng, chàng lại không thể nặng lời với nàng. Khẽ thở phắt một cái, chàng trầm giọng đáp:
“Đó là con ta, nếu như cả hai có chuyện gì làm sao ta chịu nổi chứ? Nàng phải nói ra thì ta mới có thể bảo vệ được hai người chứ?”
Hải Đường chỉ mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay lạnh của Nguyên Ân. Nàng không muốn chàng phải bận lòng chuyện này nữa, mà chuyển qua chủ đề khác:
“Sắp tới Tổ mẫu sẽ cho con gái của nhà họ Chiêu vào cung, bà ấy muốn chàng sắc phong nàng tiểu thư công dung môn hạnh ấy làm Hoàng Hậu. Tổ mẫu cũng muốn có con nối dõi rồi, nên chàng cứ làm theo lời tổ mẫu đi.”
Nguyên Ân hơi bất ngờ khi nghe nàng nói vậy. Chàng chưa nghe tổ mẫu đề cập gì tới vấn này.
“Tổ mẫu lo sợ về việc đứa con giữa chúng ta sinh ra mang một nửa dòng máu dị biệt của ta. Bà ấy sợ sẽ có hình hài đáng sợ giống ta và còn là mầm móng tai họa cho Ngữ Thiên Quốc sau này. Cho nên bà ấy muốn chàng phải có một đứa con bình thường để nối dõi. Chàng đừng làm trái ý bà ấy, cứ làm theo đi, hãy vì Ngũ Thiên Quốc.”
“Nhưng ta không muốn, ta phải đi nói chuyện này với tổ mẫu. Ta chỉ muốn có một mình nàng, phi tử duy nhất của ta. Và đứa con của chúng ta nhất định sẽ làm thái tử, mang dòng máu của hai ta. Còn về Ngũ thiên Quốc, ta vẫn có thể lo được.”
Nguyên Ân nói giọng đầy sự phẫn nộ khi tổ mẫu cứ tự quyết định về việc sắc phong ai làm Hoàng Hậu cũng như cả đám phi tần kia, tự tay bà ấy đưa vô cả. Nhưng cũng chỉ làm đống bù nhìn trước mặt chàng mà thôi.
Nếu cho chàng lựa chọn có cuộc sống bình thường với vinh hoa phú quý của một bậc đế vương, chàng sẽ chọn có cuộc sống bình ổn cùng với người mình yêu thương, như vậy mới đáng trân quý.
Hải Đường nhẹ nhàng nép vào lòng Nguyên Ân đáp:
“Chàng đừng làm trái ý tổ mẫu, như vậy bà ấy sẽ càng gây khó dễ cho ta hơn thôi. Chỉ cần chàng nghĩ đến ta được rồi, rãnh rỗi ghé qua Hưng Đức ăn cơm trò chuyện với ta. Ta cùng với mọi luôn sẵn lòng chờ chàng đến.”
Đó có lẽ là một ít kỉ của riêng nàng khi chỉ muốn Nguyên Ân thuộc về mình, nhưng cũng phải thôi ai cũng có một người yêu thương mình thật lòng. Dẫu biết Vua thì chuyện tam thế tứ thiếp là điều hiển nhiên. Thật sự mà nói, có một vị Hoàng Đế yêu thương mình thật sự, mà không hề ngó ngàng gì đến mỹ nhân khác như Nguyên Ân thật sự rất hiếm.
Nghe Hải Đường nói vậy Nguyên Ân cũng không muốn nhiều lời làm gì. Dù sao thì bây giờ chỉ cần nàng an toàn là đủ, chàng sẽ không để ai hãm hại nàng.
Nguyên Ân đã hạ lệnh trị tội đám phi tần kia mội người chượng để biết thế nào là lễ độ.
…
Vài ngày sau, khi tiểu thư nhà họ Chiêu được triệu vào cung và sắc phong làm Hoàng Hậu khiến cho các quan trong triều đều tán thành hài lòng, đặc biệt là Hoàng Thái Hậu.
Trong hoàng cung lại dấy lên việc Hoàng Quý phi có nguy cơ bị thất sủng, bởi Hoàng Hậu là một nữ nhân quốc sắc thiên hương, đẹp người đẹp nết, tài trí thông minh. Còn về việc nàng mang thai, họ cũng dám chắc rằng đứa con này cũng sẽ không được sự đồng tình về việc lập thái tử.
Hôm nay là ngày quốc hôn của Nguyên Ân. Hải Đường không muốn tới đó làm gì, nàng ở trong điện Hưng Đức ngồi anh bánh uống trà, ngắm cảnh vật xung quanh đây.
“Tỷ đừng buồn, hoàng huynh nhất định sẽ không bỏ rơi tỷ đâu.”
Tử Thiên cất giọng an ủi.
“Ta biết mà!” Hải Đường đáp nhanh.
Trong không khi xé toạt gió, một mũi phóng thắng tới, gâm ngay trên cột gỗ khiến HẢi Đường và Tử Thiên thoáng giật mình. Trong chớp nhoáng nàng thấy có một kẻ mặc đồ đen bịt mạng nhảy xuống khỏi bức tường biến mất.
Tử Thiên đứng dậy đi tới rút phắt mũi tên ra để lấy lá thư ra. Ngài nhíu mày khi có dòng chữ ghi tên Hải Đường, ngài đi lại đưa nó cho nàng.
Nàng cầm lấy mở ra xem thử ghi gì trong đấy. Nét mặt nàng trở nên bàng hoàng khi đọc nội dung trong lá thư.
“Thật không ngờ công chúa cuối cùng của Bắc Triều lại còn sống đấy? Kẻ mang dòng máu bất tử diệt vong đây mà. Nếu muốn biết ta là ai thì hãy tới làng Quốc Châu Tự gặp ta. Tuyệt đối không được nói cho hoàng thượng biết hoặc bất kì ai, nếu không ta e sẽ không bảo đẩm hoàng thượng sẽ an toàn đâu.”
Ánh mắt nàng hiện rõ sự hoang mang khi có kẻ biết được bí mật của nàng. Ngoại trừ những người thân thiết là Nguyên Ân, Tử Thiên và Đằng Vân ra thì không ai biết được nàng là công chúa của Bắc Triều cả. Rốt cuộc là kẻ nào?
Thấy vẻ mặt thất thần lo sợ của Hải Đường, Tử Thiên lấy lá thư trong tay nàng đã nhanh tay vò lấy nó ném thẳng xuống hồ cá, rồi đứng dậy đi thẳng vào trong phòng đóng sầm cửa lại.
Tử Thiên ngơ ngác không biết trong lá thư đó viết gì mà khiến tỷ ấy là im lặng như thế, nét mặt tỏ ra nghiêm trọng. Chắc chắn trong thư đó là lời hâm dọa gì rồi.