Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong xe ngựa, trên thảm nhung muốt mượt, Tri Vi ngắc ngư, ngồi khép mắt lim dim, mặt thoắt hồng thoắt tái.
Do bị gã thiếu gia vô tâm nào đó hù thót tim ấy mà, đến tận giờ trống ngực vẫn đánh thình thịch, nắc nỏm, bấn loạn, chẳng chịu ngủ yên.
Thiếu gia kiệm lời ít nói như vàng, song mỗi lời thốt ra đều khiến kẻ khác nghẹn vàng mà tắc!
“Ta là người của nàng.”
Hàm súc, bá đạo, thẳng thật, chấn kinh.
Tri Vi bị Ngũ Lôi oanh đỉnh, một từ cũng không dám ho he, đoạn lẳng lặng lùi người, kêu mình phải xuất phủ đi gặp Thiều Ninh, chẳng dám dùng dằng kiếm cớ chối từ nữa.
Xe ngựa dần rời đường cái rồi dừng trước tửu lầu lúp xúp giữa con hẻm ngoằn ngoèo heo hút trong thành.
“Không vào cung?” Tri Vi bất an nhíu mày, đoạn xuống xe, đảo mắt ngó quanh, liền thấy bóng người thấp thoáng đi lại trong lầu, đoán là hộ vệ Thiều Ninh mang theo.
Tai và mắt cô dạo này thính nhạy hơn trước, kể ra cũng lạ, từ bữa luyện khí công trong cuốn vở da nao kim tơ đến giờ, hỏa khí thiêu đốt tâm can như dần nguội bớt, trong đó có hai bận cơ hồ là tắt hẳn, một là ngày dìm Ngũ cữu mẫu xuống hồ và hai là hôm ngã từ tịnh trai xuống đất. Cơ thể cực kỳ sảng khoái, dễ chịu, cảm giác như được thay da đổi thịt, chẳng còn là mình khi trước.
Song lại chỉ xuất hiện hai lần sinh tử cận kề, lẽ nào mấu chốt vấn đề nằm chính tại đây?
Sực nhớ đến chiêu điểm huyệt của Cố Nam Y, rồi đem móc néo tới dáng người quen thuộc của hắc y nhân đứng trong tịnh trai, chợt mắt sáng rực như đã ngộ ra điều gì!
Đại nội thị vệ đi trước dẫn đường, sân sau tửu lầu vô cùng yên tĩnh, chỉ lãng đãng vọng lại tiếng chân bước chậm, rèm được vén lên, Thiều Ninh tựa cửa đứng chờ, thoáng thấy người tới bèn hồ hởi quay lại cười chào.
Tri Vi khựng chân đứng sững.
Thốt nhiên muốn co giò bỏ chạy!
Lại muốn táng cho gã thiếu gia theo sau một cú tắc tị! Nếu hắn không dọa cô, cô có lẩn thẩn mất trí chui vào rọ ‘hồng nhan’ thế này không?
Rọ ‘hồng nhan’? Ừm, mỹ miều chút thì là ‘hồng nhan kế’.
Nhã phòng tửu lầu, nền nã xanh tươi, thường xuân uốn khéo, mướt mắt mượt lòng, phượng tiên thanh lệ, vươn cành đưa hương, song tất thảy đều kém sắc so với hoa xuân nở rộ phía trong này rèm.
(Hoa phượng tiên hay còn gọi là hoa lá móng.)
Ảnh minh họa
Đoản sam hồng phấn dệt kim phượng vũ, váy hoa xếp nếp sắc khói chiều tà, thanh tao diễm lệ, yêu kiều thướt tha. Gài trên suối tóc nhung mượt là châu thoa cánh bướm, trâm vàng mã não phật thủ, ngọc châu bóng bẩy, mã não cao sang, khéo sao càng tôn lên vẻ rạng rỡ vô vàn trong đôi mắt to tròn đen láy như ngọc.
Đoản sam: Áo ngắn.
Phượng vũ: phượng múa
Cả bộ quần áo của nó như thế này, chỉ khác mỗi màu
Trâm vàng mã não phật thủ: trâm bằng vàng gắn đá mã não tạc hình tay Phật
Hình sau chỉ có trâm vàng phật thủ, k có đá mã não, thứ này hàng hiếm khó tìm
Công chúa hoàng triều eo lụa lưng ong, tóc mây da tuyết, lộng lẫy kiêu sa đứng bên song cửa, tựa vầng hào quang ngũ sắc lung linh điểm tô cho cả gian phòng ngát một màu xanh.
Tri Vi trông gương mặt đó, lòng buồn ngẩn ngơ.
Mắt cô mơ màng, rõ ràng mơ màng vì chuyện khác, vậy mà kẻ e lệ trước mặt lại sinh hiểu lầm, càng tỏ ra lúng búng thẹn thùng, hết xoắn lại văn chiếc khăn trong tay. Vẻ xấc xược nhâng nháo thường ngày bỗng trôi tiệt đi đâu mất.
“Công chúa…” Tri Vi thu lại vẻ thất thần, đoạn khom lưng bái kiến bên rèm: “Do không biết công chúa triệu kiến ngoài cung và thần cũng không dám vượt quá lễ nghi nên…xin được cáo từ công chúa tại đây.”
Dứt lời bèn trở gót, quải bước thật nhanh.
Tức khắc liền thấy chim oanh leo lẻo hót lên: “Huynh…huynh đứng lại! Đứng lại!”
Tiếng ‘huynh’ đầu thì còn ngỡ ngàng, hốt hoảng, tiếng ‘huynh’ sau thì lại the thé, trở về nguyên giọng hợm hĩnh, kiêu căng của cô công chúa chuyên quát nạt ra lệnh cho tôi tớ.
Tri Vi ngán ngẩm thở dài, dừng bước quay lại, mặt khó đăm đăm.
“Ta cho triệu huynh, huynh dám bỏ đi như thế à?” Ngượng ngùng bẽn lẽn mới rồi liền bay đi sạch, đến khăn tay làm điệu cũng quẳng luôn xuống đất, đoạn sừng sộ xông tới túm lấy tay áo Tri Vi.
Mười đầu móng tay nhọn hoắt, sơn đỏ choe choét thình lình vươn ra, trông chẳng khác nào móng vuốt nanh nọc của yêu quái. Cố Nam Y đứng bên nhíu mày, cảm thấy ‘thứ này’ rặc mùi nguy hiểm, bèn phẩy tay, hất bay Thiều Ninh ra xa.
Tứ phía vang lên tiếng kinh hô, sân sau mới nãy còn vắng teo, đột nhiên vèo vèo gió lướt, chẳng biết ở đâu lao ra một lũ người xông tới đỡ Thiều Ninh.
Kẻ bị văng, váy áo phần phật tung bay, đẹp tựa cánh chim phấn hồng, nhưng lời thốt ra lại sặc mùi tanh tưởi: “Đem ném thằng oắt họ Cố này ra cống cho ta! Cống nào bẩn nhất thành đấy!”
Hộ vệ đùn đẩy nhau dè dặt tiến tới, Cố Nam Y chẳng buồn để tâm, chỉ phủi tay, miệng lầm bầm: “Lắm phấn!” Rồi hắt hơi bài xích mấy cái.
Thiều Ninh được đỡ trông thấy cảnh đó thì tức tím rịm mặt mày.
Tri Vi cười lạt, hảo tâm nhắc nhở đám hộ vệ: “Cố tiên sinh vừa được bệ hạ ngự phong làm ‘Giá Tiền Đới Đao Hành Tẩu’ – Võ quan tứ phẩm đấy.” (Giá Tiền Đới Đao Hành Tẩu: Hộ vệ cận hầu vua chúa, được phép mang đao đi trước hộ giá~)
Lũ hộ vệ lục phẩm liền ỉu xìu xìu nép gọn về sau…
“Giúp tôi trông chừng phía ngoài…Đừng để kẻ nào xông vào nhã phòng.” Tri Vi nhón chân rì rầm vào tai Cố Nam Y, rồi quay sang tiếp chuyện Thiều Ninh: “Công chúa cho triệu vi thần vì việc gì vậy?” Tao nhã vươn tay dắt áo cô nàng, cô nàng đỏ mặt, ngoan ngoãn theo Tri Vi vào trong.
Nhã phòng, mành rủ rèm che, một bàn điểm tâm hoa trái được bày trên sập, rượu thì một bình, bên đặt hai ly, xem ra Thiều Ninh tính cùng cô nhâm nhi ẩm tửu rồi.
“Buổi chiều vi thần còn bận đi điểm mão nên nếu công chúa có chuyện xin cứ trực tiếp dặn dò.” Tri Vi mau mắn đổi khách thành chủ, ân cần rót rượu tràn ly mời mọc, còn mình thì rưới vài giọt gọi là có chút~(Điểm mão: điểm danh chấm công)
Đôi bên uống được mấy ly, Tri Vi tán trời gẫu đất than mây, nhưng tuyệt không nhắc đến chính sự; Thiều Ninh ngà ngà ngồi bên, lim dim đôi mắt ngắm nhìn thiếu niên đối diện – Tướng mạo tên này cũng khá bình phàm nhưng khí chất lại cực ưu việt xuất chúng, bất cứ lúc nào cũng chỉ một vẻ nho nhã điềm đạm. Hiểm nguy đối diện không hề nao núng, vô cớ sinh sự chẳng hề nổi xung, rõ ràng xuất thân vi hàn, quan nhỏ chức thấp, nhưng luôn ung dung, đạo mạo trước mọi biến cố phong ba như đã thâu tóm tất thảy cục diện trong tay.
Nếu đem so sánh thì đám vương tôn công tử Đế kinh chỉ đáng làm ‘ấu đệ’ của tên ‘tiểu tử’ Ngụy Tri này.
“Cái nha môn bé xíu cả đời chỉ chè cháo suông ấy, có đi điểm mão hay không thì có gì hệ trọng?” Cuối cùng cô nàng bực bội, ác ý buông lời miệt thị, phá tan chiêu ‘mây mù che mắt’ của Tri Vi, đoạn nhấc ly nốc cạn một hơi rồi khinh khỉnh: “Ngụy Tri, với tài của huynh, đáng lẽ phải được đăng đường bái tướng nhập các quân cơ mới đúng. Gì mà Hữu trung doãn? Chẳng lẽ sau khi Ninh Dịch lên ngôi thái tử thì huynh phải khúm núm đêm ngày soạn tấu chương giùm hắn à? Gì mà Tư nghiệp Thanh Minh viện? Chả lẽ muốn huynh phải hạ mình dưới chân Tân Tử Nghiên, ăn hơi sống dựa cả đời à?” (Đăng đường bái tướng nhập các quân cơ: ý là đồng nhiệm ba chức: đại học sĩ + tể tướng + quan trong Quân Cơ xứ. Thời Thanh, một người có thể đảm đương một lúc ba chức lớn này)
Thiều Ninh nhìn ra Tân Tử Nghiên là người của Ninh Dịch rồi ư?
Lòng thầm chấn kinh, nhưng mặt thì vẫn bày ra ý cười khiêm nhã, đoạn chuốc thêm ly nữa cho Thiều Ninh, thành tâm thật ý: “Ngụy Tri thần, bạch y xuất thân, may sao trời rủ lòng thương nên được Thánh thượng lưu tâm cất nhắc, nhẹ thăng mây ngàn. Ngần nấy thôi cũng là diễm phúc của bao đời. Vinh sủng một khi hưởng quá, tất sẽ gánh không đặng. Nếu ngay cả công chúa cũng ưu ái thần thì thần biết lấy vai nào để gánh nữa đây?”
“Gì mà gánh không đặng mới gánh có đặng? Chẳng qua chỉ là chuyện thắng làm vua thua làm giặc!” Thiều Ninh cười khẩy, mặt sắt mày đanh tiếp lời: “Ngụy Tri, đừng nói với ta là huynh không muốn leo cao?!” Rồi rướn qua, tay chống bàn, chòng chọc nhìn cô: “Ta nhìn ra dã tâm hực cháy trong đôi mắt huynh. Đừng cố kiếm cớ lừa mình dối ta nữa!”
“Đã là nam nhi, ắt có dã tâm.” Cô chỉ thư thái ngồi cười rồi đáp: “Chỉ cần vi thần trung quân ái quốc, bệ hạ tất sẽ ban cho vi thần thứ mình cần có.”
“Ta cũng có thể cho huynh!” Thiều Ninh đột ngột bắt lấy cánh tay đang rót rượu của Tri Vi, kích động run rẩy, trâm vàng mã não phật thủ lóe sáng như kiếm quang: “Huynh muốn gì ta cũng cho huynh, chỉ cần huynh giúp ta, giết Ninh Dịch!”
Nhã phòng đối ẩm, lời bén tựa dao.
Lửa hận phừng phực bốc cháy trong mắt Thiều Ninh.
“Giúp ta giết hắn!” Giọng điệu bức thiết, ngữ khí kiên định: “Tên hồ ly đó chính là mối họa của hoàng tộc ta! Huynh cũng đắc tội hắn rồi, không diệt huynh, hắn sẽ không phải Ninh Dịch. Thay vì đợi chết, chi bằng cùng ta liên thủ trừ đi yêu nghiệt!”
Tri Vi ngẩng đầu xoáy sâu vào đôi mắt thiếu nữ đối diện. Trong suốt tựa gương, nhưng lại vương chút bụi trần. Đây chính là điểm khác biệt duy nhất trên gương mặt của cô và Thiều Ninh. (Hai người họ giống nhau về dung mạo)
Lát sau cô khẽ rút tay, cười mỉm: “Công chúa điện hạ, thần không hiểu công chúa đang nói gì.”
“Huynh vốn hiểu mà.” Trút hết bức bách trong lòng, Thiều Ninh cũng phần nào thấy nguôi ngoai, bèn hạ giọng: “Huynh biết: hắn đã làm gì, huynh rõ: hắn sẽ làm gì, huynh hiểu: huynh cần nghe theo ta.”
Tri Vi thinh lặng một lúc rồi nói: “Đó là hoàng huynh của công chúa.”
“Ta chỉ có một hoàng huynh!” Liền rót một ly rồi nốc cạn: “Hai chúng ta do cùng một mẹ sinh ra, huynh ấy ra đời trước ta mười hai năm. Mẫu thân mất sớm, ta ở trong cung ngày đêm hờn quấy, khóc lóc đòi mẹ, chính huynh ấy đã dẫn ta về Đông cung sống cùng, hằng đêm đều thức trông ta ngủ say rồi mới khe khẽ ngả mình. Ta bệnh, huynh ấy vứt bỏ quốc sự, ngày đêm túc trực bên giường để săn sóc ta, vì thế mà bị phụ hoàng trách phạt. Ta muốn xuất cung du sơn ngoạn thủy, huynh ấy lo đường lót gạch để ta suôn sẻ trốn đi. Hễ ta phạm sai, huynh ấy sẽ chìa vai gánh đỡ. Ta muốn giả trai vào Thanh Minh học, huynh ấy đã kiên trì thuyết phục phụ hoàng ròng rã bao tháng, còn nhọc lòng thu xếp để Thập ca ở bên săn sóc ta…Người đời sỉ mắng huynh ấy bất tài vô năng, không xứng làm vua một nước, thế nhưng, bất kể huynh ấy có là hiền quân hay hôn quân, thì trong lòng ta, mãi chẳng có ai xứng làm đại ca thay thế huynh ấy! Đại ca của ta chỉ duy nhất có một người đó mà thôi!” Mặt thì đỏ gay, giọng thì bốc cao, tay thì đập mạnh chiếc ly xuống bàn, rượu bắn, vấy ra mu bàn tay, đoạn đưa tay lên miệng mút. Tay thon – nõn nà như tuyết, mắt đen – lay láy như ngọc, môi son – lửa hồng rực sắc: “Huynh ấy chết thảm trước mặt ta, lồng ngực bị găm một lỗ sâu hoắm, chết rồi gia quyến cũng phải chịu đày, đến viên lăng hoàng gia cũng không được nhập táng. Lẽ nào những kẻ sinh trong Đế gia như chúng ta đều phải hứng chịu một cái kết bi đát khốn cùng đến thế sao?”
Tri Vi khép mắt, cảnh mưa máu khốc tàn lại lần nữa giày xéo tâm can.
“Ta cự tuyệt thay huynh ấy hạ độc hại chết phụ hoàng nhưng nhất định sẽ thay huynh ấy rửa hận báo thù !” Đoạn đau đớn thốt lên: “Ngụy Tri, đến ta cũng biết huynh ấy bị chết trong liên hoàn kế của Ninh Dịch, sao huynh lại có thể không hay? Có phải huynh nghĩ ta ngông cuồng, ta vô tri, ta ấu trĩ khi tính đến chuyện trả thù một kẻ xảo quyệt như hắn?!”
Tri Vi không đáp, lòng nghĩ, cô cũng khôn ra rồi đấy, chỉ tiếc thế lực của Sở vương đã bành trướng cường đại quá rồi, có ngăn cũng chẳng lại, cô còn muốn chọc vào tổ kiến lửa nữa ư? Cô muốn chết, tôi không cản! Nhưng không thừa mạng để đi cùng cô!
“Ta là công chúa được phụ hoàng hậu ái nhất hoàng triều, chữ ‘nhất’ này không phải chỉ nói suông!” Cô nàng cười lạnh: “Ta cũng được phụ hoàng ban ba hộ vệ, Thân vương bình thường chỉ có ba nghìn quân, riêng ta có hẳn một vạn! Còn toàn là cao thủ tinh nhuệ trong Ngự Lâm quân. Phụ hoàng còn học theo cổ nhân ban thang mộc ấp cho ta, phong ấp là Hòa Gia huyện – mảnh đất trù phú nhất thiên hạ tại Giang Hoài Đạo. Đã thế, phụ hoàng tuổi cao…tử tôn suy bại, mấy năm nay, người không hề tị húy khi ta tham tri chính sự.” (Thang mộc ấp: phong ấp gần hoàng thành để tắm gội chay tịnh trước khi vào diện kiến vua.)
Mấy câu đầu cũng chẳng có gì đáng nể, mấy câu sau thì khiến Tri Vi bất giác nhướng mày, chẳng ngờ Thiên Thịnh đế lại yêu chiều con gái tới mức đó, chả trách Ninh Dịch lại muốn diệt cô ta!
“Công chúa, những lời này đâu phải để nói với một viên quan thấp cổ bé họng như thần.” Lát sau, Tri Vi lên tiếng đánh bài lùi: “Bất luận thế nào, công chúa và Sở vương đều là huynh muội chảy chung dòng máu vương giả, nồi da nấu thịt, bệ hạ sau này sẽ rất đau lòng.”
“Lẽ nào bây giờ phụ hoàng không đau lòng?” Thiều Ninh khó hiểu vặn lại cô: “Huynh nói ‘nồi da nấu thịt’, trước kia ta cũng nghĩ thế, nhưng Ninh Dịch thì không cho là vậy. Những việc hắn làm trước đây…”
Tri Vi bèn đưa mắt qua, Thiều Ninh liền khựng lại, mặt mũi nom rất khó coi.
“Ngụy Tri! Huynh giúp ta cũng là giúp chính mình!” Lại lần nữa bắt lấy tay cô kích động: “Giờ huynh cũng đang gặp nguy hiểm, rất khó giữ nổi tính mạng.”
“Công chúa đâu phải không biết.” Đăm đăm nhìn ly rượu, đoạn ngước lên cười nói: “Công chúa tự ý xuất cung đã tạo nguy cơ tiềm ẩn thế nào trong thời buổi đảng phái lùng diệt lẫn nhau như lúc này. Nghe nói ‘tàn dư của phe thái tử đang chui lủi náu mình trong hang cùng ngõ hẻm của hoàng thành’, trong quá trình tróc nã, nếu lỡ sơ sẩy để mình bị hại thì hung thủ thật sự sẽ khó bề truy ra.” (Ý là: nếu Ninh Dịch có giết hai người họ thì cũng có thể đổ vấy cho lũ phạm quan, tàn dư của thái tử.)
“Không thể nào…” Mặt Thiều Ninh thoáng tái: “Ta đã mang theo rất nhiều hộ vệ…”
“Hộ vệ của người, đáng tin cậy thế sao?”
Thiều Ninh nhợt nhạt, toan lên tiếng thì cây nến đặt trên bàn bỗng rung bần bật.
Tức thì tường bị xuyên thủng, một cây thương dài thình lình lia thẳng qua lỗ như con rắn độc nhe nanh chực bổ vào tim Thiều Ninh lúc này đang đưa lưng lại.
Quá bất ngờ, cũng quá nhanh, trường thương lóe qua như chớp xẹt, nháy mắt đã đâm sát đích!
Bên sập đối diện, Tri Vi liền chộp tay túm lấy cổ áo của Thiều Ninh, giật mạnh.
Bị giật, mặt Thiều Ninh liền úp thẳng vào đĩa hoa quả, ‘bẹt’ một tiếng, đè nát một trái đào chín mọng, nước đào phụt lên tung tóe.
Vụt một tiếng, trường thương đâm sượt qua đầu Thiều Ninh, xoáy theo gió lướt, dập tắt ngọn nến. Trong tối, mũi thương sắc lạnh liền như chớp chọc thẳng vào mặt Tri Vi.
Trường thương phóng tới mũi, Tri Vi liền hụp người né, trước đó còn ngửi thấy mùi gây gây tanh tưởi của máu lẫn sắt.
Tức khắc, bên ngoài liền vang lên tiếng chân dồn dập vây kích, y bào rần rật rít gió không ngừng. Cố Nam Y lại không hề lao vào ứng cứu kịp thời như mọi bận. Chứng tỏ hắn đang bị cầm chân, và kẻ cầm chân này, có võ công cái thế chẳng khác nào kẻ đứng cách vách lia thương vừa rồi.
Xem ra định một mẻ giết sạch cả hai đây!
Trong gian phòng tối om, phang phảng vị đào ép nước thơm ngọt, lẫn mùi máu tanh xộc ra từ đầu mũi thương lúc này đang rà qua rà lại tìm kiếm con mồi.
Từ cửa bỗng lao tới một bóng đen, hộ vệ ghìm giọng sốt sắng hỏi: “Công chúa, người không sao chứ?”
Thiều Ninh mừng quýnh, định lên tiếng đáp lại thì một bàn tay lạnh ngắt đã vươn ra bịt chặt lấy miệng.
Bàn tay trơn láng mịn màng, thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ, Thiều Ninh mở tròn mắt, dù đang bấn loạn cũng vẫn nhận ra: tay của Ngụy Tri sao lại mềm, lại mịn, lại nhỏ, lại thơm thế này…
Bụm được miệng Thiều Ninh, Tri Vi mới se sẽ thở hắt một hơi. Hộ vệ xông tới chỗ sập, Tri Vi liền vung tay, như chiếc kẹp sắt siết chặt lấy cổ hắn, nhấn thẳng vào mũi thương sắc lẹm.
Phụt!
Thương đâm ngập cổ, máu phun như suối. Yết hầu phát ra tiếng ằng ặc, đôi mắt trợn trừng, sắc nét phản chiếu khuôn mặt thất kinh khiếp đảm của Thiều Ninh, sau thì nhờ nhạt, lay lắt như ánh nến rồi phụt tắt.
Không thấy máu, không rút về, cuối cùng mũi thương cũng chịu hài lòng biến mất cùng lỗ châu mai thủng trên vách tường. (Chú ý là cả thương lẫn lỗ xuyên đều biến mất nha~)
Tri Vi tức tốc lôi vội cô nàng mặt mũi nhoe nhoét ruột đào xông thẳng ra ngoài thì chợt đâm sầm vào một bức tường êm ái. Mũi áp lên lồng ngực phảng hương thơm thanh khiết quen thuộc.
Cố Nam Y cuối cùng cũng tới rồi!
“Đưa nàng ta về cung!” Tri Vi dúi Thiều Ninh vào lòng Nam Y. Muốn chết thì chết nơi khác, đừng có chết tại nơi lén lút hẹn gặp cô!
“Không đi!” Cố thiếu gia căm ghét hất Thiều Ninh ra, theo thói vươn tay định rờ vào Phượng nha hoàn nhà mình.
“Ngoan nào, phải đi.” Tri Vi cười giả lả, lánh người qua bên: “Bắt buộc đấy!”
“Tại sao?” Thiếu gia trước giờ, làm việc phải có lý do.
“Bởi vì…” Tri Vi nắm lấy vai hắn, xoay người đẩy thẳng ra ngoài, đoạn đanh giọng: “Thiếu gia là người của tôi!”