Từ phi từ từ tỉnh lại, bần thần ngồi trong Triệu Tường cung trống hoắc, dòng ký ức dần dần hiện lên. Từ hồi còn thơ bé, đến lúc thiếu thời, sau đó được Bệ hạ phong Phi, chuyển vào Triệu Tường cung.
Có rất nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ, chỉ còn lại khoảnh khắc khi khoác lên bộ cung trang, chiếc váy màu hồng đào rực rỡ đến lóa cả mắt.
Bà ta trả giá bao năm qua, nhẫn nhịn bao năm qua cũng chỉ vì chờ đến ngày được làm mẹ của Hoàng đế. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã vỡ tan thành hư ảo.
Ánh tà dương như kéo dài khung cửa sổ, Từ phi nhìn cái bóng của mình, khẽ cười vài tiếng rồi im bặt.
Có người đi tới, Từ phi ngẩng đầu lên.
“Từ phi nương nương, phụng thánh lệnh của Bệ hạ, tước đi phong hào của ngươi, hủy bỏ tư cách chủ nhân của Triệu Tường cung.” Lưu Trung Bảo hành lễ với bà, “Đành phải để nương nương đi theo lão nô một chuyến.”
Từ Phi cười khẩy, “Chẳng lẽ bổn cung còn có thể từ chối sao?”
Lưu Trung Bảo chỉ cười không nói.
Ông ta ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa, Hoàng hậu nương và Thần Vương phi đang đứng ở đó, ánh hoàng hôn phủ xuống người bọn họ tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
“Từ phi ngấm ngầm bày mưu kế, đại ca lại thẳng thắng không tính toán, hai mẹ con bọn họ đúng là tính cách trái ngược nhau.”
“Hoàn toàn trái ngược…”
Cửu Châu chợt nhớ đến bức thư Triệu Thái phi để lại cho mình, trong lòng nảy ra một suy đoán.
“Tô Mi Đại, không ngờ cuối cùng kẻ thắng cuộc lại là kẻ xuất thân thương hộ như ngươi.” Từ phi từ trong điện bước ra, ánh mắt chất chứa nỗi căm hận, “Hôm nay ngươi hại ta như thế, Lưu Ngạn nhất định sẽ báo mối thù ngày hôm nay cho ta!”
Vừa dứt lời, mọi người có mặt đều sợ ngây người.
Từ Phi nói thế như muốn chỉ thẳng mặt Hoàng hậu mà nói, ta rơi đài vẫn chưa xong, ngươi phải giết luôn con trai ta thì nó mới không gây chuyện với ngươi.
Hay cho một người mẹ “hiền”, trong lúc khốn quẫn cũng không quên kéo chân con trai mình một cái.
Cửu Châu tự nhận mình đã hiểu thấu người kinh thành giờ đây lại bị hành vi của Từ phi dọa đến ngây người.
Kinh thành quả là một nơi phức tạp.
Bà mẹ ruột này thật sự rất “yêu” con trai mình.
Sau khi Hoài Vương tỉnh rượu mới biết chuyện ở Triệu Tường cung.
“Ngươi nói mẫu phi nói ta sẽ báo thù cho bà ấy ngay trước mặt hoàng hậu sao?” Nụ cười của Hoài Vương mếu xệch còn hơn cả khóc, mẫu phi thấy hắn sống quá tốt nên mới nghĩ có hay không có đứa con trai này cũng không sao có đúng không?
“Bà ấy lại làm gì thế?” Hoài Vương rửa mặt bằng nước lạnh, cả người cũng tỉnh táo lên không ít.
“Mẫu phi cho người đến Đại Lý tự nghe ngóng mật án, chuẩn bị tung tin đồn trong cung hòng châm ngòi Ngũ đệ và Ngũ đệ muội, ly gián Minh gia và hoàng gia.” Hoài Vương phi nhìn Hoài Vương đầy thương hại, “Bây giờ mẫu phi đang bị giam ở đại lao Hộ Long vệ, phụ hoàng không hạ lệnh cấm chàng đến thăm.”
“Bà ấy điên rồi!” Hoài Vương hoàn toàn không ngờ đến mẫu phi mình lại làm thế, “Cả nhà họ Minh đều là người trung lương, tạo phúc cho vô số bá tánh trong thiên hạ, nếu để bọn họ xích mích với hoàng gia thì người khổ chính là muôn dân!”
Hôm qua Ngũ đệ và Ngũ đệ muội tốt bụng đến giải vây cho hắn, thế mà vừa quay đi mẫu phi đã mưu tính hãm hại hai vợ chồng Ngũ đệ, còn muốn chia rẽ tình cảm của họ, chuyện này bảo hắn làm sao dám nhìn mặt bọn họ đây?
“Chàng chỉnh trang lại đi.” Hoài Vương phi nhét danh mục quà tặng vào tay Hoài Vương, “Bây giờ chúng ta sang nhận lỗi với Ngũ đệ và Ngũ đệ muội đã.”
“Đa tạ Vương phi đã nhọc lòng vì ta.” Hoài Vương nhìn thấy có vài món đồ trên danh sách là của hồi môn của Hoài Vương phi. Nhớ đến chuyện từ khi Vương phi được gả cho mình, nàng hiểu chuyện hiếu thuận với mẫu phi, nhưng bà ấy suốt ngày kiếm chuyện bắt bẻ nàng, khiến nàng ấm ức bao năm nay, đều là lỗi của hắn.
“Đây đều là đồ yêu thích của nàng cả, nàng cứ giữ lại đi, chúng ta lấy món khác bù vào.” Hoài Vương gạch mấy món của hồi môn của Hoài Vương phi ra, định dùng những món khác thế vào.
“Mấy năm qua điện hạ tốn không ít tiền bạc vào chuyện nuôi mưu sĩ. Sau khi chuyển vào cung, khoảng tiền biếu cũng không còn, chàng lại bị cắt bổng lộc, mấy món quà khác không có thành ý bằng những món này.” Hoài Vương phi nhìn trượng phu vô tình bị mẫu phi hại trông ủ rũ rõ là tội nghiệp, nàng cũng mềm lòng, “Nếu chàng thấy áy náy thì sau này về Vương phủ rồi tặng bù vài món cho ta là được.”
Hoài Vương đưa tay nắm chặt tay Hoài Vương phi, im lặng hồi lâu mới lên tiếng, “Mấy năm qua là ta có lỗi với nàng.”
Hoài Vương phi rút tay ra, mỉm cười nói, “Vương gia lại đùa rồi.”
Nhìn bàn tay trống không, Hoài Vương chẳng còn mặt mũi nói chuyện với Vương phi, nhưng trong lòng càng thêm hổ thẹn.
…
Kỳ Lân cung.
Thần Vương ôm đầu ngồi dậy, Cửu Châu thấy hắn đã tĩnh bèn đi tới ngồi bên mép giường, “Chàng đau đầu sao?”
“Ừm.” Hắn nghiêng đầu tì lên người Cửu Châu, lười biếng chẳng muốn nhúc nhích.
Cửu Châu đưa tay nhẹ nhàng ấn xuống đỉnh đầu Thần Vương, khiến cơn đau đầu của hắn bỗng chốc bay biến, “Từ phi nương nương bị Hộ Long vệ giải đi rồi.”
“Quả nhiên là bà ấy có vấn đề.” Thần Vương gượng dậy rửa mặt, lại ngồi xuống dựa vào Cửu Châu.
“Điện hạ này, tình cảm giữa hai mẹ con Từ phi và Hoài Vương có tốt không?”
Thần Vương lắc đầu, “Hồi xưa mỗi khi học cưỡi ngựa bắn cung, mẫu phi của các hoàng tử khác đều cho người mang đồ đến, Từ phi vì bệnh tật quấn thân không chịu được mệt nhọc thế nên rất ít khi phái người mang đồ đến cho Đại ca. Sau này mẫu hậu biết chuyện, đã lấy danh nghĩa của phụ hoàng mang đến sân ngựa hai lượt đồ mỗi ngày.
“Ta rất ít khi thấy Đại ca và Từ phi ở riêng, cũng chưa từng thấy Từ phi trách phạt Đại ca, cho nên tình cảm giữa mẹ con bọn họ thế nào cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.” Thần Vương ôm Cửu Châu vào lòng, “Sao nàng lại hỏi chuyện này?”
“Điện hạ, chàng nói xem có khi nào Đại ca không phải là con ruột của Từ phi không?”
“Suỵt.” Thần Vương bịt miệng Cửu Châu lại, khẽ nói, “Chuyện này không thể nói bậy được, phụ hoàng không thích mọc sừng đâu.”
“Ta không có nói Đại ca không phải là con của phụ hoàng, đầu phụ hoàng vẫn bình thường, chàng đừng nghĩ lung tung chứ.”
Cửu Châu kéo tay Thần Vương, “Chàng xem trong thoại bản ấy, chẳng phải có vụ ly miêu tráo thái tử, rồi nào là đổi con gái thành con trai các kiểu. Từ phi gặp chuyện xui cũng không quên kéo theo Đại ca, đây đâu phải là mẹ con, rõ là kẻ thù mà. Bà ấy làm thế giống như muốn phụ hoàng bất mãn với Đại ca vậy.”
Nếu Đại ca không phải con ruột của Từ phi, thế thì Đại ca chính là công cụ để bà ấy lợi dụng. Khi không thể lợi dụng được nữa, bà ấy quyết định hủy diệt công cụ đó hòng trả thù người quan tâm đến nó.
Ban đầu Thần Vương cảm thấy suy nghĩ của Cửu Châu cực kỳ hoang đường, nhưng khi nghe nàng kể lại những lời Từ phi nói lúc bị giải đi, hắn vội ngồi thẳng người dậy.
“Đây quả thật không phải là chuyện một người mẹ ruột nên làm.” Hắn ngẫm nghĩ, “Hay là ta bảo Hộ Long vệ đi tra xem sao?”
“Tra đi!” Cửu Châu gật đầu, “Ngộ nhỡ không phải thì sao.”
Nếu như quả thật không phải thì cũng xem như là chuyện tốt đối với Đại ca.
Nếu là mẹ con ruột, thế thì Đại ca đáng thương thật.
Hoài Vương đến Kỳ Lân cung tạ lỗi, vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì đã được Ngũ đệ và Ngũ đệ muội nhiệt tình tiếp đón.
Hoài Vương, “…”
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Đến khi hắn ta rời khỏi, không những mang ngược quà tạ lỗi về mà còn được vợ chồng Ngũ đệ nhét cho không ít đồ.
Chẳng lẽ họ tin tưởng hắn, biết chuyện mẫu phi làm không liên quan đến hắn?
Càng nghĩ lại càng thấy áy náy, hắn ta có lỗi với Vương phi, có lỗi với vợ chồng Ngũ đệ, cũng có lỗi với phụ hoàng.
Hắn ta giúp mẫu phi che giấu chuyện bà giả bệnh là vì nghĩ mình là con trai bà. Nhưng nếu hắn biết mẫu phi lấy trung thần ra làm quân cờ thì hắn nhất định sẽ ngăn cản.
Nghĩ đến mẫu phi, Hoài Vương chà mặt một cái thật mạnh, sau đó đi tìm thống lĩnh Hộ Long vệ để thăm Từ phi.
“Mời Đại điện hạ đi theo thần.” Vương thống lĩnh không hề từ chối Hoài Vương, nhưng sợ hắn đến thiên lao làm ầm ĩ, bèn kể lại những tội mà Từ phi đã phạm phải trong những năm qua.
“Ngươi nói lúc còn ở Tiềm để mẫu phi từng cấu kết với Đỗ Thanh Kha, muốn nội ứng ngoại hợp, đem phụ hoàng ra làm tiền cược để đổi lấy tự do và phú quý?” Hoài Vương biết Hộ Long vệ sẽ không lừa mình, hắn đứng ngoài cửa thiên lao, nhìn không gian tối tăm phía sau cánh cửa, bỗng không còn dũng khí để bước vào đó nửa.
Cánh cửa đen ngòm ấy tựa như cái miệng khổng lồ của dã thú, hút hết dũng khí của hắn.
Khi bước vào trong, cơn rét lạnh bò khắp toàn thân khiến hắn phải rùng mình.
Hoài Vương trông thấy Từ phi, bà vẫn mặc cung trang rườm rà, thậm chí trâm vòng trên người cũng không tháo xuống.
Thấy con trai xuất hiện, Từ phi chỉ thờ ơ liếc hắn một cái, chẳng trông mong gì chuyện hắn sẽ đưa bà ra ngoài.
Hai mẹ con nhìn nhau, không ai nói gì.
Hoài Vương đành lên tiếng trước, “Mẫu phi, năm xưa khi ở tiềm để, có bao giờ người nghĩ đến chuyện dẫn ta theo không?”
“Dẫn ngươi đi cùng ư?” Từ phi cười khẩy, “Ngươi là con của phụ hoàng nhà ngươi, nếu ta dẫn ngươi đi theo thì ngươi có biết phiền phức thế nào không? Không ngờ đám người kia đều thất bại, để phụ hoàng của ngươi leo lên ngai vàng, những chuyện ấy lại đổ hết lên đầu ta.”
“Thế nên dù khi ấy người có tìm được đường thoát thân cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang ta theo cùng sao?” Hoài Vương cực kỳ thất vọng, ánh mắt Vương thống lĩnh sau lưng hắn cũng mang theo vẻ thương hại.
Từ phi cười không nói, nhưng ý bà thế nào không cần nói cũng biết.
“Có đôi khi ta nghi ngờ không biết mình có phải là con ruột của mẫu phi không nữa.” Hoài Vương lùi về sau một bước, rã rời, “Là chuyện con không nên hỏi.”
“Đúng là ngươi đừng nên hỏi, cói đôi khi bổn cung cũng hi vọng ngươi không phải là con ta.” Nụ cười trên môi Từ phi phai đi, “Ngươi ngốc nghếch không biết linh hoạt, nếu mà ngươi thông minh một chút thì với thân phận trưởng tử của mình, ngươi đã lên ngôi vị Thái tử từ lâu rồi. Ta mưu tính cho ngươi nhiều như thế, kết quả lại thành ra thế này…”
“Người mưu tính cho con ư?” Hoài Vương ngắt lời bà, “Người vì bản thân mình mới đúng!”
“Tên phế vật này, mau cút đi!” Từ phi căm ghét nhìn hắn, “Dù ta có nuôi một con heo thì vẫn có ích hơn ngươi. Cút đi mà làm đầy tớ cho Ngũ đệ của ngươi, bổn cung không có đứa con trai vô tích sự như thế.”
Trái tim Hoài Vương lạnh buốt, hắn cố nhịn xuống, vén áo choàng quỳ xuống ngoài cửa lao dập đầu với Từ phi.
Từ phi xoay người đi không thèm nhìn hắn.
Một lúc sau.
“Thân thể này của nhi thần là mẫu phi ban cho, nhưng nhi thần vô năng khiến mẫu phi thất vọng, xin mẫu phi hãy bảo trọng.” Chín cái dập đầu này phải nói là Hoài Vương dùng hết sức mình, máu tươi trượt theo vần trán xuống đến cằm, Hoài Vương đứng dậy, chắp tay hành lễ, “Nhi thần cáo từ.”
Từ phi vẫn không nhìn hắn.
Đến khi Hoài Vương đã cất bước đi xa, bà mới chầm chậm quay đầu lại nhìn về phía hành lanh vắng vẻ của nhà giam, ánh mắt bình tĩnh đến nỗi không ai nhìn thấu lòng bà.
Vương thống lĩnh lại càng thấy tội nghiệp cho Hoài Vương, có mẫu phi thế này đúng là lúc đầu thai không không có mắt chọn rồi.
Đêm ấy, Từ phi uống thuốc độc tự sát.
Bà nằm trên giường đá trong nhà lao, cung trang sạch sẽ, trang dung chỉnh tề, bà ra đi một cách xinh đẹp.
“Tội nghiệp Hoài Vương quá.”
“Đúng vậy, bị mẹ ruột lợi dụng lại còn bị mắng đến thối đầu.”
Mắng người xong rồi thoải mái tự sát, chỉ tội nghiệp Hoài Vương, không được mẹ thương lại còn bị liên lụy.
E là cả đời này hắn cũng không thể sống thoải mái được.
Long Phong đế cũng biết chuyện Từ phi đã nói mấy lời kia với con trai. Ông chỉ thở dài, không những ban thưởng cho Hoài Vương, mà còn khôi phục bổng lộc cho các vị hoàng tử khác.
Nhưng vẫn không nhắc đến chuyện để bọn họ trở về Vương phủ.
“Hộ Long vệ đã điều tra rõ ràng, Đại ca quả thật là con trai của Từ phi.” Thần Vương đưa tư liệu điều tra của Hộ Long vệ đến tước mặt Cửu Châu, “Có lẽ có vài người mẹ vốn không hề thương con mình.”
“Không đâu.” Cửu Châu lắc đầu, nàng không xem tư liệu này, trong đôi mắt như có những vì sao chiếu sáng, “Có lẽ là ta đã sai rồi.”
“Có thể bà ấy là một người mẹ cực kỳ thương con.”
Từ phi tự sát, Long Phong đế không tiếp tục truy cứu những chuyện bà từng làm, để bà được hạ táng trong lăng mộ dành cho phi tần.
Tang lễ của bà cũng không được làm rình rang, vì hai ngày sau chính là ngày sắc phong Thái tử.