Hoàng Thành Có Bảo Châu

chương 129: ngoại truyện 2

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một

Minh Kính Bạc hồi kinh để báo cáo công tác, vừa hay đúng dịp các sĩ tử vào kinh ứng thí.

Trên đường đi ông gặp rất nhiều sĩ tử tài hoa, mang theo niềm hi vọng về tương lai và kinh thành phồn hoa.

Người đông tụ tập một chỗ thì khó tránh khỏi chuyện ba hoa khoác loác rồi kéo theo những tin đồn không hay.

Trong nhà trọ, một thư sinh mặc áo bào xanh nói, “Lần trước đến kinh thành ứng thí, người người đều nói Hoàng hậu mê hoặc thánh tâm, Ngũ hoàng tử ngang ngược càn rỡ. Không ngờ mới có hai năm mà người đời đã bắt đầu tán dương Hoàng hậu và Thái tử rồi.”

Hắn ta không nói huỵch toẹt ra là người đời gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng người nghe vẫn hiểu được ý của hắn.

Người có thể thi đậu cử nhân đa phần đều chững chạc, thận trọng, vừa nhận ra trong lời của thư sinh áo xanh có ẩn ý, bọn họ đều vờ như không nghe thấy gì, tập trung vào bữa ăn của mình.

Ra ngoài hạn chế dây vào thị phi mới là việc đúng đắn.

Thấy không có ai đáp lại mình, thư sinh mặc áo xanh hậm hực ngồi xuống.

Minh Kính Bạc nở nụ cười hiền hậu nhìn về thư sinh kia, ông lên tiếng để xoa dịu sự lúng túng của hắn ta, “Chẳng hay công tử có cao kiến gì?”

Thư sinh áo xanh thấy người đàn ông trung niên quần áo gọn gàng, cử chỉ lịch sự, cũng có ý nói chuyện với đối phương, “Theo ta thấy, đây đều là bọn gió chiều nào theo chiều nấy.”

“Nghe ý công tử có vẻ như khá bất mãn với hành vi ca tụng Thái tử thì phải?”

Thư sinh áo xanh thấy ánh mắt người đàn ông này như đang cổ vũ mình, có lẽ ông ta cũng đồng ý với suy nghĩ của mình, máu lắm mồm trỗi dậy, “Tứ hoàng tử từ nhỏ đã văn võ song toàn, lại có hiền danh, nhưng sau khi Ngũ hoàng tử thành thân với con gái Minh gia, Tứ hoàng tử lại bị vạch trần vô số tội, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Minh Kính Bạc mỉm cười gật đầu, ra hiệu tên thư sinh kia nói tiếp.

Ngay sau đó, ông đã được nghe một câu chuyện hết sức ly kỳ, đại khái là Minh gia liên hợp với Ngũ hoàng tử hãm hại Tứ hoàng tử, giúp Ngũ hoàng tử giành được ngôi vị Thái tử, để Minh gia nhận được vinh hoa phú quý.

“Ăn nói hàm hồ!” Một thí sinh mặc đồ có vài mảnh vá không nhịn được đập bàn, “Ba vị đại nhân Minh gia đã làm biết bao việc tốt cho bách tính trong thiên hạ, sao trong miệng ngươi lại trở thành người mua danh trục lợi thế hả. Ngươi bịa chuyện không thèm chớp mắt, ta nghe mà buồn nôn, mau tránh xa ta ra, đừng vấy bẩn tai ta.”

Ba huynh đệ Minh gia có địa vị khá cao trong lòng các sĩ tử, kể từ lúc thư sinh mặc áo vá lên tiếng phản bác, lục tục có vài thư sinh đứng dậy bênh vực Minh gia.

“Ngươi nói Thái tử hãm hại Tứ hoàng tử, nhưng ta lại thấy Tứ hoàng tử cố ý hãm hại Thái tử thì có.” Một thư sinh khác lên tiếng, “Ta nghe nói Thái tử rất xem trọng học trò, không những quyên tiền góp sách, mà còn đứng ra bênh vực cho học trò. Bệ hạ là minh quân ngàn năm khó gặp, nếu Ngũ hoàng tử bất tài thì sao Bệ hạ lại để ngài ấy làm Thái tử?”

“Đúng đó, đúng đó.”

Chúng sĩ tử nhìn tên thư sinh áo xanh bằng ánh mắt phẫn nộ, ngay cả Minh Kính Bạc nói chuyện với hắn ta cũng nhận không ít ánh mắt khinh bỉ.

“Tiên sinh trông không giống người bình thường, có vẻ là người đã thấu suốt chuyện đời, chẳng lẽ ông cũng đồng ý với suy nghĩ của tên này sao?”

Minh Kính Bạc mỉm cười lắc đầu đứng dậy, để người hầu đưa tiền cho chủ quán, “Chư vị ở đây đều là rường cột nước nhà, lão hủ xin chúc chư vị sớm đề tên bảng vàng.”

Thấy thái độ của ông vẫn điềm đạm thế, các sĩ tử lại ngại ngùng, bọn họ chắp tay cám ơn, “Đa tạ cát ngôn của tiên sinh, không biết tiên sinh đến kinh thành thăm người thân hay có chuyện gì khác, nếu tiện đường, chúng ta có thể làm bạn đồng hành.”

“Tại hạ họ Minh, trong nhà đứng thứ hai, lần này là về nhà ở kinh thành.” Minh Kính Bạc cười chắp tay lại, sau đó xoay người rời khỏi quán trọ.

Họ Minh ư?

Chúng sĩ tử cảm thấy cái họ này sao mà thân thiết lạ thường.

Một sĩ tử đến từ Lăng Châu run lẩy bẩy trốn ở một góc hẻo lánh, thân gì mà thân, đó là Minh lão Nhị của Minh gia kinh thành đấy.

Là hổ mặt cười tiếu lý tàng đao trong truyền thuyết đấy.

Ba huynh đệ Minh gia có mâu thuẫn với Minh gia Lăng Châu, không hiểu nguyên nhân là gì, nhưng tin tức ba huynh đệ bọn họ tách khỏi gia tộc đã truyền đi khắp kinh thành.

Mọi người đều nói chắc chắc là do Minh gia Lăng châu làm chuyện gì đó có lỗi với ba huynh đệ Minh gia, nếu không thì với tính tình đôn hậu của ba huynh đệ bọn họ sẽ không làm ầm ĩ đến thế.

Vô số tin đồn được truyền đi, thậm chí sĩ tử ở Lăng Châu còn có hẳn một luật ngầm chính là, trước mặt ba huynh đệ Minh gia chớ nhắc đến chuyện mình đến từ Lăng Châu, tránh khơi gợi lên nỗi thương tâm của bọn họ rồi tự chuốc lấy phiền phức.

Minh Kính Bạc đã nhiều năm chưa từng hồi kinh, vì trọng trách bên mình mà ngay cả đại hôn của cháu gái và Ngũ hoàng tử ông cũng không thể về. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội hồi kinh, tiếc là cháu gái đã tiến cung, muốn gặp mặt một lần thôi cũng e là rất khó…

Khó sao?

Minh Kính Bạc đứng trong sân viện nhà Tam đệ, nhìn Thái tử ân cần đi theo sau lưng Tam đệ muội rửa chén, lẳng lặng quay sang hỏi Minh Kính Hải, “Đại ca à, từ lúc nào mà Ngũ hoàng tử vâng lời như thế?”

Năm ông rời kinh, Ngũ hoàng tử mới tròn mười bảy, mặc cẩm bào mang giày da hươu, dẫn theo một đám công tử ăn chơi trác táng đi trêu mèo chọc chó, ai gặp cũng vội tránh.

“Khụ khụ khụ.” Minh Kính Hải nhìn cô cháu gái đang đi về phía này. “Thái tử điện hạ hiền hòa nhân hậu, lấy lễ đãi người, có gì lạ đâu?”

Minh Kính Bạc nghi ngờ nhìn Đại ca, chẳng lẽ đầu óc Đại ca có vấn đề ư.

“Đại bá, Nhị bá.” Cửu Châu bưng trái cây đã rửa sạch sẽ đến trước mặt hai người, “Đầu xuân không có trái gì ngon, đây là lê và quýt mật cất trong hầm lạnh ở trong cung, hai người nếm thử đi ạ.”

Mang đồ trong cung về nhà ngoại có phải không được hay cho lắm không?

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tay Minh Kính Bạc vẫn đưa ra nhón lấy.

“Tiểu Trư aF.” Vân Độ Khanh đặt đĩa điểm tâm xuống, ngoắc Cửu Châu, “Lại đây.”

Cửu Châu chạy lon ton đến trước mặt hắn.

“Há miệng nào.” Hắn nhón một miếng điểm tâm đút cho nàng, “Ngon không?”

“Ngon lắm, không ngấy không dính.” Cửu Châu kéo tay áo hắn, “Một miếng nữa đi.”

“Thích à?” Vân Độ Khanh lại đút nàng thêm một miếng.

“Thích.” Cửu Châu gật đầu.

“Bột là do ta nhào.”

“Nước là do ta thêm.”

“Đường là do ta rắc lên.”

Vân Độ Khanh đặt đũa xuống, vắt tay ra sau lưng, hơi hất cằm lên như đang chờ Cửu Châu lên tiếng.

“Thế nên món điểm tâm này là do tự tay điện hạ làm sao?” Quả nhiên Cửu Châu vui vẻ nhảy cẩng lên, choàng tay ôm lấy hắn, “Điện hạ giỏi quá, đúng là không có gì mà chàng không làm được.”

Vân Độ Khanh nở nụ cười vừa đắc ý vừa hài lòng, “Muốn ăn thêm miếng nữa không?”

“Muốn chứ!”

Ba huynh đệ Minh gia ngồi cùng nhau trong góc, ngắm nhìn đôi trẻ ngọt ngào với đủ vẻ mặt khác nhau.

Một lúc sau, Minh Kính Bạc lên tiếng, “Tuổi trẻ tốt thật.”

Minh Kính Châu dúi một trái quýt mật vào tay ông, “Nhị ca, ăn trái cây đi.”

Ăn nhiều nói ít.

“Ta vốn còn lo cháu gái mình ở với Thái tử sẽ chịu ấm ức, nhưng không ngờ bản tính Thái tử lại… ngây thơ như thế.”

Đúng vậy, ngây thơ.

Minh Kính Bạc có thể nhìn thấy sự vui vẻ và tín nhiệm trên người Thái tử.

Ở cùng Cửu Châu, hắn rất vui vẻ, hắn hoàn toàn tín nhiệm Cửu Châu và Minh gia.

Con rể thế này thì có nhạc phụ nhạc mẫu nào chê đâu chứ?

Đến khi trời sẩm tối, Vân Độ Khanh và Cửu Châu mới lên xe rời đi, Minh Kính Bạc nhìn cỗ xe dần xa, bỗng dưng hiểu ra, không chỉ có mỗi Thái tử tín nhiệm Minh gia, mà Bệ hạ cũng tỏ rõ lòng tín nhiệm của mình với Minh gia.

“Khi nào đệ đi?” Minh Kính Hải hỏi.

“Năm ngày nữa.” Minh Kính Bạc thôi nhìn, “Là quan phụ mẫu, đệ rời đi lâu quá cũng không tốt.”

Ba huynh đệ bọn họ vinh quang lừng lẫy, nếu cả ba đều ở lại kinh thành thì dù Bệ hạ có tin tưởng họ cũng không tránh được điều tiếng.

Giúp đỡ chính nghĩa, lo cho bách tính là sự kiên trì mà ba huynh đệ đã cố gắng bao năm nay.

Tuy những năm qua gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, dù cách xa ngàn dặm nhưng khi thấy cuộc sống của bách tính ngày một sung túc, bọn họ đều cảm thấy đáng giá.

“Ta và Kính Châu xin nghỉ vài ngày, mấy ngày này ba huynh đệ chúng ta tham quan kinh thành cho thỏa thích.” Minh Kính Hải cười, “Lần sau gặp nhau chắc cũng phải mấy năm nữa.”

Ba huynh đệ nhìn nhau mỉm cười, bá vai nhau như những chàng thanh niên bàn luận rượu ngon và mỹ thực trong kinh thành.

Không nhắc đến chuyện biệt ly, dù biết chỉ gặp nhau thoáng chốc, tiếp theo lại là ly biệt.

Hai

Ân khoa kết thúc, Lễ bộ tổ chức Quỳnh lâm yến trong cung. Nhóm tiến sĩ cung kính ngồi vào vị trí, trên đại điện uy nghiêm, trông bọn họ có hơi lúng túng.

Ngoại trừ tiến sĩ được đề tên trên bảng vàng đến tham dự Quỳnh lâm yến, còn có các quan viên và gia đình tôn thất đến dự.

Nghe thấy tiếng cười của nhóm công chúa, gò má của mấy chàng tiến sĩ đều đỏ bừng bừng, nhưng chẳng dám ngước lên nhìn.

“Thái tử điện hạ đến, thái tử phi đến.”

Nhóm tiến sĩ vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ, đặc biệt là mấy chàng tiến sĩ xuất thân hàn môn, ai nấy đều lộ rõ vẻ xúc động.

Mấy công chúa vừa nãy còn hi hi ha ha lại cực kỳ ngoãn ngoãn trước mặt Thái tử, có lẽ chẳng ai muốn trở thành công chúa Nhu Đức thứ hai để Thái tử trách cứ trước mặt mọi người.

Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên chính là, hôm nay Vân Độ Khanh cực kỳ dễ chịu, dù là Trạng nguyên hay Thám hoa bắt chuyện với hắn, gương mặt hắn lúc nào cũng hiện lên ý cười nhẹ nhàng đầy phong độ.

Nhóm không chúa không biết nguyên nhân, nhưng Hoài Vương phi và An Vương phi lại biết rõ chân tướng.

Có mặt Thái tử phi, Thái tử điện hạ hoàn mỹ tôn quý nào chịu lộ ra khuyết điểm trước mặt nàng ấy chứ.

“Thái tử và Thái tử phi thành thân đã hơn một năm, nhưng tình cảm vẫn vô cùng thắm thiết.” An Vương phi cảm khái, “Đại tẩu, tẩu nghĩ xem chúng ta có nên hỏi thăm Cửu Châu cách duy trì cảm giác mới mẻ với Thái tử không?”

Hoài Vương phi nghe thế thì khẽ cười, “Ta và Vương gia nhà ta chẳng có cảm giác mới mẻ gì cần giữ.”

Đàn ông không nghe lời thì đa phần là do được chiều quá, dữ với hắn một tí là được.

Nàng nhớ đến đêm Nguyên tiêu năm ngoái, lúc ấy Ngũ đệ và Ngũ đệ muội vẫn chưa thành thân, nhớ đến bóng lưng hai người nắm tay nhau xách lồng đèn hòa mình vào phố người đông đúc.

Khi ấy nàng còn lo cho Cửu Châu, sợ tấm chân tình cuối cùng chỉ nhận lấy sự cô phụ của Vân Độ Khanh.

Nàng cho rằng mình đã nhìn thấu lòng người, bây giờ mới hiểu lòng người khác nhau, sinh ly tử biệt, nhân duyên tương hợp đều có số phận riêng của mình.

Hy vọng năm năm sau, mười năm sau, năm mươi năm sau nữa, nàng vẫn có thể nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau.

Dù tóc đã bạc màu, nhưng ánh mắt nhìn về phía nhau vẫn sáng như thuở ban đầu.

“Nghe nói tài năng hội họa của Thái tử phi rất tuyệt, không biết liệu chúng ta có may mắn được chiêm ngưỡng kiệt tác của Thái tử phi hay không?”

“E là không rồi.” Vân Độ Khanh siết chặt tay Cửu Châu, bật cười thành tiếng, “Minh gia có tổ huấn, nếu không phải người thân và bạn đời của nhau thì không thể chiêm ngưỡng họa tác của Minh gia.”

Ngày đông hôm ấy, sương mù vẫn chưa tan, thiếu nữ với mái tóc vương đầy ngọc sương đã tự tay tặng tranh cho hắn.

Đó là hình ảnh đẹp nhất thế gian này.

Hắn mỉm cười nghiêng đầu nhìn nàng.

Cái đẹp của tranh không nằm ở bút pháp tinh tế, mà là tình ý ẩn sâu bên trong.

“Điện hạ, chàng cười gì thế?”

“Ta vui.”

“Vui gì vậy?”

Hắn nâng ly rượu lên, mượn động tác uống rượu để dùng tay áo rộng rãi che chắn hai người.

“Vui… vì mình đã đoạt được trân bảo cao quý nhất thế gian.” Hắn cúi đầu, đặt lên vầng trán nàng một nụ hôn khe khẽ.

Nụ hôn này tựa như làn gió nhẹ điểm qua, ấm áp tựa như vầng dương trong ngày đông.

Hắn kiêu căng tự đại, có được địa vị tôn quý trên thế gian.

Phụ hoàng có mẫu hậu, có thiên hạ.

Mẫu hậu có được sự thương yêu của phụ hoàng, có đồ trang sức xinh đẹp.

Thiên hạ có rất nhiều người để ý đến hắn, nhưng chỉ khi ở trong mắt Tiểu Trư, hắn mới sáng lấp lánh đến thế.

Vân Độ Khanh hắn may mắn biết nhường nào.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio