"Có chuyện thì đứng lên nói, quỳ như thế còn ra thể thống gì?"
Tuy Đại Thành là đất nước của lễ nghi, nhưng giữa quân thần không nhất thiết lúc nào cũng quỳ tới quỳ lui.
Vả lại Long Phong đế là một vị vua không thích phô trương, nên trường hợp cần quỳ lại càng ít.
"Con...!con đánh mấy ca ca nhà mình?" Long Phong đế nghĩ bụng, con trai mình tự dưng ngoan đột xuất thì chắc chắn đã có chuyện.
"Phụ hoàng, con đâu phải người không tôn kính huynh trưởng." Thần Vương vội nói, "Dạo gần đây con chẳng quậy phá gì cả, con quỳ là vì muốn cầu phụ hoàng một chuyện."
"Chuyện gì?" Long Phong đế nhìn hắn đầy nghi ngờ, "Không gây chuyện thật chứ?"
"Con là đàn ông đã lập gia đình, đi gây chuyện làm gì kia ạ." Thần Vương khẽ động đầu gối, "Phụ hoàng cảm thấy Minh Cửu Châu thế nào?"
"Hiền lành, lương thiện, chân thành với mọi người, gia thế trong sạch." Quan trọng hơn hết, con bé luôn miệng khen con là người đàn ông tốt nhất thiên hạ, ngay đến cha ruột là ta đây còn ngại nói ra, "Nhà họ Minh đều là người trung thành, con có được nàng Vương phi như thế là phúc phận của con."
"Phụ hoàng nói thế chứng tỏ hai cha con ta tâm linh tương thông, ngay cả suy nghĩ cũng đồng nhất." Thần Vương ôm bồ đoàn bước tới trước mặt Long Phong đế, ném bồ đoàn xuống đất rồi quỳ lên, đưa tay ôm đùi Long Phong đế, "Hay phụ hoàng nể tình đã hài lòng với con dâu mà phá lệ một lần, cho phép con ngày mai đưa nàng ấy về thăm nhà một chuyến đi."
Cúi đầu nhìn đứa con đang chơi xấu, Long Phong đế chợt nhớ tới ngày ông đăng cơ, Độ Khanh cũng giở trò y hệt, nằng nặc đòi ông cõng nó.
Trong tất cả hoàng tử và công chúa, chỉ có nó vẫn xem ông là phụ thân của mình, còn những người con khác, mỗi lần nhìn ông là lại như đang nhìn một biểu tượng hoàng quyền tối cao.
"Nương tử nhà con muốn về à?" Long Phong đế không bảo hắn đứng dậy, ngả lưng dựa vào long ỷ, mặc cho con trai ôm chân.
"Có tân nương nào mà chẳng muốn về nhà, nàng ấy lại đơn giản, dù có muốn cũng sẽ không nói ra.
Nhưng con là ai kia chứ, là con của phụ hoàng, được tiếp thu trọn vẹn tinh hoa yêu thương người bên cạnh của phụ hoàng.
Dù nàng ấy không nói nhưng con vẫn có thể nhận ra." Thần Vương cười nịnh nọt, "Nhi thần vừa khoác loác với Cửu Châu rằng sẽ đưa nàng ấy về thăm nhà.
Phụ hoàng không thể trơ mắt nhìn con mất mặt trước Vương phi được."
"Không sao." Long Phong đế thong thả nâng chung trà lên nhấp một ngụm, "Con ở Kỳ Lân cung, có mất mặt thì trẫm cũng chẳng nhìn thấy."
"Phụ hoàng." Thần Vương ôm chặt đùi Long Phong đế, "Nếu phụ hoàng không đồng ý, con sẽ quỳ mãi chỗ này không đi."
"Đáng nhẽ nên gọi mọi người đến xem bộ dạng giở trò chơi xấu của con mới phải." Long Phong đế tức đến bật cười, giơ chân kia đá hắn một cái, "Đứng dậy đi, còn ra thể thống gì nữa."
"Phụ hoàng đồng ý rồi?" Thần Vương vẫn không chịu buông tay.
"Quy tắc hoàng gia không thể thay đổi, cho dù là con cũng không có ngoại lệ." Long Phong đế lấy lệnh bài xuất cung từ tay Lưu Trung Bảo đưa cho Thần Vương, "Nhưng nếu con đưa Vương phi xuất cung du ngoạn, tiện đường tạt ngang qua Minh gia, gặp bữa ở lại Minh gia dùng bữa trưa thì cũng không ai nói được gì."
"Tạ ơn phụ hoàng." Thần Vương nhận lệnh bài, đứng bật dậy, "Phụ hoàng chính là phụ thân tốt nhất trên thế gian, cũng là đế vương anh minh nhất."
"Khỏi nịnh, sau này nhớ phải hòa thuận với Vương phi.
Vợ chồng liền một thể, con bé đối đãi thật lòng với con thì con không thể phụ con bé được." Long Phong đế chỉ bồ đoàn trên sàn, "Đem cái đó về luôn đi."
"Vâng, thưa phụ hoàng." Thần Vương nhặt bồ đoàn lên, "Phụ hoàng bận rộn chính sự, con không làm..."
"Chờ đã." Long Phong đế giơ tay lên, Lưu Trung Bảo nhấc ghế đặt bên cạnh ông.
"Đọc thử chỗ tấu chương này rồi cho trẫm biết nên xử lý thế nào." Long Phong đế thấy hắn không muốn, cười tủm tỉm, "Đột nhiên trẫm nhớ ra con vẫn còn đang bị phạt bổng lộc.
Nghe bên Điện Trung tỉnh báo, con đặt làm không ít trang phục xuân hè, chất liệu rất..."
"Nhi thần nguyện phân ưu vì phụ hoàng." Thần Vương vén áo ngồi xuống, "Đây là vinh hạnh của nhi thần."
Ây, đàn ông ăn bám là phải ép dạ cầu toàn vậy đấy.
"Tiểu thư." Xuân Phân hầu hạ Cửu Châu tắm rửa, thay ra bộ cung trang đã ám mùi lẩu, "Điện Trung tỉnh mang đến một bộ trang sức mới, nói là Hoàng hậu nương nương tặng cho tiểu thư, tiểu thư có muốn thử không?"
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, kho của Kỳ Lân cung gần như đã chật cứng vì lễ vật được mang đến.
Các phi tần ở các cung, rồi hoàng tử, công chúa, người trong hoàng tộc, ai ai cũng gửi quà đến tặng.
Đủ loại bảo vật quý báu liên tục được chuyển vào Kỳ Lân cung.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhận thức địa vị của Thần Vương ở hậu cung cao thế nào.
"Mẫu hậu làm riêng cho ta ư?" Cửu Châu vội nói, "Mau đem tới cho ta xem."
Mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức được chế tác tinh xảo, Cửu Châu vừa nhìn đã hiểu ngay, "Thì ra mẫu hậu chuẩn bị trang sức cho ta về lại mặt."
Xuân Phân ngạc nhiên, "Hoàng hậu nương nương đoán được Vương gia sẽ đưa tiểu thư về thăm nhà sao?"
Càng khiến nàng ta kinh ngạc hơn chính là, Hoàng hậu nương nương đã đoán được Vương gia sẽ làm thế, nhưng không những không ngăn cản mà còn chuẩn sẵn bị mọi thứ cho tiểu thư.
Người càng có thân phận cao quý thì càng coi trọng quy tắc.
Hoàng hậu nương nương là người phụ nữ tôn quý nhất Đại Thành, nhưng bà ấy lại quan tâm đến tiểu thư như thế, trên thế gian này có người mẹ chồng nào có thể làm được đến vậy?
"Vì mẫu hậu và điện hạ đều là người dịu dàng." Cửu Châu vuốt ve bảo thạch trên cây trâm phượng, "Người dịu dàng lương thiện thì luôn có tâm ý tương thông."
"Tốt quá rồi." Xuân Phân cười, "Hoàng hậu nương nương và Vương gia tốt với tiểu thư như thế, lão gia và phu nhân cũng sẽ yên lòng."
"Lẽ nào trước đây phụ thân và mẫu thân không yên lòng khi gả ta cho điện hạ?" Cửu Châu ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Xuân Phân, "Bọn họ không có nói với ta."
"Làm cha mẹ thì dù có gả con gái cho ai cũng sẽ chẳng yên tâm đâu ạ." Xuân Phân không nhắc đến những lời đồn đãi về Thần Vương ở bên ngoài, "Nhưng nếu bọn họ thấy tiểu thư vẫn sống tốt sau khi kết hôn thì sẽ dần yên lòng."
"Ta hiểu rồi." Cửu Châu đăm chiêu gật đầu, "Ngày mai về nhà ta đã biết làm thế nào."
Tiểu thư biết gì chứ?
Xuân Phân nghi ngờ nhìn tiểu thư nhà mình, nghi ngờ có lẽ nàng ấy đã hiểu nhầm.
Ba canh giờ sau, Xuân Phân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tiểu thư, trời đã tối rồi, không biết khi nào Vương gia mới về, hay là tiểu thư dùng cơm tối trước nhé?"
"Ta vẫn chưa đói." Cửu Châu lắc đầu, "Tỷ dùng cơm trước đi, không cần hầu hạ ta đâu."
"Tiểu thư." Xuân Phân biết nàng muốn đợi Thần Vương về, thở dài bất lực, "Nô tỳ vừa mới dùng canh thịt, bây giờ vẫn chưa đói bụng."
"Vậy tỷ đi nghỉ một lát đi." Cửu Châu cười, "Lúc trước ở nhà thế nào thì ở trong cung vẫn thế, không cần cứ phải kè kè theo ta cả ngày, ta cũng chẳng bận tâm đến mấy thứ kia."
"Vậy để nô tỳ xuống bếp mang cho tiểu thư một chén canh nấm tuyết." Xuân Phân xoay người bước ra ngoài, bỗng cảm thấy như có một cơn gió lướt qua bên người, nàng ta vội ngoái đầu lại, hóa ra là Thần Vương vội vã đi vào.
"Minh Tiểu Trư, ta về rồi đây." Thần Vương đi tới trước mặt Cửu Châu, thấy tóc nàng xõa sau lưng, vội rụt bàn tay đang định xoa đầu nàng về, "Nàng tắm rồi hả?"
"Vâng." Cửu Châu gật đầu.
"Người đâu, vào hầu hạ bổn vương rửa mặt." Thần Vương gọi cung nhân, sau đó lấy lệnh bài xuất cung từ trong tay áo ra, "Ngày mai chúng ta sẽ xuất cung về thăm nhạc phụ và nhạc mẫu."
Hắn nói nghe rất nhẹ bẫng, cứ như thể tấm lệnh bài này không phải do hắn quỳ xuống ăn vạ, hơn nữa còn phải phê duyệt một đống tấu chương để đổi lấy.
"Điện hạ lợi hại quá." Cửu Châu cầm lệnh bài ngắm nghía một lúc, thấy bên trên còn có ấn ký hình rồng.
"Chuyện nhỏ, chuyện ta đã nói với nàng thì sao có thể không làm được." Thần Vương nhúng tay vào chậu nước do thái giám bưng đến rửa sạch, sau đó lại xoa đầu nàng mấy cái, mỉm cười đầy hài lòng.
"Nàng đã ăn tối chưa?" Hắn chỉnh lại mái tóc vừa bị làm rối, tiếc nuối thu tay về, "Phụ hoàng giữ ta lại Thái Ương cung xử lí chút chuyện nên mới về trễ."
Ban đầu phụ hoàng còn định giữ hắn lại ăn tối, nhưng hắn lo Cửu Châu ngốc nghếch sẽ chờ hắn về ăn nên vội vã chạy một mạch về cung.
"Vẫn chưa." Cửu Châu bảo cung nhân dọn bữa lên, "Vừa hay có thể ăn cùng điện hạ."
Thần Vương và Cửu Châu vui vẻ ăn tối, nhưng các quan viên phải chong đèn tiếp nhận tấu chương xuyên đêm lại phát hiện ra điểm bất thường.
Nét chữ phê duyệt ở vài tấu chương không giống chữ của Bệ hạ.
Sao Bệ hạ lại để người khác duyệt tấu chương thay mình?
Thân là triều thần, bọn họ không tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Bệ hạ còn khỏe mạnh, thống lĩnh Cấm Vệ quân lại là người trung thành với Bệ hạ, theo lý mà nói không ai dám vượt mặt Bệ hạ để phê duyệt đống tấu chương này.
"Lẽ nào mọi người không nghĩ đến chuyện Bệ hạ đưa tấu chương cho hoàng tử nào đó phê duyệt?" Một vị quan viên lên tiếng, "Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, lời bình chứa ẩn ý, xem ra là một nhân tài."
"Vương đại nhân nói rất đúng." Một vị quan khác gật đầu, "Không biết là vị Vương gia nào nhỉ?"
"Hoài Vương điện hạ chín chắn điềm tĩnh, nhưng ta đã thấy chữ viết của điện hạ rồi, đây không phải là chữ của ngài ấy."
"An Vương điện hạ ôn tồn, nhưng ý kiến của vị điện hạ này lại rất sắc bén, cách hành xử không giống An Vương điện hạ."
"Chẳng lẽ là Tĩnh Vương?"
Tĩnh Vương kiệm lời, tướng mạo cũng miễn cưỡng gọi là tuấn tú, nhưng nếu so với Tứ hoàng tử và Thần Vương thì thua xa.
Hắn là người bình thường không có gì nổi trội, mọi người hiếm khi chú ý đến hắn.
Còn về phần Tứ hoàng tử, gần như mọi người không nghĩ đến khả năng này.
Bệ hạ đã hạ tước vị của hắn xuống làm hoàng tử, thì lý nào lại để hắn đụng vào tấu chương.
Xem ra đây rất có thể là Tĩnh Vương điện hạ.
"Sao các bác không nghĩ có lẽ người đó là Thần Vương?" Một quan viên trẻ tuổi cất giọng hỏi, "Bệ hạ sủng ái Thần Vương nhất, khả năng Bệ hạ để ngài ấy phê duyệt tấu chương rất lớn."
"Không thể nào!" Các quan viên đồng thanh phủ nhận, "Thần Vương bất học vô tài, sao có thể viết chữ đẹp như vậy được."
"Chư vị đại nhân đã từng thấy chữ của Thần Vương điện hạ rồi à?" Thấy bọn họ đáp chắc nịch như thế, quan viên trẻ tuổi chắp tay cười nói, "Hạ quan dốt nát khiến chư vị đại nhân chê cười."
Nhóm đại nhân, "..."
Hình như bọn họ không để ý đến chữ viết của Thần Vương thật.
Nhưng một hoàng tử có thể chọc thầy tức phát ngất thì...!chắc là...!không thể viết chữ đẹp đâu nhỉ?
Quan trọng hơn cả, Thần Vương là người chỉ biết hưởng thụ, bất học vô nghề, làm sao có thể đưa ra những quyết sách sắc bén đến vậy.
"Không thể nào, không thể nào." Bọn họ lắc đầu liên tục, "Tuyệt đối không thể là hắn được."
Tin một vương gia bất học vô nghề, ngang ngược càn rỡ có thể phê tấu chương xuất sắc thế này, chi bằng tin vào chuyện trời đổ mưa hồng.
"Chào chư vị đại nhân." Lễ bộ Thượng thư Lý Ân bước vào phòng, thấy các quan viên lục bộ trực đêm ai nấy đều nghiêm túc như đang gặp chuyện khó nhằn, bèn hỏi, "Có chuyện gì thế?"
"Lý Thượng thư." Vừa thấy Lý Ân tới, chúng quan viên lập tức đưa một bản tấu chương đến trước mặt ông, "Thần Vương điện hạ ở Lễ bộ cũng được một thời gian, ông xem thử chữ viết trên đây có giống chữ của Thần Vương điện hạ hay không?"
Lý Ân nhìn lướt qua, mỉm cười gật đầu, "Đúng là chữ viết của Thần Vương điện hạ."
Nhưng chưa nói hết ông, ông phát hiện sắc mặt mọi người trắng bệch giống như bị sét đánh.
"Chư vị đại nhân khó chịu trong người à?"
"Không sao, không sao."
Bọn họ nhất định phải bình tĩnh, phải suy nghĩ lạc quan lên.
Có lẽ Bệ hạ đưa ra quyết sách, còn Thần Vương chỉ chép lại lời của Bệ hạ vào tấu chương mà thôi..