Hoàng Thành Có Bảo Châu

chương 99-100

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Khi nhìn thấy Minh Kính Châu, nhận mấy quyển sách đã ố vàng từ tay ông, Thần Vương đã rút ra được một đạo lý, trốn được cha ruột chứ không thể trốn được cha vợ, luôn có một người có thể khiến hắn chắp bút như bay.

"Phụ thân, đây là sách gì thế?" Cửu Châu tò mò mở một quyển sách ra xem, chỉ trong chốc lát đã trả lại cho Thần Vương, nhăn mặt nói, "Chữ trên đó ta đều biết cả, nhưng sao ta chẳng hiểu câu nào.

Điện hạ, ngày ngày đọc sách này mà chàng không thấy đau đầu sao?"

"Có gì đâu?" Trông thấy ánh mắt sùng bái của Cửu Châu, Thần Vương sảng khoái ngay tức khắc, tỉnh táo gấp trăm lần, "Tối nay ta giảng cho nàng nghe nhé?"

"Được đó, được đó." Cửu Châu hấp háy đôi mắt to tròn lấp lánh, "Điện hạ lợi hại quá!"

"Cái này thì tính gì." Thần Vương hơi hất cằm, "Không đáng để nhắc tới."

Một người đàn ông có thể khiến nương tử nhà mình sùng bái mới là đàn ông giỏi.

Minh Kính Châu chứng kiến cảnh tượng trước mắt, gương mặt hiện lên ý cười.

Hóa ra chàng trai kiêu ngạo khó bảo cũng có thể thỏa hiệp chỉ vì một ánh mắt.

Giờ đây, người làm phụ thân như ông cuối cùng cũng có thể yên lòng rồi.

Là một người đàn ông, có thể thay đổi từng thói quen, cố gắng sống tốt hơn, chỉ vì muốn nhận được ánh mắt sùng bái của người yêu, chứng tỏ người phụ nữ này có địa vị cực kỳ quan trọng trong lòng người đàn ông đó.

Cái này thường được gọi là...!tình yêu.

"Điện hạ, sách đã được giao tận tay, hạ quan xin phép cáo từ." Ông đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cửu Châu thấy ông định ra về thì muốn giữ ông lại ăn tối, nhưng Minh Kính Châu từ chối, "Anh trai con hôm nay đến Đại Lý tự xử án, tối mịt mới hồi phủ, ta phải về ăn cơm cùng mẫu thân của con."

Cửu Châu nghe thế thì không giữ ông lại nữa, cười híp mắt gật đầu với ông, "Cha làm đúng lắm, không thể để mẫu thân ăn cơm một mình."

"Để ta tiễn nhạc phụ." Thần Vương đứng dậy, khẽ thì thầm bên tai Cửu Châu, "Tối nay...!ta sẽ đọc sách cho nàng nghe."

Dứt lời, hắn tươi cười rời đi.

Cửu Châu ngẩn người, sau đó đưa tay che mặt.

Tiểu tiên nam điện hạ nhà nàng vừa nãy chẳng đứng đắn gì cả!

"Nhạc phụ." Ra khỏi Kỳ Lân cung, Thần Vương mở miệng, "Phụ hoàng để ta thay ông ấy đi bái tế, ta đã đồng ý."

Minh Kính Châu dừng bước, xưa nay giữa ông và Thần Vương luôn lấy thân phận là đại thần và hoàng tử, bất luận thế nào, ông chưa bao giờ được xưng hai chữ "Tâm phúc" trước mặt Thần Vương.

Ông không ngờ Thần Vương sẽ nói cho mình nghe chuyện mà Bệ hạ chưa thông báo.

"Điện hạ đã là người trưởng thành đỉnh thiên lập địa, là con trai của Bệ hạ, điện hạ thay mặt Bệ hạ đi bái tế cũng là điều dễ hiểu." Minh Kính Châu chắp tay, "Hạ quan tin điện hạ có thể làm rất tốt."

Làn gió lướt qua vạt áo của hắn, Thần Vương im lặng trong chốc lát, "Ta chỉ muốn làm con trai của phụ hoàng mà thôi."

"Điện hạ vẫn luôn là con trai ngoan của Bệ hạ." Minh Kính Châu hiểu ý Thần Vương, "Hạ quan nghĩ Bệ hạ cũng nghĩ thế."

Thần Vương nhìn ông, không nói năng gì.

Minh Kính Châu nói xong, chắp tay hành lễ, "Điện hạ, hạ quan xin phép cáo lui."

"Ta cứ nghĩ nhạc phụ sẽ suy nghĩ khác phụ hoàng."

"Vốn là khác, nhưng khi điện hạ bước vào Lễ bộ, lúc điện hạ chăm chú đọc sách mà hạ quan đưa, hạ quan đã thay đổi suy nghĩ của mình." Minh Kính Châu im lặng một lúc, "Hạ quan có thể nhìn thấy phẩm chất tốt đẹp của Bệ hạ ở trên người điện hạ."

"Trước kia là hạ quan sai." Minh Kính Châu hành đại lễ, "Miệng đời đáng sợ, bảo sao hay vậy, hạ quan cũng phạm vào lỗi lầm này."

Thần Vương trả lại lễ vãn bối, "Nhạc phụ không sai, bổn vương đúng là thất học vô thuật."

"Không, điện hạ có một trái tim chân thành." Khoảng thời gian này, ông đã điều tra kỹ càng những lời đồn có liên quan đến Thần Vương, những chuyện như ức hiếp văn nhân, bắt nạt công tử thế gia, làm nhục võ tướng đều có nguyên nhân sâu xa.

Văn nhân bị hắn ức hiếp, chính là một tên bạc tình lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta.

Công tử thế gia bị hắn trách phạt đã từng phóng ngựa làm bị thương một đứa bé.

Võ tướng bị hắn làm làm nhục không những nói xấu Tô hậu, mà còn có ý đồ ép buộc con gái nhà lành làm thiếp.

Mỗi một việc, mỗi một chuyện đều trở thành chứng cứ ngang ngược của Thần Vương, các thế lực còn lại như không chờ đợi nổi mà ra tay chèn ép thanh danh của hắn.

Người sai không phải là Thần Vương thẳng thắn, mà chính là khung cảnh thái bình giả tạo chất chứa bao nhiêu chuyện xấu này.

Mà ông, tuy để tâm đến tình nghĩa quân thần, chưa bao giờ nói xấu Thần Vương trên triều đình, nhưng cũng chưa từng thật lòng nghiêm túc tìm hiểu Thần Vương.

Vì sự kiêu ngạo của văn nhân khiến ông nảy sinh thành kiến với Thần Vương.

Nhưng lúc có thành kiến với Thần Vương, ông lại không hề biết hắn là ân nhân cứu mạng của con gái mình.

Nếu không nhờ Cửu Châu, có lẽ đến nay ông vẫn không nhận ra ưu điểm của Thần Vương.

"Nhạc phụ, hôm nay..." sao ông ấy lại khen hắn thế?

Chẳng lẽ ông còn nhiều sách để hắn chép ư?

Thần Vương cuống cuồng.

"Điện hạ chớ lo, lễ bái tế có quan viên Lễ bộ ở đó." Minh Kính Châu mỉm cười thoải mãi, "Có mặt quan viên Lễ bộ, không ai dám động tay động chân."

Tiễn Minh Kính Châu đến tận cửa cung, trên đường về, Thần Vương gặp Hoài Vương và Hoài Vương phi từ hậu cung bước ra.

Sắc mặt Hoài Vương có vẻ không tốt lắm, trên ống tay áo còn dính vài vệt thuốc nước.

"Ngũ đệ." Trông thấy Thần Vương, Hoài Vương cố gượng cười.

"Đại ca, đại tẩu." Thần Vương hành lễ qua loa.

Hoài Vương chẳng thèm để ý, đối với hắn, Vân Độ Khanh chịu hành lễ với hắn là đủ lắm rồi, "Ngũ đệ tính đi đâu thế?"

"Ta vừa tiễn nhạc phụ đến Chu Tước môn." Thần Vương nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt Hoài Vương, "Đại ca nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy."

"Đa tạ Ngũ đệ." Hoài Vương phi giành mở miệng trước, "Mấy bữa nay mẫu phi bệnh nặng, vương gia vẫn luôn túc trực chăm sóc cho bà nên tiều tụy đi nhiều."

"Từ Phi lại bệnh ư?"

Chữ "lại" này mang theo rất nhiều hàm ý.

Hắn nhớ Từ phi bệnh tật liên miên, nhưng mấy năm qua vẫn lay lắt sống qua ngày.

Bây giờ nghe Hoài Vương phi nói bà bị bệnh, Thần Vương cũng không mấy bất ngờ.

"Ngũ đệ." Hoài Vương lên tiếng, "Ta nghe Thái y viện có một lão ngự y, mấy năm nay ngoại trừ bắt mạch cho phụ hoàng và mẫu hậu thì không chẩn bệnh cho ai nữa.

Đại ca mặt dày xin đệ giúp ta mời vị ngự y này đến Triệu Tường cung xem bệnh cho mẫu phi ta."

Vị lão thái y mà Hoài Vương nhắc đến đã qua chín mươi, con đàn cháu đống, nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn.

Phụ hoàng và mẫu hậu không nỡ để ông đến tuổi này mà vẫn còn làm việc ở trong cung, vì thế mới nói với người ngoài rằng chỉ để ông xem mạch cho Đế hậu, chứ thực ra chưa từng bảo ông làm gì.

Thần Vương không ngờ Hoài Vương sẽ nhờ hắn chuyện này, tình cảm huynh đệ của bọn họ thực sự cũng không thân mấy.

Chẳng lẽ nhờ mấy đợt tổ chức ăn lẩu ở chỗ Vân Diên Trạch nên đã chắt chiu được chút tình cảm huynh đệ chăng?

"Chuyện này ta không thể tự quyết được, lão ngự y tuổi đã cao, nếu Đại ca muốn mời ông ấy vào cung thì phải đưa kiệu đến mời." Thần Vương không làm khó hắn, "Chỗ phụ hoàng và mẫu hậu thì ta sẽ nói giúp Đại ca một tiếng.

Nhưng dù lão ngự y có chịu tiến cung hay không, Đại ca cũng không được làm khó ông ấy."

"Đa tạ Ngũ đệ." Hoài Vương thật lòng vái tạ Thần Vương, cúi người thật thấp.

"Chữa bệnh cho Từ Phi nương nương quan trọng hơn." Thần Vương phất tay, không thèm để chuyện này trong lòng.

Hoài Vương nhìn bóng lưng rời đi của Thần Vương, không biết nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói với Hoài Vương phi cũng mệt mỏi không kém, "Nàng về Chương Lục cung nghỉ ngơi trước đi, ta phái người đi đón lão ngự y."

Hoài Vương phi nhìn đôi mắt hằn đầy tia máu của hắn, thở dài nói, "Vương gia, mẫu phi vẫn chưa khỏe, chàng đừng để bản thân mệt mỏi quá."

"Ta biết rồi." Xưa nay Hoài Vương không đủ tinh ý, nên không nhận ra sự dịu dàng nơi đáy mắt của Vương phi nhà mình, hắn đuổi nàng trở về nghỉ ngơi.

Hắn là đàn ông, hắn có thể chịu đựng tiếp, phụ nữ không mạnh bằng đàn ông, thôi cứ để nàng ấy trở về nghỉ ngơi.

Sắp xếp cho người đi đón lão ngự y xong, Hoài Vương quay lại Triệu Tường cung.

Từ phi đã tỉnh, bà ngồi tựa vào đầu giường, trong phòng nực nồng mùi thuốc gay mũi.

"Mẫu phi đã khỏe hơn chút nào chưa?" Hoài Vương đặt đồ trên tay xuống, vội vàng bước đến bên cạnh Từ Phi.

"Không sao đâu, chỉ là bệnh cũ mà thôi." Tư Phi khẽ ho vài tiếng, "Bên này để Vương phi hầu hạ là được, con về nghỉ ngơi đi."

"Nàng ấy làm sao được mẫu phi yêu thích như con." Hoài Vương không hiểu ý của Từ Phi, bác bỏ đề nghị của bà, "Lấy thuốc tới đây, để con hầu hạ mẫu phi uống thuốc."

Cung nữ nhìn Từ phi, bà khẽ gật đầu.

"Vừa nãy con gặp Ngũ đệ ở trong cung." Cho bà uống thuốc xong, Hoài Vương đặt chén xuống, "Quan hệ giữa hắn và Minh gia có vẻ không tệ lắm."

Từ Phi cười yếu ớt, "Xem ra Minh gia rất coi trọng cô con gái Minh Cửu Châu này."

"Con cứ tưởng Minh gia sẽ vì danh dự nhà mình mà từ bỏ Minh Cửu Châu, nhưng mà con đoán sai rồi." Hắn đấu tranh một lúc, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, "Hiện giờ Ngũ đệ là đích tử, lại được phụ hoàng sủng ái, nhi thần không thể không từ bỏ tâm tư."

Có lẽ kể từ ngày phụ hoàng đăng cơ, khi nhìn thấy ông mặc long bào cõng Ngũ đệ trên lưng, lẽ ra hắn nên sớm từ bỏ suy nghĩ kia.

Từ Phi khẽ ho, im lặng không nói gì.

"Mẫu phi đang bệnh nặng, nhi tử không nên nói cho người nghe những chuyện này." Hoài Vương thấy sắc mặt mẫu phi vô cùng khó coi, tưởng rằng thuốc quá đắng, bèn lấy mứt hoa quả cho bà, "Con vừa xin Ngũ đệ tìm phụ hoàng cho mời lão ngự y chín mươi tuổi kia đến bắt mạch cho người..."

Từ Phi túm tay hắn lại, "Ta chỉ bị bệnh vặt thôi, không cần làm phiền đến ông ấy."

"Mẫu phi bệnh nặng thế sao lại nói là bệnh vặt?" Hoài Vương nói, "Mẫu phi, nhi tử biết người khéo hiểu lòng người, nhưng vì sức khỏe của mẫu phi, con phải tùy hứng một lần."

"Mẫu phi cứ yên tâm, con đã cho người mang kiệu đi đón lão ngự y, sẽ không để ông ấy mệt mỏi."

"Cái gì?" Từ Phi nắm chặt tay Hoài Vương, siết chặt đến mức Hoài Vương cũng thấy đau, "Con nói ông ấy đang trên đường đến đây sao?"

"Chắc là sắp đến rồi." Hoài Vương cúi đầu nhìn bàn tay bị siết chặt, nhưng hắn không dám kêu đau.

Trong lòng lại thấy vui vui, mẫu phi mạnh tay như thế có nghĩa là bệnh tình của bà không hề xấu đi.

"Không được." Từ Phi nắm tay Hoài Vương, "Lưu Ngạn, phái người đưa ngự y trở về, ta không cần ông ấy bắt mạch."

Bà ta biết lão ngự y này, ông ấy được xưng là thánh thủ trong nước, bất kể là bệnh gì, chỉ cần được ông ấy bắt mạch thì sẽ biết ngay.

"Tại sao thế?" Hoài Vương khó hiểu, "Chẳng lẽ mẫu phi sợ phụ hoàng và hoàng hậu trách phạt? Nếu là vì chuyện này thì mẫu phi đừng lo, Ngũ đệ là người nếu không đồng ý thì sẽ không gật đầu, nếu đã đồng ý thì sẽ không lừa người ta..."

"Ta nói không được là không được!" Từ Phi cao giọng, "Lưu Ngạn, nghe lời mẫu phi, đưa lão ngự y về đi."

Giọng Từ Phi càng lúc càng chói tai, Hoài Vương như nghĩ đến điều gì, gương mặt dần biến sắc, "Vâng."

Trong phòng yên tĩnh, Từ Phi phất tay cho các cung nhân lui xuống, "Xem ra con đã đoán ra rồi?"

Khóe môi Hoài Vương giần giật, không nói nên lời.

Đúng lúc này, tiếng thái giám bên ngoài vang lên, "Bẩm vương gia, lão ngự y trong người không khỏe nên không thể ra ngoài."

Nét mặt Từ Phi thoải mái hẳn.

"Nhưng ông ấy có nói, cháu gái ông ấy đã được kế thừa y bát của ông ấy, điện hạ có muốn triệu kiến nàng không?"

"Một nữ nhân thì xem bệnh cái gì." Cách một cánh cửa, Hoài Vương lên tiếng, "Nếu Lưu ngự y không khỏe thì chờ ông ấy khỏe rồi mời ông ấy tiến cung sau.".

Chương :

Lưu y nữ nghe thấy lời Hoài Vương nói, nàng cúi đầu, hành lễ qua cửa rồi xoay người rời đi.

Tuy nàng là phụ nữ, nhưng Lưu gia hành y qua bao thế hệ, cứu chữa biết bao nhiêu người, xưa nay vẫn luôn được mọi người tôn sùng, chưa từng có người nào vô lễ như Hoài Vương.

Người hành y luôn mang theo trái tim nhân từ cứu người chữa bệnh, nhưng không có nghĩa là họ để mặc cho người khác nhục nhã.

Dược đồng tiến cung cùng Lưu nữ y xách cái hòm thuốc chạy lúc cúc theo sau nàng, không dám hó hé nửa lời.

Lúc đến thì tiền hô hậu ủng, khi ra về lại vắng vẻ cô quạnh, Hoài Vương cư xử thật quá đáng.

Dược đồng lo nữ y nóng giận hại thân, định chạy lên an ủi nàng, nhưng dưới chân chợt vấp một cái, ngã oạch xuống đất.

"Cậu nhóc này, đi đường phải cẩn thận chứ." Có người ở phía sau xách bổng cậu lên, tay chân cậu nhỏ quơ quào trên không mấy cái mới được thả xuống mặt đất.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu trông thấy một tiên nữ tỷ tỷ mặc đồ rất xinh đẹp.

"Sợ hả?" Cửu Châu thấy thằng nhỏ vừa béo vừa lùn ngơ ngác nhìn mình, nàng mò vào túi lấy ra một món đồ ăn vặt đặt vào tay cậu bé, "Nè, ăn đi cho đỡ sợ."

Dược đồng đỏ mặt nắm chặt món đồ trong tay, len lén quay lại nhìn Lưu nữ y.

"Đa tạ quý nhân." Lưu nữ y nhìn người vừa đến có hơi lạ lẫm, sau lưng còn có cung nữ, thái giám theo sau hầu hạ, thầm đoán thân phận người này hẳn là cao quý, nàng nhún gối hành lễ.

"Không cần phải cảm tạ." Cửu Châu bật cười, quay sang nhìn Lưu nữ y, "Cô nương là đại phu ư?"

Lưu nữ y vừa mới bị Hoài Vương nghi ngờ năng lực ngạc nhiên hỏi, "Sao quý nhân lại biết?"

"Trên người cô nương có mùi thuốc." Cửu Châu rất nhạy cảm với mùi thuốc, "Từ nhỏ đã học y lý, nhận biết thảo dược, cô nương giỏi thật đấy."

"Không dám nhận lời khen của quý nhân." Gương mặt Lưu nữ y lộ nét cười, "Ta cũng chỉ kế thừa nghề y của tổ tông thôi."

"Huống hồ..." Lưu nữ y cười tự giễu, "Ta là nữ nhi, tuổi còn trẻ, y thuật chỉ ở mức bình thường, có gì mà giỏi."

"Phụ nữ có liên quan gì đến y thuật?" Cửu Châu mò thấy bánh kẹo trong túi, lại lấy một viên kẹo cho dược đồng, "Sư phụ của ta cũng là phụ nữ, bà không những tinh thông y lý mà còn tự mình trồng thảo dược, rất rất giỏi đấy."

Lưu nữ y nhoẻn miệng cười, "Nói thế quý nhân cũng biết y thuật ư?"

"Ta chỉ biết sơ sơ thôi, không thể trị bệnh cứu người." Cửu Châu rất sùng bái những người biết y thuật.

"Vì sao?" Lưu nữ y ngạc nhiên.

"Sư phụ ta nói, người chỉ biết sơ sơ như ta nếu xem bệnh cho người khác thì không phải là cứu người, mà là hại người." Cửu Châu ngại ngùng cười, "Ta không có thiên phú theo nghề y."

Sư phụ nói, mỗi người đều có một sở trường riêng, nhưng cũng có chuyện mà mình không giỏi, vì thế Nhị sư phụ chưa bao giờ trách nàng chậm lụt trong việc học y.

Đại sư phụ sợ nàng buồn, thường xuyên an ủi nàng, bảo tay nghề của Nhị sư phụ dù có học cũng không có đất dụng võ.

Nhưng nàng lại thấy Nhị sư phụ vẫn có chút y thuật, ít nhất là hồi bé mỗi khi nàng bị bệnh đều là nhờ Nhị sư phụ chữa cho.

Lưu nữ y có hơi ngạc nhiên, đám quý nhân ở trong cung này có ai lại bái sư học nghệ?

"Sư phụ của quý nhân chắc hẳn là một đại phu rất giỏi." Lưu nữ y nghĩ, nếu không thì sao quý nhân lại khách sáo với một nữ y như nàng đến thế?

"Bà ấy chỉ là người bình thường, cứ đến cuối tháng sẽ xuống núi, bắt mạch bốc thuốc miễn phí cho các thôn dân ở thôn trang gần đó." Cửu Châu cười, "Nhưng trong mắt ta, bà ấy quả thật là một đại phu giỏi."

Xuống núi?

Thôn dân?

Lưu nữ y đã phần nào đoán được thân phận của vị quý nhân trước mắt này.

Hóa ra là Thần Vương phi.

Ban đầu có người đồn rằng, Thần Vương phi được gửi nuôi ở đạo quán từ bé, chưa từng trải sự đời, vì vinh hoa phú quý mà luồn cúi, nịnh nọt trước mặt hai mẹ con Thần Vương.

Về sau, lời đồn dần dần thay đổi, dân gian bắt đầu có người khen Thần Vương phi và Thần Vương là cặp đôi trời sinh, Thần Vương là tiên quân hạ phàm, Thần Vương phi là tiên nữ giáng trần, bọn họ là duyên trời định.

Tổ phụ từng nói với nàng, Hoàng thượng và Hoàng hậu rất thích nàng dâu này, sau khi Thần Vương đính hôn với nàng ấy thì đã biết chăm chỉ vươn lên, còn khiến rất nhiều quan viên phải thay đổi cách nhìn về hắn.

Nàng từng tò mò không biết một cô gái lợi hại thế nào mới có thể làm Thần Vương thay đổi. Nhưng không ngờ đối phương còn... trong sáng hơn nàng nghĩ.

Trong sáng đến mức... không hề phù hợp với tòa cung điện này.

Có lẽ vì là đại phu nên nàng rất thích những người tràn đầy sức sống thế này.

"Vương phi nói rất đúng, trị bệnh cứu người không phân cao thấp, có thể bắt mạch chữa bệnh miễn phí cho thôn dân, dù thiên hạ không biết đến thì vẫn là một đại phu giỏi." Lưu nữ y mỉm cười vẫy tay với dược đồng, "Đồng nhi, vừa nãy Thần Vương phi đã giúp con, mau tạ ơn Vương phi đi."

"Tạ ơn Vương phi." Dược đồng ngoan ngoãn hành lễ tạ ơn.

"Không có gì." Cửu Châu mỉm cười, "Ta không phải cứu ngươi, mà là cứu một đại phu tương lai cho thiên hạ bách tính."

Dược đồng đỏ mặt nhìn Vương phi tiên nữ trước mặt, Vương phi nghĩ cậu sẽ trở thành một vị đại phu giỏi trong tương lai thật sao?

"Vâng!" Cậu gật đầu thật mạnh, "Ta nhất định sẽ chăm chỉ học hành, không làm Vương phi thất vọng."

"Thằng bé này có thiên phú, nhưng còn nhỏ ham chơi nên không chịu chăm chỉ." Lưu nữ y xoa đầu cậu nhóc, "Hôm nay được Vương phi cổ vũ, sau khi trở về nhất định nó sẽ tiến bộ lên nhiều."

Thần Vương đến Minh Nguyệt cung thưa với mẫu hậu chuyện Hoài Vương mời Lưu thái y. Trên đường về, từ xa đã nhìn thấy Cửu Châu đang đứng dưới tường cung, hắn tăng tốc rảo bước đến sau lưng Cửu Châu, khi đang định đưa tay bịt mắt nàng lại, Cửu Châu đã xoay người, mỉm cười nhìn hắn.

"Điện hạ."

"Không phải nàng nghỉ ngơi ở Kỳ Lân cung sao, sao lại ở đây?" Thần Vương vắt tay ra sau lưng, "Không buồn ngủ à?"

"Không ngủ được nên ta ra ngoài dạo một vòng." Cửu Châu nhìn sang Lưu nữ y, "Vừa khéo gặp được nữ y đại nhân này nên hàn huyên vài câu."

"Hạ quan bái kiến Thần Vương điện hạ."

Lưu nữ y có địa vị cao trong nhóm thái y, đồng vị với ngũ phẩm viện phán, vì thế dù là phụ nữ nhưng xưng hạ quan ở trước mặt hoàng tử cũng không hề sai.

Cửu Châu nhìn thấy vẻ kiên nghị và mạnh mẽ trên gương mặt nàng.

Thần Vương quay đầu nhìn Cửu Châu, phất tay nói, "Miễn lễ."

"Bổn vương trông ngươi có hơi quen mắt." Thần Vương nắm tay Cửu Châu, nhét tay nàng vào tay áo của mình, "Lưu lão thái y là gì của ngươi?"

"Ông ấy là tổ phụ của hạ quan." Lưu nữ y chắp tay thưa, "Tổ phụ tuổi đã cao, dạo này lại không khỏe trong người. Nghe nói Từ Phi nương nương bệnh nặng, tổ phụ lo lắng không thôi, nhưng vì sức khỏe không cho phép nên không thể tiến cung bắt mạch cho nương nương, đành để hạ quan vào xem bệnh cho nương nương."

"Bệnh tình của Từ Phi sao rồi?" Nể tình huynh đệ như nước lã giữa hắn và Hoài Vương, Thần Vương hỏi thăm.

"Xin Vương gia thứ tội, vì Hoài Vương điện hạ hoài nghi hạ quan trẻ tuổi lại là con gái nên không muốn để hạ quan bắt mạch cho Từ phi nương nương, hạ quan vẫn chưa gặp được Từ phi nương nương."

"Chậc." Thần Vương tặc lưỡi, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Minh Tiểu Trư, hắn lên tiếng, "Y thuật nào phân nam nữ, nữ y đại nhân chớ để việc này ở trong lòng."

Lưu nữ y chắp tay hành lễ, "Hạ quan không dám."

Không dám và không là hai chuyện khác nhau.

"Nếu đại nhân đã tiến cung, xin mượn bước đại nhân đến bắt mạch cho mẫu hậu." Cửu Châu mở miệng, "Thời tiết dạo này chợt nóng chợt lạnh, xin đại nhân khai một đơn thuốc cho mẫu hậu."

"Hạ quan tuân mệnh." Lưu nữ y cúi gập người chào Cửu Châu.

Nếu để chuyện nàng bị Hoài Vương nghi ngờ y thuật truyền ra ngoài cung, nhất định sẽ có nhiều người không tin vào y thuật của nàng. Phụ nữ hành nghề y đã khó, nhưng chỉ cần một câu nói của người bên trên cũng dễ dàng hủy hoại sự cố gắng của nàng suốt bao năm nay.

Thần Vương phi mời nàng đến bắt mạch cho hoàng hậu chính là muốn giải vây giúp nàng.

"Cái tính này của Đại ca đúng là bao năm không đổi." Vào thời khắc mấu chốt, Thần Vương vứt bỏ Đại ca mình không chút do dự, dẫu sao thì tình huynh đệ bọn họ còn mỏng hơn cả tờ giấy, "Ta không giống Đại ca đâu, từ nhỏ ta đã không thích suy nghĩ này của hắn."

"Đất trời phân âm dương, con người cũng chia ra nam nữ, binh sĩ trong thiên hạ có ai không phải do phụ nữ mang nặng đẻ đau sinh ra?" Thần Vương vươn tay véo mặt Cửu Châu, "Ví dụ như Minh Tiểu Trư nhà chúng ta đây, xinh đẹp, lương thiện lại mạnh mẽ, ngửi hương phát hiện độc, binh sĩ trong thiên hạ nào sánh bằng nàng."

"Còn mẫu hậu nữa, mẫu hậu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại còn lương thiện nữa chứ." Cửu Châu ngoan ngoãn đứng đấy mặc Thần Vương véo má mình, "Điện hạ, ngứa quá."

"Ngốc ạ." Thần Vương không nỡ dùng sức, đỡ mặt Cửu Châu rồi hôn lên trán nàng một cái, "Đi thôi, cùng ta về đọc sách."

"Điện hạ, ta không thích đọc sách đâu."

"Chỗ ta có thoại bản mới nhất, có muốn đọc không?"

"Về Vương gia bá đạo hả?"

"..."

"Điện hạ, điện hạ ơi." Cửu Châu lay lay cánh tay hắn, "Ta muốn đọc truyện về Vương gia bá đạo cơ."

Thần Vương cúi đầu nhìn nàng, "Truyện Vương gia bá đạo có gì hay mà đọc, chi bằng ngắm ta này."

Cửu Châu quay mặt sang chỗ khác, "Thế ta không đi đọc sách với chàng nữa, ta đến giúp mẫu hậu chọn trang sức."

"Quay lại đây." Thần Vương kéo eo nàng, "Để ta bảo Dương Nhất Đa mua về cho nàng, Vương gia bá đạo, thiếu gia bá đạo, võ lâm minh chủ bá đạo đều mua về đây hết."

"Ta không cần thiếu gia và minh chủ võ lâm, ta chỉ cần vương gia thôi."

Thần Vương, "...!"

"Được!"

Người đàn ông khác thì lo mẹ chồng nàng dâu hục hặc với nhau, còn hắn lại lo bọn họ thân nhau quá sẽ vứt hắn sang một bên,

Thôi, đàn ông mà, co được dãn được.

Vì đễ dỗ nương tử, mua thoại bản Vương gia bá đạo có là gì, lúc cần thiết thì đóng vai Vương gia bá đạo luôn còn được nữa là.

"Điện hạ là tốt nhất." Cửu Châu dụi vào lòng Thần Vương, giọng nói ngọt ngào càng thêm nũng nịu.

"Hừ." Thần Vương quay đầu đi, phụ nữ chỉ biết dùng miệng gạt người ta thôi.

Nhưng tay hắn vẫn cẩn thận ôm lấy bờ vai nàng, tránh nàng bất cẩn té ngã,

"Điện hạ, ta nhớ chàng từng nói Hoài Vương rất có hiếu với mẫu phi mà?" Cửu Châu chợt nhớ ra, ngóc đầu khỏi lòng Thần Vương, "Một người con trai có hiếu như thế, vì sao đương lúc mẫu thân bệnh nặng lại từ chối đại phu?"

Con người khi đang trong cơn lo lắng cực độ sẽ không nỡ buông tha bất cứ khả năng nào.

Từ phi bệnh nặng, nhưng Hoài Vương vẫn còn có tâm trạng bắt bẻ giới tính của đại phu, đây không phải là chuyện của một hiếu tử nên làm.

Dù Lưu nữ y không trị hết bệnh cho Từ Phi, hắn cũng có thể gọi một thái y khác đến, vì sao lại không cho Lưu nữ y gặp Từ phi?

"Đúng thế, một đứa con trai hiếu thuận vì sao lại bắt bẻ đại phu vào ngay lúc này?" Thần Vương vỗ lưng Cửu Châu, thở dài một tiếng, "Đại ca quả thật rất có hiếu."

"Điện hạ." Một thái giám áo xanh bước tới bên cạnh Thần Vương, khẽ nói, "Lúc này Hoài Vương điện hạ vẫn còn ở bên Từ phi nương nương trong Triệu Tường cung."

"Hắn có mời thái y khác đến bắt mạch cho Từ Phi không?"

"Trước khi hạ nô rời khỏi thì bên Triệu Tường cung vẫn chưa mời thái y khác."

"Tiểu Trư, nàng thấy đấy." Thần Vương thở dài, "Lòng người đúng là khó dò."

Vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi của An Vương.

"Ngũ đệ." An Vương trông thấy Thần Vương, chạy chậm đến trước mặt hắn, "Khéo ghê, lại gặp nhau rồi."

Cửu Châu muốn nói rồi lại thôi.

Vừa nãy nàng có nhìn thấy bóng dáng của An Vương ở sau cánh cửa tường cung bên cạnh, lướt qua lướt lại chẳng biết bao nhiêu lần.

Hình như không thể tính là khéo được.

"Chỗ ta vừa mới nhận được một mẻ thịt hươu tươi, tối nay mấy huynh đệ chúng ta quây quần nướng thịt uống rượu nhé?" An Vương cười đến trông là thật thà, "Ta nhớ hồi còn bé đệ rất thích ăn thịt nướng, không biết khẩu vị bây giờ của đệ có thay đổi không."

Vì nịnh bợ đệ đệ, An Vương đã rất cố gắng.

"Được đấy." Thần Vương cụp mắt, "Gọi thêm Đại ca nữa, mấy huynh đệ chúng ta tụ họp một bữa."

Hoài Vương được các huynh đệ mong nhớ vẫn đang trong trạng thái ngỡ ngàng, hắn nhìn mẫu thân đang dựa lên đầu giường, trầm mặc một lúc lâu nhưng vẫn không thể nói nên lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio