Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh báo: Có H, có H, có H.
Chống chỉ định các bạn nhỏ dưới .
Chống chỉ định các bạn nhỏ dưới .
Chống chỉ định các bạn nhỏ dưới .
Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Trong phòng một mảnh trống rỗng đen kịt.
Đêm đen, Tiết Dương cũng là màu đen, giống như hòa vào màn đêm tăm tối, chỉ có đôi mắt như dã thú lóe lên tia sắc lạnh.
Tiết Dương quỷ mị đè lên thân thể Hiểu Tinh Trần, áp đảo y trên mặt đất, trầm mặc cúi đầu liếm láp cắn gặm yết hầu, hai tay giật tung cổ áo Hiểu Tinh Trần ra.
Hết thảy như một cơn ác mộng, có lẽ y vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, Hiểu Tinh Trần cái gì cũng không nhìn được, trong bóng đêm mịt mùng ngăn trở tay Tiết Dương, lại bị hắn áp chế đè xuống đất.
Tiết Dương xé rách mở toang đạo bào trắng tuyết của Hiểu Tinh Trần, động tác không nhịn được gấp gáp cùng hung ác thô bạo.
Tất cả xung quanh hắn đều là hư ảo, chỉ có người dưới thân này mới là chân thực, hắn liếm láp trên cần cổ trắng nõn, cảm nhận được mạch máu nhảy lên thình thịch. Đầu lưỡi lướt qua hầu kết, dùng hàm răng cắn gặm, da thịt bị đâm rách chảy ra tơ máu nhỏ xíu bị hắn hút vào miệng.
Mùi vị tanh ngọt dường như có thể khiến người ta sinh nghiện, hắn ra sức cắn gặm, một đường hướng xuống dưới, đầu lưỡi linh hoạt quét qua cái cổ trần trụi, hàm răng lưu luyến trên xương quai xanh. Giống như mỗi một địa phương, mỗi tấc da tấc thịt của người này, hắn đều muốn phá hư, muốn chiếm hữu, muốn cắn nuốt hoàn toàn.
Hắn ra sức khai mở y phục rộng thùng thình kia ra, toàn bộ lồng ngực hầu như bại lộ trong bóng đêm rét lạnh. Hiểu Tinh Trần ngửa cổ, im lặng đẩy hắn ra, nhưng sao có thể đẩy được?
Hiểu Tinh Trần vì bệnh mà sốt nhẹ, còn Tiết Dương lại là lạnh lẽo. Hắn cảm thấy chính mình như một con bươm bướm giữa trời đông giá rét, cấp thiết mà vùi vào trong một vùng ấm áp.
Hiểu Tinh Trần hoàn toàn không hiểu nổi giờ khắc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bất chấp cổ tay đau đớn, cố gắng đẩy người nọ ra, muốn đứng lên, lại lập tức bị hắn không biết nặng nhẹ mà túm lấy cánh tay, đạo bào vốn mất trật tự theo động tác này trượt xuống, lộ ra nửa bờ vai trần trụi.
Hiểu Tinh Trần vạn phần hoảng sợ, đưa tay kéo lên, lại bị người kia giữ chặt, gắt gao bao bọc trong lòng bàn tay, cứ như là trân bảo hiểm thấy, cẩn thận dè dặt, vạn phần ôn nhu. Chẳng qua trên tay của hắn tựa hồ thiếu mất một ngón, nên không hoàn toàn bao kín, tạo thành một cảm giác trống rỗng.
Hiểu Tinh Trần liều mạng nghĩ cách thoát đi, dùng sức giật cổ tay khỏi sự kiểm chế, lại bị người nọ hung hăng đè chặt xuống đất. Hắn cúi đầu, lè lưỡi liếm mút chỗ lõm xuống giữa xương quai xanh, trong nghĩa trang trống vắng phát ra tiếng ừng ực khiến người ta sợ hãi tới lông mao dựng đứng, tựa như thanh âm uống máu vậy.
"Thả ta ra, thả ta ra!"
Hiểu Tinh Trần cổ tay bị áp chế, năm ngón tay đặt trên mặt đất, móng tay bấu sâu xuống, gần như muốn chảy máu đến nơi. Chuyện vừa xảy ra không phải chỉ hai chữ kinh hoàng có thể hình dung, trong đầu y loạn thành một đoàn, không biết ý đồ của hắn là gì, nhưng cái hàn ý lạnh thấu xương đó khiến y chỉ muốn liều mạng tránh đi.
"Câm miệng."
Tiết Dương tát Hiểu Tinh Trần một cái, song không dùng nhiều sức, thái độ khác thường, gần như có thể coi là nhu hòa. Trong bóng tối Tiết Dương thoáng nghiêng đầu, chân mày đáy mắt đều là tiếu ý, đôi đồng tử giống như dã thú lóe lên ánh sáng xanh lục. Răng nanh nhe ra, phía trên còn dính chút máu tươi của Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương cười bệnh trạng, hắn lau máu trên khóe miệng, khí tức trở nên gấp gáp nặng nề. Hắn tiếp tục cắn hôn lồng ngực bởi vì bệnh mà trở nên gầy yếu đơn bạc của Hiểu Tinh Trần. Sao lại mỹ miều như vậy, sao lại khiến người ta lưu luyến như vậy. Tay hắn dưới cơn rung động đầy hỗn loạn mò vào trong y bào Hiểu Tinh Trần, ra sức lần mò, trơn mớn, thân thể gắt gao dán chặt lấy y. Quanh thân đều là khí tức Hiểu Tinh Trần, làm hắn nhớ lại không lâu trước kia người này đối với hắn toát ra vẻ ôn nhu không chút phòng bị. Hắn chìm đắm mê luyến trong hồi tưởng ấy, chặt chẽ ôm y, liếm cắn y, hận hai người không thể cứ như vậy mà hòa làm một.
Hiểu Tinh Trần sụp đổ, hắc ám vô cùng vô tận quanh thân không dừng lại mà cuồng loạn xoay tròn. Y ra sức phản kháng tên ác quỷ trên người, nhưng vô lực bảo vệ chính mình nửa phần, y phục trước giờ luôn chỉnh tề bị lung tung xé rách, trượt xuống một bên vai, mỗi tấc da tấc thịt đều bị người kia tùy ý lăng nhục đùa bỡn, y không có cách nào ngăn cản, giống như vô pháp thoát khỏi cái màn đêm vĩnh viễn không hồi kết này.
"...Đừng mà..."
Trong cơn hỗn loạn Hiểu Tinh Trần vô lực chống cự, thậm chí ngay cả tiếng la cũng nhỏ tới không nghe được. Trước kia người ta khi có chuyện, điều đầu tiên nghĩ tới sẽ là Hiểu Tinh Trần - vị đạo nhân tay cầm Sương Hoa, coi cứu nhân độ thế là nhiệm vụ của bản thân, mà y cũng luôn là hữu cầu tất ứng. Nhưng giờ khắc này, ai sẽ đến bên y, giúp đỡ y dù là chút ít?
Không ai cả.
Tiết Dương ánh mắt nhu hòa, mỉm cười. Loại ôn nhu này thực là kinh khủng, giống như một thứ nóng rực cùng một thứ lạnh lẽo giao hội, cổ quái dị thường.
"Đạo trưởng, ngươi nói gì, ta nghe không rõ."
Thanh âm Tiết Dương ngọt ngào lại sắc bén.
Hắn giữ tay Hiểu Tinh Trần, hôn lên từng ngón tay với những khớp xương rõ ràng. Hiểu Tinh Trần tìm được sơ hở muốn trở mình ngồi dậy, lại bị Tiết Dương áp đảo lần nữa, thậm chí hắn hình như sợ y ngã đau mà lấy tay che cho cái gáy. Tiết Dương chỉ cần một tay là khống chế được Hiểu Tinh Trần, tay kia giật dây buộc tóc trên đầu mình, nhanh chóng cột hai tay y vào, kéo lên trên đỉnh đầu.
"Ngươi muốn làm gì!"
Hiểu Tinh Trần theo bản năng quát lớn, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Nghe cái vấn đề này, Tiết Dương a một tiếng, giống như nghe được truyện buồn cười nhất đêm nay, cười đến cả người đều run lên.
Tiết Dương nói: "Thật hay giả vậy đạo trưởng, ngươi mấy tuổi rồi còn hỏi loại vấn đề ngây thơ này, đến giờ còn không rõ tình huống, thật làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa. Dù ta lúc mười hai tuổi cũng chẳng hỏi như vậy."
Tiết Dương lại nói: "Có điều cái bộ dáng không nhiễm chút bụi trần của ngươi, thật khiến ta muốn ra sức làm nhục."
Đúng là đáng buồn, trên đời này, màu trắng thuần trời sinh chính là màu sắc dễ bị nhuộm bẩn nhất. Tiết Dương nói: "Ta ghét nhất, cũng là loại người không rành thế sự như ngươi, tự cho bộ dáng mình cao thượng cỡ nào."
Tiết Dương tiện tay tháo đai lưng Hiểu Tinh Trần, đạo bào rộng thùng thình vốn đã lỏng lẻo liền tản mác hết ra. Hiểu Tinh Trần bờ môi run rẩy liều mạng lắc đầu, điên cuồng kéo giật hai tay, dường như muốn đem cái dây buộc tóc trói chặt trên tay kéo đứt. Tiết Dương lại cởi đai lưng của mình xuống, hai ba phát một lần nữa cột chặt tay Hiểu Tinh Trần. Hắn gấp gáp không chịu được, muốn chiếm giữ thêm nữa..., thêm nữa..., thêm nữa... Hắn tùy ý phát tiết tư dục trên thân thể tái nhợt của Hiểu Tinh Trần, sau đó giữ lấy hai chân y nhấc lên, đem dục vọng sớm đã sưng to hung hăng tiến vào.
Thân thể giống như bị xé rách làm hai nửa, Hiểu Tinh Trần cơ hồ muốn hôn mê, hoặc có lẽ, giờ phút này ngất đi đối với y cũng coi như một loại may mắn. Nhưng không, thần kinh mẫn cảm nhất chốc lát lại kích thích y, khiến y thanh tỉnh mà ý thức chính mình như thế nào bị kẻ thù không đội trời chung đặt dưới thân vào ra lăng nhục.
Tiết Dương thở ra một hơi, huyệt đạo chặt chẽ non mềm một mực bao bọc lấy hắn, khiến hắn càng thêm muốn, càng sở cầu. Hắn một cái lại một cái thúc vào, mỗi lần thẳng tiến đều bởi hậu huyệt quá mức nhỏ hẹp mà khó khăn, động tác càng lúc càng hung ác, giống như thế nào cũng không đủ.
"..... Không..... Đừng mà..... Vì sao..... Vì sao chứ....."
Hiểu Tinh Trần tuyệt vọng nghẹn ngào.
Tiết Dương ra sức luật động, hung ác nói: "Ta mệnh như vậy cũng chẳng hỏi tại sao, bởi ta từ bảy tuổi đã biết có hỏi cũng vô dụng, ngươi bây giờ lại hỏi, ngây thơ cũng không nên quá mức như thế chứ!"
Hắn rút cự vật vừa thô vừa to kia ra ngoài, rồi lại đem toàn bộ đâm vào, va chạm tới địa phương mềm mại nhất của người dưới thân: "Không hiểu thế đạo dơ bẩn, ngươi dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng. Sinh ở hồn thế, ngươi cho rằng mình có thể không nhiễm một hạt bụi ư? Thật là buồn cười chết mất! Đạo trưởng tốt của ta, tư vị bị kẻ chính mình ghê tởm chà đạp thế nào hả..., ta thao ngươi có sướng không? A...! Ngươi luôn giữ mình trong sạch, chắc đến nay vẫn chưa từng hưởng thụ qua nhỉ. Ha ha ha, tất cả đều do ngươi tự tìm, bộ dáng bây giờ của ngươi như vậy, còn có thể khoa tay múa chân với ta sao?... Nói đi!"
Hiểu Tinh Trần cái gì cũng không nói ra được, kêu cũng không kêu, tiếng rên rỉ thống khổ nghẹn trong cổ họng, co quắp ngửa đầu.
Y chưa bao giờ thực sự hận một người, nếu hận, cũng là hận chính mình bất lực cùng vô năng. Nhưng giờ khắc này, y lần đầu tiên hoài nghi vận mệnh chính mình.
Y muốn hỏi một chút, vì sao vận mệnh lại đối với y như vậy.
Tiết Dương thở dốc, mái tóc đen dài tán loạn rũ xuống che khuất gương mặt, khiến hắn không khác gì lệ quỷ. Tất cả đều là vặn vẹo, hỗn loạn, xung quanh hắn rét lạnh, tránh cũng không được, duy chỉ có người dưới thân mới có thể cho hắn ấm áp cùng nóng bỏng, khiến hắn điên cuồng muốn tiến vào, muốn ôm chặt chẽ.
"Đạo trưởng..... Đạo trưởng..... Hiểu đạo trưởng..... Hiểu Tinh Trần....."
Tiết Dương mê loạn gọi danh tự Hiểu Tinh Trần, từng chữ từng chữ như khiến hắn thần hồn phách lạc mà say mê. Hắn điên cuồng nghĩ người này là của ta, là của ta, vĩnh viễn chỉ thuộc về ta. Hắn một cái lại một cái luật động, thô bạo cùng tàn nhẫn. Hắn rót toàn bộ tinh dịch vào trong huyệt đạo mềm mại, trong đêm tối cả người gần như sắp bốc cháy cả lên.
Hắn tháo bỏ đai lưng buộc chặt trên tay y, bởi Hiểu Tinh Trần đã chẳng còn chút khí lực phản kháng. Hắn lật eo y, để hai đầu gối y quỳ trên đất, một lần nữa từ phía sau nhanh chóng tiến vào.
Bờ môi Hiểu Tinh Trần không nhịn được run run, thanh âm rên rỉ đầy thống khổ trong cổ họng muốn lách ra ngoài. Thân thể vô lực theo từng động tác va chạm mà lay động, tóc dài đen nhánh tán loạn trên lưng, theo bả vai cùng vòng eo thon gầy chảy xuống.
Băng vải trên mắt, đã sớm bị máu tươi thấm ướt. Máu tươi chảy ra từ hốc mắt, xuôi theo gương mặt, một mảnh đỏ thẫm.
Máu tươi đầy tay, gương mặt tràn đầy huyết lệ.
Hiểu Tinh Trần tuyệt vọng muốn nhích về phía trước, lại bị Tiết Dương dễ dàng túm về, cố định trên dương vật, một lần nữa từ phía sau tàn bạo va chạm, giống như muốn nuốt chửng hoàn toàn y vào bụng, hòa làm một thể, vĩnh vĩnh viễn viễn không cho phép y thoát đi.