Hoang Thành Tù

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

—— "Là Tiết Dương ư?"

—— "Đừng chạm vào ta..."

Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn

Beta: Nguyenchau

"Ngươi câm miệng đi!"

Tiết Dương thả A Tinh lên giường, lui về sau mấy bước, tựa lưng vào cửa, trên y phục còn dính vết máu của A Tinh. Vì có phần kích động mà bả vai hắn run lên khe khẽ.

Hắn không phải không sợ.

Nhưng hắn không quan tâm.

Hiểu Tinh Trần chốc chốc lại đập cửa, Tiết Dương lấy lại bình tĩnh rồi nghiêng đầu nói vọng ra ngoài: "Ngươi cũng nên tin ta một chút, ta nói chăm sóc nó thì nhất định sẽ chăm sóc, nếu không ta mạo hiểm tính mạng mang nó vào đây làm gì, ta cũng chẳng phải là thần kinh có vấn đề."

Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi trước hết mở cửa ra đi đã!"

Trong lòng Hiểu Tinh Trần dâng lên cảm xúc không nói thành lời. Ôn dịch kinh người, lây lan cực mạnh, y quả thực sợ Tiết Dương sẽ vì tự bảo vệ mà phát sinh tà ý, giết luôn A Tinh, nhưng đúng như hắn nói, nếu thật vậy thì hắn tại sao thà chịu để máu dính lên người, vẫn cố chấp đem A Tinh vào phòng.

Hắn rốt cuộc là muốn gì, vì sao phải làm ra những chuyện này chứ.

Giờ phút này, ngay cả bản thân Hiểu Tinh Trần cũng không biết rốt cuộc mình đang lo lắng cho A Tinh, hay là đang lo cho cả Tiết Dương nữa. Và chính y cũng không nhận ra, y rốt cuộc là lo cho ai nhiều hơn.

Những điều này y không biết, cũng không muốn nghĩ đến, chỉ là giây phút nghe thấy tiếng cánh cửa kia đóng lại, trái tim liền treo ngược lên.

Tiết Dương tựa vào cửa, hai tay không khỏi nắm chặt lại, cười khổ nói: "Ta làm đến như vậy, ngươi vẫn không chịu tin ta. Ngươi vĩnh viễn cũng không tin ta."

Hiểu Tinh Trần không nghe rõ Tiết Dương ở trong đó nói gì, lại đập cửa, định cưỡng ép phá cửa xông vào.

Tiết Dương hít sâu một hơi, dằn lại cảm xúc, nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi nghe ta nói, ai có chuyện cũng được, nhưng ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Ngươi cũng không muốn những người ngoài đó vì không có thuốc mà bệnh chết, đúng không? Không có ngươi, bọn họ sao có thể chống đỡ nổi. Cho nên, đừng tới gần bất kỳ bệnh nhân nào, kể cả A Tinh."

Những điều này vốn dĩ chẳng cần Tiết Dương nói, nhưng cái hắn đề cập đến với việc Hiểu Tinh Trần gấp gáp, dường như không cùng một chuyện.

Tiết Dương lại nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi tin ta một lần đi, giao A Tinh cho ta."

Lực đạo trên tay Hiểu Tinh Trần dần yếu đi, hai tay nắm thành quyền đặt trên cửa: "Tại sao? Ngươi hà tất phải..."

Hiểu Tinh Trần không hiểu, hoặc có lẽ y hiểu, nhưng không muốn thừa nhận, hoặc càng muốn phủ định nó hơn.

Người này cần gì phải làm vậy, bất luận như thế nào, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn vẫn luôn tính toán chi li, luôn có ngàn vạn thủ đoạn để phòng vệ, nhưng vì sao lại phải mạo hiểm đến vậy.

Người bên kia cửa, vậy mà lại là một Tiết Dương từng nói năm mươi mạng người sao đền nổi ngón tay ta.

Tiết Dương đáp: "Tại sao cái gì, là ta cam tâm, ta tình nguyện, đó chính là nguyên nhân."

Tiết Dương đập một cái vào cánh cửa sau lưng, dường như rất bực bội vì quyết định của mình.

Không để ý Hiểu Tinh Trần nữa, hắn khóa chặt cánh cửa thêm một lần, rồi cởi ngoại bào đã dính máu A Tinh ra, cẩn thận không để máu chạm vào da mình, sau đó xé phần vải còn sạch xuống, quấn chặt vào tay, cầm lên gói thuốc vừa bị quăng xuống bàn.

A Tinh đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tiết Dương đi tới mép giường, bóp miệng A Tinh, rồi đổ thuốc cầm máu vào. Hắn biết trình tự dùng thuốc, trước cầm máu, sau mới dùng loại thuốc mới để triệt bệnh. Hiểu Tinh Trần đã nói như vậy.

A Tinh bị sặc, lần nữa ho khan. Tiết Dương vỗ vỗ ngực thuận khí, A Tinh liền phun ra một búng máu, lấm tấm bắn vào tay Tiết Dương. Cũng may hắn có chuẩn bị, đề phòng trước mà dùng vải để không bị dính vào.

Trong lúc mơ mơ màng màng, A Tinh hơi hơi hé mắt, thấy một người bón thuốc cho mình.

Người này toàn thân y phục đen tuyền, tóc buộc cao, gương mặt mang một vẻ ngây thơ mê muội lòng người.

A Tinh thấy mờ mờ ảo ảo, lúc rõ lúc không.

Nàng há miệng nói: "Ngươi..."

Tiết Dương híp mắt, lại đút cho nàng thêm một ngụm thuốc, mới nói: "Ngươi không phải rất ngang ngược sao, mắng ta nữa đi."

A Tinh có máu nghẹn ứ trong cổ họng, nói không ra lời, mà thật ra nàng cũng không nghe rõ lắm người đứng cạnh giường đang nói cái gì.

Tiết Dương nói tiếp: "Nếu không phải vì y, ta còn lâu mới quản ngươi."

Ngoài cửa, Hiểu Tinh Trần không biết tình cảnh bên trong, nghe A Tinh ho khan, cắn răng rời bước, xoay người đi tới trước án thư, tiếp tục bận rộn công việc.

Việc duy nhất y có thể làm bây giờ, chính là hoàn thiện thuốc giải.

Từ sáng sớm cho đến lúc chiều buông, rồi đêm lặng lẽ tới. Trăng thu đã tỏ treo cao trên ngọn cây, côn trùng bắt đầu râm ran, từng tiếng từng tiếng, nhưng khoảng cách xa xôi, chỉ nghe thấy những thanh âm rất nhỏ.

Ngọn đèn dầu chập chờn, không gian quá đỗi tĩnh lặng.

Hiểu Tinh Trần đứng ngoài cửa, hướng bên trong hỏi: "Ngươi đã ngủ chưa?"

Tiết Dương sớm đã nghe được tiếng bước chân của Hiểu Tinh Trần, hắn bắt chéo chân, hai tay vòng sau gáy, tựa lưng trên ghế, nói: "Chưa ngủ, không ngủ được."

Hiểu Tinh Trần nói: "A Tinh thế nào, có khỏe không?"

Tiết Dương nói: "Dù sao thuốc ta cũng cho nó uống rồi, sau lại còn đút thuốc ngươi mới phối ra nữa. Ngươi cũng nghe thấy rồi, nó bây giờ chỉ thỉnh thoảng ho khan, số lần ho ra máu cũng ít đi nhiều, nhưng trên người vẫn có chút ban đỏ, không biết có còn lan ra không."

Trình trạng của A Tinh cũng giống với mấy người tình nguyện thử thuốc vậy. Những người đó có kẻ mới chớm bệnh, có người đã sang thể nặng, cũng có người đã đến giai đoạn nguy cấp. Trường hợp thứ nhất sau khi dùng thuốc, bệnh tình vẫn kéo dài, nhưng rõ ràng có thuyên giảm. Trường hợp thứ hai không tiếp tục chuyển biến xấu thêm, có dấu hiệu tốt dần lên, nhưng tương đối chậm, xem phản ứng thì khó khăn hơn trường hợp một nhiều. Trường hợp ba gần như cũng là thấy tia sáng phía cuối đường hầm, nhưng sinh mệnh chỉ như ngọn đèn trước gió, phải hết sức cẩn thận nếu không vô phương cứu chữa nổi.

A Tinh chỉ mới mắc bệnh, hẳn sẽ tốt lên, nhất định sẽ tốt lên.

Hiểu Tinh Trần đứng ở cửa, hơi do dự, thấp giọng nói: "Ngươi có đó không?"

Tiết Dương "Hử?" một tiếng, rồi hỏi: "Cái gì?"

Hiểu Tinh Trần nói: "Không có gì. Thức ăn ta để ở cửa, nếu ngươi đói thì ra ăn."

Tiết Dương hạ chân xuống, nhảy khỏi ghế, đuổi theo mở cửa ra, vẫn kịp thấy bóng lưng bạch y đang đi tới bên đám tài liệu.

Tiết Dương ló đầu nói với bóng lưng kia: "Hiểu Tinh Trần, ngươi vừa nói gì cơ, lặp lại lần nữa!"

Hiểu Tinh Trần nghe thấy hắn trong bộ dạng sung sướng vui vẻ, liền biết hắn không sao, cũng không quay đầu lại mà ngồi xuống, một tay cầm bút lông, một tay giữ vạt áo, ghi lại cẩn thận những dược liệu cần dùng, bởi những kiến thức này quá phức tạp, nếu chỉ nhớ trong đầu, rất dễ bị lẫn lộn.

Tiết Dương nghiêng đầu, đuôi tóc ngả về hết một bên, chớp mắt một cái, cảm thấy dáng vẻ Hiểu Tinh Trần ngồi dưới ánh đèn viết chữ thật là dễ coi, từ đầu đến chân đều vừa ý của hắn. Tiết Dương khẽ cúi đầu, quả nhiên thấy một chén cơm trắng, hai đĩa thức ăn, ngay ngắn để trong khay.

Tiết Dương khom người bưng lên, nói: "Cơm và thức ăn này là do ngươi làm sao?"

Hiểu Tinh Trần vốn không muốn để ý hắn, day day mi tâm, hồi lâu mới đáp: "Không phải, là tiểu nhị dưới lầu làm."

Tiết Dương "ồ" một tiếng, trong thanh âm có chút tiếc nuối, thật sự thì ngửi mùi vị cũng biết không phải do tay Hiểu Tinh Trần làm, thức ăn y nấu rất thanh đạm, mà khay thức ăn này lại rất nhiều dầu mỡ. Nhưng Tiết Dương vẫn muốn hỏi câu này.

Sợ Hiểu Tinh Trần đi vào, Tiết Dương nhanh chóng lùi về phòng. Thời điểm Hiểu Tinh Trần ngoảnh đầu lại, phía kia cửa bên kia đã sớm đóng kín, căn phòng lần nữa trở nên tĩnh lặng.

Nốt ban trên người A Tinh có bị vỡ ra, trào máu, nhưng vì có thuốc cầm, nên lượng máu chảy ra cũng không quá nhiều, song vẫn dính trên giường, bắn lên vách tường, nhìn qua có chút dọa người.

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, đến ngày thứ tư, bệnh tình A Tinh đã ổn định trở lại, hơn nữa rõ ràng còn có chuyển biến tốt, các nốt ban máu không tiếp tục lan rộng, có chiều hướng lặn dần. Những người khác cũng vậy, tình trạng tốt lên, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. A Tinh từ đầu đến cuối vẫn trong trạng thái mê man, choáng váng, nhưng điều này cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần từ từ điều trị sẽ hoàn toàn bình phục.

Xem ra đợt thuốc lần này vô cùng hiệu quả.

Hôm nay, Hiểu Tinh Trần và Trương đại phu cùng các danh sư khác sau khi thảo luận, quyết định phối chế số lượng lớn loại thuốc này, phát cho người bệnh. Nhưng sức người có hạn, điều chế lại phức tạp, nên thuốc phát cho người mắc bệnh nặng trước, người bệnh nhẹ sau, như vậy mới có thể diệt trừ hết dịch bệnh ở Nghĩa thành.

Mọi người vừa nghe thuốc mới có hiệu quả, nỗi đau vì thân nhân hảo hữu qua đời cũng giảm bớt, phấn chấn hơn.

Từ lúc ôn dịch hoành hành đến nay, đã hơn mười ngày.

Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng có chút yên lòng, thầm nghĩ Tiết Dương đã có thể mở cửa ra ngoài rồi, liền bước tới, gõ cửa phòng hắn.

Nhưng bất luận Hiểu Tinh Trần gõ thế nào, bên trong cũng không có lấy chút động tĩnh.

Trong lòng Hiểu Tinh Trần trầm xuống, hơi dùng sức, cửa kia liền bị đẩy ra.

Hiểu Tinh Trần mù mờ tiến vào, không ai ngăn trở, cũng chẳng có âm thanh, như một căn phòng trống không người ở, chỉ là tứ phía trong này nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho lòng Hiểu Tinh Trần trầm hẳn xuống.

Y không quen bài trí trong căn phòng này, từ từ từng bước tiến về phía trước, bỗng mũi chân chạm phải thứ gì đó mềm nhũn, y ngồi xuống, hai tay lần mò, liền chạm tới thân thể một người.

Hiểu Tinh Trần giật mình: "Là Tiết Dương ư?"

Nghe thấy thanh âm này, Tiết Dương mở mắt ra, cổ họng khản đặc, ho ra một ngụm máu.

Hiểu Tinh Trần hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Nghe hắn ho khan, lại ngửi được một phòng đầy mùi máu, lúc này chẳng ai so với Hiểu Tinh Trần có thể chắc chắn đáp án hơn được. Nhưng y thật không dám tin vào tình trạng của Tiết Dương, y luôn cảm thấy người này bất luận gặp tình huống nào, sóng gió ra sao cũng có thể một thân bình an vô sự.

Tiết Dương không đáp, chỉ cố chấp nói: "Ngươi thấy đấy, ta nói có thể giúp ngươi thì nhất định có thể làm được, ta làm tốt chứ...?"

Ho khan kịch liệt khiến Tiết Dương nói không ra lời, hắn phủ phục dưới đất, ho đến gần như không thở nổi, máu nhễu đầy người.

Hiểu Tinh Trần nói: "Ta chẳng phải đã bảo ngươi đừng đụng vào máu ư, ngươi sao lại bất cẩn như vậy, ngươi..."

Ngực Tiết Dương phập phồng, nghẹn một hơi nói: "Ta không có! Nhưng... khục khục khục... ta cũng... khục khục... ta cũng không biết chuyện gì nữa!"

Nghe được động tĩnh, đại phu ở đó liền tới phụ trợ, sau khi giúp Hiểu Tinh Trần xác nhận bệnh tình A Tinh đã ổn định, an trí nàng tới ngay một gian khác, chừa lại phòng này, Hiểu Tinh Trần liền dìu Tiết Dương lên giường.

Gương mặt Tiết Dương tái nhợt, lại vì ho khan quá mức, gò má liền đỏ ửng bất thường. Mái tóc luôn buộc cao giờ xõa xuống, tán loạn bên gối, thoạt nhìn, hắn cứ như nhỏ đi vài tuổi.

Hiểu Tinh Trần ngồi bên mép giường, cầm tay hắn xem mạch, chỉ cảm thấy mạch đập chậm chạm, yếu ớt, cực kỳ bất tuân quy luật, là triệu chứng ôn dịch, nhưng hình như còn nghiêm trọng hơn ôn dịch thông thường một chút.

Tiết Dương trở tay nắm lấy ống tay áo Hiểu Tinh Trần, nhưng tay vô lực, từ từ tuột xuống, ngón tay lưu lại chút dấu vết mờ nhạt trên y phục, ngay sau đó liền biến mất.

Mắt Tiết Dương cũng không mở ra được, mê man thở hổn hển mấy cái, ngực kịch liệt phập phồng, thân thể có phần run run.

Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần, ta... ta có phải sắp chết rồi không..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio