A Cửu ngây người, đích xác vừa ăn một chút khoai không đủ no bụng, cho nên cũng ngồi xuống, tiếp nhận ngân đũa Tả Khuynh đưa tới, cúi đầu nghiêm túc ăn.
Thức ăn thực sự không nhiều, nhưng lại cực kỳ thanh đạm ngon miệng, chỉ trong chốc lát, ba cái đĩa trước mặt A Cửu đã thấy đáy.
“Khụ khụ…”
Bên tai truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, A Cửu mờ mịt ngẩng đầu, thấy Hữu Danh đối mình đẩy ánh mắt.
Nàng theo đó nhìn lại, thấy bảy tám đĩa trên bàn cơ hồ cũng bị chính mình càn quét sạch sẽ, mà Quân Khanh Vũ còn chưa động đũa.
Tay gắp thức ăn không khỏi run lên, A Cửu thở dài một hơi, buông đũa xuống.
“Ngươi hôm nay thoạt nhìn rất đói.”
“Đã no rồi.”
“Nếu không no mới kỳ quái.” Hắn hắn mím môi cười, núm xoáy đồng tiền như ẩn như hiện, tựa hồ bởi vì vị đạo không như ý, liền buông đũa xuống, ánh mắt rơi vào tay nàng, “Tay ngươi thế nào rồi?”
“Không sai biệt lắm.”
“Tả Khuynh, đến Thái y viện lấy dược lại đây.”
Sau khi tất cả người trong phòng đều lui ra, hắn liền kéo tay nàng, đem vải xô mở ra.
Trên ngón tay trắng nõn, vết thương đã khép lại, nhưng thoạt nhìn vẫn gai mắt như cũ, “Hẳn là hảo được nhanh hơn.” Đem lục sắc dược đồ đi tới, thanh âm hắn mang theo ý trách cứ, “Cẩn thận một chút, nếu không sẽ lưu sẹo.”
Hai người cách nhau rất gần, thậm chí có thể cảm nhận thấy hô hấp của đối phương.
A Cửu có chút mất tự nhiên quay đầu. Không biết vì sao khi cùng Quân Khanh Vũ ở chung một chỗ, nàng lại cảm thấy có chút xấu hổ, có chút đứng ngồi không yên, hoặc là có đôi khi trong lòng có chút buồn bực.
Vải xô một lần nữa được băng lại cẩn thận. Nhìn mấy cung nữ bưng rửa chậu rửa tới, A Cửu không khỏi kinh ngạc, “Ngươi không về?”
Quân Khanh Vũ chưa từng ở chỗ nàng rửa mặt qua. Bởi người này sạch sẽ đến mức nghiêm trọng. Lần trước hắn ở chỗ này ngủ một đêm, ngày hôm sau liền đã vội vã trở về tẩm cung của mình rửa mặt.
Quân Khanh Vũ miễn cưỡng nhìn A Cửu, “Trẫm mệt mỏi, lười đi, ở nơi này nghỉ ngơi.”
“Hoàng thượng, xe còn ở bên ngoài.”
“Ngươi không muốn trẫm ở đây nghỉ ngơi?”
Cho lui tất cả cung nhân ra ngoài, hắn tựa trên giường ấm, nhíu mày nhìn A Cửu.
“Không hi vọng.”
“Vậy trẫm càng muốn ở đây nghỉ ngơi.”
Nói xong, hắn thế nhưng liền nhắm mắt nằm xuống.
Hôm nay một ngày dài trôi qua, A Cửu cũng đã sớm mệt mỏi. Huống chi chỗ thắt lưng bị thương còn chưa hảo, lúc ở ngoài nàng chỉ ước lập tức được hồi cung nghỉ ngơi một chút.
Nhưng hiện tại vừa nghĩ tới nên vì hắn cầm đèn, ở bên ngoài canh cả đêm, A Cửu trong lòng muốn thổ huyết.
Hôm nay Quân Khanh Vũ này đích thực có chút quỷ dị.
“Làm gì vậy. Sao còn chưa lên.” Yêu đồng màu tím đột nhiên mở lớn, “Ngươi ngủ bên trong!”
Nói xong, thật đúng cấp A Cửu một vị trí.
“Hoàng thượng, hôm nay ngươi có phải hay không…”
A Cửu cả kinh, người này có phải hay không bị bệnh a.
“Nếu như không được. Vậy ngươi liền ngồi đấy cả đêm.”
Lãnh lệ khẩu khí bá đạo không cho phép nàng chống cự, A Cửu sờ sờ lưng, này trời rất lạnh, rõ ràng là bức nàng…
Suy nghĩ một hồi, A Cửu xoay người đi tới, lấy cái chăn trong chân tường đặt giữa hai người.
Phía sau hắn hô hấp đều đều, tựa hồ đang ngủ, A Cửu cũng buông xuống cảnh giác, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đang mơ hồ, bên tai lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm, giống như có người đang vuốt tóc nàng, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
A Cửu hừ một tiếng, hướng bên trong xê dịch, thanh âm kia liền biến mất.
Lần này, nàng lại mộng đến kỳ lân. Dường như cũng giống giấc mộng lần trước, kỳ lân đứng bên người nàng, nhìn nàng một phen, sau đó cái đầu vô cùng thân thiết cọ vào tay nàng…
Nhiệt độ chân thực truyền đến, A Cửu bị nó cọ tới cọ lui liền cảm thấy ngứa ngáy, vội thu hồi tay.
Kết quả cánh tay dường như đụng phải cái gì đó. A Cửu mở mắt ra, thế nhưng nhìn thấy Quân Khanh Vũ cúi đầu cọ cọ lên bàn tay quấn vải xô của nàng.
“Nên tỉnh.” Hắn đã sớm rửa mặt xong, đầu đội kim quan, hai mắt hữu thần, một thân tơ vàng thêu long bào tôn lên dáng người thon dài, quả nhiên có chi tướng đế vương.
“Ngươi muốn lâm triều?”
Bình thường hẳn chỉ có loại tình huống này mới mặc như vậy đi.
“Trẫm lâm triều đã về.”
A Cửu đứng dậy, lúc này mới phát hiện trời đã sáng hẳn, sắc mặt không khỏi ửng đỏ, nghĩ đến Cảnh Nhất Bích ở ngoài cửa cung chờ, vội đứng dậy mặc quần áo.
Chỉ là Quân Khanh Vũ tựa hồ trong cung còn có việc, không theo nàng đi ra, chỉ để Tả Khuynh đi cùng.
—————————————-
Ngày thứ hai, A Cửu lại lần nữa xuất hiện ở Lạc Hoa lâu. Lúc này có thêm nhiều khuôn mặt mới.
A Cửu tỉ mỉ quan sát những người kia, phát hiện lòng bàn tay bọn họ dày rộng có kén, màu da vi hắc, hẳn công phu rất cao cường.
Xem ra Mộ Dung Tự Tô quả thực phái người tới thử nàng.
Như cũ thập cục, A Cửu nhẹ thắng bọn họ, đương nhiên ở trong quá trình bọn họ luôn âm thầm thăm dò A Cửu, ở lúc nàng lắc xúc xắc muốn dùng ám khí đả kích cổ tay, nhưng đều bị nàng nhẹ tránh.
“Vị công tử này, chủ tử nhà ta muốn thưởng thức đổ thuật của ngươi. Nếu như không chê, kính xin lên lầu ngồi.”
A Cửu nhìn nam tử trước mặt, nhận ra hẳn thủ bên người Mộ Dung Tự Tô, liền vui vẻ nói, “Thưởng thức thì thưởng thức. Nhưng nếu không thể hạ ta trong ba chiêu, ta sẽ không tiếp.”
Nam tử kia hiển nhiên không ngờ tới A Cửu sẽ cự tuyệt, ngây ra một lúc, “Có thể quá ba chiêu hay không, công tử đi một lần liền biết.”
A Cửu quay đầu lại nhìn Cảnh Nhất Bích trong mắt hiện lên một tia lo lắng, đối hắn mỉm cười, ý bảo không cần đuổi theo.
Không ai đuổi theo, không ai nhìn, mới có thể phát huy tốt hơn.
Rèm cửa được xốc lên, Mộ Dung Tự Tô cùng A Cửu cách bàn mà ngồi, trung gian có bức rèm che, vừa vặn từ cánh tay trở lên đều thấy không rõ hình dáng.
A Cửu cũng không tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt không khỏi đảo qua cờ vây trước người hắn, cuối cùng rơi vào chén trà.
Bích sắc thủy cùng cái chén xanh biếc hòa quyện. Ở thời điểm vừa bước vào phòng, nàng đã ngửi thấy mùi thơm lạ lùng của lá trà. Trà này không phải của Lạc Hoa lâu, xem ra là Mộ Dung Tự Tô tự mang tới.
Đúng là một người cực kỳ chú ý.
“Mời gặp lại không cho hình dáng. Chẳng lẽ đây là cử chỉ đãi khách của các ngươi?”
A Cửu hừ một tiếng, phất tay áo liền đi.
“Công tử xin chờ một chút.” Bên trong mành, một thanh âm trong trẻo truyền đến, “Tự Tô vì lễ nghĩa không chu toàn mà ở nơi này xin lỗi. Mời công tử đi lên, là hi vọng có thể cùng công tử đánh cờ tam cục. Nếu công tử thắng Tự Tô, Tự Tô sẽ lấy một nguyện vọng để nhận lỗi.”
Thật không nghĩ đến thanh âm Mộ Dung Tự Tô lại dễ nghe như vậy, cũng càng không nghĩ tới Tam hoàng tử nói chuyện cũng khiêm cung như vậy.
“Chẳng lẽ Tự Tô công tử không sợ ta đưa ra nguyện vọng hoang đường?”
“Tự Tô tất có khả năng hoàn thành.”
“Vậy vì không làm khó dễ Tự Tô công tử, ta trước hết đem nguyện vọng nói ra.”
“Công tử mời nói.”
“Ân…” A Cửu sờ sờ cằm, chỉ vào chén trà kia, “Tự Tô công tử nếu thua, kia liền thỉnh Mai Nhị đánh ván cờ, phẩm một ly trà.”
Tự Tô sửng sốt, nửa ngày sau mới cười nói, “Mai nhị công tử quả nhiên là người đặc biệt.”
“Tự Tô công tử cũng vậy.” A Cửu giơ tay hành lễ, sau đó nhìn hai hộ vệ đưa tới một cái đĩa, mặt trên đặt mười hai thẻ mộc bài, phân biệt có khắc từ ~ .
“Lắc xúc xắc, Tự Tô tất nhiên không phải đối thủ của Mai Nhị. Vậy nên chẳng bằng ta đem bài này đặt giữa, xem ai nhanh tay nhất từ bên trong lấy ra tam bài, nhiều hơn sẽ thắng.”
A Cửu trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ, quả nhiên không ngoài nàng sở liệu, Mộ Dung Tự Tô chính là muốn tìm người động tác “Thần tốc”.
“Hảo, tam cục, hai thắng.”
Đồng hồ cát tính thời gian trong nháy mắt mới được đặt, A Cửu đã thấy Mộ Dung Tự Tô nhanh như tia chớp xuất thủ, ngón tay trắng nõn vững vàng bắt được lục điểm. Ngón tay A Cửu xẹt qua, lúc này chặn đứng hắn, đồng thời tả hữu chụp tới, tiện thể kẹp đi hai khối bài.
Một quá trình này, bất quá chỉ một giây đồng hồ.
Thiên cơ biến. Trong nháy mắt thiên biến vạn hóa. Nàng chính là người duy nhất trong tổ chức nổi danh có khả năng này.
A Cửu đem tam bài đẩy tới trước mặt hắn, “Tự Tô công tử, ván đầu tiên, Mai Nhị thắng.”
“Mai nhị công tử tốc độ thật nhanh.” Đang nói lại đột nhiên xuất thủ trước, chuẩn bị lấy ngũ điểm cùng tứ điểm còn lại.
A Cửu thân thủ chặn ngang, nhưng không ngờ hộ vệ bên cạnh một chưởng trước mặt mà đến, phần eo A Cửu bị áp, khó khăn lắm mới tránh thoát, lập tức dùng chân hung hăng đá gãy bàn.
Mộ Dung Tự Tô hiển nhiên không ngờ tới một chiêu này của A Cửu. Bàn sụp xuống, trọng tâm bất ổn. A Cửu mượn cơ hội cuộn mành, dùng sức giữ hai tay Mộ Dung Tự Tô.