Mạnh Hạ Hạ từ Thẩm Di Cung trở về trên đường không ngờ lại gặp Phương đại nhân.
Nàng nhìn ông ấy không biết phải mở lời thế nào.
" Linh Quý Phi bên ngoài đường trơn người lại đang mang long thai xin hãy chú ý an toàn".
Phương đại nhân dường như nhìn ra sự ngại ngùng của nàng liền lên tiếng trước.
" Đa đạ đã nhắc nhở, Phương đại nhân nếu không vội có thể cùng ta trò chuyện được không".
Mạnh Hạ Hạ nhìn người nam nhân trung niên trước mặt, dáng vẻ hiền từ gần gũi hẳn là một người phụ thân tốt, nàng lấy đi những gì thuộc về nữ nhi của ông trong lòng luôn cảm thấy không yên.
Phương đại nhân nhìn Mạnh Hạ Hạ gật đầu.
" Đại nhân mời ngài" Mạnh Hạ Hạ đi gần đến chỗ ông, bảo ông đi cùng mình về Xuân Viên cung, trò chuyện bên ngoài không thích hợp.
" Tỷ tỷ có thấy tình cảm của Linh Quý Phi và Phụ thân cô ta không được tốt như những nhà khác không" Ngọc Thấu đi tới nhìn thấy Phương đại nhân kia luôn cúi đầu khi nói chuyện với nữ nhi của mình, cảm thấy làm lạ.
" Đây là trong cung, Linh Quý Phi thân phận giờ lại cao quý hơn người, không tránh khỏi những quy củ phức tạp chỗ đông người".
Ngọc Ngưng lại không cho là vậy, Linh Quý Phi bây giờ đang mang long thai, chuyện phụ thân gặp con cung kinh không phải chuyện lạ.
" Muội vào cung rồi bớt để ý những chuyện không đâu đi" Ngọc Ngưng không vui nhìn muội muội, nàng vào cung nhưng vẫn không bỏ được cái tính xen vào chuyện người khác sớm muộn gì cũng hại thân.
" Phương đại nhân ta luôn muốn gặp ngài một lần, trước mặt ngài nói một câu xin lỗi".
Mạnh Hạ Hạ cúi người xuống tỏ lòng mình.
" Nương nương đừng làm như vậy, người đang mang long thai ti chức không dám nhận".
Phương đại nhân thấy nàng như vậy trước mặt ông cúi đầu thì nhanh chóng đứng lên hướng nàng đáp lễ.
" Phương tiểu thư có khỏe không, hồi đó sau khi nhập cung ta có đi tìm tiểu thư nhưng lại không thể gặp mặt".
" Nha đầu kia bướng bỉnh vẫn chưa dám trở về, có lẽ đó là cuộc sống mà nha đầu đó vẫn luôn mong muốn".
Nhắc đến nữ nhi kia ông lại thấy buồn lòng, lúc Phương tâm tham gia tuyển tú ông đã thấy nó không nguyện ý rồi, nhưng nam nhân mà nữ nhi ông muốn gả, ông lại không thể nào chấp nhận được.
" Ta luôn mong nàng có thể hạnh phúc, nếu Phương tiểu thư trở về nhờ ngài chuyển lời hộ ta rất muốn cùng tiểu thư gặp mặt".
"Ngài hoàng thượng đến gặp vi thần, vi thần liền hiểu có lẽ lần tráo đổi đó là do ông trời sắp đặt sẵn, đây là phúc phần của người nữ nhi nhà thần không có phúc phần đó, nếu không phải người chưa chắc hoàng thượng đã sủng ái Phương gia như vậy".
" Nương nương nghỉ ngơi đi, thần còn có việc hoàng thượng giao cho sợ chậm trễ sẽ bị trách tội".
" Đại nhân đi thoang thả".
" Nương nương Ngũ thống lĩnh gửi đưa cho người" A Tâm đi vào trong tay cầm theo hộp quà.
Mạnh Hạ Hạ cầm lấy hộp quà, mở ra xem bên trong là rất nhiều y phục nhỏ, nàng đưa tay cầm lấy đôi hài nhỏ đường từng đường kim mũi chỉ đều rất tỉ mỉ, đây hẳn là đồ cô cô nàng cất công may vá rồi " Cô cô cũng thật là chờ nàng sinh rồi đưa cũng chưa muộn, từ từ thêu cũng được, sao lại tự làm khổ mình như vậy chứ.
........
"Nữ nhân kia bụng cũng to rồi hơn hai tháng nữa là sinh, nàng ta nếu thuận lợi sinh ra hoàng tử khiến hoàng thượng vui mừng liệu ngôi vị hoàng hậu này ta còn ngồi được nữa không chứ".
Để nàng ta ở bên cạnh nhi tử kia lâu như vậy nàng cũng quá nhân từ rồi.
" Ý nương nương".
Từ Tâm nghe hoàng hậu nói, đôi chút hiểu được ý của hoàng hậu.
" Chặn mọi hậu họa, ta không tin nàng ta tốt số như vậy" Giờ tại sao Linh Quý Phi kia vẫn mang thai được luôn khiếu hoàng hậu suy nghĩ mãi vẫn không ra.
Nàng ta không trúng độc nàng không tin, nhưng thai nhi kia lại sờ sờ ra.
" Cho truyền Ngọc đáp ứng đến đây cho ta".
Nàng ta vào cung lâu như vậy lên thực hiện vai trò của mình rồi.
" Dạ" Cung nữ nghe lệnh lui ra ngoài.
" Ngọc đáp ứng hoàng hậu nương nương cho truyền người tới Thẩm Di Cung".
Ngọc Thấu vừa trở về đến phòng đã bị gọi đi vẻ mặt không vui, nhưng lại không thể làm trái lệnh liền đứng dậy đi theo.
" Tham kiến hoàng hậu nương nương".
" Ngọc đáp ứng khiến muội đi một chuyến vất vả rồi, vừa rồi đông các phi tần ở đây bổn cung không tiện cùng muội trò chuyện".
" Ngọc đáp ứng theo như bổn cung được biết muội vẫn chưa nhận được long ân".
" Hoàng hậu đều do nữ nhân đó, dùng chiêu trò độc chiếm hoàng thượng".
Nhắc đến chuyện đó
Ngọc Thấu lại tức giận, từ lúc vào cung đến giờ mặt của hoàng thượng cũng là nàng từ xa ngắm nhìn.
" Ngọc đáp ứng các phi tần trong cung ai chẳng có thủ đoạn riêng chiếm lấy sự quan tâm của hoàng thượng, là muội không có bản lĩnh thật phụ lòng bổn cung nâng đỡ".
" Cơ hội là do mình tạo ra, Ngọc đáp ứng là người thông minh hẳn sẽ hiểu ý bổn cung".
" Sắp tới là tết đoan ngọ, là cơ hội tốt để lấy sự chú ý từ hoàng thượng, muội là nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, còn Linh Quý Phi kia hiện giờ đang mang thai thân thể không tốt sao có thể hầu hạ hoàng thượng".
" Cảm tạ người nhắc nhở thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng".
" Muội về cung nghỉ ngơi đi, nhớ chuẩn bị cho tôt".
" Hoàng hậu nương nương thiếp xin cáo từ".
Ngọc Thấu đứng lên cúi người cáo từ.
" Nương nương Ngọc đáp ứng sẽ hiểu ý người chứ".
Từ Tâm thấy Ngọc Thấu đã rời đi, không nhịn được hỏi hoàng hậu.
" Nếu nàng ta không hiểu thì biến nàng ta thành hiểu".
" Bên ngoài tuyết rơi đường rất trơn, hôm trước nghe nói đã có một vị phi tần đi không cẩn thận mà bị ngã gẫy tay".
" Dạ nương nương đó là Bích tần, bị ngã ngoài ngự hoa viên".
Hoàng hậu nghe xong trong đầu liền suy nghĩ toan tính, người muốn ngã chẳng, nếu ngã hỏng luôn thì tốt rồi.
" Nương nương lời hoàng hậu" Tiểu Oản đỡ Ngọc Thấu ra khỏi Thẩm Di Cung, Ngọc phi đã dặn dò nàng không để tiểu thư bị hoàng hậu lôi kéo.
" Ta không phải kẻ ngốc sao không hiểu ý hoàng hậu, nàng ta nghĩ mỗi mình là thông minh".
" Tham kiến hoàng thượng".
Ngọc Thấu thấy hoàng thượng từ xa đi tới vội vàng thỉnh an, khuôn mặt thiếu nữ dịu dàng nhẹ nhàng cúi xuống.
" Bình thân đi".
" Đa tạ hoàng thượng" Nàng từ từ đứng lên, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía trước nhưng đã không thấy người đâu, nàng vội quay lại gọi " Hoàng thượng" nhưng đáp lại nàng chỉ là bóng lưng đã xa dần của người.
Duật Hy đang vội còn đâu tâm trạng để ý người nào vừa tham kiến hắn nữa, cứ thế đáp lại cho có rồi rời đi.
" Người còn không thèm dừng lại nhìn ta đến một lần" Ngọc Thấu buồn bã trở về, nàng cứ nghĩ người nhìn thấy nàng ít nhất cũng mỉm cười chào hỏi như lúc gặp nàng ngoài kinh thành kia, nhưng sao người lại lạnh lùng như vậy, không ban cho nàng một chút ấm áp nào thế này..