Hoàng Thượng Dụ Dỗ Thị Vệ

chương 7-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Uyển nhi, ngươi đến tột cùng đã chạy đi đâu....” Tựa tại trên cây trong ngự hoa viên, mày Phong Vãn Thu nhíu chặt, nhìn người đến đến đi đi phía dưới, trong lòng sốt ruột, lại không thể làm gì.

Hắn vào cung nhiều tháng rồi, ngay cả cung điện vắng nhất đều hỏi qua rồi, vẫn chưa có tin tức muội muội, hắn cũng không tin, một người lớn như vậy lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa!

Hơn nữa thời gian dài như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng chưa gửi thư cho cha mẹ, thật không biết hai vị lão nhân gia sẽ gấp thành bộ dáng gì nữa... Xem ra vẫn phải bớt thời giờ về nhà một chuyến, ít nhất báo cái bình an.

“Này! Có nghe nói hay không, bên người hoàng thượng, gần đây nhiều hơn một vị sủng thần, là tứ phẩm thị vệ đó.”

“Đã sớm nghe nói, nghe nói hoàng thượng vì hắn, còn giáng Đức Phi nương nương thành tài nhân....”

“Cũng không phải đúng sao? Nghe nói hắn ngày thường một bộ dáng đẹp, câu hồn hoàng thượng....”

“Tốt lắm, các ngươi đừng nói nữa, nếu rơi xuống trong tai hoàng thượng, cái mạng nhỏ của chúng ta khó giữ được.”

Vài thái giám cung nữ tiến đến cùng nhau nghị luận, từng câu từng lời đều bị Phong Vãn Thu tránh ở trên cây nghe xong, tức giận đến sắc mặt hắn xanh mét.

Đây không phải là đang nói hắn sao? Cái gì hắn quyến rũ Mộc Nghị Sâm, rõ ràng chính là tên kia quấn quít lấy hắn, hơn nữa Đức Phi là vì quan hệ với Thái Hậu mới bị cách chức, có quan hệ gì với hắn đâu!

Nguyên lai, hắn tại trong mắt người đời là xấu như thế, tự nhận là đi ngay, ngồi được thẳng, chưa bao giờ từng mê hoặc Mộc Nghị Sâm, lại còn là có người chửi bới hắn.

Nhưng này thì như thế nào? Dù mình tự nhận chính trực thế nào, vẫn bù không được miệng dân chúng. Huống hồ hắn lại là nam tử, được đến quân vương sủng hạnh, ai cũng sẽ cảm thấy đây là nịnh thần lấn sắc mị vua....

Nghĩ đến đây, Phong Vãn Thu liền xụ mặt xuống.

Vốn, bọn họ chính là không có khả năng cùng một chỗ....

Thấy vài cung nhân kia đi xa, Phong Vãn Thu phi thân nhảy xuống cây, chán đến chết vừa đá chân của mình, vừa đi đường.

Kỳ thật mấy ngày nay chính hắn cũng nghĩ rất nhiều. Không phải không thích Mộc Nghị Sâm, chính mình đối với hắn, thực tại cũng có chút động tâm, nhưng giữa hai người trở ngại nhiều lắm, Mộc Nghị Sâm là quân vương, việc này có lẽ truyền không đến trong tai hắn, nhưng mình lại nên tự xử như thế nào?

Hắn trời sinh tiêu sái, kiêu ngạo, không thích trói buộc, muốn hắn vẫn ở hoàng cung làm bạn với vua, bảo hắn như thế nào chịu được. Huống hồ hắn đường đường một nam tử hán, sao cam tâm ở dưới người....

“Ai nha! Phiền chết người!”

“Phong.... Phong thị vệ....” Đột nhiên, một bóng hình hồng nhạt xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt hắn, đó là vị cung nữ thoạt nhìn mười sáu, mười bảy tuổi, trong tay mang theo cái giỏ, đang nhìn hắn.

“Ngươi biết ta?” Nhìn cung nữ xa lạ, hắn ngây ngẩn cả người.

Cô gái này không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, miễn cưỡng được cho thanh tú mà thôi, nhưng lại có một đôi mắt hạnh linh động, hơn nữa không biết vì sao, nàng cho hắn cảm giác có chút quen thuộc, một cỗ hảo cảm không hiểu nổi lên trong lòng, làm hắn sinh lòng thân cận.

“Uh, nô tỳ gặp qua ngài....” Bị hắn chăm chú nhìn, tiểu cung nữ xấu hổ cúi đầu.

Tự giễu cười cười. Trong cung này có mấy người chưa từng gặp qua hắn?

Nhờ phúc Mộc Nghị Sâm, trong cung từ trên xuống dưới cũng biết hắn là đại hồng nhân, đại sủng thần trước mặt hoàng đế... Quên đi, không nghĩ.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn đem ánh mắt phóng tới cái giỏ đồ ăn trong tay đối phương, “Mang cái gì vậy?”

“Nô tỳ là muốn đi đưa đồ ăn cho Thái Hậu nương nương.”

“... Ngươi là cung nữ ở cung nào?” Nghe được hai chữ Thái Hậu, tâm Phong Vãn Thu vừa động, mở miệng hỏi.

“Nô tỳ là trong cung Thái Hậu....”

Nàng là trong cung Thái Hậu, nói không chừng đã từng gặp qua Uyển nhi.... Phong Vãn Thu vui mừng quá đỗi, đang muốn mở miệng hỏi cái gì, xa xa truyền đến tiếng la lanh lảnh lại làm cho tiểu cung nữ kia cả kinh.

“Phong thị vệ, Phong thị vệ!”

“Nô tỳ cáo lui.” Thấy một gã thái giám vừa hô vừa chạy tới, nàng vội vàng hướng hắn khẽ chào, liền xoay người đi rồi.

“Ai! Ngươi đợi chút... Này! Ai...” Manh mối tốt không dễ dàng tìm được đã chạy, Phong Vãn Thu tức giận đến dậm chân, toàn bộ tức giận rơi tại trên người tiểu thái giám chạy tới.

“Ngươi làm chi? Quỷ rống quỷ kêu, ta lại không tai điếc!”

“Phong thị vệ, hoàng thượng có chuyện tìm ngài nha.” Tiểu thái giám thở hồng hộc bẩm báo.

Lại là tên kia. "Hắn có thể có chuyện gì, không đi!”

Tiểu thái giám vừa nghe liền khó xử. Hoàng thượng triệu kiến, ai dám tự cao tự đại, đại khái cũng chỉ có vị Phong thị vệ này. Nhưng ai bảo người ta thân thuộc với vua? Vì thế hắn cũng chỉ cười, “Phong thị vệ, hoàng thượng nói là có liên quan với chuyện cùng ngài làm trước kia, vì thể bảo ngài đi qua một chuyến.”

Chuyện lúc trước làm? Chuyện hắn luôn luôn làm, trừ bỏ tìm Uyển nhi ra, còn có cái gì?

“Hoàng thượng ở đâu?”

“Ở ngự thư phòng.”

“Hoàng thượng, ngươi có tin tức muội muội ta sao?” Hấp tấp xông vào ngự thư phòng, Phong Vãn Thu liền hỏi.

“Vãn Thu, ngươi đã đến rồi.” Mộc Nghị Sâm lập tức vẫy lui hai bên, đứng dậy đi tới, đi kéo tay hắn.

Phong Vãn Thu vội vã muốn biết tin tức muội muội, cũng không còn chú ý cử động của hắn, cứ như vậy mặc hắn nắm.

“Rốt cuộc có tin tức gì không, ngươi nói mau a!”

“Nói là tin tức cũng chưa nói tới, bất quá ít nhất có thể biết muội muội của ngươi bình yên vô sự.”

Những lời này làm cho hắn sửng sốt, “Nói như thế nào?”

Mộc Nghị Sâm cười cười, giải thích tỉ mỉ, “Trong cung có quy tắc, phàm là xử phạt cung nhân, vô luận là trách hay là phạt, đều được đăng ký ở án, hơn nữa hàng năm dịch đình đều điều tra số lượng cung nhân, lúc trước việc này vẫn là mẫu hậu nhìn chằm chằm, trẫm không xen tay vào được, hiện tại mẫu hậu thất thế, trẫm liền phái người đi thăm dò tra, ngươi đoán xem thế nào?”

“Có tên Uyển nhi? Nàng không chết? Nàng ở đâu?” Vừa nghe đến lời này, Phong Vãn Thu liên tiếp phun ra vấn đề.

“Ngươi đừng vội, nghe trẫm nói.” Mộc Nghị Sâm kéo hắn đến trên giường êm dùng nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống, “Thẳng đến năm trước cũng còn có tên Phong Uyển Nhi muội muội ngươi, nhưng năm nay trên danh sách lại không thấy nàng, ngược lại khó hiểu nhiều hơn một người kêu uyển nhi, đăng ký ở Trường Nhạc cung của Thái Hậu....”

“Uyển nhi... Uyển nhi... Ngươi là nói, có lẽ là Thái Hậu sửa lại tên cho nàng, làm bộ Uyển nhi biến mất?” Phong Vãn Thu vẻ mặt kinh ngạc. Thái Hậu làm như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

Mộc Nghị Sâm gật gật đầu, “Nhưng trẫm lại phái người điều tra cung nữ trong cung Thái Hậu, cũng không còn nhìn đến người kêu Uyển nhi, trẫm nghĩ, Thái Hậu nhất định là muốn nàng đi làm chuyện bí mật gì, bởi vậy buộc nàng đổi tên, nói không chừng, ngay cả dung mạo cũng có cải biến, ngươi mới tìm khắp không đến nàng.”

“Thì ra là thế....” Xem ra manh mối vẫn phải từ bên Thái Hậu tìm mới được! Hôm nay gặp được tiểu cung nữ trong cung Thái Hậu kia, nói không chừng nàng sẽ biết chút gì!

Cứ làm như thế! Hắn lại đi lãnh cung một chuyến!

Bất quá trước đó, hắn còn có chuyện muốn làm.

“Đúng rồi, hoàng thượng, ta muốn xuất cung.”

“Xuất cung làm gì?” Đột nhiên nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên mặt Mộc Nghị Sâm lui hết, quay người nắm cánh tay hắn truy vấn.

Cái gì hắn đều theo hắn, vì sao Vãn Thu vẫn muốn rời đi, hắn cứ như vậy muốn rời đi hắn sao?

Không được, Phong Vãn Thu là thuộc về hắn, hắn sẽ không tha hắn!

“Mấy tháng không về nhà, muốn về nhà nhìn xem, thuận tiện cùng cha mẹ nói tình huống Uyển nhi, miễn cho bọn họ lo lắng.” Tuy rằng không quá thích bị buộc hỏi, nhưng Phong Vãn Thu vẫn thành thành thật thật trả lời.

“Thì ra là thế.” Nghe hắn nói như vậy, tâm Mộc Nghị Sâm mới yên ổn xuống, “Vậy thì có gì khó, ngày mai trẫm liền phái người đưa ngươi về nhà một chuyến.”

“Làm gì phái người đưa, ta đây một mình đi là được!” Phong Vãn Thu hừ một tiếng, cảm giác mình bị coi thường.

“Bản thân chắc là không mất, nhưng thân phận của ngươi bây giờ là ngự tiền thị vệ của trẫm, thân phận khác lúc trước, xuất cung dù sao cũng phải có một người đi theo.” Mộc Nghị Sâm dỗ ngon dỗ ngọt khuyên, kì thực hắn vẫn lo lắng Phong Vãn Thu sẽ đi không trở về, có người đi theo có vẻ thỏa đáng.

“Thật sự là phiền toái, lúc trước ta hành tẩu gi­ang hồ tự do tự tại, nào có nhiều cố kỵ như thế.” Tuy rằng trên miệng hắn nói như vậy, bất quá Mộc Nghị Sâm nghe ra khẩu khí hắn có chút buông thả, xem như đồng ý, không khỏi tươi cười rạng rỡ, đi qua hôn một cái trên mặt hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio