Edit: Jushi
Ăn một bữa cơm trưa trong bầu không khí có chút quỷ dị, Ngu mẫu liền muốn ra ngoài uống trà cùng bạn thân, đem đệ đệ muội muội giao cho Ngu Đường trông.
Ngu Miêu đã hơn mười tuổi, con bé tự về phòng mình không chơi với bọn họ, để lại Ngu Lân cùng hắn hai mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đi, ca ca mang ngươi đi chơi.” Ngu Đường ôm theo Ngu Lân.
Ngu mẫu rất hài lòng khi nhìn thấy bọn hắn tình anh em nồng ấm, đem theo túi xách liền ra ngoài.
Ngu Lân bị ca ca ôm cứng đờ, nhìn về phía Tống Tiêu cầu cứu. Tống Tiêu nhàn nhàn mà theo phía sau, cho hắn một ánh mắt thương cảm nhưng lại không thể giúp gì được.
Đây đúng là quả báo mà!
Hai người vốn rất bận, hiếm khi có một ngày rảnh rỗi liền chơi game siêu kinh điển đột kích.
“Giờ mà vẫn còn chơi cái này.” Ngu Lân tiểu bằng hữu bắt đầu khinh bỉ nhìn hai vị huynh trưởng.
Ngu Đường giơ tay kéo lỗ tai hắn.
“A, hoàng huynh có thể đánh cái này siêu như vậy, không hề dễ chút nào.” Ngu Lân nhanh chóng đổi giọng, từ chỗ huynh trưởng chạy trốn sau lưng Tống Tiêu.
Tống Tiêu không nhịn được mân môi khẽ cười, tên tiểu tử này, đời trước sống còn lâu hơn hắn, rõ ràng phải trưởng thành nhất, vậy mà ở trước mặt huynh trưởng liền biến thành tiểu hài tử.
“Nghe nói ngươi gặp lại sủng phi đời trước ở lớp mẫu giáo?” Tống Tiêu rất lâu không gặp Ngu Lân, liền kéo hắn đến trước mặt nói chuyện, thân thủ muốn đem hắn ôm trong lồng ngực nhưng lại không thành công.
Ngu Lân cuộn lại cái chân ngắn be bé, ngồi nghiêm chỉnh như đang nghe báo cáo và phê duyệt giấy tờ, nghe Tống Tiêu nhắc đến cái này liền lập tức ủ rũ: “Chị dâu không được chế nhạo ta.”
Mỹ nhân phong hoa xinh đẹp năm đó biến thành một cô nhóc chảy nước mũi, điều này làm cho Ngu Lân tạm thời có chút khó chấp nhận, nhưng vẫn làm đủ trách nhiệm là bảo vệ nàng ở lớp. Còn cái khác… Hay là thôi đi.
Tống Tiêu không nhịn được cười rộ lên, nghĩ lại nếu hắn cùng hoàng thượng đều có ký ức từ nhỏ, có lẽ cũng sẽ gặp lại nhau ở lớp mẫu giáo cũng nên. Cơ mà tại sao đệ đệ có thể bắt đầu lại từ đầu, mà bọn hắn lại không thể?
“Lúc hai ta chết rồi, có chuyện gì bất thường xảy ra không?” Tống Tiêu lại hỏi đệ đệ, từ khi ở Mỹ nhìn thấy Tào công công, hắn vẫn đang suy tư, rốt cuộc là điều gì khiến bao nhiêu người trong cung đều chuyển thế như này.
Ngu Lân cúi đầu, trầm mặc không nói.
“Hỏi ngươi trả lời đi!” Ngu Đường ngồi một bên chơi đột kích, không nghe thấy Ngu Lân trả lời liền dùng ngón chân đâm đâm đệ đệ. Ba người đều ngồi trên thảm trải sàn, chân dài duỗi một cái, mũi chân vừa vặn có thể đá phải cái mông của đệ đệ.
Ngu Lân bị bị đá ngã về phía trước, sâu sắc thở dài, biến thành tiểu hài tử không có quyền gì, muốn tỏ ra thâm trầm cũng không được, chỉ có thể thành thật đáp: “Cũng không có gì khác thường, ta đem hai người hợp táng, những thứ mà huynh trưởng thích đều chôn theo, kể cả thanh bảo kiếm…”
Nói đến thanh bảo kiếm, Ngu Lân sững sờ, ngẩng đầu cùng Tống Tiêu liếc mắt nhìn nhau: “Chị dâu lúc trước dùng thanh bảo kiếm tự vẫn, có thể còn nhớ chút cảm giác gì chứ.”
Nghe đến từ “tự vẫn”, Ngu Đường tay run một cái, không bắn trúng kẻ địch, ngược lại đã trúng một đạn.
Tống Tiêu lắc lắc đầu: “Ý ngươi bảo là do thanh bảo kiếm?”
Thanh bảo kiếm này, là thượng cổ thần binh mà Ngu Đường ngẫu nhiên lấy được, truyền thuyết về thanh kiếm này vốn rất ly kỳ…
Đang nói chuyện, điện thoại của Tống Tiêu đột nhiên vang lên, là từ giải trí Tinh Hải gọi tới, nói là trong công ty đang xảy ra sự cố nghiêm trọng, muốn hắn nhanh đến xử lý.
Bỏ dở cuộc nói chuyện, Tống Tiêu đứng dậy cáo từ.
Ngu Đường có chút không yên lòng, muốn đi cùng liền bị Tống Tiêu cản: “Không phải chuyện gì to tát, ta tự xử lý được.” Chỉ là trước khi đi, hắn mượn Ngu gia mấy bảo tiêu.
(Jushi: Bảo tiêu là vệ sĩ nha)
Lúc đến được giải trí Tinh Hải, trước cửa chính đã bu đầy người, có xe quân cảnh ở phía dưới không ngừng nháy đèn, còn có đội viên phóng viên tác nghiệp đang thổi phồng. Sự chú ý của mọi người đều dồn tại bệ cửa sổ trên tầng , một cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở trên, định nhảy xuống dưới.
Tầng đó là một cái kho, cửa sổ theo chiều trồi ra một ít, tuy nhiên đằng trước lại không có gì để đỡ lại, người trong phòng không dám đến kéo nàng lại.
Tống Tiêu nheo mắt lại, cảm thấy cô gái kia có chút quen mắt, lúc này mới nhớ ra đó chính là cô gái lần trước đụng phải hẳn tại cửa phòng luyện tập.
“Tiểu Hi, ngươi có chuyện gì hãy bình tĩnh nói, đừng nghĩ quẩn!” Có người trong công ty đang ở bên dưới gào khóc, thoạt nhìn có vẻ quan hệ với tiểu Hi rất tốt. Hiện trường từ lâu tụ tập không ít cánh truyền thông, công ty giải trí có chuyện, tự nhiên không thể không có phóng viên tác nghiệp. Mấy paparazi đó mỗi ngày đều loanh quanh trước cửa công ty, nhìn thấy sự việc này liền lập tức hưng phấn.
“Tổng tài đến!” Có người gào to một tiếng, các ký giả tại hiện trường dồn dập quay đầu lại xem, liếc mắt liền phát hiện Tống Tiêu vừa xuống xe.
“Đây là tổng tài của các ngươi?” Bọn họ có chút giật mình, tổng tài của giải trí Tinh Hải chẳng phải là Tống Tử Thành sao? Tại sao tổng tài hiện tại lại là người trẻ tuổi này?
“Đây là tổng tài mới đến thực tập, là con trai của Tống tổng.” Có một nghệ sĩ nhanh chóng hướng truyền thông lấy lòng, vô tình hay cố ý ló mặt trước máy ảnh.
“Là Tống công tử a!” Truyền thông ngay lập tức rõ ràng, trong giới giải trí rất quan tâm đến Tống tổng, mà Tống Tiêu cũng được quan tâm một phần, hơn nữa không phải vì bê bối, toàn bộ đều là tin tức rất tốt về hắn.
“Quý công tử ôn nhu nhã nhặn”, “Trạng nguyên đại học”, “Sinh viên đại học Havard” như có vầng sáng bao quanh lấy hắn, nhìn thấy Tống Tiêu đến, truyền thông lập tức ùa lên, đem micro nhắm vào Tống Tiêu.
“Tống tổng, xin hỏi ngài đã hoàn toàn tiếp nhận Tinh Hải sao?”
“Tống tổng, ngài cảm thấy hiện tượng nghệ sĩ trong công ty không rõ ràng thế nào?”
“Tống tổng…”
“Các vị, xin chờ một chút.” Tống Tiêu hơi nhíu mày, mấy bảo tiêu hung hãn trong nháy mắt đem truyền thông ngăn lại, làm cho bọn họ không thể đến gần người, “Hiện tại cứu người quan trọng hơn, những chuyện khác để sau rồi nói.”
Nói xong, Tống Tiêu liền nhanh chân đi đến chỗ cảnh sát địa phương đang đứng, tìm hiểu tình hình.
Cô gái này gọi là tiểu Hi, là người mới đến Tinh Hải ký hợp đồng, bởi vì tướng mạo xuất chúng liền được một đoàn kịch tuyển chọn, đóng một vai phụ quan trọng.
Cơ hội như vậy đối với một người mới rất hiếm có, tiểu Hi vui vẻ được vài ngày, công ty tăng đãi ngộ cho nàng không hề ít. Ai biết lúc nàng chuẩn bị đến đoàn kịch báo danh, lại được thông báo không cần đi nữa, sau đó mới biết được, vai này đã bị Tống Tranh chiếm mất.
Lại là Tống Tranh…
Tống Tiêu nghe đến cái tên này liền thấy chán ngán, là người vào công ty nhờ quan hệ lại còn không biết tự thấy ngại, kể cả hắn tới mấy ngày nay cũng nghe được không ít chuyện nàng đi bắt nạt người khác.
“Ta vì vai này, ba đêm không ngủ học lời thoại, phải gầy đi nên cái gì cũng không dám ăn, cha ở nhà sinh bệnh còn không thể về, cứ như vậy không rõ ràng mà mất vai… A a a…” Tiểu Hi tại bệ cửa sổ hỏng mà khóc lớn khàn cả giọng.
“Đưa ta cái micro.” Tống Tiêu giơ tay, nhờ cảnh sát lấy cho cái loa lớn, đối với cô gái lệ rơi đầy mặt, âm thanh trầm tĩnh ổn định, “Tiểu Hi, ta là Tống Tiêu, ngươi trước tiên đừng khóc nữa, nghe ta nói.”
Thanh âm trong sáng dễ nghe qua chiếc loa lớn trục trặc lại thành trầm ổn, phía trên cô gái thu lại tiếng khóc, cúi đầu nhìn hắn.
“Ta vừa tiếp nhận giải trí Tinh Hải, có một số việc chưa kịp quản đến, là ta thất trách, ngươi có ủy khuất gì đều có thể nói với ta, bất kể là ai bắt nạt ngươi, ta nhất định sẽ xem xét xử phạt hắn.” Tống Tiêu chỉ có thể nói đại khái, cũng không thể nói thẳng là xử lý như thế nào.
“Vậy nếu ta nói là muội muội của ngươi bắt nạt ta thì sao?” Tiểu Hi trừng hai mắt sưng đỏ lớn tiếng chất vấn hắn.
Tiểu Hi lần này không thèm đến xỉa, mình đã hai mươi ba tuổi, cơ hội này rất quan trọng, mất đi cơ hội này, muốn nổi lên sẽ rất khó. Nàng chính xác là muốn làm tất cả mọi người đều biết chuyện này, nếu như công ty muốn đóng băng nàng, nàng vẫn có thể dựa vào chuyện này để làm bản thân nổi tiếng hơn.
Người xem náo nhiệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là con gái chưa được công nhận của lão tổng bắt nạt người mới trong công ty, sự tình càng thêm náo loạn. Ở tình huống này, Tống Tiêu bị ép lên Lương Sơn, bảo đảm nhất định sẽ xử lý Tống Tranh sau, thế nhưng câu nói đó ai sẽ tin?
Nhưng không ngờ, Tống Tiêu mắt cũng không chớp mà nói: “Nếu ngươi nói là Tống Tranh, không phải lo lắng, nàng không phải muội muội ta.”
Lúc trước Tống Tranh lấy nước sôi tạt hắn, hắn đã nói, trừ phi Tống Tranh quỳ xuống biết tỏ ra áy náy, bằng không sẽ không để nàng bước vào cửa cái nhà này.
Hiện trường trong nháy mắt lặng im, sau đó lại sôi sùng sục.
Lời này của Tống Tiêu là có ý gì? Chính là phủ nhận Tống Tranh là đứa con gái của Tống gia. Một đứa con gái sinh ra trong ngoại tình vốn chẳng vẻ vang gì, mà Tống Tử Thành lại cho nàng vào công ty, trả lại cho nàng quyền hạn nhất định, chính là người có ý đồ.
Giới truyền thông trong nháy mắt như hít thuốc lắc, ngày mai tiêu đề sẽ là, “Tống công tử phủ nhận đứa em gái cùng cha khác mẹ, bảo không phải là muội muội”.
Phía trên tiểu Hi cũng ngây dại, đây là chuyện gì hả? Lúc nàng còn đang sững sờ, trong nháy mắt bảo tiêu của Ngu gia đã nằm rạp dưới cửa sổ, đem nàng ôm lấy đem về phòng.
Tống Tiêu đem loa trả lại cảnh sát, hướng bọn họ tỏ ý cảm ơn, nhấc chân đi về phía công ty.
Một hồi giải quyết xong, sự việc sau này còn dễ giải quyết hơn. Tống Tiêu thông báo mở một cuộc họp khẩn cấp với các quản lý các tầng, cũng gọi cả Tống Tranh tới.
“Chuyện ngày hôm nay, các vị chắc chắn đều đã nhìn thấy, ta muốn hỏi xem các vị có ý kiến gì?” Tống Tiêu mặt lạnh, tại mặt ai cũng nhìn qua một lần.
Tống Tranh ở trong công ty làm mưa làm gió, nếu như không có những quản lý này ngầm đồng ý, nàng sao có khả năng sẽ làm được.
“Chuyện như vậy, đâu cũng có, không phải là chuyện gì to…” Có người mở miệng nói, bị Tống Tiêu mắt lạnh nhìn sang, liền lập tức ngậm miệng.
“Tống Tranh có cổ phần của công ty, chúng tôi…” Trầm mặc nửa ngày, có người khục khặc nói một câu như vậy.
Cổ phần? Tống Tiêu đồng tử co rút, hắn không biết là phụ thân dĩ nhiên còn cho Tống Tranh cổ phần của công ty.
Chuyện này chỉ là một tảng băng chìm của giải trí Tinh Hải, chẳng trách vài năm nay giải trí Tinh Hải đều không thể đặc biệt vươn lên, nguyên nhân liền ở ngay đây. Áp chế bắt nạt người mới, những người có tài năng càng thêm mai một, chỉ nhờ đến quan hệ.
Đem quản lý trừng trị một phen, Tống Tiêu cho bọn họ một tuần để triển khai kế hoạch bồi dưỡng người mới, sau đó tự mình gọi cho đoàn kịch kia, đem vai kịch trả lại cho tiểu Hi.
Đoàn kịch ban đầu có chút không tình nguyện, thế nhưng nghe nói có thể dựa vào sự kiện nhảy lầu hôm nay, ngay lập tức liên tục đồng ý.
Tống Tiêu đến phòng nghỉ ngơi thấy tiểu Hi, cô gái kia lại đang thấp thỏm chuẩn bị tiếp nhận hình phạt.
“Đoàn kịch đã đồng ý đổi lại.” Tống Tiêu đứng trước mặt nàng, âm thanh đều đều nhã nhặn, “Chỉ là chuyện ngày hôm nay, ta hy vọng không xảy ra lần thứ hai.”
Xung quanh tiểu Hi cũng có rất nhiều người mới được bồi dưỡng, nàng nghĩ sau này chiêu này vẫn có thể sử dụng được. Nhưng vừa nghe vậy, sắc mặt tiểu Hi không khỏi hơi đổi một chút.
Tống Tiêu không nói gì nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Một nhóm các cô gái khác nhỏ giọng oán giận Tống Tiêu không có tình người, tiểu Hi lại ngước mắt nhìn bóng lưng Tống Tiêu đang rời đi, chậm rãi đỏ mặt. (đã sửa)
——————————————
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
( đệ đệ đang thắp nến con một cách điêu luyện)
Tiểu Hi: Ta cảm thấy ta đã rơi vào bể tình.
Tiêu Tiêu: Ta cảm thấy ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi.
Đệ đệ: Ta cảm thấy ta nên đi mua thêm một hộp nến nữa.