Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Jushi
Cuối cùng một phần trăm cổ phần kia bị Ngu Đường mua lại. Biết được Ngu Đường muốn mua, cứ nghĩ là sẽ có vốn thế nhưng lại bị người cướp không, bên Mỹ liền ép rất gắt, không còn cách nào khác chỉ có thể bán vội vàng.
(chỗ này là Tống Tranh bị ép bán cổ phần)
Tống Tử Thành biết Tống Tranh bán cổ phần càng thêm tức giận, tuyên bố đây là phí nuôi nấng của hắn, coi như sau này một phân tiền cũng sẽ không cho nữa.
Bên kia Johnan đem chứng cứ trả lại cho Khâu Minh Diễm, giữa bọn họ liền không có quan hệ gì nữa, điều này khiến Khâu Minh Diễm như trút được tảng đá trong lòng.
Tống Tranh không còn cổ phần, ở trong công ty địa vị xuống dốc không phanh. Lúc trước mọi người nguyện ý cho chút mặt mũi, cũng không phải là bởi nàng là Tống gia thiên kim tiểu thư, mà là vì số cổ phần kia. Có một phần trăm cổ phần liền có thể làm cổ đông, tham gia đại hội cổ đông, có thể đề xuất hay tranh luận với ban giám đốc cấp cao. Nhưng hiện tại, nàng chỉ là con riêng của Tống gia mà thôi.
Người quản lý kia bị đổi, tất cả vốn đầu tư cũng sẽ không tiếp tục hướng về nàng nữa, công ty liền áp dụng kế hoạch bồi dưỡng người mới hoàn toàn mới, nàng liền bị ném đến lớp của một đống người mới, với bọn họ luyện tập chung, đồng thời còn sát hạch, phi thường khổ cực.
Nàng vẫn luôn nuốt giận vào bụng, nghĩ chờ Tống Tử Thành trở lại công ty nhìn thấy nàng khổ cực, ai ngờ thẳng đến cả năm, Tống Tử Thành cũng không ló mặt ở công ty, ngược lại thì Tống Tiêu đã bắt đầu chuẩn bị tại thủ đô tách chi nhánh công ty.
“Tống Tiêu, có phải là ngươi làm ba ba bị bệnh rồi đúng không!” Tống Tranh không tìm được Tống Tử Thành, điện thoại gọi cũng không được, liền vọt tới phòng làm việc của Tống Tiêu chất vấn hắn.
“Ngươi sao lại có thể nói với tổng tài như vậy? Tống tổng coi như sinh bệnh, cũng là bị ngươi làm phát bệnh.” Tiểu Hi mới đóng kịch trở về, vốn là bị Tống Tiêu gọi đến nói chuyện, vừa vặn gặp phải Tống Tranh, không khỏi cắn răng.
Nghe đến tổng tài muốn gặp một mình nàng, nàng cao hứng suýt chút nữa nhảy lên, vậy mà lần này lại bị Tống Tranh đến quấy nhiễu.
“Đây là chuyện gia đình của ta, không khiến ngươi phải nói chen vào!” Tống Tranh giơ tay phải đi đánh nàng.
Vụ việc nhảy lầu lần trước kia, để Tống Tranh làm càn, tuy rằng tiểu Hi trước mặt truyền thông chưa từng nói qua là ai đoạt vai diễn của nàng, nhưng trong công ty người người đều biết, tự nhiên truyền thông rất dễ dàng mua được tin tức. Tống gia hào môn ân oán, dính dáng đến minh tinh nghệ sĩ làm cho mấy trang giải trí rất náo nhiệt một khoảng thời gian.
Tống Tiêu cảm thấy ồn ào, trực tiếp để vệ sĩ đem hai người ném ra ngoài.
Từ ngày này trở đi, tiểu Hi phát hiện đãi ngộ của mình liền giảm xuống, biến thành như người mới vào công ty, lúc trước người quản lý không chỉ dẫn theo nàng mà còn mang theo rất nhiều người mới. Cũng bởi bản thân không có tài năng mấy, người quản lý mỗi ngày muốn chạy đông chạy tây cầu người tìm nhân tài, căn bản không có thời gian quản bọn họ, ngẫu nhiên có cơ hội một cái là trở thành đám người tranh nhau đoạt.
Ngẫm lại hẳn là ngày đó chọc giận tổng tài, nói về việc gia đình khiến hắn không thích, vì vậy càng phát hận Tống Tranh.
Tống Tranh bị một đám người xa lánh, tức không nhịn nổi, liền bắt đầu phát đi tin đồn, nói Tống Tử Thành bị Tống Tiêu khí làm phát bệnh, giam lỏng, vì chính là tranh đoạt gia sản, không chịu đưa cho mẹ con nàng một phân tiền.
Nhưng mà dám đưa tin cái lời đồn này lên chỉ mấy tờ báo tuần san giải trí bé, mấy trang giải trí lớn không dám hé răng, rõ ràng vốn là con trai hợp pháp, gia sản là của Tống Tiêu, cho bọn họ làm làm phước còn không cho cũng là chuyện đương nhiên.
Vào đúng lúc này, internet đột nhiên xuất hiện một cái video thần bí, chính là “Dương Tiêu Hào” phát ra. Tài khoản weibo này thường hay đăng những video thú vị bên nước ngoài, lần này đăng lên một video vô cùng kỳ dị, khi mọi người mở ra mới phát hiện, đây là khẩu cung của một tên tội phạm giết người hụt, phía dưới còn kèm theo phiên dịch.
Cái video này trong một giờ bị điên cuồng mà chia sẻ, rất nhanh liền vượt qua ngàn lượt chia sẻ. Bởi vì sự việc bên trong thật là quá ly kỳ.
Một tên tội phạm có tiền án, được người trả tiền, lái xe chuẩn bị đâm chết một sinh viên tài giỏi của đại học Havard, chỉ vì đứa bé trai này là con hợp pháp mà người thuê hắn lại là tình nhân riêng của bố nạn nhân, mục đích là muốn đứa con riêng được thừa kế tài sản. Mà những người này tên cũng rất quen tai, nữ nhân thuê người giết người kia, chính là Khâu Minh Diễm.
Người trên mạng nhất thời sôi sùng sục, chuyện này quả thật là làm người nghe kinh hãi.
【 Quả thực là phát điên! Phát điên! 】
【 Thế giới này thật đáng sợ, tê tê ta phải về nhà! 】
Sau đó, mọi người phát hiện, có rất nhiều nhân vật lớn
chia sẻ, trong đó, thậm chí có tổng tài của Ngu gia Hoa quốc.
(cái dấu
này chứng thực là những người nổi tiếng mới có)
Ngu Đường
: Thiện ác đến cùng cuối cùng cũng có báo. @Quân tử đương như Trúc
Lần này, mọi người mới biết, Tống Tiêu cũng có weibo, cái “Quân tử đương như Trúc” kia chính là tài khoản của Tống Tiêu, còn mang theo màu vàng dấu
đánh dấu, chứng thực là “tổng tài giải trí Tinh Hải”.
Bạn đọc trên weibo tự giác hợp thành một nhóm người, trước đến bên công an weibo nhắc nhở bọn họ nhanh chóng bắt lấy kẻ xấu, sau đó đến weibo của Khâu Minh Diễm dùng sức mắng, lại tới weibo của Tống Tiêu biểu thị an ủi, cuối cùng tại weibo của Ngu Đường nối tình huynh đệ.
Tống Tiêu sáng ngày thứ hai mới biết tin, lập tức gọi điện cho Ngu Đường. Chuyện này vừa nhìn qua liền biết chính là tác phẩm của người này, lời khai của Johnan, không thể nào là do lực lượng cảnh sát bên Mỹ được. Mà nhị ca Ngu gia ở bên đó mở sòng bạc, chắc bắt Johnan dùng cái này để trả nợ.
“Ba ba ngươi hình như muốn ngươi buông tha muội muội đi đấy.” Ngu Đường tại đầu bên kia điện thoại cười lạnh, “Đến Ngu gia một chuyến, có cái hay cho ngươi.”
Tống Tiêu đến Ngu gia, Ngu mẫu không có ở đây, Ngu Miêu đi học, chỉ có Ngu Lân tiểu bằng hữu không chịu đi nhà trẻ, ở phòng khách xem ti vi.
“Hoàng huynh nói, muốn chị dâu đi lên tầng đấy.” Ngu Lân đàng hoàng nói.
Tống Tiêu đi vào phòng của Ngu Đường, nhìn thấy người kia ngồi trên ghế giữa gian phòng, trong tay cầm một túi hồ sơ, nhàn nhạt nhìn hắn.
“Ngươi muốn đưa ta cái gì?” Tống Tiêu tò mò đến gần.
Ngu Đường ngữ điệu thâm trầm nói: “Một cái có thể để cho ba ba ngươi không tiếp tục để ý đến Tống Tranh nữa.”
“Ồ?” Tống Tiêu sáng mắt lên, hắn sở dĩ chậm chạp không muốn đối phó với Tống Tranh cũng là vì có máu mủ của phụ thân. Chuyện lần này, nhiều lắm có thể đem Khâu Minh Diễm tống vào tù, còn Tống Tranh lại xác thực không có biện pháp gì.
“Muốn không?” Ngu Đường hất cằm lên, lãnh khốc mà nói.
“Ây…” Tống Tiêu nuốt nước miếng một cái.
Ngu Đường duỗi cánh tay dài một cái, đem người chụp vào trong ngực: “Nếu mà muốn, liền đem trẫm hầu hạ tốt, ngươi cũng nên biết phải làm sao, ha?”
Đây là đang phá lời kịch trong sách! Tống Tiêu cảm thấy có chút đau răng, thế nhưng, những câu chữ từ tính kia đem theo nhiệt rót vào tai, hắn lại không nhịn được đỏ lỗ tai.
Vì vậy, tà ác tổng tài đem cái tài liệu kia dụ dỗ “đáng thương tiểu Kiều thê”, ăn đến sạch sẽ.”Tiểu Kiều thê” chịu nhục mà dùng thân thể đổi lấy chứng cứ quan trọng kia.
Tống Tiêu xỏ vào đôi dép lông, xoa xoa vòng eo bị Ngu Đường làm cho mỏi nhừ.
Ngu Lân đệ đệ đem theo vẻ mặt “ta cái gì cũng không biết” lên đón tiếp hai người bọn họ: “Muốn đi ra ngoài?”
“Ừ.” Ngu Đường hừ một tiếng, đem đệ đệ nhấc lên, “Đưa ngươi đi nhà trẻ.”
“Không được!” Lần này, đến phiên Ngu Lân vô cùng đáng thương.
Hai người đồng thời đem đệ đệ đưa đi nhà trẻ, mới vừa tới cửa thì có bé gái cách hàng rào gọi hắn: “Ngu Lân, Ngu Lân!”
Tiểu cô nương kia lớn lên trong veo như nước, đặc biệt đẹp đẽ, nhìn thấy Ngu Lân liền thoát khỏi nhóm bạn, chạy về phía hàng rào bên này, ai biết mới vừa chạy hai bước liền ngã, nhất thời khóc đến nước mắt nước mũi nhoe nhoét cả mặt.
Ngu Lân che mặt, thật sự là không thấy cái gì hết.
“Đó chính là sủng phi của ngươi?” Tống Tiêu ngồi chồm hỗm xuống, cùng Ngu Lân đồng thời nhìn tiểu cô nương kia.
“Xin đừng nói nữa.” Ngu Lân vẻ mặt đau khổ đi vào nhà trẻ, đem tiểu cô nương đang khóc kia kéo lên, trừ khi huynh trưởng không chép bài tập của chị dâu nữa, thì vợ mình cũng vẫn cứ đem nước mũi mà chùi lên đồ của hắn!
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được lau nước mũi vào quần áo ta!”
“Ha ha ha!” Bé gái chỉ là nhìn hắn đần độn mà cười.
Ngu Lân ngửa đầu nhìn trời, khắp nơi thật tiêu điều.
Lực lượng cảnh sát đã tham gia điều tra, tạm thời bắt giữ Khâu Minh Diễm, điều tra nàng hai năm qua cùng một một khoản tiền bên nước ngoài vãng lai.
“Người đàn bà này, thực sự quá độc ác!” Tống Tử Thành tức giận đến hít thở không thông, đối Tống Tranh đang khóc thầm cắn răng nói, “Ngươi còn muốn ta giúp nàng, nàng muốn giết con trai ta, ta không bóp chết nàng là tốt lắm rồi!”
Tống Tranh quỳ trên mặt đất cầu xin hắn: “Ba ba, mẹ cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nàng là vì ta, Tống Tiêu hiện tại bắt nạt ta đến mức không có cơm ăn, mẹ là bất đắc dĩ mới đi tới bước này…”
Về đến nhà Tống Tiêu vừa vặn nghe được câu này, nhất thời cấp khí nở nụ cười.
Tống Tử Thành nhìn thấy Tống Tiêu, lòng tràn đầy hổ thẹn: “Nói hưu nói vượn, khi đó Tiêu Tiêu còn ở nước ngoài, ai bắt nạt ngươi?”
Tống Tiêu đã lười cùng nàng tranh luận, trực tiếp đem văn kiện trong tay vung ra trước mặt Tống Tranh: “Ngươi và ba ba đâu có máu mủ gì, nói câu đó có ích lợi gì.”
“Tiêu Tiêu, ngươi đang nói cái gì.” Tống Tử Thành sững sờ, cúi đầu nhặt lên văn kiện, mới vừa xem một chút liền bắt đầu run lên.
Đây là báo cáo kiểm nghiệm DNA mà bệnh viện Đại Ngư đưa ra, người có tiền thường đến bệnh viện tư nhân, bệnh viện phụ sản Đại Ngư có đầy đủ thiết bị giám định, chuyên môn cung cấp xét nghiệm máu. Phía trên này nghiệm chứng, là so sánh gien của Tống Tử Thành và Tống Tranh, liên tiếp dữ liệu sau, chỉ có một câu nói, “Liên hệ máu mủ giữa hai người: tỷ lệ ,%.”
Mấy ngày trước kiểm tra sức khoẻ, toàn bộ người trong giải trí Tinh Hải đều đi, kể cả Tống Tử Thành và Tống Tranh. Ngu Đường liền trực tiếp dùng máu của hai người đi giám định DNA.
“Ngươi làm sao nghĩ tới cái này?” Sáng sớm hôm nay, lúc hoàng thượng còn đang ở bên cạnh Tống Tiêu liền hỏi qua hắn.
“Muốn biết?” Ngu Đường cười cười, đột nhiên dùng sức động thân, trêu đến dưới thân Tống Tiêu kinh hô thành tiếng, “Ngày mai gặp lại, sẽ nói cho ngươi biết.”
“A…”
Tống Tiêu ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ tới mang tai phục hồi lại tinh thần, đi tới giúp phụ thân bình tĩnh lại.
“Này, có thể tin được không?” Tống Tử Thành đỏ hai mắt.
Hắn tự nhận bản thân là người vô tâm, lúc trước say rượu phạm sai lầm, Khâu Minh Diễm tìm tới cửa, đối với con trai thì thờ ơ lười quan tâm, vì thế còn bận công việc, cùng mẹ của Tống Tiêu bất đồng nhiều năm. Thậm chí đến bây giờ, bố vợ vẫn không cách nào tha thứ cho hắn. Ai biết được rằng, tất cả những thứ này chỉ là âm mưu! Giờ thông suốt mới biết hắn đúng là tên đại ngốc!
————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Sủng phi: Tiểu Lân, tại sao vừa thấy ngươi cứ như vậy ta liền thích?
Đệ đệ: Bởi vì ngươi mù.
Sủng phi: Sau khi lớn lên ta gả cho ngươi có được hay không?
Đệ đệ: Vậy ngươi phải bảo đảm không được lau nước mũi vào quần áo ta nữa.
Sủng phi: Nha, vậy quên đi.
Đệ đệ: …