Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

chương 106: kịch bản

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Jushi

“Cảnh Hoằng Thịnh Thế” được Khúc lão viết thành ba quyển nhưng chỉ có một quyển là đặc biệt kể về triều đại tươi sáng của Đại Ngu. Chỉ vì Cảnh Nguyên Đế cưới Hộ bộ Thị Lang cho nên vẫn luôn không có ai chịu chuyển thể phim, dùng đầu ngón chân cũng biết là kiểu gì cũng không qua được vòng xem xét của cục điện ảnh.

Tống Tiêu ngồi trên máy bay cầm công văn hợp đồng mà ký, thật lâu không nói gì.

“Không cần lo lắng, trẫm sẽ giúp ngươi.” Ngu Đường nắm chặt tay hắn, Đại Ngư tại Hoa quốc có sức ảnh hưởng không hề tầm thường, muốn cái kịch bản này qua vòng thẩm tra cũng không phải chuyện khó.

“Không sao, ta có biện pháp.”

Tống Tiêu quay đầu nhìn về phía Ngu Đường, thở dài, “Thần đang nghĩ, nếu như Khúc lão thay đổi đoạn của Đoan Tuệ hoàng hậu một chút, bộ kịch này đã sớm được chuyển thể, ta…”

“Nói bậy.” Ngu Đường nhíu mày, lập tức ngắt lời hắn.

“Tất cả chỉ là cái cớ, chính sử đã ghi chép lại, tất cả mọi thứ phải được đưa ra ánh sáng, bọn họ chẳng qua e ngại thành tựu của trẫm thôi.”

Tống Tiêu ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Cái đó thì có gì phải e ngại?”

“Thoạt nhìn qua thì quá khó tin, nếu chuyển thể không hay sẽ bị nói là ngụy biện.” Ngu Đường đắc ý giơ giơ cằm lên.

“Phốc ——”

Tống Tiêu không nhịn được cười rộ lên, suy nghĩ trong lòng cũng đều tiêu tán. Nói như vậy cũng không trách hắn, cũng không phải hắn đòi gả cho hoàng thượng, liên lụy đến danh tiếng của Ngu Cẩm Đường, dù sao cũng là do hai người hắn tự lựa chọn.

“Quân Trúc…” Cười đùa qua đi, Ngu Đường bỗng nhiên nhìn Tống Tiêu, chậm rãi kêu một tiếng tên hắn.

“Hả?” Tống Tiêu cong cong ánh mắt con ngươi nhìn sang.

Ngu Đường cùng hắn nhìn nhau, lại không nói gì nữa. Hoàng hậu của hắn thật là ngốc, kỳ thực muốn nói rằng chính hắn mới là người làm liên lụy Tống Tiêu mới phải. Hắn vốn là một quan thiếu niên có tài, nếu không có hắn, dù có dưới trướng bất kỳ vị hoàng đế nào cũng đều có thể trở thành một hiền thần. Bất quá, khi chiếm được hắn mà không tổn hại bất kỳ danh tiếng nào lại chỉ có thể dùng biện pháp phán đoán.

Tống Tiêu nhìn hoàng đế bệ hạ ánh mắt thâm thúy, hơi cười.

Không quản ai làm phiền hà ai, đây là tự bọn hắn lựa chọn. Kỳ thực nếu thay góc độ suy nghĩ, nếu là thần tử, Tống Tiêu tất nhiên sẽ không thành Đoan Tuệ hoàng hậu thiên cổ lưu danh, mà Ngu Cẩm Đường cũng sẽ không tự nhiên mà trụ trên ngai hoàng đế lâu như vậy.

Bản thân Khâu Minh Diễm không ngừng chống án, đến nửa năm rốt cục cũng có định luận. Vì bằng chứng xác thực, lại bị cộng đồng mạng lên án kịch liệt, Khâu Minh Diễm đem theo các loại tội danh “thuê người giết người không thành”, “dụ dỗ người chơi ma túy”, “ác ý tiêu hao thẻ tín dụng” vào trại giam.

Khâu tranh đến nhà giam nhìn nàng: “Mẹ, cha ruột của ta rốt cuộc là ai?”

Khâu Minh Diễm bụm mặt: “Hắn đã chết.”

“Không thể nào.” Khâu Tranh lập tức phản bác.

“Ngươi năm đó tốt xấu cũng là minh tinh điện ảnh đang nổi, sẽ không tùy tiện ngủ cùng người khác chứ? Nói cho ta biết, ta đi tìm hắn, bắt hắn nuôi chúng ta.”

Đang quen được Tống Tử Thành cho cơm ngon áo đẹp, hiện tại đột nhiên bị đuổi ra khỏi cửa, cổ phần cũng đã bán, sự nghiệp cũng rối tinh rối mù, Khâu Tranh liền nghĩ tới việc tìm cha ruột.

“Nếu hắn có bản lĩnh, ta còn phải ỷ lại vào Tống Tử Thành sao?”

Khâu Minh Diễm lệ rơi đầy mặt. Hiện tại nàng rất hối hận, biết thế đã đối với Tống Tiêu tốt một chút, chỉ cần nước giếng không phạm nước sông, nàng vẫn an tâm làm Tống phu nhân, còn có thể tiếp tục sự nghiệp diễn viên, thu được vạn người vây đỡ.

Tất cả đều thay đổi từ cái mùa hè mà Tống Tiêu tỉnh lại, mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát. Cuối cùng, nàng lâm vào một cái vực sâu vạn kiếp bất phục.

“Chính là do ngươi quá tham, cứ như vậy mà làm minh tinh không tốt sao?”

Khâu Tranh thấy vô vọng trong việc tìm cha đẻ, liền bắt đầu oán giận lên Khâu Minh Diễm. Nàng cũng là nữ nhi chưa kết hôn, Khâu Minh Diễm địa vị cũng không thấp, từ trước đến giờ không ai dám nói cái gì, dựa vào người của mẫu thân, nàng hiện tại đã sớm là đang “hot” tiểu hoa đán, cần gì phải nhìn đến mặt Tống Tiêu cơ chứ?

“Còn không phải là ngươi vẫn luôn muốn ầm ĩ sao!” Khâu Minh Diễm bị nói ra hỏa khí, cũng bắt đầu chỉ trích đứa con gái.

Hai người trách lẫn nhau, tranh chấp nửa ngày, cuối cùng là không vui mà bỏ đi.

Tống Tiêu đã hoàn toàn đem hai mẹ con này quên đi, hiện tại vẫn bận bịu tuyên truyền cho “Tiên mãn cung đường”, rồi làm công tác chuẩn bị cho “Cảnh Hoằng Thịnh Thế”.

Là tiểu thuyết Hoa quốc chuyển thể thành phim điện ảnh Hollywood, nếu có không hay thì cơ bản số lượng vé trong phòng bán vé vẫn có thể đảm bảo, bởi vì người Trung Quốc từ trước đến giờ đều rất yêu nước, chỉ cần là của nước mình sẽ đều cật lực đi chống đỡ.

Trên internet vừa được tung ra một đoạn trailer của “Tiên mãn cung đường”.

Một cánh hoa bắt đầu rơi..

Hoàng cung rộng lớn tráng lệ, một vị hoàng đế anh tuấn đang tọa trên ngai, đủ các loại quan tướng đang nghiêm mình phía dưới. Sau đó hình ảnh xoay một cái, hạ xuống hình ảnh lúc hoàng đế đang tự mình trở lại cung điện, trong nháy mắt biến thành con mèo vàng nhỏ mao nhung uyển chuyển. Khán giả thốt lên liên tục khi nhìn thấy sự tương phản.

“Đây là món bánh cá thần làm và nước tương.”

Đầu bếp chính trắng nõn khả ái, bưng một bàn món tráng miệng ngồi chồm hỗm xuống.

Sau đó, hình ảnh lần thứ hai chuyển đổi, đổi thành tòa tháp cao trang nghiêm, một người mặc trên người tuyết sắc trường bào đứng ở trên cao, mắt sáng lấp lánh như sao, hoa mỹ nguyệt quang biến thành đồ án phiền phức ở trong tay hắn, chính là mỹ mạo tuyệt luân quốc sư. Đôi môi khẽ mở, đọc lên một đạo thanh linh cầu khẩn dễ nghe: “Ngày phù hộ bình phục.”

Bởi vì phải chiếu trong nước nên tiến cử phía công ty giải trí Tinh Hải, cũng không có mời chuyên nghiệp minh tinh đến phối âm mà tìm giới lồng tiếng nổi danh phim hoạt hình đến. Quốc sư kia hoa lệ thanh âm dễ nghe vừa ra, trước màn ảnh khán giả đều phải hít thở không thông, bao nhiêu năm rồi trong tổ dịch và chế tác mới có một thanh âm dễ nghe đến như vậy!

Cánh hoa rơi xuống xong, liền hết, nội dung vở kịch cũng không được bày ra, lại làm cho người xem cảm nhận được độ đại phiến tinh xảo của bộ này.

【 AAA, âm thanh của quốc sư thật hay, vốn là dự định xem bản tiếng Anh, hiện tại ta đổi ý rồi! 】

【 Vẽ được mặt mũi này thật đẹp, thực sự là không dễ dàng, đoạn đó phải tua lại lần rồi! 】

【 Nước tương, gào gào ngao, mèo của ta hoàng đế bệ hạ gào gào, quá manh 】

Bạn trên mạng phản ứng kích động đúng như dự liệu. Ngày đầu tiên vé xem phim đã bán hết, thậm chí đến sớm cũng khó để giành vé.

Lần đầu tiên tổ chức buổi lễ lớn như thế tại rạp chiếu phim, giải trí Tinh Hải mời nguyên tác giả, diễn viên phối âm lên đài, cũng mời ảnh hậu ảnh đế Tinh Hải đến giao hảo, cùng với nhóm sản xuất hoạt hình ăn khách trong nước đến dự. Nguyên tác giả cũng mời bạn tốt của nàng đến góp vui.

Tống Tiêu không lên khán đài, mặc âu phục tinh xảo cùng Ngu Đường đồng thời ngồi ở hàng thứ nhất, mỉm cười xem bên trên các nhà chế tác đang giảng giải quá trình làm, lẳng lặng mà chờ phim bắt đầu.

Rạp chiếu phim tắt đèn tối đen, sau đó tiếng đàn thanh cổ vang lên, trên màn ảnh xuất hiện một con mèo giấu móng tay, từng bước từng bước từ nơi này đầu kéo dài tới đầu kia, “miêu” một tiếng.

Sau đó, chính là vẩy mực phong cổ thành, bức tranh tĩnh lặng của đường phố, tranh chấp tiểu thương, gả thú hồng kiệu, vất vả cần cù bán cá lang, kéo dài tới tường thành rộng lớn, cung điện tinh xảo, cùng với biển rộng gợn sóng, núi non hùng vĩ cỏ xanh mởn.

Mỗi một hình ảnh chuyển đi liền có vẩy mực văn tự ở trước mắt thoáng hiện. Phim này áp dụng kỹ xảo D, văn tự cùng hình ảnh chia lìa, lộ ra trước mắt, sau đó liền thành hạt cát bị gió thổi đi, biến mất trên màn ảnh.

Ra xong phụ đề, ống kính biệt cắt đổi đến trên con phố cổ, nhân vật trong trạng thái tĩnh bỗng nhiên chuyển động, màu sắc từ sáng tới tối. Thanh tú trắng nõn bán cá lang, cầm một cái lân đao, thủ pháp thuần thục giết cá.

Không khỏi không cảm khái, tại phương diện chế tác hoạt hình này, kỹ thuật của Hollywood so với trong nước thành thục hơn rất nhiều, nhân vật động tác trôi chảy, thần thái cũng vừa đúng.

Cố sự bắt đầu từ mèo bán cá lang, sau đó gặp con mèo vàng nhỏ mao nhung, tự nhiên nhận con mèo nhỏ là người nhà họ Thành, tận tâm hầu hạ. Sau chó ngáp phải ruồi mà tiến vào cung, trở thành đầu bếp chuyên chức của hoàng đế bệ hạ, lại được quốc sư đại nhân coi trọng.

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, bản tọa liền biết ngươi rất thích hợp làm đồ cúng.” Thanh lãnh âm thanh phảng phất từ viễn cổ truyền tới, xa xưa mà thần bí, tuyết sắc trường bào không gió mà bay, tại sâu thẳm bên trong tòa tháp liền hiện ra mấy phần khủng bố.

Bán cá lang sợ hãi, trên đất liền ngã mấy cái bổ nhào. Ở Mỹ thường dùng thủ pháp khoa trương, làm được tương đối buồn cười, mọi người không nhịn được cười to.

Đương ưu nhã quốc sư đẩy ra kho đồ cúng đại môn, lâm lang mãn mục cá khô nhỏ khiến người hoa cả mắt, khán giả cùng bán cá lang đồng thời triệt để hôn mê.

Toàn bộ quá trình không có ai thất thần, tất cả mọi người đều tập trung quan sát, dùng kỹ xảo của Mỹ để thể hiện Hoa quốc cổ đại, thoạt nhìn có hứng thú, cuối cùng đại chiến Đông Hải, càng khoa trương hơn là dùng tới hình thức truyền thống của hải tặc, người xem phình bụng cười to.

Cuộc chiến bắt đầu đến hồi kết, màn hình tối đen

“A, tại sao như vậy, không còn nữa sao?” Người đã đọc qua nguyên tác chợt kêu lên.

Tất cả mọi người tiếc nuối làm sao phim không tiếp tục, người chủ trì cười cầm micro nói: “Tiếp theo vẫn còn mà, mọi người không cần gấp gáp.”

Vì vậy, mọi người kiên nhẫn chờ đợi đoạn chờ qua đi. Đoạn cuối chính là âm nhạc tinh khiết của Hoa quốc, là tiếng Anh cùng tiếng Trung song ca, cái đuôi mèo ngoe nguẩy, trong màn ảnh xuất hiện một đại đại miêu, bộ lông dày cơ hồ muốn tràn ra ngoài màn hình. Ống kính kéo dài, dần dần hiển lộ ra toàn thân đại đại miêu.

Đó là một cái có tới phòng ở lớn như vậy miêu, các con mèo nhỏ khác nghịch ngợm bò tới bò lui trên người nó.

(Đây là cảnh mèo lớn chơi với các cháu mèo nhỏ =))))

“Hoàng tổ thúc, Đông Hải có cá to như này không ạ?” Tiểu bàn miêu tròn vo ngồi xổm ở phía đầu đại đại miêu, dùng hai cái móng vuốt khoa tay một con cá thật dài.

“Miêu?” Đại đại miêu ngửa đầu muốn nhìn nó, thế nhưng lại không nhìn thấy được.

Đặc biệt mấy con mèo nhỏ cuộn tròn ở lưng đại đại miêu chơi trốn tìm, còn có ôm đuôi nó mà chơi đu quay.

“Được rồi, mọi người đừng đứng dậy vội, đang chiếu là một đại gia đình.”

Ở màn hình bên này, thanh âm nhân vật chính vang lên, tất cả quả cầu lông đều nhảy ra từ trên đầu đại đại miêu, lộn xộn lẫn nhau.

“Răng rắc!”

Màn hình cố định ở hình ảnh trên, tiểu bàn miêu bị đặt ở dưới cùng chỉ lộ ra một cái tai, đứng ở phía trên là tuyết sắc quốc sư miêu tao nhã.

“A —— thật hay!”

Bên trong rạp chiếu phim đám người dồn dập cảm khái không thôi, Tống Tiêu cười đem những con rối mèo phân phát cho những người đến tham dự buổi công chiếu.

Sau khi kết thúc phim, rất nhiều minh tinh tự mình phơi nắng đổ dồn đi lấy con rối hình mèo, mỗi người đều không giống nhau, có người lấy được hoàng đế miêu màu vàng, có người lấy được Hoàng thúc miêu sắc hoa, còn có người lấy được quốc sư miêu trắng như tuyết.

【 Ghen tị a, a a a a! Thật muốn, nha nha… 】

【 Ta muốn quốc sư, ta muốn quốc sư, ta muốn quốc sư, mua ba lần! 】

【 Nam thần, ta quyết định từ bỏ ngươi, giao quốc sư miêu ra đây, chúng ta còn có thể làm bạn tốt! 】

Nhiều người khen ngợi, phòng bán vé liền tăng vọt, con rối liền được bán hết.

Tống Tiêu cười híp mắt mỗi ngày nhìn vào sổ, tâm tình kiếm tiền vô cùng tốt, liền đem hoàng thượng chuyên quấy rối kia tha thứ hết, lại còn cho hắn một cái hôn vang dội.

Con rối không thể mua riêng, mà chỉ có thể mua trong phòng bán vé. Tất cả mọi người đang cố gắng sưu tập đủ một bộ. Lúc này, weibo của Ngu Đường liền đăng lên một tấm hình.

Nền ảnh là chiếc thảm màu lam đậm, bên trên xếp hơn chục con rối miêu mễ có lớn có bé, nhưng chính giữa lại chỉ có duy nhất một con mèo rất lớn, chắc chắn là Hoàng tổ thúc miêu. Không có bất kỳ một dòng chữ nào mà chỉ có một cái hình biểu cảm mặt cún đắc ý.

(Ở đây nghĩa là cái ảnh Ngu Đường đăng lên dòng caption chỉ có mỗi cái hình mặt chó đắc ý =)))))

Bạn trên weibo thích náo nhiệt hiện tại đã thành thói quen, nhìn thấy Ngu Đường đăng weibo, không cần biết nội dung là cái gì, lên trước đến thỉnh an.

(Thỉnh an là cách nói khi cúi chào hoàng thượng =))))

【 Hoàng thượng vạn phúc kim an ổn, đây là cái gì? 】

Chờ mọi người thỉnh an, mở ra cái ảnh xem, cũng chỉ có thể…

【 A a a a, thật ghen tị a! 】

【 Hoàng thượng, ngài hả hê như thế, Hoàng hậu nương nương biết không? 】

【 Đại đại miêu này trên thị trường không có bán, a a a! 】

【 “Cung đường tươi mới” được chuyển thể rồi, hoàng thượng, khi nào khuyên nhủ nương nương, đem Nguyệt Hạ Tiêu Đường chuyển thể đi a! 】

Nhìn internet “A a a a”, Ngu Đường hài lòng đóng trang web, giơ tay đem Tống Tiêu đang xem kịch bản lôi tới ôm vào trong lồng ngực: “Ngươi cũng đăng hình đi.”

Trước đây, Ngu Đường không muốn để cho ai nhìn thấy bảo bối của hắn, bởi sợ có người xúc phạm tới Tống Tiêu, hiện tại lại không giống nhau. Thời đại thay đổi, bây giờ bạn trên mạng hữu ái như vậy, mỗi ngày đều ghép đôi hai người hắn. Ngu Đường hiện tại đặc biệt muốn cùng mọi người khoe khoang, người đẹp như vậy, là vợ hai đời của hắn, ai cũng không cướp được, ai cũng không có hạnh phúc như hắn.

Tống Tiêu nhìn hoàng thượng liếc mắt một cái: “Ta không có ảnh.”

“Ta có.” Ngu Đường không nói hai lời lấy ra điện thoại di của chính mình, truyền vài bức cho hắn.

“Cái này chụp lúc nào vậy?” Tống Tiêu nhìn mặt trên kết cấu tinh diệu, độ sáng hoàn mỹ của bức ảnh, rất là kinh ngạc. Có cả bộ dáng lúc hắn đang uống trà, phê văn kiện, xem kịch bản, thậm chí còn có cả lúc ngủ.

“Độc Cô Ám chụp.” Ngu Đường chỉ vào bức ảnh hắn đang xem kịch bản, ý muốn hắn đăng bức đó. Bởi vì Tống Tiêu không thích chụp ảnh, Ngu Đường liền để Độc Cô Ám bất cứ lúc nào đều mang theo camera, chờ hắn nhìn thấy bộ dáng đẹp nhất của lão bà, liền để ám vệ nhanh chóng răng rắc một tấm. Cái cảm giác này, giống như là trong nhà nuôi một manh sủng, nhìn thấy dáng vẻ khả ái liền không nhịn được liền sủng.

Kỳ thực Ngu Đường chính mình cũng chụp không ít, chỉ là có Độc Cô Ám chụp cho, liền chính mình yên lặng thưởng thức.

Tống Tiêu bị Ngu Đường quấn lấy đến không cách nào thoát, chỉ có thể đăng lên: Mọi người xem phim có hài lòng không? Hiện tại đang chuẩn bị cho một bộ phim truyền hình, mọi người đoán xem là gì?

Phía dưới kèm theo một tấm hình, là tổng tài trẻ tuổi đang xem kịch bản. Áo sơ mi dài tay màu lam nhạt được cài cúc cẩn thận, gò má tuấn mỹ thanh tú dưới ánh mặt trời hiện ra càng ngày càng mê người, quan trọng hơn là bàn tay trắng mõn thuôn dài kia đang cầm một tờ kịch bản giấy trắng mực đen.

—————————

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

( Quảng cáo khiến người ta nhức đầu)

Tiêu Tiêu: Tuyên truyền phim mới, hy vọng tác giả phối hợp cùng.

Hoàng Dã Vạn Hạc: Được được, làm sao để phối hợp giờ?

Tiêu Tiêu: Ký cái giấy ủy quyền là được, chúng ta sẽ đem quảng cáo phát trên đường.

Hoàng Dã Vạn Hạc: Được được, phát trên đường có thể tăng độ nổi tiếng.

Quảng cáo rì rầm: Hoàng hạc, ngươi tên khốn kiếp này, mang theo tiểu mập mà chạy, chúng ta không có cách nào khác ngoài đem kịch bản chuyển thành phim truyền hình..

Hoàng Dã Vạn Hạc: …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio