Sau một lúc lâu, Sơ Tuyết vẫn đang đấu tranh tinh thần, thời điểm định chậm rãi ôm lấy nàng, thì nàng lại đột nhiên rời khỏi ngực hắn, đôi bàn tay trắng như phấn đập nhẹ vào ngực hắn, cười mắng: “Tiểu Tam đáng chết, ta khổ sở như vậy, mà chẳng an ui được câu nào dễ nghe cả. Rốt cuộc cũng hiểu lòng ngươi rồi.”
Nói xong, nàng đi qua người hắn, học theo tư thái vừa nãy của hắn, nằm ở trên nhuyễn tháp.
Khóe môi nhếch lên ý cười thản nhiên, một bộ dáng rất thoải mái, sự khổ sở vừa rồi cứ như là ảo giác vậy.
Nếu không phải khoé mắt vẫn còn dính nước, thì đã hoài nghi vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trước ngực trống trơn, tâm tư Sơ Tuyết cũng trở nên trống rỗng, một cảm giác mất mát không cách nào hình dung được.
Trầm Tố Nhi là tước chiêm cưu sào (chim tước chiếm ổ chim tu hú), vì Sơ Tuyết vừa mới đứng lên, nên chỗ nằm vẫn còn ấm áo, thoang thoảng mùi thơm, không biết hương hoa trong không trung, hay là mùi hương trên thân thể Sơ Tuyết.
Để chứng thực, nàng kéo kéo ống tay áo rộng thùng thình của mỗ nhân đang ngẩn người kia, đưa đến mũi ngửi cẩn thận.
Quả nhiên–
Mùi hương giống với hương thơm trên cơ thể hắn.
Có phải là vì hắn ở rừng mai đã nhiều năm, cảm thấy trên người hắn thoang thoảng mùi hoa mai?
“Ngồi đi, hôm nay chiếm chỗ ngủ của ngươi một lúc. Ha ha, thật là thoải mái a.” Trầm Tố Nhi không nghĩ nhiều, đơn giản đưa tay kéo Sơ Tuyết ngồi xuống, tự mình xê dịch mông về một bên. Nhuyễn tháp cũng đủ rộng, so với giường nhỏ cũng chẳng khác biệt lắm.
Sơ tuyết rất cẩn thận, do dự một chút, không đành lòng phật ý nàng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định với nàng. Nhưng mà ngồi xuống rồi, đã chẳng còn tẹo khoảng cách nào để mà bảo trì, vốn chỉ cần ngồi trên cùng một tháp, trong mắt người khác đã thấy ái muội rồi.
Cho dù hai người thuần khiết trong sáng, không có tạp niệm, nhưng cô nam quả nữ ở một chỗ, ngồi cùng nhau, một người nửa nằm, một người ngồi bên cạnh, tư thái đã làm người khác tưởng tượng rồi.
“Tiểu Tố Nhi, như vậy…… hình như không tốt lắm. Để người khác nhìn thấy, thì làm sao bây giờ?”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy, có gì mà làm sao bây giờ?” Trầm Tố Nhi suy nghĩ đột nhiên mất linh động, trong mắt ẩn dấu nghi hoặc. Không thể trách nàng, đối với Sơ Tuyết, là cảm giác rất thuần khiết, nên tự nhiên trong lòng sinh ra suy nghĩ, trong lòng không có quỷ, tự nhiên không sợ người khác trông thấy.
Sơ Tuyết ngẩn ra.
Nàng trả lời như vậy đúng là ngoài ý muốn.
Dừng một lúc, bỗng dưng cười, đúng vậy!
Nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi, có vấn đề gì chứ?!
“Tiểu Tố Nhi, sao đột nhiên lại đến chỗ này? Tìm ta có chuyện gì?” Sơ Tuyết lại hỏi, vì nàng nghĩ có nên đứng lên, đem áo khoác lông cừu trắng như tuyết ở trên mặt đất nhặt lên, thì hắn đã ngồi xuống, lưng dựa vào mép nhuyễn tháp.
Mà như vậy, Trầm Tố Nhi nhìn, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.
Trầm Tố Nhi cũng không có ý kiến, để cho hắn ngồi.
“Ta chán a, đột nhiên muốn gặp ngươi, muốn xem hoa mai nở rộ.”
“Muốn ta châm cho nàng một chén trà hoa không?”
“Được. Đi bộ một lúc lâu, miệng đúng là thấy khô.”
Sơ Tuyết vừa mới nghe thấy, kinh ngạc, hỏi: “Nàng đi bộ tới đây?” Đường xa vậy mà đi bộ? Mắt không khỏi nhìn về đôi chân nhỏ nhắn của nàng, mắt lộ ra sự đau lòng. Không đợi nàng nói lập tức quan tâm hỏi: “Có phải đau lắm không?”
“Không đau, chỉ thấy mỏi, nghỉ ngơi một chút là được.”
“Uh. Nàng chờ ta một chút.” Sơ tuyết đi vào phòng.
Chẳng qua bao lâu, đã mang ra một ngân bàn (chắc là bàn bằng bạc).
Trên bàn để mấy chén trà ngọc, còn đang toả nhiệt.
Chắc vừa mới châm.
“Uống một chút đi.” Sơ Tuyết đưa tới chỗ Trầm Tố Nhi.
Nàng bật dậy, ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp.
Thử cầm lên, nhưng cũng không lập tức uống ngay.
Sơ Tuyết nhìn, cười nhẹ nói: “Không nóng lắm đâu, bây giờ uống là vừa.”
“Ngươi không phải vừa mới châm sao? Sao lại không nóng?” Trầm Tố Nhi nghi hoặc.
Nghi hoặc là nghi hoặc, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng Sơ Tuyết.
Hắn bảo nàng uống, nàng cũng thử uống một ngụm.
Uống một ngụm, mắt lại loé ra sự kinh ngạc.
Sơ Tuyết cười nói: “Đúng rồi, ta đã nói, không nóng mà.”
“Uống ngon lắm! Hoa cúc sao? Vừa vào miệng thấy ngọt mát, vào họng lại thấy ngọt hơn. Hơn nữa độ nóng vừa đủ, thời gian ngắn như vậy, ngươi sao châm được?” Nước sôi, nhanh nguội như vậy sao? Nghi hoặc a.
Công phu châm trà ở cổ đại thật sự là bậc nhất.
Sơ Tuyết tuỳ ý ra tay, nàng lập tức thích thú vô cùng.
“Nàng chưa uống qua sao?” Sơ Tuyết kì quái, phương pháp châm trà rất bình thường mà.
“Đương nhiên chưa uống qua, ngươi có châm cho ta uống sao?” Hỏi lại, ngữ khí có chút đanh đá, rồi lại thấy rất đáng yêu.
Sơ Tuyết cười thoải mái, giải thích cho nàng, “Hàng bạch cúc, thêm một chút lá bạc hà tươi. Ta còn thêm một số thứ nữa rồi ật ong vào để làm nguội nước sôi. Cho nên không nóng.” Phương pháp châm trà rất bình thường, rất nhiều phi tần trong cung cũng biết. (ta không hiểu trà đạo, edit không chính xác thì thông cảm nhé)
“A, nghe ngươi nói rất đơn giản a. Thật không tồi.” Mỗ nhân chẳng biết thưởng thức, hơn nữa lại đang khát, lập tức một ngụm uống hết, tái đem chén trà ngọc để lên ngân bàn, lại ồn ào, “Tiểu Tam, tiếp đi! Ta còn chưa uống đủ. Ha ha……”
“Ta đi lấy. Nàng chờ một chút.” Dứt lời đi luôn.
Sơ Tuyết mỉm cười bước vào gian trong.
Trầm Tố Nhi nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp.
Mắt quét xung quanh một lượt, một rừng mai mê người.
Gió nhẹ thổi qua, cho dù cũng thấy lạnh lạnh, nhưng cũng có mùi hương thoải mái, lưu luyến không thôi.
Một lát sau, Sơ Tuyết lại đi ra.
Hắn hôm nay nhìn qua thấy rất là phấn chấn.
Trầm Tố Nhi là người có cầu tất ứng báo. (có yêu cầu tất nhiên báo đáp)
Để Tam vương gia tự mình hầu hạ, thiên hạ đúng là chẳng có mấy người có được vinh hạnh này.
Nghĩ nghĩ, Trầm Tố Nhi cảm giác mình như đang bay bay trên mây.
Sơ Tuyết đem tới một bình Kim chuyên đặt trê ngân bàn. (bình Kim chuyên chắc là bình châm trà, phiên phiến đi nhé mọi người :D)
Tự mình ngồi trên áo khoác lông cừu.
Trầm Tố Nhi hỏi ra nghi vấn của mình, “Chỗ này chỉ có một mình ngươi ở sao? Ngay cả cung nữ thái giám, một người hầu hạ cũng không có sao?” Ngồi một lúc lâu rồi, ngoại trừ hắn cũng chẳng thấy người nào khác.
Có cảm giác rất cách biệt, như là thế ngoại đào viên ngay trong Hoàng cung vậy– không, là mai viên.
“Có. Nhưng bọn họ không được ở đây, từ sáng sớm đã tới, đem ba bữa cơm tới.” Sơ Tuyết thản nhiên nói xong, ngữ khí bình thản, nghe không thấy bi thương, cũng chẳng thấy vui sướng.
Trầm Tố Nhi lại nhẹ nhàng nhíu mày,”Tiểu Tam, cuộc sống thế này, chỉ một mình ngươi đã bao lâu rồi?”
Sơ Tuyết nghĩ ngợi, trả lời: “Mười hai tuổi thì tới đây. Lúc trước, ta ở cùng Mẫu hậu ở Thiên Thọ Cung. Mấy năm nay luyện chút võ công, thân thể cũng tốt hơn nhiều, cũng không cần người chiếu cố nữa.”
“Uh, nhưng mà một người ở có thấy buồn lắm không?” Nàng cảm thấy mình lại buồn. Người là động vật sống bầy đàn, vốn không thể sống lâu dài cách xa đàn.
Nghe vậy, Sơ Tuyết ngẩn người, suy nghĩ của Trầm Tố Nhi đúng là ngoài dự kiến, thần bí lại cười ảm đạm, cũng chẳng giấu diếm nói:
“Một người ở, ngược lại lại thấy tự do. Là ta tự mình cầu hoàng huynh để ta ở chỗ này, lại không cho phép người khác tới quấy rầy. Kỳ thật…… Hai năm nay lúc ta buồn, thì len lén chuồn ra khỏi cung đi dạo, gạt mẫu hậu cùng hoàng huynh. Nhưng mà một lần đã bị Hoàng huynh bắt được…… Nhìn bộ dáng, có lẽ hắn đã sớm biết. Mà vẫn nhắm một mắt mở một mắt, coi như không biết.”
“Ha ha!” Trầm Tố Nhi cười, xem ra mình lo lắng là dư thừa rồi.
Vốn nàng cảm thấy Sơ Tuyết rất trong sáng, trong sáng tất nhiên không thích hợp ở gia đình đế vương.
Mà hắn nhất định cũng hướng tới cuộc sống khoái hoạt ngắm trời cao biển rộng.
Lần đầu tiên gặp hắn ở ngoài cung, hắn thần thái tung bay, hỉ nộ đều để trên mặt.
Lần sau gặp lại trong cung– cảm thấy hắn đã cẩn thận ẩn dấu hết, hoàn toàn là một cá tính khác.
“Tiểu Tam, ở ngoài cung vui vẻ, hay là trong cung vui vẻ?”
“Ngoài cung!” Lúc trả lời hai tròng mắt Sơ Tuyết toả sáng, nghĩ cũng chẳng nghĩ qua mà đã bật thốt lên, nhưng mà, thần thái bộ dáng tung bay kia cũng chỉ trong nháy mắt, dần dần đã khôi phục sự yên lặng bình yên, trong mắt còn mang theo sự do dự giải thích, “Ngoài cung đúng là rất cao hứng, nhưng sẽ nhớ mẫu hậu cùng hoàng huynh…… Dù sao bọn họ cũng là thân nhân của ta, cũng muốn thường xuyên được gặp bọn họ.”
Lưu luyến nhà a!
Hiểu được! Nàng đúng là rất hiểu được.
Ai nói thiếu niên không thấy được sầu?
Không ngỗ nghịch như thân nhân hy vọng, cố gắng làm một tiểu Vương gia ngoan ngoãn, bên ngoài ôn văn nho nhã, tri thư đạt lễ, cử chỉ vừa phải, rồi lại không thích để cho vô số điều quy củ trói buộc, hướng tới cuộc sống ngoài Hoàng cung vô câu vô thúc.
Đổi góc độ khác mà nghĩ, Sơ Tuyết chính là một con chim cô đơn không thể thoát khỏi lồng giam sơn son thiếp vàng của thân nhân, cam nguyện để mình ở chỗ không thoải mái, sống một cuộc sống mình không thích.
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi từ đáy lòng trào ra sự thương tiếc.
Có thể, cũng có thể hiểu được tâm tình của Sơ Tuyết.
Như bây giờ? Nàng cũng chẳng thể ra khỏi Hoàng cung.
Có một ngày, có năng lực rồi, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp dẫn hắn ra khỏi cung, tốt nhất là vĩnh viễn không quay trở về.
Nhưng mà—cuối cùng vẫn chỉ là đang mơ mộng.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Hai người nói rất nhiều chuyện.
Cùng nhau nói cười, cùng nhau pha trà luận mai.
Chuyện khắp trên Bắc xuôi Nam cũng nói hết, kỳ thật, nói chuyện gì, Trầm Tố Nhi cũng không rõ ràng.
Nàng nghĩ đến đâu, thì nói đến đó thôi.
Nhưng mà–
Nhưng mà–
Ngôn ngữ phong phú mà khôi hài, làm Sơ Tuyết luôn thoải mái cười to.
Mai viên, truyền ra tiếng cười chưa bao giờ có.
Cười qua đi, Trầm Tố Nhi cũng muốn hỏi một việc.
“Tiểu Tam, luật pháp nói tam tộc tức là tam tộc thế nào? Án Tiếu thị, đã liên luỵ tới trăm ngàn người.” Nàng không hiểu lắm. Dựa theo cách nói, ý tam tộc có rất nhiều nghĩ, là chỉ phụ, tử, tôn (đời cha, đời con, đời cháu), cũng có thể là cha mẹ, huynh đệ, thê tử. Nhưng mà, sao cả nhà Tiếu quý phu, lại bắt nhiều người đến thế? Khó hiểu!
“Luật pháp Bắc uyển quốc rất nghiêm minh. Tam tộc, ý chỉ không phải phụ bối, tử bối, cùng tôn bối. Mà là phụ tộc, mẫu tộc, cùng thê tộc. Liên luỵ tới nhiều người, tất nhiên là rất nhiều rồi. Đây là lúc khai quốc, tổ tiên đã định quy củ. Từ trước đã như thế, cũng không sửa đổi.”
Trầm Tố Nhi nghĩ đúng là pháp luật quá biến thái.
Như vậy năm ngàn người này, hoá ra cũng không phải toàn bộ là họ Tiếu?
Dù vậy, bọn họ nhiều người như vậy đúng là cường điệu hoá quá, không thể tưởng tượng được.(ps: Về vấn đề nhân số, các vị đọc tới đây đừng rối rắm…… Tiểu thuyết vốn cường điệu hoá thế đấy!~ hắc hắc, xem qua thì quên đi. Đừng trách ta!~)
“Cái đó và cửu tộc có cái gì khác nhau?”
“Đương nhiên là khác nhau, điều luật nghiêm lệ nhất, cũng là chết nhiều người nhất, cũng liên luỵ rất nhiều người thường là trên vạn. Luật pháp đã ghi, tam tộc không tính là nặng nhất, mà còn có ngũ tộc, thất tộc. Cửu tộc.”
Trầm Tố Nhi trong lòng lạnh ngắt.
Còn có chuyện tàn khốc như vậy sao? Triều đại quái gì thế này!
Bỗng chốc, nàng nhớ tới từng xem qua một quyển sách, phía trên ghi các bước chu di cửu tộc thời Tần. Nàng ngượng ngùng nói: “Tiểu Tam a, những người này trước khi hành hình có phải trải qua các bước tra tấn tàn nhẫn không? Ví như, đầu tiên đâm chữ lên trán. Tiếp theo là xẻo mũi, tiếp theo là cắt hết từng ngón chân ngón tay, rồi dùng côn đánh chết! Chết cũng không buông tha, đem tử thi cắt đầu, đập thành thịt vụn……”
Mỗ nữ nói rất tàn nhẫn, rất nhập diễn, trong khoảng thời gian ngắn quên mất mỗ tiểu soái ca kia tâm tính thiện lương sao tiêu hoá được a!
Sơ tuyết nghe xong muốn nôn mửa!
Một đôi mắt đẹp sáng trong nghe nàng nói xong đã thành trắng dã.
Chất vấn: “Mấy chuyện đó nàng nghe ở đâu thế? Không có! Bình thường là thắt cổ, ban độc, chém đầu. Chết tàn nhẫn như thế, hoàng huynh cấm, không cho phép ai làm.” Người ta chết, còn làm mấy chuyện đấy làm gì?
“Ồ, ta trước kia đọc một quyển sách mới biết. Sơ Tuyết, ngươi cảm thấy Tiếu quý phi có giết ta hay không?” Tuy cách chết có vẻ nhân đạo hơn, nhưng Trầm Tố Nhi trong lòng vẫn thấy lạnh, nói thế nào thì nói, ở hiện đại chỉ cần không giết người, dù có phạm phải tội chết, thì cũng chẳng liên can tới người nhà vô tội.
Sơ Tuyết trầm tư một lát, suy nghĩ cẩn thận, lắc lắc đầu.
“Không thể nào. Phi tần hậu cung, ta không quá quen thuộc. Nhưng lúc ở chỗ mẫu hậu thường xuyên gặp Tiếu quý phi. Xuất thân kiều quý, có khi khó tránh khỏi đem vào tính tình Đại tiểu thư vào trong cung, nhưng bản tính cũng không đến nỗi tồi tệ. Chuyện ám sát, là thật là giả, hoàng huynh sẽ tra rõ ràng, nàng yên tâm đi.” Câu cuối cùng, Sơ Tuyết là khẳng định, cũng tin tưởng Mộ Dung Cảnh.
Câu cuối cùng đấy, Trầm Tố Nhi nghe xong cảm giác rất lạ, Sơ Tuyết đối với huynh trưởng tín nhiệm, cũng không có ý gì trong lòng.
Dù sao Hoàng đế bây giờ cũng đang đánh cược với nàng.
Nếu đã nhắc tới Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi cũng thuận tiện hỏi một câu: “Tiểu Tam a, ngươi nói…… làm thế nào, mới có thể làm một người có phòng bị thoải mái cười to?” Nàng cố ý nhấn mạnh chỗ có phòng bị.
“Có phòng bị sao?” Sơ Tuyết nghe thấy là lạ, vấn đề này đúng là kỳ quái. Phản ứng theo trực giác hỏi: “Người đó phòng bị rồi, làm sao phải cố làm hắn cười to?”
Trầm Tố Nhi không khỏi cười ngượng, là có chút cổ quái, cũng không có thể nói rõ cho Sơ Tuyết.
Nàng ho nhẹ một chút che dấu xấu hổ trong lòng, “Ta chỉ là muốn làm thế thôi.”
“Rất đơn giản!”
“A?……”
“Nếu nàng không trách ta, ta mới nói cho nàng. ”Sơ Tuyết cười rất thần bí.
Chủ ý gì? Còn có trách hay không nữ?
Đặc biệt, lúc này Trầm Tố Nhi mắt đặc biệt long lanh, cực kỳ tò mò, đương nhiên là trăm phần trăm gật đầu!
Vì thế ngay sau đó, nàng lại hối hận!
Kêu khổ thấu trời–
Ngoài viên, chỉ nghe thấy mơ hồ, tiếng cười không ngừng vang lên như chuông gió, khoái hoạt mà thanh âm cầu xin tha thứ cũng không ngừng…… (hô hô biết anh Tuyết làm thế nào chưa =)))
Chiều tối, Trầm Tố Nhi trở về Phượng Cung.
Lúc rời đi đã hẹn với Sơ Tuyết, ngày mai cũng tới Mai Viên.
Tất cả đều bình thường.
Buổi tối vẫn kể chuyện xưa với bọn nô tài, nói đến chỗ gay cần, lại lấy cớ như tối qua. Không có đồ ăn vặt không nói, làm mọi người khổ sở không nói gì được.
Ban đêm, cung nữ không thể tuỳ ý đi lại.
Càng đừng nói buổi tối muốn tìm đồ ăn, ngự thiện phòng sẽ tức đến phát hoả mất.
Trầm Tố Nhi cứ mặc kệ, dù sao cũng chẳng muốn kể nữa.
Nhanh chóng trốn vào tẩm thất.
Đêm khuya, không thể ngủ được, nàng lại nghe thấy tiếng tiêu kia.
Dần dần rơi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại.
Dùng qua đồ ăn sáng, Trầm Tố Nhi lại tới Mai viên.
Lúc này đây đã thông minh, bảo Tiểu Xuân Nhi chuẩn bị kiệu.
Sơ Tuyết từ sáng sớm, đã chờ sẵn ở cửa Mai viên.
Giống như đã tính toán rõ thời gian nàng đến.
Hai người sóng vai đi vào Mai Viên, Trầm Tố Nhi mắng một câu, không có ý trách cứ, mà lo lắng là nhiều hơn. “Ngốc quá a, Tiểu Tam, lần sau, đừng làm việc này, ngươi lần sau mà thế, ta sẽ không đến nữa.” Có một chút tức giận.
Khuôn mặt tuấn tú của Sơ Tuyết đỏ lên, trong mắt có chút quẫn quẫn.
Nhu thuận nghe lời.
Nhưng mà hai người có vẻ mặt như vậy, lại thấy là lạ.
Nếu người ngoài nhìn thấy, hai người tuổi xấp xỉ nhau.
Luận tuổi, Sơ Tuyết còn lớn hơn, bộ dạng cũng cao hơn Trầm Tố Nhi một cái đầu.
Nhưng mà Sơ Tuyết dường như không đủ khí lực, rất cẩn thận hầu hạ.
Nhìn Trầm Tố Nhi là muốn cười.
Dù sao cũng may, nàng bình thường toàn quên tuổi mình ở đây.
Mười lăm tuổi cũng tốt, hai mươi năm tuổi cũng thế, nàng chính là nàng!
“Biết thì tốt. Lần sau đừng thế. Áo khoác cũng chẳng khoác. Ngốc nghếch……” Trầm Tố Nhi cười mắng. Mà tiếng mắng người lại thật ấm áo. Trong lòng cảm thán: Ngốc nghếch! Tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử, sao lại đơn thuần vậy chứ?
Nếu nàng hôm nay không đến, có phải hắn sẽ đứng chờ nguyên một ngày chắc?
Tiểu Xuân Nhi bọn họ thấy, lại nghĩ chắc có người tới thông tri nên Tam Vương gia mới ra cửa nghênh đón.
Chỉ có Trầm Tố Nhi liếc mắt một cái lập tức nhìn ra, Sơ Tuyết từ sáng sớm đã tới cửa chờ đợi, cũng chẳng nghĩ nàng có tới hay không, hay khi nào thì nàng tới.
Trầm Tố Nhi quan sát rất tỉ mỉ, Sơ Tuyết đích thật là đã chờ đợi từ sáng sớm.
Sương sớm thấm vào thân người thanh mảnh, quần áo dính cả tro bụi, những giọt nước nhỏ hoà lẫn vẫn bụi đất.
Sáng sớm thức dậy, tất nhiên là không có dấu vết như vậy rồi.
Còn có đôi môi lạnh tới tím tái, sáng sớm tinh mơ, khí trời cũng se lạnh.
Nghĩ tới liền đau lòng a.
Tiểu tử này bình thường khẳng định là rất tịch mịch, khó có người nào đối tốt với hắn, nên mới đào tâm đào phế đối xử (đối đãi thật lòng) như thế.
Trầm Tố Nhi quay lưng chế giễu Sơ Tuyết, kỳ thật cũng là đang chế giễu chính mình, bởi vì tự bản thân nàng cũng là người như thế.
Nếu thấy khoái hoạt, thời gian luôn nhanh trôi qua.
Sơ tuyết thật lâu rồi không vui vẻ như vậy.
Cười tới chẳng kiêng kị bốn phía, chẳng nhớ tới cố kị gì hết.
Trầm Tố Nhi đối với Sơ Tuyết cũng chẳng có cố kị gì hết, muốn nói gì nói nấy, nói chuyện con người, mấy chuyện Sơ Tuyết chưa từng nghe qua, cảm thấy rất mới mẻ và cũng rất ý nghĩa. Đây là đương nhiên, mấy chuyện ngàn năm sau, hắn sao lại từng nghe qua chứ?
Thời gian ăn tối nhanh đến, Trầm Tố Nhi cũng cười nói lời cáo từ.
Sơ Tuyết tiễn nàng tới tận cửa.
Nhìn thấy đám người Tiểu Xuân Nhi cùng cỗ kiệu đã chờ sẵn.
Lúc Trầm Tố Nhi lên kiệu, đột nhiên quay đầu cười nói: Chờ tới ngày sinh thần của ngươi, chúng ta lại thưởng mai lần nữa.
Làm Sơ Tuyết giật mình ngây người!
Tiếp theo đáy mắt hiện lên sự kinh hỉ, nhưng mà có ngoại nhân ở đây, biểu hiện cũng không rõ ràng.
Dù sao Trầm Tố Nhi cũng nhận ra, hắn rất cao hứng.
Sinh thần của Sơ Tuyết, còn chưa đầy nửa tháng.
Vốn Trầm Tố Nhi nghĩ ngày mai lại đến chỗ Sơ Tuyết, trong lúc vô ý lại biết được nửa tháng sau là sinh thần của hắn, mà hôm đó nàng vẫn bị cấm cung, vì thế, để lại một ngày.
Nửa tháng sau cũng tốt, mới đủ thời gian chuẩn bị lễ vật cho hắn.
Một người rất là tịch mịch, có một bằng hữu tới tán gẫu, tất nhiên là sẽ cực kỳ vui sướng.
Nàng tìm một lý do ình rất là hợp lý.
Hai ngày này, bỏ chuyện đánh cược sang một bên, là hai ngày vui vẻ nhất từ lúc Trầm Tố Nhi đến Hoàng cung tới giờ.
Lại là trong ba ngày đánh cược.
Nhưng mà ngẫm lại, Mộ Dung Cảnh sẽ có phản ứng gì?
Nàng tất nhiên biết—nhất cử nhất động của mình tất cả Mộ Dung Cảnh đều phái người giám thị.
Nàng tất nhiên biết—nhất cử nhất động của mình tất cả Mộ Dung Cảnh đều phái người giám thị.
Hai ngày tới Mai viên, rõ ràng như ban ngày, quang minh chính đại, người trong cung ai chẳng nhìn thấy.
Trầm Tố Nhi vừa mới bước vào Phượng Cung, lập tức cảm thấy bầu không khí kỳ lạ.
Trước cửa cung có nhiều thị vệ trấn thủ, Trần Thủ cũng ở đó, cũng có một ít cung nữ thái giám lạ mặt, trọng điểm nhất là Trần tổng quản cũng ở trước phòng lớn.
Rất rõ ràng, Hoàng đế kia cũng đến.
Chỉ mới vắng vẻ một chút thôi, nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn phóng tới đây?
Qua đêm nay, thời gian ba ngày cũng hết.
Như vậy– nàng thua, không phải là đúng ý hắn sao?
Trầm Tố Nhi cảm giác có điểm sâu xa, không đoán được..
Hắn không phải là nhìn trúng nàng đấy chứ? Trời mới biết a.
Bước lên bậc thang, lập tức toàn bộ tuỳ tùng của Hoàng đế hành lễ.
Hô to Hoàng Hậu cát tường.
Nghe thấy có chút lâng lâng, nhưng cảm giác lại bắt đầu thay đổi.
Ngẫu nhiên thỉnh thoảng nghe thấy còn thấy thích, nghe nhiều cũng cảm thấy chán ngán.
Dù nói thế nào, trước mặt Mộ Dung Cảnh, thông minh như Trầm Tố Nhi, tất nhiên sẽ không làm mặt lạnh với hắn. Lập tức khoé miệng cong lên, thay đổi vẻ mặt thành một nụ cười nhẹ, tiến vào phòng lớn.
Vừa vào đã thấy một nam nhân ngồi vị trí chủ thượng trong tay tuỳ ý nghịch chén trà ngọc.
Đáy lòng cảm giác bất đắc dĩ lại tăng lên.
“Hoàng Thượng cát tường!” Trầm Tố Nhi đánh đòn phủ đầu.
Mộ Dung Cảnh khóe miệng nhẹ cười, chỉ có ánh mắt thật băng lãnh.
Đúng vậy, Trầm Tố Nhi cảm thấy thật lạnh, so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn.
Nhưng mà, cũng chẳng để trong lòng, Hoàng đế từ trước đến nay không phải đều lạnh thế sao? Cũng không phải chỉ hôm nay mới thế.
“Nàng nhìn qua…… vẻ mặt không tồi.” Mộ Dung Cảnh nhấp một ngụm trà, lại đem chén trà để trên mặt bàn, năm ngón tay thon dài cũng không buông ra, một tiếng rồi một tiếng, gõ rất có tiết tấu, động tác thong dong tao nhã, mang theo cảm giác mĩ không nói nên lời.
Trầm Tố Nhi cảm thấy mấy quy củ cổ đại cũng có cái tốt, luyện tập mấy cái nghi thức xã giao, nghiêm khắc như vậy cũng không phải là chuyện xấu. Nhìn nhìn Hoàng đế trước mắt– uống một ngụm trà thôi, mà cũng đẹp mắt như vậy.
Nàng cũng không nói với Mộ Dung Cảnh lời nào, tự mình đi tới vị trí bên phải chỗ chủ thượng ngồi xuống.
Vị trí chủ thượng ở cổ đại, bình thường bài trí hai ghế dựa, ở giữa là một bàn trà.
Bàn trà dựa vào tường, phía trên có bức tranh sơn thuỷ, hoành phi câu đối.
Trầm Tố Nhi ngồi xuống.
Tiểu Dong các nàng lập tức hầu hạ, đưa lên một cốc trà nóng.
Trầm Tố Nhi chậm rãi uống một ngụm, không biết có phải mấy hôm nay uống quen rồi hay không, mà không thấy được mùi vì trà Sơ Tuyết châm.
So sánh, nàng lại càng thích hoa trà của Sơ Tuyết.
Một lát sau, thấy người tâm bình thản lại, nàng mới từ tốn mở lời: “Hoàng Thượng tự mình đến tìm thần thiếp không biết có chuyện gì quan trọng?”
Mộ Dung Cảnh âm thầm ngẩn người, ôn ngôn nhuyễn ngữ (từng từ từng ngữ uyển chuyển ôn nhu) từ nàng miệng nói ra…… Rất kỳ quái?
Cũng chỉ trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ bình thường.
“Nhất định phải có việc, trẫm mới có thể đến Phượng Cung sao?”
“Cũng không phải. Trong thiên hạ, hay trong vương thổ, Hoàng Thượng có chỗ nào không thể tới chứ?”
Mộ Dung Cảnh nụ cười nhẹ trên khoé miệng dần tắt.
Phất phất tay, tất cả người trong phòng lớn đều lui ra ngoài.
Lập tức, bầu không khí yên lặng tới đáng sợ.
Trầm Tố Nhi rất tự nhiên võ trang đầy đủ với Mộ Dung Cảnh – ánh mắt sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng mà mỗ nhân có một thói quen rất đặc biệt, càng là trên chiến trường, đầu lại càng thanh tỉnh bình tĩnh, biểu tình càng có vẻ nhàn nhã tự tại.
“Hoàng Hậu, ba ngày đã gần hết. Thế nào? Chịu thua rồi sao?”
Trầm Tố Nhi thần sắc thong dong, từ tốn hòa nhã nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp không nóng vội, sao người lại nóng vội thế? Có phải sợ rằng thần thiếp cả đời sẽ quấn lấy người?”
Mộ Dung Cảnh mắt chợt loé sáng, đoán không ra đang suy nghĩ cái gì?
Nữ nhân lại muốn cùng hắn đấu trí sao?
Mộ Dung Cảnh cười lạnh.
Lúc này tâm tình của hắn đúng là không tốt đến cực điểm, nữ nhân này tốt nhất đừng chọc cho hắn nổi điên!
“Hoàng Thượng a, kỳ thật—người đánh cược rất là thú vị. Suốt đời vĩnh viễn ở bên cạnh người, không phải là ước mơ của bao nhiêu nữ nhân sao? Đối với thần thiếp một điểm cũng chẳng thấy hại. Hoàng Thượng muốn đổi điều kiện cược khác không?” Trầm Tố Nhi chỉ điểm, lấy việc này nói về việc khác.
Theo nguyên tắc, Mộ Dung Cảnh đích xác là chẳng có lợi gì.
Đánh cược lần này, nàng thua thì cả đời không được rời xa hắn thôi, nữ nhân bình thường tất nhiên sẽ ước được thua. Mà hắn từ trước tới giờ vẫn là cá tính chất pháp như núi, bỏ qua án Tiếu thị sao? Cách làm khác biệt thế, trong triều chắc chắn sẽ có người vui mừng, cũng có người không vui.
Trầm Tố Nhi bình tĩnh tưởng tượng, lập tức cảm thấy vấn đề rất lớn, lại ngẫm nghĩ gần đây biểu hiện Mộ Dung Cảnh rất khác thường, trong lòng lại càng lo lắng.
Trầm Tố Nhi sớm đã trưởng thành, từ lâu cũng đã không còn là một tiểu nữ nhân ngây thơ, đưa ra kết luận về tâm tư của Mộ Dung Cảnh, không ngoài hai trường hợp.
Một là thấy nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể trở thành vật hy sinh của hắn trong chính trị, điểm này là từ lúc đại hôn mà nhìn ra được.
Một khả năng khác, là hắn đã nhìn trúng nàng, trước mắt đối với nàng là có sự tò mò, cũng có hảo cảm.
Nếu là trường hợp trước chưa nắm rõ được tình hình, nàng không quá lo lắng, lo lắng cũng chỉ là kỷ nhân ưu thiên.(lo bò trắng răng)
Còn trường hợp sau làm nàng đau đầu nhất, cũng thật sự lo lắng nếu phát sinh. Nếu thật như vậy, nàng chỉ có thể cầu mong hắn sớm mất đi hứng thú với nàng, hứng thú qua đi, sẽ dần dần trở nên lãnh đạm vắng vẻ.
Giống như các phi tần khác, tránh được không ít phiền toái.
Lo lắng đề phòng ngày qua ngày một thời gian thì có thể, chứ cả đời phải như thế, khẳng định là không hợp với cá tính của nàng.
Cây muốn lặng, mà gió chẳng dừng a!
Như vậy thì tâm có thể tĩnh tại được sao?
Trầm Tố Nhi thật không hiểu rốt cuộc mình là dạng nữ nhân nào.
Hay là, nội tâm trời sinh đã trong trẻo lại lạnh lùng.
“Ý của Hoàng Hậu là muốn nhận thua sao? Ngay cả một chút cố gắng cũng không làm?” Mộ Dung Cảnh có chút bất ngờ. Hay là, nàng ở lấy tiến làm lui, hy vọng hắn thay đổi chủ ý, đổi đánh cược cái khác? Nàng nếu không phải cũng thích hắn, thì tức là đang nghĩ biện pháp rời xa hắn.
“Ta cũng không nói là mình nhận thua, chỉ cảm thấy đối với Hoàng Thượng không công bằng thôi.”
“Vậy nàng nói xem, làm sao mới công bằng với trẫm?” Mộ Dung Cảnh con ngươi thâm thuý nhìn rõ vẻ mặt Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi không nhìn Mộ Dung Cảnh, tay đùa bỡn chén trà ngọc.
Tới lúc hô hấp của Mộ Dung Cảnh tựa hồ theo hô hấp của nàng (tức là tới lúc anh chị thở cùng nhịp), thì nàng thản nhiên nói một câu: “Cược mạng của ta đi. Như vậy mới phù hợp.” Một câu nói rất nhẹ nhàng, giống như đang nhàn nhã tán gẫu, giống như sinh mạng không phải là vấn đề gì lớn, giống như việc mình chết đi chẳng có gì đáng tiếc hận, cũng chẳng có gì đáng được vui mừng.
Mộ Dung Cảnh khẽ nghiến răng, chén trà trong tay vỡ nát!
Nước trà bắn tung toé làm ướt tay áo gấm vàng rực rỡ.
Vì chén trà đặt trên mặt bàn, nên nước trà bắn ra lập tức nhỏ giọt xuống đất.
Tình nguyện chết, cũng không muốn ở bên cạnh hắn?!
Mộ Dung Cảnh mắt nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi, chỉ có từ phẫn nộ để hình dung hắn lúc này!
Nổi giận! Giống như núi lửa sắp bùng nổ.
Lắp bắp kinh hãi, Trầm Tố Nhi bật dậy, cuống quýt, nghe ngữ khí mang theo sự ân cần cùng sốt ruột, mà biểu tình lại chẳng tìm ra được chút ý vị nào, “Hoàng Thượng, người làm sao vậy, a…… Đổ máu?! Người đâu, mau tới thu dọn, kêu ngự y.”
Trần tổng quản vẫn đứng thủ ở ngoài cửa, vừa nghe từ máu lập tức chạy vào, một đám người phía sau cũng tiến vào, Trần Thủ cũng ở trong số đó.
Lúc nhìn thấy Hoàng Thượng vì chén trà vỡ nát làm bị thương, tất cả mọi người đều cả kinh.
Hoàng Thượng đang phẫn nộ!
Cứ theo kinh nghiệm từ xưa, hôm nay khẳng định sẽ có người gặp tai ương!
Trần tổng quản chạy nhanh đi phân phó người mời ngự y, cũng nhanh chóng sai người thu dọn.
Mộ Dung Cảnh con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm ánh mắt Trầm Tố Nhi, muốn xuyên thấu qua đôi con ngươi trong suốt tĩnh lặng không một gợn sóng để nhìn vào thế giới nội tâm của nàng! Mà không thấy rõ, chỉ có lúc này, lúc nàng không nói, làm sao cũng đoán không ra. Nàng căn bản không phải là ánh mắt một người mới chỉ sống trên đời mười lăm năm!
Nàng rốt cuộc là ai?
Hắn ở trong mắt nàng rốt cuộc là cái gì?!
Trầm Tố Nhi không nhanh không chậm, trước khi Mộ Dung Cảnh bùng nổ, lý trí mà lấy ra một chiếc khăn thơm, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của hắn xem xét, “Hoàng Thượng đừng lộn xộn, có mảnh vỡ nhỏ…… vẫn ở trong tay. Làm sao lại xúc động như vậy? Bình tĩnh a, Hoàng Thượng không phải là người nổi danh cơ trí bình tĩnh sao?”
Nàng nhẹ nhàng lau máu khỏi bàn tay bị thương của hắn.
Chỉ lau phần không bị thương thôi, mảnh nhỏ này, vẫn là để cho ngự y xử lý thì hơn.
“Hoàng Thượng, thần thiếp vừa rồi chỉ đề nghị, hơn nữa thần thiếp cũng không nói là nhận thua. Tuy cảm thấy rất phiền toái…… Nhưng mạng người nhiều như vậy, nếu không ra sức, buổi tối ngủ lại sợ oan hồn tìm tới tận cửa.” Trầm Tố Nhi thong thả bình thản, nhìn vẻ mặt không ra cảm xúc gì, làm người khác muốn giận, mà lại giận không được!
Mộ Dung Cảnh mím đôi môi mỏng, dung mạo tuẫn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phẫn nộ chưa kịp bùng nổ, lại vì lời nói của nàng, hành động của nàng mà lại có dấu hiệu tiêu biến.
Phút chốc, Trầm Tố Nhi nhẹ cười, cười như rất tự tin, “Hoàng Thượng, ta cảm thấy ván bài này…… người đã định là thua rồi. Cho nên căn bản không để ở trong lòng. Chỉ là người hình như đã quá mức lo lắng, cũng hơi quanh co rồi.”
Nàng– nói vô cùng thản nhiên.
Mộ Dung Cảnh thần sắc biến đổi, nghi hoặc lại khó hiểu, hoàn toàn không thể lý giải suy nghĩ của nữ nhân trước mắt.
Trước mắt thấy hắn tâm tình phẫn nộ, mà lại cười?!
Trước mắt thấy hắn tâm tình phẫn nộ, mà lại cười?!
Là có ý gì?
Đừng nói thoải mái cười to, hắn ngay cả tâm tình giả cười cũng không có!
Trầm Tố Nhi có kinh nghiệm luận đàm, nếu nói dối, chỉ cần từ đáy lòng bản thân mình tin là thật, tự nói với chính mình, những lời sắp nói là sự thật, như vậy chuyện nói ra cũng là sự thật rồi…… Đương nhiên chỉ có người nghe là nghĩ như thế. Hắc hắc.
Ngự y rất nhanh đã tiến vào, người nơm nớp lo sợ căng thẳng.
Mọi người loạn một hồi, băng bó miệng vết thương cho Mộ Dung Cảnh.
Trầm Tố Nhi nhìn thấy bàn tay bị thương của Mộ Dung Cảnh, nhẹ thở dài.
“Hoàng Thượng hà tất phải vậy? Có phải là sợ thua, mới làm ra biện pháp tự đả thương chính mình, để mình tâm tình sa sút, làm ta muốn ngươi cười càng khó khăn hay không? Muốn ta thua cũng không nên làm bị thương chính mình a……” Mỗ nhân càng nói, càng cảm thấy mọi chuyện đúng là như thế. Đem Mộ Dung Cảnh biến thành nhân vật ngây thơ để xử lý.
Nhìn thấy Mộ Dung Cảnh khoé miệng giật giật, người nào đó trong lòng vui sướng a!
Ánh mắt gian xảo, giờ khắc này nàng chính là muốn làm hắn tức chết!
Dám ép ta? Chân chính diễn trò vẫn còn chưa lên đài đây.
Dù sao hắn tức giận mà không có chỗ phát tiết, cũng chẳng sao.
Hai người sớm đã có ước định, giờ nàng có làm gì, hắn cũng không được trách tội.
Trầm Tố Nhi chủ động cho toàn bộ mọi người lui ra.
Trước khi Trần tổng quản bước ra ngoài, nàng ghé vào tai hắn phân phó một chút.
Trong nụ cười thản nhiên lộ ra một chút ái muội.
Mộ Dung Cảnh không biết nàng muốn thế để làm gì.
Trần tổng quản khóe môi khẽ nhếch lên thành ý cười nhẹ, lên tiếng, lên tiếng lập tức lui ra ngoài.
Trầm Tố Nhi sờ sờ cổ, có điểm mệt mỏi.
Quay đầu, nhìn thoáng qua Mộ Dung Cảnh, bỗng chốc cười đến sáng lạn, hỏi: “Hoàng Thượng, ngài có phải còn thiếu ta một hứa hẹn đúng không? Mặc kệ là chuyện gì người cũng đều đáp ứng?”
“Không sai. Nhưng trong phạm vi hợp lý. Hoàng Hậu sẽ không phải là muốn, dùng cái này để đối lấy tội danh của tam tộc Tiếu thị?” Mộ Dung Cảnh kinh ngạc. Như thế đúng là có thể, mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới! Tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha nàng, nữ nhân đáng chết này! Lần nữa làm hắn tức giận, có thể buông tha nàng sao?
“Nếu là thế, Hoàng Thượng sẽ đáp ứng sao?”
“Có thể đáp ứng. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là—lần cược này nàng chịu thua.”
“……” Trầm Tố Nhi mặt đen sì.
Trầm Tố Nhi đương nhiên hiểu Mộ Dung Cảnh nói cái gì, mục tiêu vẫn là tương lai của nàng.
Thỉnh thoảng nàng cũng không hề mơ mơ màng màng, hắn có phải quá cố chấp hay không?
“Hoàng Thượng, ta muốn hỏi người một câu ngoài lề. Người…… Có phải thích ta hay không?” Nghi hoặc a, siêu cấp nghi hoặc. Ngàn vạn lần đừng nói thích, bằng không ta sẽ lập tức đập chết ngươi Hoàng đế này– thanh minh: Chỉ nói thế thôi, chủ yếu là thích làm dáng, giới hạn đập chết chỉ trong tưởng tượng.
Đập chết hoàng đế? Nàng vẫn chưa có can đảm!
Hắn không chỉ là Hoàng đế, mà là một con người.
Cả đời này, nàng không có khả năng giết người.
Tốt xấu gì nàng cũng chịu qua nền giáo dục vĩ đại coi trọng mạng sống con người.
Sinh mạng mỗi người đều ngang hàng, quan niệm này đã là thâm căn cố đế, không phải nói thay đổi là thay đổi được.
Vẻ mặt Mộ Dung Cảnh vì câu hỏi này của nàng mà ngây ngốc một lúc.
Đúng rồi, làm nhiều như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì? Thích nàng sao?
Hắn cho tới giờ vẫn chưa từng nghĩ tới, chỉ là nữ nhân trước mắt này hắn không muốn tặng cho người khác! Muốn giữ nàng lại bên người, muốn độc chiếm cho bản thân mình, cũng không phải là thích! Không thích! Đúng vậy, không có khả năng hắn thích nàng! Nàng là một nữ nhân không biết tốt xấu, không đáng giá để làm hắn thích. Chỉ là trong thời gian ngắn ở chung cảm giác cũng thấy thoải mái mà thôi.
Qua một thời gian sẽ khôi phục bình thường.
Mộ Dung Cảnh thuyết phục chính mình.
“Trẫm mà thích nữ nhân như ngươi ư? Nằm mơ!” Hừ lạnh, trực tiếp bỏ qua lập trường của mình. (đoạn này ta thấy để ngươi hay hơn)
Trầm Tố Nhi vừa nghe xong, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không phải thì quá tốt! Nếu đúng, thì nàng thật quá thảm.
Nếu không phải, lại quay về việc chính sự.
Chính sự hắn không đồng ý, vậy không bàn nữa đi, vẫn dựa theo kế hoạch mà thực hiện.
Nhưng mà lãng phí mất một lời hứa của Hoàng đế, đúng là đáng tiếc a, vốn muốn giữ lại về sau bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, bây giờ đem ra dùng nàng đau lòng muốn chết. Bất đắc dĩ một hồi, không trước lấy được chấp thuận thì khó thành công, còn nữa nếu thua lúc này, tương lai cũng chẳng có gì quang minh chính đại đáng nói. Lời hứa cũng chẳng quan trọng bằng, suy nghĩ nặng nhẹ, tất nhiên sẽ phải dùng.
Trầm Tố Nhi cười nhẹ nói: “Hoàng Thượng đừng tức giận, coi như ta chưa hỏi đi. Nhàn hạ thì tán gẫu thôi, như vậy—quay về chuyện chính. Tiếp theo nói về vấn đề quan trọng, ta cũng không yêu cầu Hoàng Thượng giúp ta làm chuyện xấu gì, ta cũng cam đoan sẽ không thương tổn người.”
“Không hiểu.” Nghi hoặc.
Trầm Tố Nhi thoáng ngẩn ra.
Nàng vẫn chưa nói xong, hắn hiểu được mới là kỳ quái!
Vì thế, mỉm cười, nàng tiếp tục lời vừa nói: “Hoàng Thượng chỉ cần cho ta thời gian một canh giờ. Chỉ nội trong một canh giờ, người phải nghe lời ta. Đương nhiên, ta sẽ không bắt buộc người cười…… Nếu người tự mình cười, cũng chẳng sao.” Nói rất uyển chuyển dịu dàng, cũng rất súc tích, Hoàng Thượng a, ngài trả lời ngay đi, đừng hỏi nhiều nữa.
“Một canh giờ?”
“Đúng! Nội trong một canh giờ, người phải nghe theo sự an bài của ta, không được phản kháng, nếu phản kháng thì lập tức thua cược.” Trầm Tố Nhi mỉm cười nhìn Mộ Dung Cảnh, vì loại trừ một ít nghi ngờ của đế vương, nói cam đoan: “Hoàng Thượng, ta cam đoan sẽ không tổn thương một sợi tóc của người.” Nàng cũng phải nghĩ cho chính mình nữa.
Không thể để tên cáo già này dắt mũi được.
“Được! Trẫm đáp ứng ngươi.”
“Cám ơn Hoàng Thượng. Người trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, khi nào thì bắt đầu một canh giờ của ta? Ta đang rất nhàn nhã, bắt đầu ngay bây giờ cũng được.” Trầm Tố Nhi cho hắn một chút tự do, dù sao cũng cần phải chờ một lúc.
Mộ Dung Cảnh đáp nhẹ ừ một tiếng. “Lúc nữa bắt đầu, đêm nay trẫm phải ở lại Phượng Cung.”
Trầm Tố Nhi nghe xong, không có tư cách cự tuyệt.
Hoàng Thượng nói xong người khác có thể cự tuyệt sao?
“Được. Ta đi phân phó một chút.” Vì thế, Trầm Tố Nhi hướng ngoài cửa lớn kêu to một tiếng, “Tiểu Dong, Tiểu Xuân Nhi, tới đây.”
Lúc này, Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi đứng thủ ngoài cửa cung kính tiến vào.
Trầm Tố Nhi phân phó xong xuôi, ở trước mặt Hoàng Thượng, các nàng thật sự bớt phóng túng, không tuỳ tiện như khi ở với một mình Trầm Tố Nhi. Nếu để Hoàng Thượng định tội khinh thường Hoàng Hậu, chính là tội chết a.
“Tiểu Xuân Nhi, ngươi nói một canh giờ thì đốt hết mấy nén hương?”
“Bẩm chủ tử, là ba cái.”
“Ồ, vậy ngươi chuẩn bị một bát hương cùng ba nén hương, đem đến tẩm cung của bản cung. Một hồi nữ bản cung cần dùng. Còn nữa, Hoàng Thượng đêm nay ở đây qua đêm, các ngươi có cái gì cần phải chuẩn bị, thì chuẩn bị đi.” Nói tới đây, Trầm Tố Nhi xoay người nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, trưng cầu ý kiến của hắn, “Hoàng Thượng ngủ ở chỗ nào? Ở Phượng Cung có rất nhiều phòng.”
Nói là trưng cầu ý kiến, nhưng lại là một ý kiến làm người khác muốn hộc máu.
Không chỉ Mộ Dung Cảnh nghĩ muốn chết, Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi nghe xong, đều có xúc động muốn đập đầu vào tường.
Thật muốn kiên quyết lắc tỉnh cái nữ nhân ngu ngốc này!
Hoàng Thượng ngủ lại, đối với nữ nhân trong Hoàng cung mà nói, chính là vinh hạnh trời ban.
Theo lời đồn đãi, Hoàng Thượng từ lúc đăng cơ tới nay, chưa bao giờ lưu lại qua đêm ở tẩm cung của phi tần.
Tức là ngay cả Hoàng Hậu trước được sủng ái bậc nhất cùng Tiếu quý phi, cũng chưa từng được một lần như thế.
Trầm Tố Nhi vừa thấy tuấn dung của Mộ Dung Cảnh lại xám xịt, lập tức cảm thấy không ổn.
Hình như lại nói bậy rồi?!
Nếu câu này của nàng mà xem như là nói bậy, thì đúng là cực kỳ cực kỳ không ổn rồi, không phải lúc này, mà là tương lai cuộc đời nàng quá không ổn.
Giải thích duy nhất, chính là Mộ Dung Cảnh muốn ngủ– trên giường của nàng qua đêm a!
OMG! Đêm nay nàng không có hứng thú!
Bất đắc dĩ! Vì để lúc nữa sự tình diễn ra thuận lợi, vẫn nên trước tiên cứ đáp ứng đi.
Trầm Tố Nhi để Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi đi trước chuẩn bị, dù sao nàng cũng đã chấp nhận, đành nói, “Hoàng Thượng qua đêm ở chỗ bổn cung đi, các ngươi chuẩn bị một chút.”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi thiếu chút nữa cảm kích rơi nước mắt.
Mỗ chủ tử rốt cuộc cũng khai thông đầu óc, rốt cục cũng đã hiểu được.
Ô ô……
Nếu vẫn không hiểu, các nàng đều nhịn không được chen miệng vào mất.
Mà làm nô tài, ở trước mặt Hoàng Thượng nói loạn, mà không được cho phép, rất có thể chỉ vì một câu nói, làm Hoàng Thượng trong lúc phẫn nộ lấy cớ — hạ lệnh lôi ra ngoài chém đầu! Đầu của nô tài đúng là rất mỏng a.
Hai người chạy nhanh lui xuống.
Khẩn trương rời khỏi chỗ này, như đang cố gắng bảo vệ cái mạng nhỏ.
Mộ Dung Cảnh lại bởi vì Trầm Tố Nhi “đột nhiên” hiểu được, mà tâm tình buồn bực lại giảm dần.
Trầm Tố Nhi tiến lại trước mặt Mộ Dung Cảnh, cười nhẹ nói: “Hoàng Thượng, người đừng tức giận. Ngẫm lại, người có bộ dáng suất tuyệt vời như người, thật không nên động một tý đã tức giận, người chính là ngọc thể, chọc tức thân thể là không tốt.” Tức chết đi là tốt nhất, sẽ không tới tìm ta gây phiền toái a.
“Là thật sao. Trẫm tức giận, ngươi thấy lại càng cao hứng mới đúng.”
“Người sao lại nói thần thiếp thế?” Ngữ khí rất uỷ khuất, chỉ có chút mất tự nhiên.
“Chẳng lẽ trong lòng ngươi không phải đang cao hứng sao?” Hắn lời nói khẳng định.
Trầm Tố Nhi lại muốn mắng người, bà nó chứ, hắn học qua thuật đọc tâm tư sao?
Khó có lúc hắn tức giận, cao hứng chưa được một hồi, chưa gì đã nhận ra rồi?
Nếu như vậy, nàng ngay cả phủ nhận cũng chẳng muốn nói, không ý nghĩa.
Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế