Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

chương 39: chuẩn bị! trước khi chạy trốn cần phải làm gì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit An An

Beta Thanh Mai

Trầm Tố Nhi đau khổ, rất muốn vơ vét của cải, bạc cũng cần phải cầm theo một ít. Nhưng mà, bạc rất nặng, không dễ mang theo bên người, ngân phiếu thuận tiện mang theo mà trong cung một tờ cũng không có.

Ngày mai là sinh thần của Sơ Tuyết.

Trong cung đã sớm chuẩn bị, giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt.

Không bị chút ảnh hưởng bởi cái chết của Lâm Ngọc Nhi và chuyện Tiếu quý phi xuất cung.

Mỗi phi tần người nào cũng dùng toàn thân thể để nói rõ ý đồ của mình, làm cách nào ở trong yến tiệc hấp dẫn được Hoàng đế, trở thành người tiếp theo được sủng.

Bởi vì, tất cả những nữ nhân được sủng ái đã bị rớt đài, người cũ vừa đi, tự nhiên sẽ có người mới lên thay, đây là định luật từ xưa đến nay rồi. Trong Hoàng cung, chỉ có một nữ nhân của Hoàng đế là ngoại lệ, đang trăm phương ngàn kế chuẩn bị chạy trốn, đồng thời – lại đang xoắn xuýt suy nghĩ xem có nên chạy trốn hay không?

Không có mười phần tự tin, rất hoài nghi mình có thể chạy thoát được sao?

Nghe đâu hôm đó Mộ Dung Cảnh cũng xuất cung đi du ngoạn cùng, xuất cung thì dễ chỉ sợ rằng muốn trốn lại cực khó khăn.

Căn cứ vào suy nghĩ đơn giản của mỗ nữ, cho rằng người toàn kinh thành khẳng định rất đông, tùy tiện lẩn vào một đám người, bọn họ sẽ khó tìm ra được. Hắc hắc, nàng cảm thấy mấy tình tiết trong truyện có chút nói quá rồi, nói cái gì mà phong tỏa toàn thành, Hoàng đế phái người đi lục soát, nói là chỉ chốc lát đã có thể tìm thấy người? Diễn trò, thực tế chắc cũng chẳng đươc như thế đâu.

Nàng có lẽ nên thay quần áo nam nhân, thảnh thơi ung dung đi ra ngoài.

Hơn nữa, nàng từ trước đến giờ vẫn ở trong cung, những người thực sự gặp qua nàng, người biết nàng hình dáng như thế nào đã ít lại càng ít hơn.

Càng băn khoăn hơn nữa, có nên chọn đúng lúc sinh thần Sơ Tuyết người đông hỗn loạn để trốn đi không?

Giao tình với Sơ Tuyết, từ lúc nàng đến cổ đại đến giờ là sâu đậm nhất. Nếu chọn đúng ngày hôm đó để trốn, không phải rất có lỗi với Sơ Tuyết sao? Nhất định hắn sẽ đau long khổ sở, buổi tối chẳng biết hắn còn có tâm tình tham gia yến tiệc sinh thần nữa không?

Đột nhiên có ý tưởng, có nên tìm Sơ Tuyết bàn bạc không, cùng hắn bỏ trốn? Ặc, hình như không khả quan lắm. Cảm giác cứ như bỏ nhà theo trai! 囧 Quýnh!~ Hơn nữa, nàng đã sớm có ước định với Sơ Tuyết rồi, ngày mai cùng hắn thưởng mai, còn phải tặng hắn quà sinh nhật. Nếu như lễ vật chúc mừng sinh nhật của mình là bỏ hắn qua một bên để chạy trốn, người không có lương tâm có thể bị sét đánh không nhỉ?

Trầm Tố Nhi mặt ủ mày chau, ôm đầu suy nghĩ, lười biếng nằm trên ghế chủ thượng ở đại sảnh, khóe mắt đuôi mày hiện lên vẻ băn khoăn, chỉ liếc mắt ai cũng nhìn ra được…

“Tiểu Tố Nhi, đang nghĩ gì thế?” Sơ Tuyết đã đến. Bước vào thấy nàng bộ dạng tập trung suy nghĩ cùng băn khoăn, hỏi: “Có phải người nào lại chọc nàng tức giận?” Dường như gần đây thường xuyên thấy nàng bộ dạng như vậy thì phải?

Trầm Tố Nhi vừa thấy Sơ Tuyết, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời: “Tiểu Tam, ngươi đến rồi.” Có một chút ý nịnh hót.

“Uh, ta nghe nàng nói câu này, trong lòng chẳng hiểu sao lại tăng thêm dự cảm không tốt…” Sơ Tuyết dịu dàng ấm áp như một làn gió, nhẹ cười, bước vào phòng, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tiểu Xuân Nhi túc trực ở bên ngoài nhanh nhẹn bưng trà vào.

Trầm Tố Nhi ngượng ngùng cười: “Đúng là có chuyện. Quả nhiên không ai hiểu ta bằng Tiểu Tam.” Vuốt mông ngựa chút xíu.

“Nói đi, chuyện gì?”

“Ngày mai đi chơi đúng không?”

“Uh.”

“Có địa đồ kinh thành không?” Đồ quan trọng nhất khi chạy trốn.

“Cần địa đồ kinh thành làm gì vậy?”

“Ta sợ lạc đường mà!” Chạy trốn không thể ngay cả cổng thành ở chỗ nào cũng không rõ, chẳng phải rất quẫn sao? Nói kiểu khác, nếu như đang chạy trốn, chạy một vòng lại đến cửa lớn Hoàng cung chẳng phải là hủy diệt thanh danh rạng rỡ một đời sao? Sặc, mặc dù bản thân không có thanh danh rạng rỡ gì hết, nhưng mà loại chuyện khó hiểu này tuyệt đối không thể phát sinh.

“Sẽ không lạc đâu, có nhiều người đi cùng mà.”

“Phòng ngừa vạn nhất. Kinh thành người đông, chẳng may bị tách ra, cũng không phải không có khả năng đó mà.” Tiểu tam, đừng hỏi nữa, mau tìm một tấm bản đồ cho ta đi.

Mỗ nữ không được như ý nguyện rồi ——

“Có ta, có thị vệ nữa, căn bản không cần phải lo lắng gì hết. Hơn nữa, ta sẽ ở bên cạnh nàng.” Sơ Tuyết cam đoan. Ánh mắt của hắn ngay lúc này nhìn nàng rất lưu luyến, làm sao có thể để thất lạc nàng được chứ? Nếu có lạc thì cũng phải cùng nhau lạc…

Mỗ nữ nhíu mày, cải trang ra ngoài mang theo thị vệ làm gì? Hỏi một chút: “Bao nhiêu thị vệ? Không phải là một đội cấm vệ quân đấy chứ?” Nhân số hoành tráng như thế đi chơi có gì thú vị? Như trong lịch sử nói Hoàng đế đi du ngoạn Giang Nam, bề ngoài nói cải trang vi hành, thực tế thì lại hao người tốn của, du sơn ngoạn thủy, tìm mỹ nữ giai nhân, chi phí cực lớn.

Nếu Mộ Dung Cảnh cũng định làm kiểu đó, nàng sẽ quyết định khinh bỉ hắn cả đời! Không! Kiếp sau cũng khinh bỉ hắn.

Sơ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ sẽ không mang nhiều người đâu, Trần thống lĩnh khẳng định sẽ đi theo, cụ thể mang theo bao nhiêu người ta cũng không rõ lắm. Trước nay chưa từng cải trang đi ra ngoài với Hoàng huynh bao giờ cả.” Hoàng huynh muốn đi ra ngoài toàn đi một mình.

“Hoàng thượng có đi ra ngoài bao giờ chưa?”

“Có đi. Hoàng huynh đi thường xuyên luôn.”

“Wow! Mang theo bao nhiêu người?”

“Một người.”

“Phụt…” Mỗ nữ muốn phun. Một người kia không cần nói, chắc chắn là Trần Thủ. Đưa ngón trỏ chọc chọc Sơ Tuyết, len lén nhìn hắn: “Chuyện này… Ngày mai có thể chỉ mang Trần Thủ theo được không?” Nếu thế thì tốt rồi! Chạy trốn cũng dễ hơn.

“Không rõ lắm. Hoàng huynh võ công rất cao, nhìn khắp giang hồ cũng chẳng có mấy người là đối thủ. Hơn nữa Trần Thủ, cũng là một cao thủ đệ nhất. Hai người đó nếu như đánh không lại muốn chạy thoát khẳng định không có vấn đề gì.” Sơ Tuyết bàn luận. Nói đến Mộ Dung Cảnh, còn tiện thể nói thêm những việc thú vị mỗi lần hắn xuất cung. Những chuyện này, vốn là do thủ hạ của Mộ Dung Cảnh lúc rảnh rỗi kể lại: “Mỗi lần Hoàng huynh xuất cung, đều mang về cho ta một ít đồ vật dân gian, ha ha! Thực sự rất thú vị.”

Trầm Tố Nhi cảm thán…

Ai nói nhà Đế vương vô tình? Nhìn đi! Sơ Tuyết với mỗ Hoàng đế thì sao? Tình cảm hai người không phải rất tốt sao?

Nhưng mà – thật kỳ quái! Có phải là Sơ Tuyết vẫn chưa trưởng thành? Nên không biết tranh quyền đoạt lợi? Đoán chừng có lẽ là đúng rồi. Nhưng tương lai thì sao? Nếu bị quyền lực của bậc Đế vương hấp dẫn, một người tâm tính thuần khiết sẽ biến thành cái dạng gì, không ai biết trước được? Toàn bộ hoàng tôn quý tộc lúc mới sinh ra không phải đều trong sáng tinh khiết như tờ giấy sao? Chỉ là dần dần bị nhuộm đen mà thôi.

Không muốn nghĩ tiếp nữa, vẫn nên quay lại chủ đề chính: “Tiểu Tam, nếu như ít người, ta muốn có một tấm địa đồ. Ngươi cũng biết đấy… Ta chưa ra ngoài cung bao giờ, nói không chừng thực sự… sẽ bị lạc?”

Sơ Tuyết từ từ nhấp một ngụm trà, cười nhẹ. Khẳng định: “Không đâu. Nàng cũng không phải là tiểu hài tử, chỉ cần người vẫn ở trong kinh thành, sẽ không có khả năng bị lạc. Nếu thật sự đi lạc, cứ tìm một người hỏi cửa lớn Hoàng cung ở đâu là được.” Tuỳ việc mà xét. Tiểu hài tử ba tuổi ở kinh thành cũng biết Hoàng cung ở đâu.

Bỗng chốc, có chút hoài nghi hôm nay nàng làm sao vậy? Sơ Tuyết suy nghĩ cái gì đều biểu lộ ra khuôn mặt, nghi hoặc nhìn Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi đã hiểu được cái gì gọi là im miệng ngay lập tức, hình như mình hành sự quá gấp gáp rồi.

Ngay dưới chân thiên tử mà lạc đường là không thể nào.

Trầm Tố Nhi tính toán mọi đường cân nhắc kế hoạch kỹ càng, cũng giống với thái độ làm việc của nàng ở thế kỷ . Tuy là một nữ nhân có đời sống sinh hoạt khá lười biếng, nhưng đối với công việc, thì nàng nghiêm túc một trăm phần trăm, không qua loa đại khái cho xong việc. Có lẽ trong lúc vô tình, nàng đã nghiêm túc đối với việc chạy trốn. Cam thấy không nên qua loa chủ quan đại khái, phải cố gắng làm không có chút sơ hở nào, chuẩn bị hết mọi đường.

Nàng tuyệt đối không muốn gặp phải khốn cảnh rồi mới sầu muộn chán nản.

Lúc này…

Trầm Tố Nhi biết chuyện địa đồ không thể hỏi được, cứ tiếp tục hỏi sợ rằng Sơ Tuyết sẽ nghi ngờ.

Thật ra, Sơ Tuyết có nghi ngờ thì không đáng lo, nhưng nếu Sơ Tuyết vô tình tới hỏi Mộ Dung Cảnh, hoặc là thuận tiện nói ra, vậy phiền phức to rồi, ai mà biết được hắn có đoán được nàng có ý định chạy trốn khỏi cung không? Nếu hắn tăng cường đề phòng, hay đặc biệt để ý tới, vậy thì muốn chạy trốn càng khó khăn hơn.

Cố hết sức mà không đạt được kết quả ai mà muốn chứ?

Vì thế, nàng cười cười giả lả: “Sơ Tuyết, ngươi đừng để trong lòng, ta chỉ lo lắng thôi, đúng rồi, đến lúc đó ngươi đừng có bỏ ta một mình nha. Ta, ta, ta… Ta tới kinh thành lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ra ngoài cung. Cho nên rất hồi hộp căng thẳng!” Nói hồi hộp căng thẳng cũng không phải hoàn toàn là nói dối, trong lòng thật sự cũng có cảm xúc đó. Ngày đầu tiên vừa mới tới kinh thành đã bị đưa thẳng vào Hoàng cung. Cho tới giờ vẫn không có cơ hội biết về sự phồn vinh của Hoàng thành dưới chân Thiên tử.

“Ha ha!” Sơ Tuyết dường như cũng cảm nhận được, cười nói: “Ừ, nếu nàng thích, sau này bảo Hoàng huynh thường xuyên đưa chúng ta ra ngoài dạo chơi.”

“Hở? Hắn sẽ đồng ý sao?” Bất ngờ, hay là Sơ Tuyết đang an ủi nàng?

“Thỉnh thoảng sẽ cho, thật ra Hoàng huynh là một người rất dễ nói chuyện.” Trong lòng Sơ Tuyết cảm thấy đó là sự thực.

Nhưng mọi người đều biết, Hoàng đế dễ nói chuyện – bởi vì đối tượng là hắn, là đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ.

“A! Vậy sao? Chắc vậy.” Trầm Tố Nhi bằng mặt không bằng lòng, trong lòng oán thầm: “Cái gì mà dễ nói chuyện, chó má thật! Bạc tình lạnh lùng, vô lại cộng thêm ba cấp, phúc hắc kiêm vô sỉ!…

Sơ Tuyết kì quái hỏi lại: “Tiểu Tố Nhi không tin Hoàng huynh của ta sao?”

“Không có!” Giả dối.

“Không có!” Giả dối.

“Có mà. Vẻ mặt vừa rồi dường như có.” Nghi ngờ, không tin lắm.

Bỗng chốc, mỗ nữ để tay lên mặt bàn, mông đã nhấc ra khỏi ghế, nửa thân trên tựa vào bàn có xu hướng nghiêng về phía Sơ Tuyết, mắt chớp chớp nhìn hắn chằm chằm. Sơ Tuyết bị nàng nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, quay đầu không nhìn nàng nữa.

Mà nàng vẫn nhìn hắn cười mà như không cười.

“Làm gì? Nàng định làm gì?” Sơ Tuyết dường như cảm nhận được nguy hiểm cả người dịch ra xa, kéo dài khoảng cách với nàng.

“Dừng! Hoá ra là không nhìn ra.” Đặc biệt thất vọng, uể oải đặt mông xuống ghế.

“Nhìn cái gì?”

“Vừa rồi không phải ngươi có thể nhìn ra ta đang suy nghĩ gì sao?” Dám nghi ngờ nàng? Không đủ trình.

“…”

Sơ Tuyết hai má hồng hồng, đỉnh đầu dường như có một đàn quạ đen bay qua!

“Sơ Tuyết! Ta có chuyện.” Không lề mề lằng nhằng nữa, bàn chuyện chính sự.

“Chuyện gì?”

“Ta không có tiền.” Trực tiếp hỏi thẳng.

“??!” Đường đường là Hoàng hậu mà nói không có tiền? Định lừa ai đây!

Trầm Tố Nhi nhìn thấy ánh mắt không tin của Sơ Tuyết, tức tối trừng mắt: “Ngân phiếu! Ta cần ngân phiếu. Toàn bộ là bạc mang theo rất bất tiện, ta dùng bạc đổi lấy ngân phiếu của ngươi được không?” Tiền riêng, hình như cũng được mấy nghìn lượng. Nàng không biết mấy nghìn lượng là nhiều hay ít, dù sao đây là cổ đại, chi phí thế nào, trong đầu chẳng có chút khái niệm nào.

“Ha ha, trên người ta đúng là có, nhưng mà nàng cần làm gì vậy?” Nữ nhân trong cung không cần ngân phiếu của mấy tiền trang ở bên ngoài. Bởi vì các nàng không được xuất cung, cầm ngân phiếu làm gì? Không bằng cứ dùng bạc lại thực tế hơn.

“Ngân phiếu mang theo thuận tiện, đúng rồi, ngày mai đi ra ngoài chơi, ta muốn mang tiền đi mua đồ. Ờm, Sơ Tuyết… Tiểu Tam, cho ta được không?” Mỗ nữ xin xỏ nịnh nọt, các loại châu báu trân quý trong nội cung, không động vào được. Có đem ra ngoài cũng chẳng dùng làm gì, nếu như bán đi, hoặc đem đi cầm, không chừng còn bại lộ hành tung.

Trầm Tố Nhi đã quyết định, không mang theo quá nhiều đồ vật khi chạy trốn.

Chỉ mang theo tiền là được.

Trên người chẳng có thứ gì giá trị, cứ cho là đụng phải người rảnh rỗi đi, thì ai mà đoán được nàng là một Hoàng hậu đang chạy trốn chứ?

Trầm Tố Nhi chìa bàn tay nhỏ bé về phía Sơ Tuyết, bộ dạng rõ tàng là đang vòi tiền, rèn sắt khi còn nóng đấy nha.

Sơ Tuyết thoang thả uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Trên người ta không có tiền.” Ở nhà ai lại mang số lượng lớn tiền bên người chứ?

“Hả… Giỡn mặt với ta hả! Hừ hừ” Hừ lạnh, không vui, không tha cho hắn! Tuy cảm thấy mình hơi tùy hứng, giả bộ tiểu hài tử. Nhưng đây cũng là một chiêu… He he, dùng để đối phó với Sơ Tuyết là hữu hiệu nhất.

Quả nhiên ——

Sơ Tuyết xấu hổ cười cười, bổ sung: “Lát nữa sai người mang sang cho nàng.” Chỉ cần nàng muốn, toàn bộ lập tức cho nàng cũng không nhíu mày lấy một lần.

“Wow, Tiểu Tam đúng là quá tuyệt vời!” Thật muốn nhào tới hôn một cái thưởng cho hắn. Nhưng mà cách nhau bởi bàn trà hình vuông nên nhào tới hơi phiền phức! ~ Hi hi, chân chó thật, ngẫm lại cũng xong một việc. Lúc này, Trầm Tố Nhi lại nghĩ đến một vấn đề khác, cười nói lấy lòng: “Chuyện này, ngươi đừng nói cho Hoàng đế nha, nhất định phải nhớ kỹ, đường đường là Hoàng hậu mà lại đòi xin tiền tiểu thúc, truyền ra ngoài đúng là mất mặt… Không đúng, chỉ đổi tiền, không phải đòi tiền.”

“Không cần đổi đâu. Nhưng mà ngân phiếu… ta cũng không có nhiều, căn bản chỉ có bạc là nhiều.” Binh thường, hắn cũng rất ít khi dùng ngân phiếu, bởi vì hắn cũng giống nàng sinh hoạt trong cung, cơ hội phải dùng đến tiền quá ít.

“Không thích bạc, chỉ cần ngân phiếu thôi, dễ mang bên người hơn.” Mỗ nữ vui vẻ cười tít mắt, nhìn Sơ Tuyết mà hai mắt cong thành đường vòng cung.

Làm cho Sơ Tuyết toàn thân không được tự nhiên, nhanh hỏi: “Cần bao nhiêu?”

“Chuyện này…” Trầm Tố Nhi lại có chút khó xử. Nếu đòi quá ít cảm thấy không có lợi, nhưng đòi quá nhiều lại làm người khác nghi ngờ. Nhưng nàng cũng không băn khoăn suy nghĩ quá lâu, người thông minh tất nhiên sẽ có cách làm thông minh: “Tùy người, cho bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, cảm ơn trước nha.” Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, bạn học Sơ Tuyết của chúng ta không phải là một người keo kiệt chuyện tiền nong, tùy tiện cho chắc cũng không đến nỗi quá ít.

Mỗ nữ tính toán khá tinh ranh.

“Uh. Không khách khí.” Cảm thấy có chút là lạ, cụ thể lạ ở chỗ nào, Sơ Tuyết cũng không nói ra được. Chính xác, hắn sao mà ngờ được, người nào đó đang làm công tác chuẩn bị để chạy trốn, mà hắn lại còn cung cấp tiền chạy trốn nữa… Chẳng bao lâu nữa, lúc hắn biết được chân tướng sự việc, đúng là choáng váng đặc biệt choáng váng.

Trầm Tố Nhi cảm thấy vấn đề tiền nong đã được giải quyết, nhưng mà, hiện giờ trong lòng vẫn đang đấu tranh.

Rốt cuộc là nhân cơ hội này trốn? Hay là không trốn?

Cuối cùng, quyết định tùy cơ ứng biến, xem xét tình huống rồi quyết định, trước tiên cứ chuẩn bị bước thứ hai đã.

Nếu có cơ hội liền trốn, không có cơ hội thì cũng chẳng cần miễn cưỡng, giữ lại cho lần tiếp theo.

Sau khi Sơ Tuyết rời đi, không lâu sau đã có người mang ngân phiếu tới.

Mỗ nữ cười đến mức miệng không khép lại được.

Lúc này đây, nàng đã thành công đoạt được trên người Sơ Tuyết một vạn lượng ngân phiếu, mà tiền vẫn còn nguyên.

Theo lời Tiểu Dung, một vạn lượng bạc, một nhà bình thường ở Hoài Thành không cần làm việc, cũng có thể qua được vài năm thoải mái.

Trầm Tố Nhi hiểu rõ, mỗi chỗ trên toàn quốc cuộc sống sinh hoạt không giống nhau, nghèo khó và giàu có ít nhiều đều có chênh lệch. Nếu ở địa phương nghèo khó, thì một vạn lượng thì có tác dụng lớn, nhưng nếu ở chỗ phồn hoa thì cũng chẳng dùng được bao lâu, tùy tiện kéo một tiểu thái giám ra hỏi, ở kinh thành này nếu biết chi tiêu hợp lý phỏng chừng có thể ăn uống sinh hoạt khoảng hai năm.

Trầm Tố Nhi nghĩ ngợi, tiền hình như vẫn chưa đủ.

Lúc chạy thoát thân phải tiêu tốn rất nhiều, không giống với việc sống ổn định một chỗ.

Hơn nữa, nếu một người muốn sống sót, phải làm ăn buôn bán nhỏ gì đó, tài chính cũng không dễ quay vòng. Nhưng những vấn đề này, nàng có lẽ về sau sẽ tính, tạm thời cứ kiếm tiền trước đã.

Còn về chuyện bản đồ, Trầm Tố Nhi nghĩ đến một người – Trần Thủ.

Vì vậy lặng lẽ bảo Tiểu Dung đi tìm Trần Thủ, hỏi Trần Thủ muốn lấy một tấm địa đồ, lấy cớ Hoàng hậu ngày mai xuất cung đi chơi, muốn xem kinh thành có những chỗ nào thú vị, nên mới cần địa đồ. Mượn cớ hợp lý như thế, Trần Thủ cũng chẳng có chút nghi ngờ, lập tức cấp ột tấm.

Lấy cớ rất không tồi, Trần Thủ cũng không nghi ngờ gì, lập tức đưa cho.

Cầm địa đồ trên tay mỗ nữ cười như điên, chẳng cần tự mình ra tay, cũng hoàn thành được một chuyện.

Còn một việc, làm nàng cực kỳ để ý, chính là đám nô tài ở Triều Phượng cung.

Nếu nàng bỏ đi, có mang phiền toái đến cho bọn họ hay không? Tùy tiện đoán cũng biết ngay hằng ngày chắc chẳng tốt lành gì, nhất định sẽ bị giận cá chém lung tung. Hình như Mộ Dung Cảnh là loại người thích trút giận lên đám nô tài. Đến lúc đó, nàng một mình ở bên ngoài tiêu dao, mà bọn họ lại ở trong cung chịu tội, lương tâm sẽ vui vẻ sao?

Đặc biệt là Tiểu Dung, mang theo cũng không được, mà không mang theo cũng không được. Nhiều người ở cũng một chỗ, sẽ gây sự chú ý, xác suất thành công lại giảm đi rất nhiều. Còn một điểm quan trọng, nếu chạy trốn thất bại, Mộ Dung Cảnh sẽ không giết nàng, nhưng tám chín phần mười sẽ trút giận lên người Tiểu Dung, lúc đó mình cũng mang tội làm sao bảo vệ được cho người khác chứ?

Trầm Tố Nhi không muốn liên luỵ đến nàng ấy, vì lo lắng cho sự an toàn của nàng ấy nên quyết định không mang theo, nhưng nghĩ đến việc phải tách ra trong lòng có chút không nỡ, dù sao từ lúc mình xuyên qua tới đây nàng và Tiểu Dung đều sống cùng nhau, nói không có cảm tình thì đúng là nói dối.

Trước khi rời đi, phải xác định là không có người nào bị liên luỵ.

Những người chỉ suy nghĩ cho bản thân mình, không quan tâm tới cảm thụ của những người xung quanh, Trầm Tố Nhi khinh bỉ.

Lúc này, nàng không muốn khinh bỉ chính mình.

Vì vậy xế chiều hôm đó, lần đầu tiên Trầm Tố Nhi chủ động yêu cầu gặp Mộ Dung Cảnh.

Cung cấm, mỗ nữ không thể tùy ý xuất nhập, dựa theo lễ tiết, trước tiên phải phái một tiểu thái giám tới xin chỉ thị.

Lúc nghe tin, Mộ Dung Cảnh có chút ngạc nhiên, một nữ nhân sợ tránh mình còn không kịp lại có thể tới tìm tới hắn? Có vấn đề. Trong lòng không có vui vẻ, theo kinh nghiệm bản thân từ trước tới nay, ngược lại trong lòng sinh ra cảnh giác.

Dù sao, hắn vẫn gật đầu đáp ứng.

Tại Tĩnh Tâm đình ở Ngự hoa viên, hai người gặp nhau.

Trầm Tố Nhi đi vào Ngự hoa viên, hương hoa thoang thoảng, nâng mắt nhìn, từ xa xa đã nhìn thấy Mộ Dung Cảnh cẩm bào vàng chói lọi, bao lấy dáng người cao lớn cường tráng đứng trong Tĩnh Tâm đình. Đế vương cổ đại đúng là bậc đế vương, chỉ đơn giản đứng yên, mà đã rất có tiềm năng làm người mẫu.

Mộ Dung Cảnh đứng trong đình, đôi mắt sâu thẳm như biển cả lúc này nhìn nữ nhân một thân trang phục lộng lẫy đi tới, cố gắng bước từng bước chân thanh tú, chân thành mà tới. Không thể che dấu được, sự hoảng hốt cùng cẩm giác không đúng lắm mà mấy ngày nay không cảm thấy.

Trong lòng có chút cảm xúc lạ lẫm đang lan toả, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú nàng đang bước lại gần đình.

Mộ Dung Cảnh trực giác mách bảo có gì đó không đúng.

Mộ Dung Cảnh trực giác mách bảo có gì đó không đúng.

Nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.

Mà cử chỉ của Trầm Tố Nhi hôm nay rất đúng mực, khoan thai sang trọng, làm người khác thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nhịn không được, Mộ Dung Cảnh quay sang hỏi Trần tổng quản vẫn đứng hầu hạ bên cạnh: “Người nói xem, hôm nay Hoàng hậu có gì không đúng? Có gì không giống với ngày thường? Nói thẳng, trẫm không muốn nghe những lời nịnh nọt.”

Trần tổng quản có chút kinh ngạc, lập tức khom người cung kính trả lời: “Giai nhân trang phục lộng lẫy, quốc sắc thiên hương, Hoàng hậu ngày thường đều mặc quần áo đơn bạc, màu sắc… đơn điệu. Hôm nay nhất cử nhất động, thanh nhã ung dung, khoan thai quý phái, đặc biệt rất có thần khí, so với ngày thường… quả thật không giống.” Quan trọng nhất là câu cuối cùng.

Còn lại cái gì không giống, Trần tổng quản không cần nói rõ, Mộ Dung Cảnh cũng có thể nhìn ra

Con ngươi Mộ Dung Cảnh chợt lóe, lộ ra một tia sáng tỏ.

Tra xét nguyên nhân– Trong ấn tượng, một nữ nhân ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy phiền toái, đột nhiên lại trang phục lộng lẫy, long lanh xuất hiện, hơn nữa vẻ mặt sáng lạn, tinh thần phấn chấn, chẳng lẽ lại không thấy kỳ lạ sao?

Kỳ lạ! Vô cùng kỳ lạ!

Rốt cục cũng tới nơi ——

Trầm Tố Nhi hờ hững ung dung, vẻ mặt vô cùng hoà nhã.

Nàng nhẹ nhành khom người, giọng nói mang theo thành ý thỉnh an Mộ Dung Cảnh: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”

Phía sau phong cảnh kiểu diễm này, không ai biết nguyên do tại sao.

Trước khi gặp Mộ Dung Cảnh, mỗ nữ nhìn trang phục gấm lụa thêu Phượng chỉ thuộc về Hoàng hậu bày trong phòng ngủ, nghĩ là sau khi xuất cung, sẽ không có cơ hội mặc nữa. Lúc này, nàng nghiêm túc coi mình là Hoàng hậu, cũng có tâm lý chơi đùa cho vui, nên nhịn không được thử là Hoàng hậu chân chính một lần, để tới gặp Mộ Dung Cảnh.

Bộ y phục này, chỉ mới mặc một lần vào yến tiệc ngay sau ngày đại hôn.

Dù sao Mộ Dung Cảnh cũng xem như chồng nàng ở cổ đại này, ít nhiều thì cũng có để trong lòng.

Nghĩ đến chia ly, đột nhiên, cảm thấy Mộ Dung Cảnh cũng không đáng giận như trong tưởng tượng. Cảm thấy có chút đặc biệt, cũng có chút ít lạ lẫm, mơ hồ lại có chút không nỡ buông tay, hình như dạo này bản thân thích bị ngược hay sao ấy? Trầm Tố Nhi cảm thấy đây đại khái cũng là một loại thói quen, như cùng sống cùng sinh hoạt lâu rồi, đột nhiên phải rời đi sẽ có chút ít buồn bã.

“Hoàng hậu không cần đa lễ. Ngồi đi.” Mộ Dung Cảnh thanh nhã ngồi xuống trước. Lúc này, sự lạnh lùng thường ngày của Hoàng đế đã biến mất. Vô hình trung sinh ra cảm giác cách xa cả ngàn dặm.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Trầm Tố Nhi lễ độ nói một tiếng tạ ơn, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Trần tổng quản tự mình hầu hạ, châm trà rót nước.

“Hoàng hậu mấy ngày gần đây khoẻ chứ?”

“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, thần thiếp rất khỏe.”

“Vậy là tốt rồi.” Nữ nhân này, đúng là càng ngày càng biết ăn nói.

Mộ Dung Cảnh có lẽ vẫn chưa quên, vết máu bầm bên hông vừa mới tán đi.

Vốn quyết định bất hoà với nàng nhiều hơn tiếp xúc, nhưng lúc nàng xuất hiện trước mắt, hắn lại không kìm được lòng mình…

Thời khắc Trầm Tố Nhi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh, tâm tình không hiểu sao cũng có chút hoảng hốt.

Như đang che giấu, mỉm cười tới mê người.

Mí mắt thoáng buông xuống rụt rè, dáng vẻ như nhu hoà với ánh trăng phản chiếu trên mặt nước nhẹ lan toả, toả ra nhiều màu sắc, thôi miên lòng người…

Mộ Dung Cảnh sững sờ thất thần.

Sau một lúc lâu, nàng cứ điềm tĩnh ngồi như vậy, không động đậy.

Không thấy Mộ Dung Cảnh nói chuyện, giọng nói mềm mại như làn gió thổi qua, nhẹ nhàng: “Làm phiền người rồi, thần thiếp thực sự cảm thấy bất an.” Nói xong, còn cúi đầu làm bộ dáng áy náy, không cao không thấp, rất thích hợp.

Tiếng nói động lòng người đã kéo sự chú ý cùa Mộ Dung Cảnh về, đồng thời, khóe miệng cũng hơi giật giật. Hắn không muốn cười, một chút cũng không cười nổi. Không hiểu sao cảm thấy bất kỳ thứ gì so với Hoàng hậu trước mắt cũng không thể buồn cười hơi, rất thú vị. Rõ ràng là giả bộ, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy giả dối. Không đúng! Mặc dù là giả dối, nhưng lại đẹp mắt, làm người khác khó có thể dời mắt.

Hoàn toàn khác trước kia, hai người nói chuyện đặc biệt khách khí.

Nói cách khác, hai người không biết đối phương có ý gì?

Đồng cảm! Hai người đều có đồng cảm.

Đồng cảm đó, bầu không khí lại càng thêm quái dị.

Kể cả Trần tổng quản đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng kỳ quái.

Mộ Dung Cảnh không muốn làm trò cười cho người khác, cho dù là Trần tổng quản cũng không được.

Vì vậy, hắn tuỳ tiện bảo Trần tổng quản lui xuống.

Trần tổng quản vừa lui xuống, Mộ Dung Cảnh lập tức thay đổi tư thế càng thêm lạnh nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn như sứ, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà trên bàn, không nhanh không chậm uống một ngụm.

Trầm Tố Nhi thấy hắn uống trà, cho là hắn sắp mở lời, nhưng đợi một lúc lâu, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì! Thế này là thế nào? Lại định chơi thâm trầm hả? Cuối cùng, rốt cuộc vẫn không nhịn được trừng mắt

Tiếp theo, Hoàng đế vẫn không nói lời nào, nàng đang diễn vai Hoàng hậu đang sắp chán đến nơi rồi… có nên lên tiếng trước không?

“Hoàng thượng…”

“Trước tiên uống cùng trẫm một chén trà, thưởng thức phong cảnh Ngự hoa viên.” Mộ Dung Cảnh thấy nàng như vậy, càng không sốt ruột. Hắn tất nhiên đoán được, khẳng định nàng vô sự không đăng tam bảo điện (không có việc thì không đến tìm). Cố tình làm khó dễ, không cho nàng được vừa ý.

Trầm Tố Nhi tâm tình cũng không tệ, giả làm Hoàng hậu mỹ nhân cũng chơi rất vui vẻ, tạm thời cứ làm theo lời hắn nói.

Học theo bộ dáng ưu nhã của mỗ Hoàng đế, cũng nhẹ nhàng nâng tách trà khoan thai nhấp một ngụm, cặp môi đỏ mọng kiều diễm nhè nhẹ hé mở, hơi nóng của trà bốc lên, lướt qua cánh môi.

Cử động nhìn như vô ý, nhưng sao lại hấp dẫn đến vậy?

Ánh mắt Mộ Dung Cảnh nhàn nhạt lướt tới cánh môi đỏ mọng kia, nhẹ nhàng ngâm: “Tiện thanh từ ngọc oản, tá trà thâu hương. Hồng anh nhược tửu, bất hát diệc túy hồn.” (Tạm dịch: Mong ước được như chén ngọc, mượn trà để trộm hương. Hồng anh như rượu, không muốn say). Giọng nói bình thường lạnh lùng lúc này lại ôn nhuận như ngọc, lời nói nhẹ lay động theo gió, như đang cảm thán, lại như hâm mộ… Hâm mộ chén trà kia có thể tới gần nàng?

Người cổ đại có phải thường có loại ý cảnh này? Nhân sinh có ý thơ hay. Cứ tiếp tục như vậy, Trầm Tố Nhi cũng hoài nghi bản thân cũng sẽ biến thành người cổ đại luôn. Thầm cảm thán, bỗng dưng, lưu ý đến ánh mắt của Mộ Dung Cảnh, lại nhớ lại những lời hắn vừa nói, lòng rơi lộp bộp, MMD, đùa giỡn một cách trắng trợn, còn nghe không hiểu sao?

Nhưng mà, đối với nữ nhân đến từ thế kỷ , loại trình độ trêu ghẹo này đúng là rất đáng ca ngợi.

“Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp tới đây là có chuyện muốn nói.”

“Không vội.”

“…” Trầm Tố Nhi quẫn. Không vội? Có ý gì? Nếu nàng cứ duy trì hình tượng cao quý trang nhã này, chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ mất thôi.

Mộ Dung Cảnh nhàn nhã phẩm trà không nói gì.

Trầm Tố Nhi nhã nhặn lịch sự ngồi đó.

Giả bộ tốt, giả bộ rất tốt! Càng ngày càng cảm thấy mình sống thật giả dối, giả bộ hoá ra cũng mệt mỏi như vậy.

Thời gian cứ qua đi, qua một nén hương, rồi lại một nén hương nữa.

“Hoàng thượng, người hôm nay sao lại rảnh rỗi như vậy?” Nói không rảnh đi, nói là muốn đi xử lý việc triều chính đi, nàng mới có thể nhanh nói việc chính sự với hắn, thực ra chỉ có có vài câu, còn chưa đến một phút. Chẳng qua hắn không muốn nghe, mà nàng lại không thể tùy tiện nói ra.

Mộ Dung Cảnh thanh nhã không chút trần tục nhẹ nhàng nhìn Trầm Tố Nhi: “Trẫm nghỉ ngơi hai ngày.”

Khóe miệng Trầm Tố Nhi giật giật, hắn nói như vậy, có phải ý là có rất nhiều thời gian để tiêu phí với nàng.

Thời gian dần dần trôi qua.

Mộ Dung Cảnh vẫn không có ý muốn nói chuyện.

MMD, Trầm Tố Nhi sắp giả bộ không nổi nữa rồi, làm mỹ nhân cũng chẳng dễ chút nào, thật tội nghiệp những nữ nhân lúc nào cũng có cử chỉ thanh tao lịch sự.

Cứ tiếp tục như vậy ——

Cứ tiếp tục như vậy ——

Bỗng chốc, Trầm Tố Nhị phát hiện khóe miệng Mộ Dung Cảnh khẽ giương lên thành nụ cười nhẹ, nhàn nhạt, có sự trêu chọc, có vị đùa giỡn. Nhớ lại lúc trước… Mồ hôi lạnh! Nhớ tới lúc trước cũng ở trong đình này, ánh mắt hắn lúc này giống hết lúc đó.

Quẫn! Không thể không thừa nhận, tự mình biến mình thành đồ ngốc rồi!

Nghĩ tới đó ——

Vẻ mặt thả lỏng, tính tình tuỳ ý lười biếng lại trở lại.

Trước sau như là hai người khác nhau.

Cầm một miếng điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng: “Hoàng thượng, chúng ta không lằng nhằng nữa!”

“Không giả bộ nữa sao?”

“Không. Chỉ thấy giải bộ làm Hoàng hậu thấy thú vị thôi, dù sao nhìn đi, người chẳng phối hợp gì cả, thôi không diễn nữa.” Trầm Tố Nhi vừa nhau điểm tâm vừa nói, phong phạm tiểu thư khuê các rơi đâu mất rồi? Hiển nhiên đây là hình tượng một cô gái thành thị tiêu sái thoải mái.

Nhưng mà, lời của nàng ——

“Giả bộ làm Hoàng hậu?” Khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Cảnh lạnh lẽo, như bị thất hồn, thì thào lặp lại lời nàng nói, suy tư ý tứ trong đó, phút chốc, trong nội tâm không hiểu sao có một tia đau đớn, nội tâm như có hàng ngàn con kiến đang bò, gặm rồi nhấm. Nàng chưa bao giờ coi bản thân là Hoàng hậu, cũng chưa bao giờ coi hắn là phu quân sao? Trong mắt nàng, hắn chẳng qua chỉ là một người lạ… Cho nên, nàng mới giả bộ?

Tâm tình của Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi không để ý tới.

Nhưng mà nàng nhìn, hắn ngàn năm vẫn chỉ một bộ dạng lạnh lùng, cũng chẳng có nhiều biến hoá lắm.

Dứt khoát, như lần trước, nàng ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Cảnh.

“Chuyện này… Hoàng đế đại nhân, chúng ta thương lượng một chút đi.”

“Hoàng đế đại nhân?” Nhớ lại những chuyện đã qua. Đây là một nữ nhân đơn giản tuỳ ý, mà lại cơ trí dũng cảm, lúc nào cũng có bộ dáng lười nhác tuỳ ý, một tiểu ác ma làm hắn vừa yêu lại vừa hận, vừa oán lại vừa tức!

“Ừ ờm, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết một thời gian. Trước kia có chỗ nào đắc tội, đại nhân người rộng lượng, thông cảm, cười cười rồi quên đi nhé. Ngàn vạn lần đừng để trong lòng.” Để tỏ lòng hữu nghị, nàng ngồi gần lại hắn. Hai người gần như là sánh vai ngồi cùng một chỗ, sát sạt, trong quan niệm của nàng, khoảng cách giữa hai người càng gần càng dễ nói chuyện, cũng là tỏ sự thân thiết cùng thành ý.

“Đừng để trong lòng?” Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh, đột nhiên trở nên mờ ảo như có như không.

Trầm Tố Nhi kinh ngạc trong chốc lát, hôm nay sao hắn tốt thế nhỉ? Hình như chỉ lặp lại lời nàng nói: “Hoàng thượng, người đừng tìm kiếm sơ hở trong lời nói của ta.”

“Thật không muốn trẫm tức giận?”

“Đương nhiên.” Vui mừng, rốt cuộc cũng nói được một câu nhập vào chủ đề chính.

“Được…” Lời nói nhè nhẹ còn chưa dứt.

“Ừm ——” Mỗ nữ rất phấn khởi, quá tốt rồi! Hắn đã gật đầu.

“Nàng hôn ta! Giống buổi tối hôm đó, giống ngày đó… nếu làm ta thỏa mãn, ta sẽ không tức giận.” Bất tri bất giác, Mộ Dung Cảnh xưng “ta”, không phải là “trẫm”.

Nhưng mà——

Có người đau khổ, Hoàng đế đại đại nhân, yêu cầu của người có phải quá trẻ con không?

Trầm Tố Nhi chưa phát hiện ra có gì bất thường, nếu như là ở hiện đại thì đúng là trò trẻ con, nhưng đây là thời cổ đại, bên trong hành động đó còn có truyền thống. Nàng chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên, có có chút ngại ngùng.

Vì thế, mỗ nữ trong đầu có sắc tâm, rụt rè hỏi: “Chuyện này.. Hoàng thượng… Người thật nguyện ý sao?”

Đổ mồ hôi!…

Trầm Tố Nhi nói câu này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của người ta.

Người ta tốt xấu gì cũng là một soái ca, nếu mà ở hiện đại là vô địch đấy.

Mô Dung Cảnh thu hồi ánh mắt như có như không, chuyển tới khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất nghiêm túc gần ngay trước mắt. Đột nhiên, hắn nghi hoặc, mình rốt cuộc đang làm cái gì thế này? Vừa rồi còn nói gì? Phút chốc, khuôn mặt lạnh lẽo, như hàn băng vạn năm, ai cũng đoán được, một khắc sau khẳng định sẽ mắng chửi người——..

“Nữ nhân, ngươi đừng——”

Khuôn mặt tuấn mỹ, bị một đôi tay nhỏ bé bưng lấy, như đang giữ trân bảo quý giá, rất cẩn thận, cặp môi đỏ mọng kiều diễm mà mềm mại không dịu dàng nhẹ nhàng, mà hôn hơi dùng sức! Không có sự dịu dàng mềm mại khiêu khích như đêm hôm đó, nhưng thoáng cái đã tiến thẳng vào chỗ tịch mịch sâu thẳm nhất trong tâm hồn Mộ Dung Cảnh, chấn động chưa từng có.

Cả người ngẩn ra..

Mà đôi môi mỏng của hắn lại bị nữ nhân mình chán ghét đang vân vê hành hạ.

Thời gian như rơi vào một không gian không có thực.

Hắn cảm thấy toàn thân như bay bổng, trong đầu chỉ có cảm giác lưu lại bên môi… Cái gì cũng không nhớ rõ, toàn bộ đều quên hết. Ngoại trừ nụ hôn, chỉ có nụ hôn, cứ tiếp tục tiếp tục….

Bỗng nhiên, khóe môi Mộ Dung Cảnh thoáng bị đau.

Đầu cũng thanh tỉnh lại!

Sau một khắc, hắn kiên quyết đẩy nàng ra, lạnh lùng đứng lên, không thèm nhìn người bị ngã trên mặt đất, phất tay áo rời đi.

Trầm Tố Nhi nhìn bóng lưng cao lớn như đang chạy trốn, nhất thời thất thần.

Chuyện gì vừa xảy ra? Vừa rồi nàng thật sự có cảm xúc.

Nhưng mà hình như đùa giỡn quá lố rồi.

Nhớ tới cái gì đó? Vẻ mặt ảo não, MMD, chính sự còn chưa xử lý!

“Này! Hoàng thượng, chúng ta còn chưa nói xong…” Nói cái P ấy, người đã biến mất ở chỗ rẽ rồi.

Trầm Tố Nhi bò dậy, phủi phủi bụi đất trên người.

Hôm nay sao lại tới trộm hương, không phải là làm chính sự sao? Sao bản tiểu thư lại vô dụng thế này? Nhưng mà thật kỳ quái, hắn lại chạy đi, người nên chạy phải là nàng mới đúng chứ, lẫn lộn hết cả!

Nàng mới là nữ nhân! Mới là người cần chạy.

Nhưng mà —— cũng không phải là lần đầu tiên hôn nhau, tại sao phải chạy?

Lúc này, nàng mới nhớ tới một vấn đề, từ lúc xuyên qua tới cổ đại, hình như chỉ mới cùng mỗ Hoàng đế hôn qua.

“A, làm công tác chuẩn bị trước khi chạy trốn, rõ ràng là chuyện cần làm! Mà ngay cả đậu hủ của Hoàng đế cũng ăn hết thế này?” Bối rối!

Cá nhân Trầm Tố Nhi đối với tình cảm tận đáy lòng vẫn thuộc truyền thống, cũng muốn theo nguyện vọng, muốn một đời một kiếp chỉ có hai người. Nhưng mà, tình yêu ở thế kỷ khiến nàng thất vọng cực độ. Thường xuyên cảm thán: Cuộc đời à, tình yêu là có, không biết làm sao mà cứ vô duyên với bản tiểu thư.

Không cưỡng cầu, cũng không hy vọng xa vời.

Lúc tới sẽ tới, lúc có sẽ có.

Trầm Tố Nhi trở lại Triều Phượng Cung, chuyện đầu tiên là lập tức thay ngay đống quần áo đẹp đẽ quý giá trên người.

Loại trang phục này hoàn toàn không thích hợp để mình thưởng thức.

Tiểu Dung và Tiểu Xuân đứng bên cạnh hầu hạ.

Lúc này Trầm Tố Nhi mới nhớ tới một chuyện.

“Tiểu Xuân Nhi, mấy hôm trước ta bảo ngươi làm gối thêu đến đâu rồi?” Trầm Tố Nhi không quên mình đã đáp ứng Sơ Tuyết, làm cho hắn một cái gối đầu. Bởi vì Tiểu Dung làm gối cho nàng, tay nghề Sơ Tuyết cũng đã nhìn qua, tất nhiên phải đổi người khác, dĩ nhiên nhiệm vụ này tới tay Tiểu Xuân Nhi rồi.

Tiểu Xuân Nhi trả lời: “Đã làm xong, người có muốn mang tới đây ngay không?”

“Ừ. Chuyện này không được nói ra ngoài. Nhất là Tam Vương gia, cứ nói là ta làm, hiểu chưa?” Để an toàn cứ dặn trước một câu. Bắt nạt dối gạt Sơ Tuyết thuần khiết chẳng tốt chút nào, lại thấy mặc cảm tội lỗi, dù sao ông trời cũng sẽ tha thứ cho nàng thôi, dù sao mấy cái nữ công làm ra cũng chẳng biến thành tiền được.

Truyện convert hay : Tới Cửa Con Rể Diệp Thần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio