Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

chương 42: kỳ diệu! có thứ gì đó đang biến đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tư Mã Lạc mới bước vào Túy Nguyệt lâu đã thấy Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết đang ngồi trong đại sảnh, còn có Trần Thủ đứng bên cạnh.

Hắn nhẹ nhàng bước đến, lững thững như đang ở chốn không người. Vẫn như thế, như thể chưa từng có việc gì xảy ra.

Trầm Tố Nhi đi phía sau hắn, có chút khiếp đảm sợ hãi, như kiểu lo lắng gian tình của mình bị người khác phát hiện rồi ý.

Ta oán! Thế nhưng chỉ một chữ “oán” cũng không thể chấm dứt mọi chuyện, ta hoàn toàn không tự nguyện tạo ra “gian tình” nhé…!

Lúc gần đến Túy Nguyệt lâu, nàng bắt ép Tư Mã Lạc phải buông nàng xuống.

Tư Mã Lạc vẫn mang theo bộ mặt giả dối đó, khóe miệng câu ra tiếu ý, tự tiếu phi tiếu quét mắt về phía Mộ Dung Cảnh, rồi lại chuyển dời đến chỗ Sơ Tuyết. Thành thật mà nói, hắn không bước về phía bọn họ, mà đi thẳng lên lầu, giống như trước mắt chỉ là người xa lạ mà thôi.

Trầm Tố Nhi ngây ngốc theo lên lầu, hơi bị mơ hồ rồi đó! Nàng như đang đứng giữa ngã ba đường, nên đi lên lầu, hay đi về phía Mộ Dung Cảnh đây? Còn có, quay đầu chạy ra khỏi đây, trình diễn màn bỏ trốn lần một? Thế nhưng sau khi si tâm vọng tưởng lại đụng tới ánh mắt của Sơ Tuyết, rồi lại quay đầu nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Tư Mã Lạc.

Nhớ tới ước hẹn một canh giờ trước, Trầm Tố Nhi cười cười, chạy về phía Sơ Tuyết.

Hôm nay Sơ Tuyết chính là thọ tinh.Thiếu chút nữa quên rồi!

“Tiểu Tố Nhi, đừng nhận người thân với ta? Cũng đừng có gọi ta!” Sơ Tuyết oán giận trách móc.

“Gặp người thân cũng chẳng thèm giới thiệu ọi người làm quen một chút. Có muốn mời hắn vào trong cung chơi không?” Nói là oán giận chứ lo lắng còn nhiều hơn, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, người thân của nàng cũng được thơm lây.

“Không, không…Hắn về ngay.” Trầm Tố Nhi ngượng ngùng cười. Không biết Mộ Dung Cảnh giải thích việc nàng rời đi với Sơ Tuyết thế nào, tận một canh giờ đó… Nghe Sơ Tuyết nói hình như là đánh lừa hắn hay sao ý, nàng gặp thân nhân, muốn nói chuyện riêng khoảng một canh giờ, mượn cớ này tương đối hợp lý, hóa ra Hoàng đế nói dối cũng trôi chảy ra phết.

Trải qua chuyện này.Sắc mặt Mộ Dung Cảnh thật sự rất kém. Để cho Sơ Tuyết vui lên, hắn đã nói muốn dẫn Sơ Tuyết đi thăm thú một số nơi, vậy mà…

Trầm Tố Nhi đột nhiên đề nghị “Tiểu tam, chúng ta hồi cung được không? Xem yến tiệc tối nay chuẩn bị ra sao rồi? Sau đó cùng phẩm trà, thế nào?”

Sơ Tuyết nhìn Trầm Tố Nhi khẩn khoản cầu xin, trong con mắt hiện lên một chút mệt mỏi, rã rời. Vì vậy hắn mỉm cười, gật đầu.

Theo lời của Trầm Tố Nhi, đoàn người lại một lần nữa lên xe ngựa, đi thẳng về Hoàng cung.

Trên đường hồi cung, Trầm Tố Nhi vẫn ngồi cùng Mộ Dung Cảnh như cũ. Chỉ là Mộ Dung Cảnh trở nên trầm mặc. Chung quy vẫn cùng Trầm Tố Nhi duy trì khoảng cách, nhắm mắt lại, dựa vào nhuyễn tháp phía sau, trông có chút mệt.

Trở lại trong cung. Sơ Tuyết về Mai viện trước.

Đường về tẩm cung của Trầm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh là cùng một lối.

Trần Thủ thập phần lo lắng theo sau hai người.

“Mộ Dung Cảnh, có gì muốn nói không?” Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh vẫn không nói gì mà cứ đi về phía tẩm cung của mình, rốt cuộc không nhịn nổi đành lên tiếng. Trong lời nói mang theo chút hùng hồn như kiểu hy sinh vì nghĩa lớn “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, có gì muốn hỏi liền hỏi.”

Mộ Dung Cảnh vẫn im lặng không quay đầu lại. Lúc này Trần Thủ cho hạ nhân lui xuống, bản thân cũng yên lặng đi ra ngoài, để lại hai người Mộ Dung Cảnh và Trầm Tố Nhi. Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng cất lời “Trước tiên nàng trả lời Trẫm một vấn đề, nhất định phải nói đúng sự thật.”

“Uh.”

“Nàng đã từng nói, nàng không nhận thức Tư Mã Lạc, có thật không?” Hắn vẫn còn nhớ kỹ biểu tình của nàng thế nào, lại trả lời ra sao khi hắn hỏi nàng, vẻ mặt của nàng căn bản không giống nhận thức Tư Mã Lạc, cứ khăng khăng như vậy cho tới hôm nay, xem ra chuyện cũng không phải thế rồi? Nếu bọn họ biết nhau thì đứng trên lập trường của hắn sẽ phải tính thế nào? Ngay cả tư cách làm tiểu nhân cũng không có.

Trầm Tố Nhi suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời “Không nhận thức.”

Con mắt mang theo sự dửng dưng của Mộ Dung Cảnh bỗng chốc sáng ngời. Không nhận thức? Hay cho câu “không nhận thức”! Câu trả lời vẫn là như thế.

“Kỳ thực, ta không nhận ra bất cứ ai ở đây. Kể cả ngươi…”

“Có ý gì?” Trái tim vừa bình tĩnh lại nhưng đột nhiên lại bị đè nặng xuống.

“Thì… Ta bị mất trí nhớ rồi.” Lời thoại vừa cổ điển vừa cẩu huyết lại vừa rất thực tế.

Mộ Dung Cảnh thân thể cứng đờ, vẫn đưa lưng về phía nàng như cũ.

Thấy hắn không nói gì, Trầm Tố Nhi tiếp tục nói “Bắt đầu từ cái ngày đó… Đúng rồi, chính là ngày đó, ta đã không còn bất cứ ký ức gì về nơi đây. Ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy. Đúng là duyên phận…” Nghiệt duyên thì có.

Bóng lưng lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh vẫn đứng thẳng, nhưng rõ ràng cảm thấy một chút cứng ngắc. “Mất hết toàn bộ ký ức?” Hắn thì thào.

Trầm Tố Nhi cảm thấy sự thực này rất nghiêm trọng, những sự việc xảy ra trước đó nếu không nói cho rõ sợ rằng sau này sẽ càng thêm phức tạp, đợi ai đó phát giác ra nàng căn bản không phải Trầm Tố Nhi, không bằng tự mình chuẩn bị sẵn sàng, cũng ngăn chặn sự nghi ngờ của người khác.

Hôm nay ứng phó với Tư Mã Lạc đã tương đối tốn sức, nàng trở về cũng không phải muốn tiếp tục đối phó Mộ Dung Cảnh.

Trầm Tố Nhi nghiêm túc nói tiếp “Đúng vậy, mất đi toàn bộ ký ức. Trong thời gian tới cũng không có khả năng sẽ khôi phục, cho nên cuộc đời của ta giống như bắt đầu lại lần nữa, ngươi hỏi ta có biết Tư Mã Lạc hay không, đối với ta mà nói khi đó ta thực sự không nhận thức hắn. Hôm nay gặp mặt, vẫn không nhận ra. Những ký ức về hắn ngày trước một chút cũng không có.”

“Vì sao trước đây ngươi không nói?” Câu hỏi mang theo đầy nghi hoặc.

“Nói cái gì? Nói với ngươi ta mất trí nhớ? Sao lại phải nói? Đại hôn ngày đó, ngươi đối xử với ta thế nào? Chính mình ngẫm lại xem.” Loại tình huống này căn bản không phụ thuộc vào một người, nàng nên nói với hắn thế nào?

Trầm Tố Nhi dường như nói ra sự thật một cách rất tự nhiên, cũng là tự tạo ình một con đường sau này. Người thông minh cần phải biết lúc nào nên bộc lộ vài phần chân thật ra một chút. Một lời nói dối hoàn hảo chính là biết dùng ba phần sự thật để che giấu bảy phần dối trá.

“Nàng quay về tẩm cung đi, có việc Trẫm sẽ tìm nàng.” Mộ Dung Cảnh không nói gì nữa, đầu không quay lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là… ngữ khí trong lời nói vừa rồi, có dịu dàng nhưng mất tự nhiên cũng có rất nhiều.

Mộ Dung Cảnh bước trên đường, khóe miệng không ngừng nhếch lên, nhẹ cười, chuyện chưa bao giờ có.

Trầm Tố Nhi vẫn cứ từng bước từng bước đi phía sau hắn, thẳng tới tẩm cung, đến nơi gấp khúc của hành lang rồi mà vẫn còn không biết, cũng không cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Con ngươi thờ ơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng lãnh đạm đi phía trước, tóc dài phiêu dật, trường sam áo dài, khí chất đẹp đẽ quý giá, cơ hồ là toàn bộ những hình dung từ tốt đẹp, nàng đều lấy ra để miêu tả bóng người phía trước, buồn chán quá đi!

Chuyện gì vừa xảy ra với mình vậy? Có cái gì đang choán lấy tâm trí nàng, nhưng nàng không thể buông tay, nàng vẫn cảm giác trong lòng có một bức tường không thể dỡ xuống được.

Rốt cuộc không thể nhịn được nữa…

“Này! Ta đã bảo là có gì cứ thẳng thắn nói ra! Đừng có im lặng như thế!” MMD, sao trong lòng lại thấy bất an thế này?

Mộ Dung Cảnh bị thương, Trầm Tố Nhi biết chứ. Xét cho cùng, nguyên nhân làm hắn bị thương chính là nàng.Namtử che mặt đó, nàng dựa vào hắn rất gần, căn cứ vào độ thông minh và mẫn cảm của nàng, làm sao mà không phát hiện ra? Hơn nữa, quan hệ của hắn và nàng là gì? Dù sao sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi.

Ngay từ đầu, trong ngực nàng luôn mắng hắn, mắng hắn cư nhiên để Tư Mã Lạc mang nàng đi. Cục tức trong lòng không cách nào hình dung được, nhưng khi thấy hắn ngấm ngầm đi cứu nàng, không hiểu sao lại thấy rất cảm kích, cũng hết giận luôn, nghĩ đến việc hắn đỡ một kiếm cho nàng, trong lòng càng áy náy.

Thử tưởng tượng, nếu mình bị thương, đột nhiên có một người đứng ra thay mình gánh lấy vết thương đó, chẳng lẽ trong lòng không có chút cảm động hay sao? Người khác không biết, thế nhưng làm sao mà nàng không thấy được cơ chứ.

“A, buồn chán quá đi! Ta muốn điên rồi đây…Làm cái gì mà chẳng nói câu nào thế?” Trầm Tố Nhi cứ mè nheo đằng sau hắn. Chính nàng cũng không rõ, có phải bởi vì áy náy, bởi vì hắn thay nàng đỡ một kiếm, mới có thể hảo tâm đi phía sau hắn như thế này không?

“A, buồn chán quá đi! Ta muốn điên rồi đây…Làm cái gì mà chẳng nói câu nào thế?” Trầm Tố Nhi cứ mè nheo đằng sau hắn. Chính nàng cũng không rõ, có phải bởi vì áy náy, bởi vì hắn thay nàng đỡ một kiếm, mới có thể hảo tâm đi phía sau hắn như thế này không?

“Bởi vì Trẫm, nàng mới bảo Sơ Tuyết hồi cung sớm phải không?”

“Uh, xem là thế. Ai khiến sắc mặt của ngươi trở nên xấu xí thế kia?”

“Rõ ràng như vậy à?”

“Soi gương không phải liền biết sao?”

“Trẫm không muốn nhìn vào gương!”

“…” Trán nàng hiện lên ba đường hắc tuyến. Có ý gì? Đường đường là Hoàng đế đại nhân lại nói chưa bao giờ soi gương?

Mộ Dung Cảnh buột miệng thốt ra câu đó xong, cũng ý thức được mình đã nói hớ, không nói thêm gì nữa.

Thẳng đến tẩm cung. Hắn đi thẳng vào trong, cung nữ cùng Trần tổng quản đã chờ sẵn hầu hạ.

Một lát sau, Trần Thủ cầm theo một bọc đồ xuất hiện.

Cung nữ cùng thái giám toàn bộ lui ra ngoài. Cũng đem đại môn đóng vào.

Mộ Dung Cảnh quay sang nhìn Trầm Tố Nhi vẫn đứng một bên kia, ai đời lại bày ra hình tượng đứng chẳng ra đứng mà ngồi cũng chẳng ra ngồi, thật khiến cho người ta không dám khen tặng, chỉ là hắn cũng quen rồi cho nên cũng không thấy phản cảm đối với sự đồi bại của nàng…

“Hoàng hậu, bản thân hiểu rõ đang đứng ở đâu chứ?” Ý là nhắc nàng đang đứng trong phòng ngủ của Hoàng đế, là nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế mà nàng vẫn e sợ tránh không kịp đó.

“Biết, không cần ngươi nhắc nhở.” Trầm Tố Nhi không thèm để ý, ánh mắt rơi vào bả vai của hắn. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có bị thương hay không. Tuy rằng trực giác cho biết nam tử bịt mặt chính là hắn, thế nhưng vẫn muốn kiểm chứng một chút.

Trần Thủ đem bọc đồ để lên bàn, không dám mở. Hết nhìn Mộ Dung Cảnh lại nhìn Trầm Tố Nhi, có chút khó xử.

Mộ Dung Cảnh nói: “Trần Thủ, lui xuống đi. Cảnh giữ ở ngoài, cấm không cho kẻ nào đến gần trong vòng ba trượng.”

“Dạ!” Trần Thủ lui ra ngoài.

Mộ Dung Cảnh dựa vào nhuyễn tháp, một tay đặt trên thành giường, một tay đặt lên đùi, vẻ mặt rất thản nhiên, giống như đang tự hỏi cái gì đó, một lúc sau, hắn hỏi: “Hoàng hậu, muốn hỏi gì hỏi đi?”

“Đau không?”

“Cái gì?”

“Ta hỏi ngươi đau không? Vết thương ý.” Nàng cứ đứng một bên nhìn chằm chằm vào hắn. Có thể nhìn thấy rất nhiều sự hỗn độn trong mắt nàng, cũng như tâm của nàng lúc này, cư nhiên lại có chút chút khẩn trương, cảm thấy không khí dường như rất loãng. Quá kỳ quái, đây cũng không phải lần đầu tiên ở cạnh hắn. Nàng cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng tình cảm đôi khi lại rất khó để kiềm chế nó.

“…” Không trả lời.

“Sao lại không nói gì?”

“…” Con ngươi sâu thẳm của hắn thản nhiên nhìn nàng, hắn đang muốn cái gì không ai hiểu được. Trên người giống như được bao phủ bởi một tấm lụa mỏng manh, mềm mại, không hề có sự sắc bén của ngày xưa. Có lẽ, hắn cũng mệt mỏi rồi, thỉnh thoảng cũng sẽ mệt. Lại ngụy trang cường đại, mạnh mẽ, liệu có thích hợp với khoảnh khắc này hay không.

Nhắm mắt lại, bạc môi nhếch lên, không nói gì. Không muốn giải thích, cũng không muốn nói gì, bởi vì hắn không biết nên nói thế nào, phải nói với nàng ra sao.

Không thể nói rõ tâm tình của bản thân lúc này đến tột cùng là vì sao… Trầm Tố Nhi cũng không biết, chỉ là hốc mắt bỗng nhiên có chút đỏ. Không ầm ĩ không náo loạn, bầu không khí không có sự đối chọi gay gắt thực sự rất tốt! Thế nhưng nàng không thích, cực kỳ không thích! Cổ họng như có cái gì đó chặn lại, nặng trĩu, đè nén! Đúng rồi, là một loại áp lực nặng nề chưa bao giờ có, trong ngực như có một loại cảm giác sợ hãi muốn tuôn trào, nhưng một khi nó chạy ra thì sẽ không thể vãn hồi, không thể kiểm soát.

Nàng thấy hắn nhắm hai mắt lại. Khuôn mặt tuấn tú dần tái nhợt…

Đôi chân giống như không nghe mình sai bảo, bất tri bất giác tiến đến trước mặt hắn. Ngón tay nhỏ bé hồng hồng lại càng không nghe lời, muốn nắm lấy vạt áo hắn.

Bỗng, hắn bắt được cổ tay trắng mịn như bạch ngọc của nàng: “Muốn làm gì?”

“Xem vết thương.” Anh mắt lại quét tới gói đồ trên mặt bàn, đó là Trần Thủ để lại. Nàng dùng một tay mở ra, thật bất ngờ bên trong đó là thuốc trị thương cùng băng gạc. Vết thương của hắn, ngay cả ngự y cũng không được tìm sao? Tại sao? Nàng thực không hiểu, thế nhưng trong ngực nàng khẳng định hắn có lý do khi không muốn người khác biết.

“Nàng biết lúc nào?”

“Lúc ngươi đặt chân xuống thuyền, khoảng khắc ta với ngươi đối diện…” Đúng rồi, cái liếc mắt trong lúc vô ý đó nhưng lại quá quen thuộc! Lúc đó, nàng mới ý thức được rằng nàng cùng với hắn căn bản không còn là hai người xa lạ.

Trầm Tố Nhi vừa dứt lời, lại nghĩ tới một chuyện “Ta không có nói cho Tư Mã Lạc biết người bịt mặt là ngươi đâu.”

“Nàng không nói, hắn cũng đoán được.” Chỉ là chẳng ai muốn phơi bày sự việc ra ánh sáng mà thôi.

“???” Nghi hoặc, sự thật thực sự rất phức tạp.

“Ta muốn xem thương thế của ngươi.” Nàng lại nhớ ra ý đồ lúc trước.

Mộ Dung Cảnh nhìn bàn tay to đang túm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, mượn cớ nói “Có thể, nhưng nàng phải đích thân thoa thuốc, cả tắm rửa lẫn thay y phục.” Phần sau, chính là những điều khoản cực kỳ ngang ngược.

“Vì sao?” Trầm Tố Nhi quẫn rồi đó, rõ ràng mượn cớ bị thượng để hành hạ nàng mà? Thoa thuốc cho hắn thì có thể, nhưng mà thay y phục cùng tắm rửa? Không khỏi nghĩ tới tới cảnh tượng bản thân chứng kiến quá trình thay y phục, lõa thể đó? Đại quẫn rồi… Được người khác cho nhìn không giống với tự nàng nhìn trộm. Ít nhất là về phần thị giác, cự ly không giống chút nào!

“Nàng nợ ta! Ngẫm lại xem vì ai mà ta bị thương.” Cư nhiên bất chấp đạo lý. Ý cười trong mắt hắn càng thêm sâu, thế nhưng trên mặt lại ngang ngược, đứng đắn kinh khủng.

Trầm Tố Nhi thật không còn lời nào để nói. Sự thực là như vậy, yêu cầu của người ta có vẻ như cũng không quá đáng, đổi lại là nàng, chắc cũng sẽ đưa ra yêu cầu đó thôi, trên đời này quân tử thực sự quá ít, đa số chính là ngụy quân tử, chịu ân huệ của người khác chẳng nhẽ còn muốn người khác giả bộ quân tử nói không có gì, việc nhỏ mà? Hết nói luôn.

Đành phải kiên trì đến cùng vậy, nàng liền gật đầu. Nhưng ngay từ đầu, nàng đã muốn thoát y phục của hắn nhìn một cái rồi.

Mộ Dung Cảnh không chỉ đáy mắt đang cười mà khóe miệng cũng nhịn không được mà hơi nhếch lên.

Buông lỏng cổ tay của nàng ra.

Trầm Tố Nhi cúi người, nhẹ nhàng cởi thắt lưng của hắn, động tác có chút từ tốn. Bỗng nhiên, nàng đảo cặp mắt trắng dã, là cấp vinh dự này cho nàng sao? Nàng đang tính cái gì thế này? Sao lại cảm thấy tâm tình bất chính? Không phải mục đích của nàng là xem thương thế của hắn, rồi thoa thuốc cho hắn hay sao? Sao lại giống như sắp sửa XXOO thế này. MD, ngu ngốc. Nàng thầm mắng mình một câu, động tác nhanh hơn một chút.

“Hoàng thượng, ở dưới nhuyễn tháp có lò sưởi không?” Phương thức giữ ấm ở cổ đại cũng tương đối tiên tiến, chôn cái gì xuống đất, đốt lửa ở dưới sẽ thổi hơi nóng lên trên. Trầm Tố Nhi hỏi như vậy vì lo lắng lúc cởi y phục thoa thuốc hắn sẽ bị nhiễm lạnh.

“Không cần lo lắng cho ta, làm việc của nàng đi.” Ban ngày cũng không lạnh như buổi tối.

Cái gì gọi là việc nên làm? Trầm Tố Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Hoàng hậu không hài lòng?”

“Hoàng hậu không hài lòng?”

“Đúng. Cách nói chuyện của ngươi làm ta khó chịu…” Vốn định hét to, thế nhưng hôm nay bản thân mình đuối lý, cho nên nhỏ giọng đi rất nhiều. Đúng là tự làm khổ mình.

“Ha ha ha…” Mộ Dung Cảnh bật cười, “Hoàng hậu, thái độ của nàng từ lúc nào đối với Trẫm lại tốt vậy?”

“Thái độ của ta đối với ngươi ngày nào cũng như ngày nào đều rất tốt.” Hình như đúng là thế mà.

“Phải không? Bản thân thử ngẫm lại xem sao?” Hoài nghi, cũng là phủ nhận.

“…” Hết nói nổi, chột dạ.

Vì vậy, động tác lại nhanh hơn một chút, giải khai ngoại bào, áo lót của Mộ Dung Cảnh, còn có… Rốt cuộc lộ ra cơ thể rắn chắc, rèn luyện rất tốt, đáy lòng mỗ nữ lại cảm thán một hồi, nhất là xương quai xanh hoàn mỹ khiến cho sắc nữ nửa vời như nàng cũng bị câu dẫn. Cố gắng không nhìn thế nhưng vẫn không nhịn được mà len lén ngắm hắn.

Giật mình khi thấy vết thương của hắn, nhíu mày. Nhìn vào tấm vải trắng bị nhiễm một mảng máu lớn, lập tức hiểu được vết thương của hắn được xử lý rất vội vàng. Quả thực, trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã xuất hiện tại Túy Nguyệt lâu rồi, nhanh hơn nàng và Tư Mã Lạc, có thể xử lỹ kỹ càng vết thương mới kỳ quái.

“Hoàng hậu, ngực Trẫm có khiến nàng hài lòng không?” Giọng điệu giống như nàng đang ăn đậu hũ của hắn ý,

Trầm Tố Nhi quét đôi mắt trắng dã lườm hắn, dường như để che giấu sự thực, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo trả lời “Có cái gì hài lòng hay không hài lòng? Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, hừ!” Giống như bày ra biểu tình đã đem hắn ăn sạch sẽ từ đầu đến chân. Đó là bộ dáng của khách làng chơi đã đi phiêu kỹ nữ vài lần rồi.

Trên trán Mộ Dung Cảnh hiện lên ba đường hắc tuyến, khóc không được, mà cười cũng không xong.

Trầm Tố Nhi thu hồi sự càn quấy của nàng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, tay nhỏ bé run rấy cởi dải băng nhiễm máu ra, lúc nhìn thấy vết thương thì kinh hãi hồi lâu, trong mắt chợt hiện lên một chút không nỡ, vết thương quá sâu, khẳng định rất đau. Vết thương này căn bản phải xuất hiện trên người nàng… Nghĩ tới đó, tâm lại có chút áy náy, cơn nóng giận lúc nãy lại giảm đi rất nhiều.

“Xin lỗi…” Rất xin lỗi. Nếu không nói lời xin lỗi, lương tâm của nàng sẽ day dứt không yên.

Mộ Dung Cảnh giật mình, mỉm cười, cũng không có đáp lời.

Động tác tỉ mỉ xử lý vết thương của Trầm Tố Nhi không tính là nhẹ nhàng, nhưng lại rất cẩn thận, sự chuyên tâm trong mắt cũng khiến người khác cảm động.

Bốn phía một mảnh lặng im.

Không khí dần dần nóng lên…

Nàng chú tâm vào vết thương, còn hắn chú tâm vào nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, rực rỡ của nàng lúc này làm hắn mê luyến, bởi vì tâm của nàng toàn bộ đều đặt trên người hắn, nghĩ đến điều đó, trong ngực như tràn đầy một loại cảm giác kỳ diệu, chưa từng kiên định như vậy.

Rung động không cầu mà tới này chỉ vì ai?

Kế tiếp, hình như mọi thứ đều rành mạch, hợp lẽ.

Hắn đè nén không được những xung động muốn ôm nàng vào lòng.

Sau một khắc, hắn bá đạo ôm nàng vào lòng.

“A…” Kinh hô! Thuốc bột thoa lên vết thương rơi xuống một ít rồi.

Bàn tay nhỏ bé rất nhanh đỡ ở không trung để ngăn không cho thuốc rơi xuống hết!

Nàng muốn mắng người, đột nhiên lên cơn thần kinh là sao…

Thế nhưng mắng còn chưa ra, môi đỏ mọng đã bị người ta ra sức chặn lấy!

Không thể ngờ tới, cánh môi mềm mại như cánh hoa người người nào đó toàn thân nóng cháy, không ngừng hôn hôn, mạnh mẽ lại bá đạo hút lấy cánh môi, chú tâm vào cướp đoạt sự ngọt ngào đó để thỏa mãn khát khao của bản thân. Hơi thở gấp gáp phả vào khuôn mặt trắng mịn lại nhỏ nhắn của nàng.

Mọi dây thần kinh của nàng bây giờ đều căng như dây đàn. Hôn mê, làm sao bây giờ?

“Hoàng thương… thương thế của ngươi…”

“Mặc kệ…”

“Ngươi nói muốn tắm rửa…”

“Đúng lúc, cùng nhau đi…”

“Ta chưa chuẩn bị tâm lý.”

“Chỉ là tắm uyên ương thôi mà.”

“Ta chưa thử qua…”

“Trẫm sẽ rất ôn nhu…”

“Ta đối ngựa đực không có hứng thú.”

“Trẫm là người không phải ngựa.”

“Thổ huyết luôn…”

“Trẫm…” Không lên tiếng?

Giữa thời khắc chuẩn bị trình diễn hình ảnh không thích hợp với nhi đồng…Đột nhiên, cửa phòng ngủ liền bị gõ liên tục. Trần Thủ ở ngoài cửa cung kính bẩm bảo: “Hoàng thượng, có chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Mộ Dung Cảnh chất vấn, nửa đường nhảy ra quấy rối người khác, ngữ khí rất không tốt! Nếu lý do không chính đáng, ý muốn giết người đã hiện ra trong đầu hắn.

“Tuyết phi thắt cổ tự tử không thành.” Thanh âm của Trần Thủ phòng chừng rất bất an.

“…” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhíu mày.

Ánh mắt lại một lần nữa đặt trên người ai đó, ý đồ chưa thành lại xảy ra tình huống này, lẽ nào ngay cả lão Thiên gia cũng không giúp hắn?

Trầm Tố Nhi vừa nghe, đầu cũng thanh tỉnh rồi! MMD, mình đang làm gì thế này? Thiếu chút nữa bị câu dẫn rồi. Vì vậy, nàng bất đắc dĩ đẩy thân thể của Mộ Dung Cảnh ra, chỉnh trang lại y phục cùng đầu tóc có chút lộn xộn.

Thản nhiên đứng lên.

Tuyết phi! Một tiếng Tuyết phi, lập tức đánh thức tâm tình của ai đó. Vừa rồi nàng thiếu chút nữa quên đi thân phận Hoàng đế của hắn rồi, thật bi phẫn.

Tuyết phi! Một tiếng Tuyết phi, lập tức đánh thức tâm tình của ai đó. Vừa rồi nàng thiếu chút nữa quên đi thân phận Hoàng đế của hắn rồi, thật bi phẫn.

Có hoa nhưng không quả, chỉ có thể chơi đùa.

Trầm Tố Nhi bình tĩnh giống như sự việc gì cũng chưa có phát sinh.

“Trần đại nhân, một mình ngươi tiến vào đây.” Trầm Tố Nhi thay Mộ Dung Cảnh hạ lệnh.

Trần Thủ tiến vào, Trầm Tố Nhi nhưng lại từ từ đi ra. Lúc sắp đi, nàng còn lạnh nhạt nói thêm một câu: “Chăm sóc Hoàng thượng cẩn thận.”

Trần Thủ đi lên phía trước, lên tiếng “Vâng.”.

Thân trên xích lõa, vết thương trên vai xử lý cũng chưa thỏa đáng, Mộ Dung Cảnh nhìn bóng lưng nhỏ nhỏ dài dài đến xuất thần. Bỗng chốc, trong lòng xuất hiện một loại phiền muộn chưa từng có, một cảm giác mất mát cũng chưa từng có, nắm tay căng cứng dần buông lỏng, vung tay lên, cấp cho Trần Thủ một cái bạt tai thật mạnh. Lãnh đạm nói “Chết tiệt, loại việc nhỏ như thế sau này đừng tới phiền Trẫm.”

“Dạ! Thần đáng chết.” Trần Thủ lập tức quỳ xuống thỉnh tội. Trong lòng kêu khổ, lúc thái giám vội vã tới trình báo, hắn đã vô cùng do dự rồi. Hoàng hậu ở đây, hơn nữa lại chỉ có hai người ở với nhau. Sự việc dù lớn hay nhỏ đều có khả năng khiến Hoàng thượng tức giận, trong lòng đã định khước từ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại quyết định mạo hiểm bẩm báo.

Kết quả là thật sự chọc tới tổ ong vò vẽ rồi!

“Đi ra ngoài! Trẫm muốn nghỉ ngơi.”

“Hoàng thương, thương thế của người…”

“Cút!” Rống giận! Phẫn nộ đến nỗi thiếu chút nữa hất đổ bàn nhỏ trên nhuyễn tháp.

Núi lửa đang phun trào, không biết đường tránh là kẻ ngu dốt. Trần Thủ không dám nói thêm, cúi đầu, im lặng lui ra ngoài! Chuyện không thức thời này toàn bộ đều do hắn gây nên.

Con ngươi biếng nhác, bừa bãi lúc này lại sâu thẳm, mịt mù giống như sương mù quanh quẩn nơi thâm cốc, mê loạn lại sâu xa.

Từ lúc mới bước ra khỏi tẩm cung của Mộ Dung Cảnh đã thế rồi. Không thể lý giải nổi bản thân bây giờ đang suy nghĩ cái gì, những ứ đọng trong lòng đến từ đâu.

Tỉnh táo lại đi, mọi bí ẩn vẫn còn chưa được khám phá mà.

Tư Mã Lạc là ai?

Đường đường Đế Vương của Bắc Uyển quốc cũng sợ hãi nhân vật này, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?

Trầm Tố Nhi chỉ là một nữ tử sống tại một tiểu thành, sao lại nhận thức hắn?

Bản Vương? Đúng rồi, ngày hôm nay hắn trước mặt thủ hạ tự xưng bản Vương? Là Vua của quốc gia nào? Nam Man quốc? Không có khả năng! Không có một vị vua nào tùy tiện rời khỏi quốc thổ của mình đến địa bàn của kẻ khác, nếu trong trường hợp liên quan đến việc nắm quyền thì những quan hệ dính dáng trong đó cực kỳ lớn cực kỳ rắc rối. Thử nhìn vào các nguyên thủ quốc gia ở hiện đại mà xem, muốn đi viếng thăm mà còn phải xin phép, hai quốc gia phải người tình ta nguyện mới được chứ, ngay cả những chuyến nghỉ phép của cá nhân cũng không thể tiết lộ.

Ba năm ước hẹn, lại nhớ tới ba năm ước hẹn rồi. Đối với nội tình trong ước hẹn ba năm này, Trầm Tố Nhi biết cũng không nhiều.

Căn cứ vào sự việc phát sinh ngày hôm nay có thể tạm suy đoán như sau, hẳn là Mộ Dung Cảnh cùng Tư Mã Lạc đã sớm lập một cái ước hẹn, ba năm sau Tư Mã Lạc sẽ tới đón nàng, mà đến lúc đó Mộ Dung Cảnh sẽ phế hậu tống xuất cung, có phải lúc đó sẽ đem tặng nàng cho Tư Mã Lạc? Nan giải!

Nếu đúng như thế, hiện nay Mộ Dung Cảnh đang gặp phải chuyện gì?

Đã tặng người cho Tư Mã Lạc, sau lại muốn len lén cướp về sao? Muốn bội ước hả? Ngày hôm nay thiếu chút nữa là khiến nàng bị thương rồi, không dám nói hắn yêu nàng, ít nhất là hắn thích nàng. Trước không nói mức độ yêu mến của hắn sâu bao nhiêu, nhưng cũng đủ đến hắn không thèm để ý đến hẹn ước ba năm cùng Tư Mã Lạc. Nàng vẫn còn nhớ hôm đại hôn, hắn đã nói, ba năm sẽ để cho nàng lông tóc vô thương.

Tư Mã Lạc thì sao? Lúc nãy còn dõng dạc tuyên bố Mộ Dung Cảnh sẽ không động vào nàng. Xem ra Tư Mã Lạc đã tự tin thái quá rồi, tự tin đến mức kết luận Mộ Dung Cảnh không dám tùy tiện bội ước. Có lẽ hắn nghĩ Mộ Dung Cảnh sẽ không vì một nữ nhân mà lựa chọn thất tín? Không thể biết được.

“Biết làm sao đây, Tư Mã tiên sinh, ngươi thế nhưng lại đánh giá thấp mị lực của bản cô nương…” Tội nghiệp quá!

Cho đến bây giờ, chính bản thân cũng chưa rõ mị lực của mình ở đâu ra? Ở đâu nhỉ? Rốt cuộc là hấp dẫn người khác ở chỗ nào? Không tiền, không tài, lại không nghiêng nước nghiêng thành.

Ý niệm, khát khao ra cung cũng không có bị đứt đoạn.

Hoàng đế vẫn như cũ không phải là phu quân trong cảm nhận của nàng. Mộ Dung Cảnh không phải, Tư Mã Lạc cũng sẽ không phải.

Trầm Tố Nhi trở lại Triều Phượng cung.

Im lặng không nói câu gì, ngồi trên ghế cả nửa ngày, ngay cả nét mặt cũng không thay đổi.

Bọn tiểu Dung vô cùng lo lắng, vẫn giống với chủ tử lúc bình thường, nhưng lại vẫn có cái gì đó không giống.

Được xuất cung đi chơi rồi, không phải chủ tử nên vui mừng hay sao? Trong hậu cung, có phi tần nào được cùng Hoàng thượng xuất cung du ngoạn hay sao? Không có! Hoàng thượng từ lúc đăng cơ cho tới nay, thế nhưng chưa từng có.

Tiểu Xuân mang tới một cái gối nho nhỏ, xinh xắn thêu hoa mai.

“Chủ tử, ngươi nhìn thử xem, có được không?”

Trầm Tố Nhi lấy lại tinh thần, cầm lên xem thử, gối thử, ôm thử, vô cùng mềm mại, thoải mái. Vì vậy mỉm cười nói “Rất tốt, là cái này, đóng gói đi.”

“Hả? Đóng gói là gì?”

“Cái kia…” Quẫn! Lại thốt lên một câu theo thói quen rồi. Thật cho rằng mình đang đi mua sắm ở hiện đại sao! “Quà sinh nhật không phải là cần đóng gói hay sao? Cứ tặng như thế thì không hay. Bọc vào cho đẹp một chút, lại tăng thêm cảm giác thần bí. Tiểu tam nhìn cũng sẽ thích.”

Trầm Tố Nhi cũng đã quyết định dùng nó làm quà sinh nhật cho Sơ Tuyết. Không ngờ, hai người tiểu Xuân cùng tiểu Dung lại cùng tỏ ra sợ hãi!

“Tiểu thư!”

“Chủ tử!” Hai người đều kêu lên, “Trăm triệu không thể tặng!”

“Làm sao?”

Tiểu Xuân nói “Chủ tử, thứ này người cứ lặng lẽ tặng cho tam Vương gia là được rồi. Đem tặng trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa lễ vật còn là một cái gối, ý nghĩa khác thường, rất dễ để người khác kiếm cớ.”

“Tiểu Xuân nói đúng đó, tam Vương gia lúc bình thường hay đến Triều Phượng cung, đối với tiểu thư tốt như vậy… Có một số người trong cung đã bàn tán về nó rồi đó. Hơn nữa tặng gối lại rất dễ khiến người khác hiểu sai này nọ, thành…” Ảnh hưởng không tốt chút nào!

“Gối thêu uyên ương đó chủ tử.”

Trầm Tố Nhi nghe hiểu, ý tứ là để tránh hiềm nghi! Sau khi nghe xong, buồn chán nhếch môi: ‘Biết rồi, ta không thêu uyên ương, ta chỉ thêu hoa mai thôi mà.” Hơn nữa đâu có thành đôi, chỉ là một con thôi! Lẽ nào bọn họ sẽ nói, nàng tương tư đơn phương? Mong ngóng thành đôi?

Truyện convert hay : Hào Môn Trọng Sinh Thịnh Thế Vương Nữ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio