Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

chương 79: nói ra! một chút tâm sự nơi đáy lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai ngày hạnh phúc cứ thế trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ tưởng như vừa mới bắt đầu…

Ban đêm, gió mát trăng thanh, đình viện vắng lặng vang lên vài tiếng côn trùng kêu, làm nổi bật được sự thanh bình đêm nay.

Hành lang gấp khúc, trên bậc thang… Mộ Dung Cảnh dựa lưng vào lan can hình trụ, vòng tay ôm lấy một nữ nhân. Đôi tay dịu dàng đem thân thể mảnh mai ôm chặt vào lòng. Nếu như ông trời hỏi hắn mong muốn điều gì nhất, hắn nhất định sẽ nói rằng cả đời chỉ muốn mãi được như thế này, mỗi ngày cùng nữ nhân mình yêu thương sống hạnh phúc, vui vẻ…

“Tố Nhi, đêm nay là đêm cuối cùng chúng ta ở chỗ này.”

“Chúng ta đừng đi ngủ, thức như vậy đến sáng có được không?”

“Đứa ngốc.”

“Ngày mai phải về cung thật sao?”

“Không có.”

“Gì?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chẳng lẽ ở nơi này trọ ba ngày không phải để tránh Tư Mã Lạc sao? Hắn còn có việc phải làm? “Chàng là Hoàng đế, ra ngoài quá lâu không vấn đề gì sao?”

“Mọi việc trong triều ta đã thu xếp thỏa đáng, những tấu chương quan trọng đều chuyển đến đây cho ta.” Mộ Dung Cảnh hít sâu một hơi.

“Thiếp chỉ nghĩ là chàng muốn tránh mặt Tư Mã Lạc mới ở lại đây.” Nàng cọ cọ trong lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái nhất.

Mộ Dung Cảnh nghe xong, miễn cưỡng cười nhạt, “Thật ra ta không muốn gặp hắn. Trừng phạt không được, mắng chửi không xong, gây tổn thương cho hắn lại càng không thể nên tránh né chính là biện pháp tốt nhất. Mọi đau khổ của hắn đều do ta gây ra, ta là một ca ca không tốt, trăm ngàn lần chỉ muốn xin lỗi hắn, năm đó…” Nói tới đây, giọng nói hắn lộ ra một chút đau thương.

Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng vuốt vuốt tay hắn, “Nếu như không muốn nhớ lại thì không cần ép buộc bản thân phải nhớ.”

“Nàng không tò mò sao? Hắn đường đường là Thái tử Nam Man lại là đệ đệ của Hoàng đế Bắc Uyển?”

“Thiếp…”

“Hoàng đế Nam Man hiện tại chính là phụ thân của ta.”

“…” Nàng kích động dữ dội.

“Nàng rất kinh ngạc đúng không? Đây là bí mật, rất ít người biết đến nó. Người biết nó đa phần đã chết, vĩnh viễn nó sẽ là bí mật. Một vài người coi điều bí mật này là một sự sỉ nhục…”

Mộ Dung Cảnh kể lại chuyện năm đó… Hắn không biết tại sao mình lại nói ra chuyện này, gánh nặng trong lòng hắn hai mươi năm qua cuối cùng cũng tìm được người chia sẻ. Hắn tin tưởng nàng, tin nàng sẽ giữ bí mật cho hắn.

Năm đó mẫu hậu của Mộ Dung Cảnh chính là Hoàng hậu Nam Man. Ngay từ khi xuất giá tiến cung đã rất được sủng ái, sau đó sinh một đôi song sinh thì càng củng cố địa vị.

Nhưng nam nhân trong thiên hạ đều có mới nới cũ, không thể nào chỉ sủng duy nhất một nữ nhân, mà nam nhân này lại là Hoàng đế Nam Man cao cao tại thượng…

Một năm qua đi, những cảm giác mới mẻ, yêu thương ban đầu dần phai nhạt… Trong chốn thâm cung tịch mịch, vắng lặng, mẫu hậu chịu đủ mọi gian khổ, thường xuyên có người muốn hãm hại người, vì thế người đã trải qua không ít lần thập tử nhất sinh. Nếu không nhờ thị nữ trung thành cùng người lớn lên, chỉ sợ mạng nhỏ này sớm đã mất đi.

Hoàng đế Nam Man chỉ quan tâm chính sự, một mực thờ ơ với chuyện đấu đá chốn hậu cung, nữ nhân sống chết đều mặc kệ…

Vì vậy mẫu hậu sinh cảm giác chán ghét với mọi thứ trong cung. Khi người xuất cung đi dâng hương, tình cờ gặp được Thái tử Bắc Uyển đang đi du ngoạn. Hai người vừa gặp mặt liền sinh lòng yêu mến, không thể từ bỏ. Họ vất vả mới tìm được cơ hội bỏ trốn, mà cơ hội đó là dùng Tư Mã Lạc để đổi lấy, đem Tư Mã Lạc ngây thơ thuần khiết đeo bám lấy Hoàng đế Nam Man, trì hoãn thời gian cho bọn họ trốn đi.

Tư Mã Lạc cùng Mộ Dung Cảnh lúc ấy vừa lên bảy tuổi, sớm hiểu rõ việc đời. Từ nhỏ đến lớn hai người đều không rời nhau nửa bước, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng học tập, chơi đùa. Tư Mã Lạc cũng rất ỷ lại vào ca ca, luôn nghe lời ca ca nói. Mặc dù chào đời trước hắn không lâu nhưng ca ca chững chạc hơn hắn nhiều lắm.

Lúc ấy mẫu hậu vốn định tìm cách để một mình người xuất cung, kêu hai người đi thỉnh an phụ vương. Người còn nói nếu ai làm cho phụ vương hài lòng thì sẽ được thưởng món đồ chơi hai người thích nhất. Hai huynh đệ không chút nghi ngờ, nắm tay nhau đến gặp phụ vương. Khi đó Mộ Dung Cảnh không muốn tranh giành đồ chơi với A Lạc nên nói có việc rời đi, một lát sau lại đến tìm A Lạc. A Lạc không nghe, chu cái miệng nhỏ nhắn đòi đi theo Cảnh ca. Mộ Dung Cảnh ra sức dụ dỗ, hứa sẽ nhanh chóng trở lại tìm A Lạc, sau đó cùng A Lạc chơi đùa.

Thế mà khi hắn đi dạo đến nơi nọ liền nhìn thấy mẫu thân cải trang nam nhân xuất cung. Hắn nhanh chân bước về phía đó, gọi một tiếng mẫu hậu. Tiếng gọi này sẽ quyết định vận mệnh sau này của hắn…Mậu hậu rưng rưng nước mắt, do dự giây lát rồi ôm hắn trốn khỏi hoàng cung.

Kể từ đó… không quay trở lại Nam Man nữa!

Mẫu hậu từ khi trốn khỏi Nam Man thì vui vẻ hết sức, người nghĩ rằng nửa đời còn lại có thể rời xa cuộc sống chốn thâm cung, không ngờ sau đó biết được người yêu chính là Thái tử Bắc Uyển, khỏi phải nói người kinh ngạc cỡ nào! Người cự tuyệt tiến cung, nhưng vô tình phát hiện mình đã mang thai huyết mạch của Thái tử, đứa con đó là Sơ Tuyết. Mười năm sống yên ổn trôi qua…

Làm thế nào để Nam Man quốc vương tìm được mấy người Mộ Dung Cảnh, phải từ lúc hắn lên làm Hoàng đế . .

“Lúc ấy, phụ vương hiện thời của ta… chính là phụ vương Bắc Uyển, cuối cùng cũng khuyên được mẫu hậu tiến cung. Người cũng mang ta vào cung, coi ta như con đẻ. Mà phụ vương đến cuối đời vẫn chỉ thủy chung yêu một mình mẫu hậu ta.”

“Không đúng, ta từng nghe Sơ Tuyết nói phụ vương có khoảng mười người…” Khi nàng mới tiến cung đã nghe Sơ Tuyết nói.

“Ha ha, có thì có, nhưng đều là trang sức, phụ vương chưa bao giờ chạm vào người bọn họ. Nàng cũng biết đó, những chuyện như vậy…không phải dễ quản lý…một vài đại thần…rất thích để tâm những chuyện như vậy…Mà tính tình phụ vương ta lại rất…mềm mỏng.” Hắn luôn miệng gọi phụ vương, phụ vương ở đây đương nhiên là kế phụ Bắc Uyển.

Mộ Dung Cảnh không nói rõ ra nhưng Trầm Tố Nhi vẫn hiểu được, Hoàng đế không phải muốn làm gì cũng được.

Hắn cười khổ một tiếng, “Phụ vương không nói, không phản kháng, không cự tuyệt là có lý do. Khi người đang là Thái tử đã che giấu thân phận của ta và mẫu hậu, mẫu hậu lại dùng thân phận của người khác sống ở Bắc Uyển nên trong thời gian dài không ai có thể điều tra ra. Phụ vương trước toàn bộ triều thần tuyên bố ta là huyết mạch thật sự của người khiến mẫu hậu cảm động không ngừng…” Mẫu hậu chịu tiến cung là vì nguyên do này.

Hắn dừng một chút, hai tay ôm chặt lấy nàng, tiếp tục nói hết, “Các vị đại thần thấy phụ vương chỉ có ta và Sơ Tuyết…Mà Sơ Tuyết mới sinh ra…” Hắn lại lâm vào trầm mặc. Trong mắt hiện lên nét bi thương.

Trầm Tố Nhi gắt gao nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói, “Sức khỏe Sơ Tuyết không tốt, đúng không? Bệnh tình hắn rất nghiêm trọng phải không? Hẳn chàng đi trộm Tuyết Liên ngàn năm cũng là vì Sơ Tuyết?” Ghép nối mọi việc lại hình như cũng không sai lắm. Bọn họ lo lắng cho Sơ Tuyết quá đáng như vậy chỉ có một lý do, đó là bệnh tình Sơ Tuyết rất nghiêm trọng.

“Đúng vậy! Sơ Tuyết từ lúc mới sinh đã mang trong mình độc tính. Đó là do di chứng của mẫu hậu…từ lúc còn ở Nam Man để lại. Độc tính trong người mẫu hậu không phát hiện kịp…”

“Tranh đấu trong cung thật đáng sợ…”

“Ừm…May là Thôi thần y cứu được mẫu hậu và Sơ Tuyết.” Mộ Dung Cảnh nói. Do dự một chút, hắn đem tình trạng của Sơ Tuyết kể vắn tắt tiếp, “Sơ Tuyết mang theo độc tính trên người…Cứ như vậy, mười chín năm trôi qua…”

“Ừm…May là Thôi thần y cứu được mẫu hậu và Sơ Tuyết.” Mộ Dung Cảnh nói. Do dự một chút, hắn đem tình trạng của Sơ Tuyết kể vắn tắt tiếp, “Sơ Tuyết mang theo độc tính trên người…Cứ như vậy, mười chín năm trôi qua…”

Giờ khắc này ánh trăng nhuộm một chút đau thương.

Trầm Tố Nhi đột nhiên xoay người ôm chặt lấy Mộ Dung Cảnh. Nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn lên miệng hắn, trong mắt tràn ngập dịu dàng cùng đau lòng, lại chậm rãi tựa vào người hắn, hỏi nhỏ: “Qua nhiều năm như vậy, hẳn là sống rất khổ cực…” Nghe xong nàng thật sự rất đau lòng, trừ bỏ đau lòng, có lẽ cũng là đau lòng…

Hắn một người gánh vác bao nhiêu trọng trách? Rất nặng nề! Nặng đến làm đau lòng người khác . . .

“Thật xin lỗi, thiếp chưa từng để ý…” Nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống.

Trừ việc ôm hắn ra, nàng không nói thêm bất kỳ lời an ủi nào.

Tâm Mộ Dung Cảnh chấn động dữ dội. Nàng có thể cảm giác được hắn cực khổ và đau đớn nhường nào sao? Cuối cùng cũng có người biết được! Hắn…không còn đơn độc nữa rồi!

Người ta nói rằng cô độc vừa là thói quen vừa là nỗi sợ hãi. Hắn hy vọng có người giải giúp hắn, thế nhưng lại sợ hãi được giải, sợ rằng nội tâm của mình bị phơi bày trước mắt mọi người. Mọi thứ quá mâu thuẫn, quá phức tạp, tuy nhiên, giờ phút này hắn hình như không còn cô độc nữa…tâm lại bị dao động.

Một lúc lâu sau…

“Tố Nhi, đừng đem chuyện hôm nay nói ra ngoài.”

“Được, sẽ không nói…”

“Sơ Tuyết không muốn nàng biết chuyện của hắn.”

“Thiếp cái gì cũng không biết.”

“…” Hắn ngẩn người ra, lập tức cảm kích sự quan tâm của nàng…Ngoài ôm chặt lấy nàng, hắn còn có thể làm gì?

Mộ Dung Cảnh kể rất nhiều chuyện, nhưng có một chuyện hắn cần phải che giấu. Đó chính là nguyên nhân tại sao hắn ở lại nơi này mà không trở về cung…

Đêm khuya…

Nữ nhân trong lòng bất giác ngủ thiếp đi. Hắn dịu dàng ôm nàng vào trong phòng, cẩn thận đặt nàng lên giường. Với tay buông màn che xuống.

Hắn chăm chú nhìn nàng ngủ say, trong lòng tràn ngập nhu tình.

Hồi lâu sau, hắn bước ra cửa. Đứng trên hành lang gấp khúc, nghiêm mặt nhìn ra sân, trầm giọng nói: “Ra đi.”

Trần Thủ xuất hiện, chống một gối quỳ trên mặt đất.

“Mọi việc thế nào rồi?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy, thời gian cấp bách chỉ có thể tìm đến Linh Vân sơn trang. Vi thần đã bí mật cùng trang chủ gặp mặt, hắn vẫn phủ nhận sự tồn tại của Tuyết Liên ngàn năm. Mặc dù phái bao nhiêu đại quân đến san bằng sơn trang, hắn cũng chỉ một câu “Không có là không có, cho dù máu nhuộm đỏ sơn trang này cũng không có Tuyết Liên mà dùng.” Trần Thủ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh.

Hoàng thượng đã phẫn nộ thật rồi!

Không lấy được! Hao tổn bao nhiêu công sức cũng không có cách nào làm cho trang chủ nhả ra. Nếu như vì một gốc cây Tuyết Liên ngàn năm mà không quan tâm đến tính mạng người khác, Hoàng thương nhất định không làm được, người yêu dân như con, làm sao có thể lấy quyền thế bức người?

Mộ Dung Cảnh giận dữ, “Nói láo! Rõ ràng Tuyết Liên ngàn năm có tồn tại!”

Nếu như lời này từ bên ngoài truyền đến, Mộ Dung Cảnh sẽ không tin, thế nhưng nó lại xuất phát từ miệng Thôi thần y, hắn nhất định tin tưởng. Qua nhiều năm như vậy, Linh Vân sơn trang cố chấp không chịu giao ra, hắn yếu thế hướng trang chủ xin đưa ra điều kiện, nhưng mà cả điều kiện bọn hắn cũng không thèm nói!

“Hoàng thượng. vi thần có chuyện muốn bẩm báo.”

“Chuyện gì?”

“Vi thần bước ra khỏi Linh Vân sơn trang thì gặp một người…” Trần Thủ do dự không biết nên nói hay không.

“Cứ nói!”

Trần Thủ ngập ngừng: “Vi thần gặp được một đứa bé, gọi là Hoàng Phủ Dịch. Nếu không phải trước đó vi thần nhìn thấy hắn mặc hỉ phục đỏ thẫm trên công đường thì thần sẽ không tin đó chính là Hoàng Phủ Dịch bằng xương bằng thịt đâu, thần cũng từng nghĩ tới việc Linh Vân sơn trang tìm đại một người…Chỉ là chuyện này rất kỳ quái…Hoàng Phủ Dịch trên giang hồ người người ca tụng ít nhất cũng phải mười lăm tuổi, làm sao thực tế chỉ như đứa trẻ năm, sáu tuổi chứ?”

Lần trước giao chiến, Trần Thủ bị đánh trọng thương nằm trong phòng, chưa thấy qua Hoàng Phủ Dịch đánh nhau với Mộ Dung Cảnh trong đình viện. Mặc dù lúc sau có nghe kể lại nhưng hắn không có cách nào ép buộc bản thân tin vào chuyện đó.

Mộ Dung Cảnh trầm ngâm, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, sau đó nói: “Không, đứa bé kia chắc chắn là Hoàng Phủ Dịch, mặc dù không thể tưởng tượng nổi nhưng ngươi không tin cũng không được. Võ công hắn vốn xuất quỷ nhập thần, cứ cho là luyện võ từ trong bụng mẹ vẫn không có khả năng cao cường đến vậy. Còn về nguyên nhân tại sao hắn mang bộ dạng như vậy…chỉ có thể hỏi chính hắn hoặc Linh Vân trang chủ. Nhưng mà chuyện riêng của người khác, trẫm không hứng thú lắm, ngươi cứ nói tại sao hắn lại tìm người đi?”

Ánh mắt Trần Thủ do dự hồi lâu, “Hoàng thượng, hắn…hắn nói hắn biết Tuyết Liên ngàn năm ở đâu…chỉ là không biết thật hay giả thôi.”

Mộ Dung Cảnh ánh mắt lóe sáng, “Tiếp tục nói.”

“Hắn nói nếu như chúng ta muốn biết thì phải có điều kiện. Hắn hẹn gặp Hoàng thượng vào ngày mai lúc mặt trời mọc, trên đỉnh núi ở phía sau Linh Vân sơn trang, chỉ một mình Hoàng thượng thôi. Hoàng thượng, xin người suy nghĩ kỹ, vi thần nghĩ đây là một cái bẫy.” Vẻ mặt Trần Thủ vô cùng lo lắng, nếu như Hoàng thượng gặp nguy hiểm ai sẽ gánh vác nổi trách nhiệm đây?

Mộ Dung Cảnh quay đầu nhìn về phía Linh Vân sơn trang, sừng sững phía sau sơn trang là một ngọn núi cao.

Con ngươi đen lại lộ ra vẻ trầm tư. Hắn im lặng, không rõ Hoàng Phủ Dịch định làm gì… Hình như hắn lờ mờ đoán ra được một việc… Lông mày lập tức nhíu chặt… Hắn hỏi vài câu nữa nhưng cũng hỏi không xảy ra chuyện gì.

Mộ Dung Cảnh khoát tay ý bảo Trần Thủ lui xuống trước. Chỗ ở hiện tại của bọn họ khá gần Linh Vân sơn trang, nếu như hắn muốn lên đó thì không tới nửa canh giờ đã đến. Bọn họ nói rời đi, thật ra chỉ là giả vờ, sau đó đi dò xét xung quanh Linh Vân sơn trang…Đồ vật quan trọng vẫn chưa lấy được, sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ chứ?

Khi Trầm Tố Nhi mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Nàng đã thấy Mộ Dung Cảnh bận rộn làm điểm tâm.

Trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, người nam nhân trước mắt này…là nàng đang mơ hay nhìn nhầm người rồi???

Nam nhân kia luôn lấy vẻ lạnh lùng vô tình để ngụy trang bên ngoài, giờ thật sự nguyện ý mở rộng lòng mình sao?

Nhớ lại mọi chuyện đêm qua… Nếu như hắn thật sự mở rộng lòng mình, nàng còn muốn trở về nữa không?

“Hoàng, Hoàng thượng?”

“Nàng tỉnh rồi hả? Mau, dậy ăn thử vài món đi, tốt nhất nàng phải tập trung hết sức hưởng thụ, sau này muốn ăn cũng không có cơ hội đâu.” Hắn làm mặt hung dữ uy hiếp nàng.

Nhưng mà đáy mắt hắn tràn ngập sủng ái, cho dù cố gắng cách mấy cũng không dọa được nàng.

“Phốc…” Nàng cười.

Trầm Tố Nhi vươn vai vài cái rồi đi rửa mặt, vừa đặt mông ngồi xuống bàn thì Mộ Dung Cảnh đã nhanh tay đem trứng gà còn nóng hầm hập đến trước mặt nàng.

Nàng từ từ ăn, trong lòng thoáng chút khiếp sợ. Nếu như hắn thản nhiên đem tâm sự của mình nói cho nàng nghe, vậy nàng có cần đáp trả lại gì không? “Hoàng thượng, thiếp muốn nói với chàng một vài việc…”

“Chuyện gì?”

“Thiếp…thiếp không…ta không nhận thức Mã Tư Lạc.”

“Hả?” Hắn không bất ngờ lắm.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, “Thiếp nói thiếp không nhận thức Tư Mã Lạc, chàng không thấy rất lạ sao?”

“Nàng đã nói qua rồi, có cái gì kỳ quái hả?”

“Hả…Thiếp nói rồi sao?” Nàng không nhớ mình đã nói lúc nào.

Mộ Dung Cảnh bình tĩnh trả lời: “Nàng không nhớ chuyện lúc trước sao? Nàng từng nói với ta việc này rồi mà.”

“Chàng tin thiếp hả?”

“Chẳng lẽ nàng gạt ta sao?”

“A…Cũng không thể nói là gạt chàng…Thật ra thiếp không phải…Cứ xem như là…Nói sao giờ? Đợi ta nghĩ đã…” Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giải thích thế nào đây? Việc này…giải thích không được, không giải thích cũng không xong, làm sao giờ?

Thân thể hiện tại là Trầm Tố Nhi nhưng linh hồn thì không phải? Nói như vậy chẳng phải giết người không cần đao sao, người nghe được nếu không bị hù chết thì nhất định nghĩ nàng là yêu ma quỷ quái, tương lai sau này sẽ rất thảm đó…

Lại nói, lúc trước nàng xem qua không ít tiểu thuyết tình cảm, nữ chủ xuyên qua nói ra chân tướng mọi việc cho nam chủ nghe thì nam chủ tin tưởng hết mực, càng yêu thương nữ chủ hơn nữa…lúc này nàng thấy thật phiền phức, tiểu thuyết đó chắc chắn là lừa tình rồi! Theo vài người buôn dưa lê nói, với tư tưởng mê tín của phong kiến, nếu như họ không nghĩ nàng là yêu ma, hoặc là cô hồn dã quỷ, sau đó đem nàng đưa đến phật đường tụng kinh siêu độ, hay sai người châm lửa đốt nàng thì thật đúng là kỳ tích trong kỳ tích!

Nàng cảm thấy rất lo lắng. Nếu người phàm yêu phải một quỷ thần gì đó, họ có từ bỏ hay không? Nói thế nào thì Mộ Dung Cảnh cũng là một người phàm, hơn nữa còn là người cổ đại. Nàng càng nghĩ càng không dám nói…

Việc này người bình thường chưa chắc chịu đựng được…Vậy cứ xem như nó là bí mật đi…sống để bụng, chết mang theo vậy! Nàng yếu ớt than nhẹ một tiếng…

“Lại làm sao nữa rồi? Khó nói như vậy hả?” Mộ Dung Cảnh cười nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài vươn ra lau đi thức ăn dính trên miệng nàng, “Nếu như khó nói rõ thì không cần nói ngay. Nàng không phải gấp gáp giải thích quan hệ của mình với A Lạc, bây giờ biết hay không biết thì cũng không có việc gì xảy ra…Chỉ cần nàng khắc cốt ghi tâm điều này: Nàng là của ta! Nhớ kỹ là tốt rồi.”

Trầm Tố Nhi ngây người, khóe miệng từ từ cong lên, lại bắt đầu muốn đùa cùng hắn, “Thật bá đạo! Thiếp phản đối!”

“Không cho phép!”

“Không công bằng mà!” Tiếp tục kêu gào

“Như thế nào gọi là công bằng hả?”

“Chàng phải nói, chỉ cần thiếp nhớ cho kỹ chàng thích thiếp là được!”

“Thật buồn nôn…”

“A a a. . . Hoàng thượng, thói quen của thiếp là đem mấy lời lấy buồn nôn làm hứng thú, chàng không nói chính là rất không thú vị !”

“. . .” Quả thực là đang bắt lỗi mà.

Trong phòng tràn ngập tiếng cười ấm áp.

Trần Thủ vẻ mặt nghiêm trọng đứng ở trước cửa, không dám quấy rầy. Hắn ở bên cạnh Hoàng thượng đã nhiều năm, lần đầu tiên thấy người vui vẻ như vậy.

Tuy nhiên, tiếng cười này lại là nặng nề như vậy. Nhưng mà…tương lai sẽ ra sao đây? Không ai dám tưởng tượng ra, bất luận thế nào cũng không phải chuyện tốt đẹp, thật khó tìm được cách giải quyết thích hợp.

Hai người tay trong tay đi ra ngoài. Trần Thủ vội vàng tránh mặt.

Hai người họ vui vẻ bước ra đình viện, bóng dáng xa dần. Bọn họ đi đến trấn nhỏ, dạo bước vòng quanh một con suối.

Nơi này là một vùng xanh ngát. Sự yên lặng thanh nhã bao trùm nơi đây, nàng rất thích, hắn cũng rất thích.

Nơi này là một vùng xanh ngát. Sự yên lặng thanh nhã bao trùm nơi đây, nàng rất thích, hắn cũng rất thích.

Thời gian nhanh chóng trôi qua…

Trầm Tố Nhi trở lại đình viện thì gặp được Trần Thủ, mắt nàng hiện lên vẻ vui mừng vì gặp lại bằng hữu, “Trở về rồi sao? Đến đây lúc nào vậy?”

“Thần mới đến không lâu.” Người nọ bình tĩnh nói dối.

Mộ Dung Cảnh ở một bên chỉ cười yếu ớt không nói.

Trời sập tối, Mộ Dung Cảnh nói có việc cần xử lý nên vội vã ra ngoài, hắn hứa sẽ mau mau trở về.

Trầm Tố nhi cũng không hỏi nguyên do, chỉ cười nhẹ tiễn hắn ra đến cửa, “Thiếp chờ chàng.”

“Nếu mệt thì cứ đi ngủ trước, không cần chờ ta.” Một nụ hôn nhẹ khẽ rơi trên trán Trầm Tố Nhi.

Sau đó hắn xoay người dặn dò Trần Thủ: “Bảo vệ nương nương cho tốt.”

“Hoàng thượng…” Trần Thủ muốn nói lại thôi.

Mộ Dung Cảnh lạnh lùng híp mắt cảnh cáo, ngăn cản lời khuyên can của Trần Thủ.

Trần Thủ cúi đầu đứng một bên, im lặng không nói thêm nữa.

Trầm Tố Nhi nhìn bóng lưng Mộ Dung Cảnh biến mất tại khúc rẽ, trong mắt hiện lên chút lo lắng.

Nàng đứng yên, Trần Thủ cũng không dám nhúc nhích.

Hai người cứ yên lặng đứng nhìn mặt trời từ từ khuất sau rặng cây…

Trầm Tố Nhi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, giống như vô tình, tùy ý hỏi một câu: “Trần đại nhân, ngươi có thể nói cho ta biết Hoàng thượng đi đâu không?”

Trần Thủ chần chờ hồi lâu, chuyện này…chuyện này không thể tùy tiện nói ra, “Nương nương, thứ cho ty chức không thể nhiều lời.”

Nàng suy nghĩ một chút, cũng đúng…Nàng dù là Hoàng hậu nhưng cũng chỉ là một nữ nhân, có một số việc không nên biết…nhưng mà trong lòng nàng có chút cảm giác bất an nên tiếp tục truy vấn Trần Thủ: “Được rồi, ta không hỏi chuyện đó nữa…Lần này Hoàng thượng đi có phải sẽ gặp nguy hiểm không?”

“…” Trần Thủ mặc dù không nói ra nhưng ánh mắt vô cùng lo lắng đã bán đứng hắn.

Trầm Tố Nhi vốn định dò hỏi hắn thử, mà vừa hỏi xong thì nàng lại thấy hối hận vô cùng. Trần Thủ không chịu khai nửa chữ, nàng chỉ còn cách tự đoán mò thôi… nghĩ đến việc Mộ Dung Cảnh có thể gặp nguy hiểm, lòng nàng đau đớn vô cùng, cả buổi thấp thỏm không yên. Hoặc là nói, một khắc không thấy được hắn bình an trở về, nàng đều sẽ như ngồi trên kim.

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Trần Thủ. Nàng và Mộ Dung Cảnh ở bên cạnh nhau trong khoảng thời gian khá lâu rồi, giả thành vẻ mặt nghiêm túc với nàng chỉ là chuyện nhỏ.

Nàng nghiêm nghị quát: “Trần Thủ!”

“Có ty chức!” Trần Thủ bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại đang run rẩy cực độ. Mới vừa rồi nương nương còn ung dung nhàn nhã dạo chơi, giờ đột nhiên bày ra bộ mặt uy nghiêm, đây…đây nhất định không phải chuyện tốt.

“An toàn của Hoàng thượng quan trọng hay ta quan trọng?” Nàng chất vấn.

“Hoàng hậu nương nương, cái này…” Làm người hầu cũng quá khó mà!

Trầm Tố Nhi nghiêm mặt nói: “Ngươi trả lời thành thật đi.”

“Là Hoàng thượng quan trọng hơn.”

“Chính là vậy! Mặc dù ta không biết Hoàng thượng ra ngoài để làm gì nhưng Bản cung không an tâm, ngươi nhanh đi theo Hoàng thượng đi.”

“Hoàng thượng có ám vệ…” Chỉ sợ ngay cả một tên ám vệ Hoàng thượng cũng không mang theo.

Trầm Tố Nhi mắt tối sầm lại, sự do dự của Trần Thủ lại rơi vào mắt nàng lần thứ hai. Nàng không có ưu điểm gì, cũng không có hiểu biết cao siêu mấy, nhưng nàng chắc chắn nhìn được vẻ mặt người khác, “Trần Thủ đại nhân, ngươi đang do dự cái gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng không mang ám vệ theo người sao?”

Trần Thủ cúi đầu không dám nhìn nàng, trong lòng âm thầm lo lắng. Hoàng thượng lệnh cho hắn phải ở lại nơi này, làm sao hắn dám tự ý rời đi? Nhưng mà…nếu như Hoàng thượng gặp chuyện không may? Dù sao đối phương cũng là Hoàng Phủ Dịch lừng lẫy trên giang hồ, chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng đụng vào cũng không có cách nào toàn vẹn trở về. Quan trọng là…Tư Mã Lạc khi ở trên công đường đã mượn thân phận Hoàng thượng làm khó Hoàng Phủ Dịch một phen, liệu hắn có ghi thù trong lòng hay không?

Trầm Tố Nhi nóng nảy, “Ngươi phải lấy đại cục làm trọng, lấy thiên hạ làm trọng, tính mạng Hoàng thượng phải ưu tiên trước hết. Đại trượng phu việc nên làm đều phải làm, không thể lúc nào cũng nghe theo mệnh lệnh. Hoàng thượng cũng là người, khó tránh khỏi mắc phải sai lầm. Ngươi thân là bề tôi phải cố gắng tránh cho sai lầm này xảy ra. Nếu như ngươi không lấy an toàn của Hoàng thượng làm trọng, không thể bảo đảm người được vẹn toàn thì thật thẹn với người dân trong thiên hạ, cũng xấu hổ với liệt tổ liệt tông.”

Trong lòng Trần Thủ giãy dụa một phen, cuối cùng hạ quyết tâm, quỳ một gối xuống, dập đầu cúi lạy nương nương ba cái, cung kính nói: “Ty chức tuân lệnh! Thần sẽ lập tức đuổi theo Hoàng thượng. Nương nương, ngàn vạn lần xin người đừng tùy ý ra ngoài, nhất định phải chờ thần cùng Hoàng thượng trở về.”

“Bản cung đã biết, ngươi không cần quá lo lắng.”

Trần Thủ nhanh chóng rời đi!

Thân ảnh nhỏ dài đứng lặng ngoài sân, ánh mặt trời chiều phủ trên người nàng một tầng ánh sáng nhàn nhạt đỏ ửng…

Khi quay đầu lại, nàng không khỏi ngẩn người! Lúc nàng còn thất thần đứng trong sân thì xuất hiện thêm một người, mà người đó lại nhàn nhã dạo chơi, trên tay còn cầm củ khoai lang do Mộ Dung Cảnh nướng, không chút khách sáo.

Người đó thấy nàng đang nhìn mình thì lập tức liếc đôi mắt quyến rũ ma quái nhìn lại nàng!

Truyện convert hay : Hồn Đế Võ Thần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio