Lạc Tâm Di đưa tay lên xoa xoa trán , cố xua đi cảm giác choáng váng , nàng không hiểu tại sao mình lại ở đây. Lục lọi những ký ức mơ hồ trong đầu , Lạc Tâm Di nhớ lại , nàng đã bị Mộ Dung Vân từ hôn , hắn nói nàng là nữ nhân không biết phải trái , hắn nói hắn không yêu nàng , không nguyện ý cưới nàng .
Mỗi lần nhớ lại những lời Mộ Dung Vân đã nói , trong lòng Lạc Tâm Di lại nhói lên từng cơn , nàng không nhớ đã khóc bao nhiêu lần vì hắn . Nàng tự làm tổn thương bản thân mình vì hắn , nhìn máu cứ không ngừng rơi trên mặt đất , ý thức nàng cũng theo đó mà mất đi , khi tỉnh lại thì đã ở nơi này .
Lạc Tâm Di quan sát xung quanh , mọi thứ như thật mà lại như không thật , khung cảnh hoàng hôn mờ nhạt , có một chút âm u , một chút lạnh lẽo , nàng không thể nghe được bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng gió .
Nơi này không hề có một bóng người ,chỉ có mặt đất khô cằn , làm nàng có cảm giác như đang ở một khoảng không bất tận . Lạc Tâm Di không ngừng đi về phía trước , nhưng dù có đi bao lâu , cảnh vật vẫn như vậy không thay đổi . Dường như đã quá mệt mỏi , Lạc Tâm Di đành ngồi trên mặt đất , nàng không biết rốt cuộc đây là nơi nào , tại sao nàng lại ở đây , trong lòng không ngừng cảm thấy sợ hãi , nàng muốn có ca ca ở bên cạnh , nàng muốn gặp Mộ Dung Vân , nàng nhớ hắn , dù hắn đối với nàng như thế nào , nàng vẫn không thể thôi nhớ đến hắn .
Tâm nàng rất đâu , nàng muốn khóc nhưng lại không thể khóc được , nhìn xuống mặt đất dưới chân mình , Lạc Tâm Di không ngừng suy nghĩ , rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nàng .
" Không khóc được đâu , ngươi đã là một hồn ma , nước mắt đối với hồn xa là một thứ rất xa xỉ ".
Tiếng nói làm Lạc Tâm Di không khỏi giật mình , bên cạnh nàng cư nhiên lại xuất hiện một người , quan sát nam tử bên cạnh mình , Lạc Tâm Di vô cùng thắc mắc .
"Vị hòa thượng đây , có phải ta đã về với phật hay không ? ".
Tư Mã Phong như chết lặng , sờ sờ lên đầu mình , lại cái kiểu tóc mohican này hại hắn đây mà .
"Ta không phải hoà thượng, nơi này càng không phải đất phật , ngươi nghĩ một người không biết yêu thương bản thân , lại có thể về với phật sao ? "
Lạc Tâm Di không hiểu , tay vô ý chỉ chỉ lên đầu Tư Mã Phong . "Ngài không phải hòa thượng , vậy tại sao tóc của ngài ? ".
" Đây là kiểu tóc của ta , ta thích để như vậy cho mát không được sao? "
Lạc Tâm Di khẽ à một tiếng xong lại hỏi tiếp . " Ngài có biết tại sao ta lại ở nơi này không ? ".
" Nơi này gọi là khoảng không vô định , là ta đưa ngươi tới đây , ngươi có thể xem ta như một vị thần tiên cũng được ".
"Tại sao ngài lại đưa ta đến nơi này ? ".
Tư Mã Phong nhướng mắt nhìn Lạc Tâm Di . "Không muốn ở đây , vậy ngươi là muốn xuống địa phủ sao ? ".
Lạc Tâm Di cuối đầu , khẽ giọng nói nhỏ . “ Người đã chết thì đương nhiên là phải xuống địa phủ “.
"Những người chọn cái chết tự sát , đi ngược lại ý trời , đều phải ở lại đây cho đến khi đủ dương thọ của mình mới có thể xuống địa phủ ".
Lạc Tâm Di ngẩng đầu ngơ ngác . "Vậy là ta phải ở lại đây sao ? " .
Tư Mã Phong như gà mổ thóc , không ngừng gật gật ."Tính theo dương thọ của ngươi , còn phải ở đây hơn năm ".
Nhìn mặt của Lạc Tâm Di đã chuyễn sang màu xanh , Tư Mã Phong không ngại ngần tặng thêm vài câu mang tính chất kích động .
"Không những vậy , ngươi còn không được ăn , không được uống , không được khóc , không được gặp bất cứ ai , không được làm bất cứ đều gì , chỉ có thể buồn bã , u sầu chờ thời gian qua đi . Những người chọn con đường tự sát như các ngươi cứ nghĩ chết sẽ hết buồn nhưng không phải vậy , hình phạt cho các ngươi là sự đau khổ và cô đơn ".
Lạc Tâm Di không nói gì , cuối đầu nhìn xuống mặt đất toàn cát ,không lấy được một cọng cỏ dưới chân mình .
Tư Mã Phong thở dài . "Lạc Tâm Di , ngươi làm như vậy , có bao giờ nghĩ đến người thân của mình hay không ?" .
Lạc Tâm Di buồn bã nhìn nam tử bên cạnh mình xong lại nhìn xuống đất , thật sự nàng chưa hề nghĩ đến phụ thân , mẫu thân và ca ca sẽ như thế nào .
Tư Mã Phong lấy từ trong tay áo ra một chút bột màu trắng bạc rãi xuống mặt đất . " Lạc Tâm Di , ngươi thử nhìn xem".
Dưới mặt đất từ từ hiện lên hình ảnh , Lạc Tâm Di nhìn thấy mẫu thân đang khóc trong lòng của phụ thân, ca ca nàng đứng bên cạnh giường nhìn đại phu chữa trị cho nàng , khóe mắt đã ươn ướt , ca ca nàng lại có thể khóc sao , băng sơn ngàn năm lại biết khóc sao ?
Lạc Tâm Di rất muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể chảy ra , nàng thật sự không thể khóc ." Ta không muốn xem nữa" . Lạc Tâm Di lấy chân gạt gạt lớp cát trên đất , nàng không muốn nhìn thấy những đều này , nàng thật sự không muốn .
Tư Mã Phong cau mày nhìn Lạc Tâm Di gạt gạt lớp cát , bột này rất quý nha , hắn còn định hốt lại xài tiếp a , huhuhu , thật là phí phạm mà .
"Lạc Tâm Di , ngươi biết bản thân mình rất ích kỷ hay không ? Ngươi vì không muốn bản thân mình chịu đau mà làm đau rất nhiều người , những người đó đều rất yêu thương ngươi ".
"Ta không nghĩ sẽ như vậy , ta thật sự không nghĩ sẽ như vậy" .
" Tại sao ngươi lại muốn chết ? Rất nhiều người đều cảm thấy bản thân mình sống quá ít , ngươi lại chê bản thân mình sống quá nhiều . Vì một nam nhân không yêu ngươi , xứng đáng sao ?".
Lạc Tâm Di cắn chặt môi , không muốn trả lời câu hỏi của nam tử bên cạnh .
" Cắn mạnh như vậy làm gì , đừng nói là ngươi định cắn môi tới chết nha ".
Lạc Tâm Di ngước mặt lên nhìn nam tử bên cạnh mình , nàng không hiểu hắn nói với nàng nhiều như vậy làm gì ."Ngươi không thể hiểu , ta thật sự rất yêu hắn , ta không thể bắt bản thân mình thôi nghĩ về hắn , thôi đau vì hắn".
"Ngươi làm như vậy gọi là yêu hắn ? Ngươi muốn hắn ân hận hay khóc thương cho ngươi ? Ngươi có biết nếu ngươi chết sẽ có chuyện gì xảy ra không ? Ngươi nghĩ phụ thân ngươi sẽ từ quan hay sẽ mưu phản ? Không biết phải không , ta cũng không biết nhưng ta chắc chắn với ngươi , ca ca ngươi sẽ vì ngươi giết chết thái tử , ngươi là muốn trả thù hắn, chứ yêu hắn cái gì ".
Tư Mã Phong nói xong lại nhìn nữ nhân bên cạnh , nàng ngoài cắn chặt môi thì không biết làm gì khác sao , thật là tức chết hắn ." Ngươi cắn đủ chưa , cho dù có cắn đứt môi , cũng không thể chết được nữa đâu".
Lạc Tâm Di tức giận trừng mắt nhìn nam tử bên cạnh ." Ngươi đủ rồi nha, ta thật sự không nghĩ mọi chuyện lại sẽ xa như vậy , ta chỉ biết lúc đó ta rất đau rất đau nên mới hành động như vậy . ta không biết là ta đã sai rồi , ta thật sự không biết".
Tư Mã Phong khóe môi run run nhìn Lạc Tâm Di , thái độ này là biết sai a , sao giống ngược lại quá vậy ." Ngươi thật sự biết sai , thật sự không tự sát nữa ?".
"Ta biết bản thân sai rồi , ta như vậy còn có thể tự sát nữa hay sao ?". Nàng đã chết rồi , làm gì còn có thể chết nữa .
Tư Mã Phong đứng dậy , ra hiệu cho Lạc Tâm Di đi theo mình ." Ờ , vậy thì đi theo ta" .
" Đi đâu chứ ?".Lạc Tâm Di không hiểu nhưng vẫn đứng dậy đi theo. Nơi này chỉ có nàng và hắn , nàng không muốn bị hắn bỏ lại một mình .
" Đi nhập lại xác , không lẽ ngươi muốn chết thật hay sao ?".
Lạc Tâm Di chỉ tay về phía mình ." Không phải là ta đã chết rồi hay sao ?".
"Ngươi vẫn chưa có chết , hồi nãy ngươi không thấy đại phu đang chữa trị cho ngươi hay sao ?".
"Vậy tại sao ta lại ở đây ?"
Tư Mã Phong lắc đầu nhìn nữ nhân bên cạnh ."Ta không phải đã nói với ngươi , là ta đưa ngươi tới đây sao ? ".
Lạc Tâm Di hai mắt trợn to . "Ngươi là rãnh quá không có gì làm hay sao ?".
"Phải là ta rất rãnh đó , ta không có gì làm , phí sức đưa ngươi tới đây , nói chuyện với ngươi , ta là rãnh như vậy đó , giờ thì đi được chưa ?" . Tư Mã Phong tức giận bước nhanh về phía trước .
Lạc Tâm Di biết hắn là đang giúp nàng , nàng sao lại có thể nói hắn như vậy chứ , vội bước nhanh nắm lấy vạt tay áo nam tử ." Cám ơn ngươi ".
Tư Mã Phong đứng lại , cũng không quay lưng mà nói với Lạc Tâm Di ." Đừng đau lòng vì nam nhân như vậy , hắn không đi thì người xứng đáng hơn làm sao đến chứ".
Lạc Tâm Di không hiểu nhìn nam nhân trước mặt mình ."Sao ngươi lại giúp ta ?".
Tư Mã Phong khẽ nhẹ giọng . "Ta không thể chịu được khi thấy nàng đau khổ ".
Lạc Tâm Di dường như không nghe được ." Hả ? Ngươi nói cái gì ? ".
"Không nghe được thì thôi , mau về đi ". Tư Mã Phong phất tay đẩy Lạc Tâm Di bay đi .
" Nhưng ngươi tên là gì aa a ? " .Nãy giờ hắn chưa nói tên cho nàng biết nữa a .
"Ngươi cứ gọi ta là công tử đẹp trai nhất thiên hạ là được". Tư Mã Phong hét to trả lời Lạc Tâm Di .
"Vậy ngươi để tóc bình thường đi , kiểu tóc đó xấu quá a a a" .
Tư Mã Phong lại đưa tay sờ sờ lên đầu , thật sự không đẹp sao ?
…………………..
Lạc Tâm Di mơ màn tỉnh lại , tay truyền đến cảm giác rất đau , nàng nhìn khắp phòng , vẫn là gian phòng của nàng , nam tử kia là mơ sao ? Nhưng giấc mơ này giúp nàng hiểu được , nàng không thể cứ cố chấp muốn ở bên cạnh một người không dành cho nàng …. Nam tử trong mơ nói đúng ...... Hắn không đi thì người xứng đáng hơn làm sao đến chứ ......