Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn đợi thời cơ.
Ứng Thải Mị không ngời lại đến nhanh như vậy.
Nàng quá buồn chán liền mang theo Thanh Mai đi dạo ngự hoa viên, cư nhiên lại đụng phải Trân chiêu nghi.
Chỉ là bên cạnh nàng ta lại có một nam tử mặc y phục hoa.
Người đó là ai?
Mắt thấy Ứng chiêu nghi nhướng mày, có vẻ hơi nghi hoặc, Thanh Mai thức thời tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: " Chủ tử, đó là Khánh vương gia."
Khánh vương gia? Thân đệ đệ của hoàng đế?
Nói là ruột thịt, kì thực cũng không phải.
Bất quá cả hai cùng từ một bụng của thái hậu chui ra, chỉ là hoàng gia từ trước đến nay không có an hem, thái hậu lại thiên vị sủng ái tiểu nhi tử.
Cũng may Khánh vương gia không phải kẻ ngu dốt, quan hệ với hoàng đế cũng rất tốt.
Bất quá thân là nam nhân, lại xuất hiện trong ngự hoa viên ở hậu cung, nên nói là Khánh vương gia không sợ hãi hay là không cẩn thận?
Lại cùng phi tần hậu cung đơn độc gặp mặt ở ngự hoa viên, nếu hoàng đế biết thì Khánh vương gia chỉ sợ là chịu đựng không nổi.
Thanh Mai nhíu mày, Trân chiêu nghi thật sự quá lớn mật.
Tuy nói giờ này rất ít phi tần xuất hiện, cũng phải nên cẩn thận.
Chẳng lẽ nàng ta tiến vào hậu cung, mọi cấp bậc lễ nghĩa quy củ đều đã quên sạch?
" Chủ tử, chúng ta đi nhanh lên." Thanh Mai lo lắng nhất chính là hai người bọn họ phát hiện ra Ứng chiêu nghi, liền rat ay hạ thủ.
" Đúng là nên rời đi." Ứng Thải Mị xoay người đi xa, khóe miệng tươi cười.
Trò hay này rốt cuộc cũng bắt đầu, nàng chờ đợi cũng đủ lâu rồi.
Thanh Mai thấy bên môi nàng thấp thoáng nụ cười yếu ớt, không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình.
" Chủ tử, tháng sau là sinh thần của hoàng hậu nương nương, đáng tiếc trong khố phòng không có gì..." Bạch Mai cắn môi bẩm báo.
Đều do Trân chiêu nghi liên tục tấn vị, làm cho khố phòng phải lấy ra không ít đồ tốt để đưa hạ lễ, bây giờ không còn bao nhiêu đồ quý giá, phải làm sao bây giờ?
" Yên tâm, ta sẽ có một đại lễ tặng cho hoàng hậu, không cần gấp gáp." Ứng Thải Mị quét mắt nhìn Bạch Mai một cách lãnh đạm.
Nguyên bản khố phòng có không ít cực phẩm, đều là Ứng tướng quân vì sợ con gái ở trong cung làm khó, đều đem gia sản của Ứng gia đưa vào.
Chỉ tiếc Ứng mỹ nhân không hiểu cách dùng người, trong cung lại thưởng cho ngày càng ít, khố phòng không tăng thêm, để duy trì thể diện mà dùng không ít, thật quá kém cỏi.
Bạch Mai lo lắng, lúc nàng ở Ứng gia tự nhiên biết vị Ứng mỹ nhân này vào cung đã đem theo hết tài sản.
Bây giờ gia tộc lại chỉ còn vài người, cũng chỉ là một tiểu quan, không có khả năng tiếp tế cho Ứng chiêu nghi.
Chủ tử nhà nàng rốt cuộc tìm đại lễ ở nơi nào tặng cho hoàng hậu?
Thanh Mai có chút không hiểu, nhìn bộ dạng nằm trong dự đoán của Ứng chiêu nghi liền nháy mắt với Bạch Mai.
Chủ tử tất nhiên là có tính toán, các nàng chỉ là nô tài nên nghe lệnh hành sự.
Bạch Mai chau mày, trong lòng thầm hận Trân chiêu nghi, nhưng cũng tiếc hận: " Đáng tiếc mấy đồ tốt ấy, thật tiện nghi cho Trân chiêu nghi."
Ứng Thải Mị bật cười, nhéo nhéo hai má của Bạch Mai, trong giọng nói mang theo một tia trào phúng: " Thứ tốt như vậy không phải bất luận kẻ nào có thể dùng tốt được."
Thanh Mai ngẩn ra, chủ tử nói vậy là có ý gì?
Ứng Thải Mị chống cằm, trong lòng tính toán.
Dựa theo lúc này hẳn sẽ không sai.
- --------------------------------
" Chủ tử, Trân chiêu nghi bị bệnh." Bạch Mai vô cùng cao hứng chạy tới bẩm báo, Trân chiêu nghi bệnh, thương thế của chủ tử nhà mình dần khôi phục, có thể rất nhanh liền thay thế Trân chiêu nghi hầu hạ hoàng thượng, sao không vui cho được?
Ứng Thải Mị đang cầm cuốn sách, Thanh Mai đang muốn nàng may một túi hương treo ở đai lưng tặng cho hoàng thượng.
Mặc dù không thấy mất mặt nhưng cũng là tâm ý, để hoàng thượng không lãng quên chính mình.
Nàng chẳng thèm ngó tới, thứ đồ chơi này cũng không nhất định sẽ đến tay hoàng thượng.
Dù thực sự tới tay, hoàng đế cũng không nhất định sẽ mang, hà tất phải phí công?
Hơn nữa, bất kì vật gì dù nhỏ như một cây kim rơi vào tay Ứng Thải Mị cũng trở thành một hung khí giết người mà thôi.
Thanh Mai thấy Bạch Mai đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm, lo lắng quỳ thấp xuống hỏi: " Chủ tử, hoàng hậu nương nương đã phái thái y tới chẩn trị cho Trân chiêu nghi, nếu bị nhìn ra cái gì..."
Nàng không biết rốt cuộc Ứng chiêu nghi đã dộng tay động chân như thế nào, cũng hiểu được hoàng hậu không phải tầm thường giống như lúc trước.
Đôi mắt Ứng Thải Mị đầy ý cười, thị tỳ này rất trung tâm.
Đáng tiếc trước kia người Ứng mỹ nhân không thích nhất chính là Thanh Mai, nói thật thì rất khó nghe nhưng nàng chết sớm cũng xứng đáng...!
" Đừng sợ".
Nàng vỗ vỗ Thanh Mai, ý bảo nàng ta đứng lên: " Ta căn bản không có để lại dấu vết, thái y cũng sẽ không nhìn ra cái gì."
Ở sư môn nổi danh nhất chính là luyện thần công thải dương bổ âm, đó chính là thuốc tốt, Ứng Thải Mị là đệ tử thập thất của chưởng môn, càng lô hỏa thuần thanh.
Điểm mờ ám đó ngoại trừ sư phụ nàng, thế gian không ai có thể nhìn ra được.
Thanh Mai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi hiếu kì: " Chủ tử muốn Trân chiêu nghi không thể thị tẩm, nên để cho nàng..."
" Không." Ứng Thải Mị lắc đầu, bỗng nhiên cười rất giảo hoạt: " Ta chỉ trung hòa canh tránh thai, làm cho Trân chiêu nghi mang thai mà thôi."
Nói xong, nàng thấy đại cung nữ bình thường luôn luôn ổn trọng lại lộ ra biểu tình á khẩu, lẳng lặng ngồi tại chỗ, nửa ngày chưa hồi phục lại tinh thần.
- ----------------------------------------
" Cái gì? Hỉ mạch?" Hoàng hậu nghe thái y quay lại bẩm báo, cả kinh đập bàn: " Sao có thể? Mỗi lần thị tẩm đều ghi lại, canh tránh thai cũng phải để cung nữ nhìn chằm chằm, Trân chiêu nghi làm sao có thể mang thai?"
" Chủ tử..." Lão ma ma đỡ hoàng hậu đang hồn bay phách lạc ngồi xuống, dâng trà lên: " Canh tránh thai không có khả năng mất tác dụng, nhìn phi tần hậu cung bây giờ, năm năm qua cũng đâu có tin vui?"
" Đúng." Hoàng hậu dần bình tĩnh trở lại, đáy lòng càng thống hận Trân chiêu nghi.
Vào cung mới chỉ một năm, liền hai lần tấn vị, bây giờ lại mang thai long tự, đúng là khiến cho người khác đố kị.
Dựa theo sự sủng ái của hoàng đế, chỉ sợ Trân chiêu nghi mẫu bằng tử quý, rất nhanh sẽ lại tấn vị.
Đến lúc đó, đứa bé đưa ai nuôi dưỡng, cũng không phải là hoàng hậu nàng.
Thêm gần đây đường muội xinh đẹp muốn vào cung, đáy lòng hoàng hậu có một trận bực bội.
Hoàng hậu như nàng đã đủ uất ức, trên đầu lại có thái hậu đè nặng, phía sau lại có những phi tần trẻ tuổi xinh đẹp, quả thực là hai bên đều là địch, mỗi ngày mỗi đêm không thể ngủ an ổn.
" Chủ tử chớ lo lắng, thái y nói cũng không xác định, còn phải đợi mấy ngày." Lão ma ma nhíu mày, muốn một đứa trẻ biến mất trong hậu cung này cũng là một chuyện dễ dàng.
Hoàng hậu cũng minh bạch, hoàng thượng vẫn chưa biết, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Cũng không biết năm năm rồi hoàng thượng mới có một đứa con nối dõi xuất hiện lại bị nàng gạt bỏ, có thể sẽ tức giận?
Thế nhưng hoàng hậu lại không dám, hoàng đế ngày càng sủng ái Trân chiêu nghi, bây giờ lại có con, chắc chắn sẽ uy hiếp địa vị của nàng.
Vào cung năm năm lại không có con, sao có thể ngồi vững ở vị trí trung cung?
Lúc này nàng không khỏi bí quá hóa liều.
Hoàng hậu nháy mắt, lão ma ma liền hiểu.
May là chủ tử nàng không có lòng dạ đàn bà, bỏ qua độc chết Trân chiêu nghi!
Trân chiêu nghi thì rất loạn, mấy ngày nay nàng cứ thích ngủ.
Còn tưởng rằng mình bị cảm lạnh, chỉ là đại cung nữ nhắc nhở lâu rồi quỳ thủy của nàng chưa tới, lúc này mới cả kinh, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin, mừng như điên.
Nàng xoa xoa bụng mình, trừng lớn hai mắt, chẳng lẽ thật sự....mang thai cốt nhục của hoàng thượng?
Hoàng hậu vào cung năm năm còn không có, chính mình vào cung mới một năm liền mang thai?
Chỉ cần sinh hạ được hoàng tử, phân vị của nàng nhất định sẽ tăng lên, rất nhanh sẽ ngang hàng với hoàng hậu?
Trân chiêu nghi quả thực vui muốn khóc, vào hậu cung thuận buồm xuôi gió.
Bây giờ trên trời rơi xuống một kinh hỉ lớn như vậy, thật sự quá may mắn.
Bất thình lình nàng nghe đại cung nữ lo lắng nhắc nhở: " Chủ tử vừa té xỉu hoàng hậu liền phái thái y tới, không biết là nương nương có biết không?"
Trân chiêu nghi cả kinh, nếu hoàng hậu biết mình mang thai hoàng tử, chỉ sợ không dễ dàng buông tha cho mình.
Bàn tay nàng đang đặt trên bụng nắm thành quyền, mím môi thật chặt, không thể để hoàng hậu thực hiện được!
" Hoàng thượng ở đâu?"
Đại cung nữ sửng sốt, muốn nói lại thôi: " Chủ tử, hỏi thăm hành tung của hoàng thượng là tội lớn..."
Hậu cung không thể tham chính, theo quy củ là không thể hỏi đến chuyện của hoàng thượng.
Trân chiêu nghi cầm lấy chén trà ném xuống, vẻ mặt giận dữ: " Dài dòng cái gì, nói đi liền đi nhanh, nếu không cẩn thận cái đầu của ngươi."
Bây giờ là lúc sống còn, nói tới quy củ làm gì?
Bên người lại không có nô tài để sử dụng, thật đáng chết!
" Chủ tử bớt giận, nô tỳ nghe nói Khánh vương gia vào cung, đang cùng hoàng thượng ở ngự thư phòng bàn chuyện chính sự." Cung nữ mặc y phục màu xanh dâng trà, kính cẩn hồi bẩm.
Trân chiêu nghi liếc mắt nhìn thị nữ đâng trà, tướng mạo bình thường, quy củ đầy đủ, nhìn rất thành thật: " Ngươi tên là gì?"
" Hồi chủ tử, nô tỳ tên là Phỉ Thúy." Cung nữ kia cung kính quỳ xuống hành lễ.
Trân chiêu nghi rất hài lòng, gật đầu nói: " Rất tốt, ngươi sau này liền theo ta, thăng làm nhất đẳng cung nữ."
" Tạ ơn chủ tử." Phỉ Thúy liếc mắt nhìn đại cung nữ mặc y sam đang toàn thân đầy nước trà trông rất chật vật, cõi lòng đầy cảm kích.
Trân chiêu nghi cho Phỉ Thúy bưng bát canh đến ngự thư phòng cầu kiến hoàng thượng.
Đại tổng quản không dấu vết mà nhíu mày, hắn chưa từng thấy phi tần nào hạnh kiểm lại xấu như vậy, dám chạy đến tiền điện để tìm hoàng thượng: " Thỉnh nương nương đợi một chút, nô tài đi vào bẩm báo một tiếng."
Trân chiêu nghi hừ lạnh một tiếng, qua một thời gian, chờ nàng hạ sinh hoàng tự, phỏng chừng sẽ không cần thông truyền liền có thể trực tiếp đến tìm hoàng đế, bây giờ hà tất cùng nô tài này tính toán?
Qủa thật đúng như nàng muốn, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy đại tổng quản cung kính mời mình vào.
Trân chiêu nghi cười cười, hôm nay nàng trang điểm tỉ mỉ, bước chân nhẹ nhàng vào ngự thư phòng.
" Thiếp bái kiến hoàng thượng."
Hoắc Cảnh Duệ chưa từng thấy phi tần nào đến ngự thư phòng, chỉ cảm thấy Trân chiêu nghi có lá gan rất lớn.
Phần dung khí này làm hắn cảm thấy có chút thú vị, liền cho phép nàng tiến vào.
" Đứng lên đi."
" Tạ ơn hoàng thượng." Trân chiêu nghi bưng bát canh tới, trên mặt lộ ra chút e thẹn: " Hoàng thượng công vụ nhiều, thật sự rất vất vả, thiếp liền tự nhịn một bát canh, để cho hoàng thượng bồi bổ thân thể."
" Ái phi cố ý." Hoắc Cảnh Duệ liếc mắt nhìn bát canh, trên môi hiện lên một nụ cười ôn nhu.
Hai gò má Trân chiêu nghi nổi lên một chút ửng đỏ, bị hoàng đế nhìn chằm chằm toàn thân có chút mềm nhũn, lại không quên mục đích mình tới ngự thư phòng: " Hoàng thượng, thiếp..."
Thân thể nàng đột nhiên không đứng vững, đụng vào án thư, Phỉ Thúy phía sau cả kinh đỡ lấy Trân chiêu nghi, vẻ mặt thất kinh: " Chủ tử-----"
" Ái phi đây là thế nào?" Hoàng đế thân thiết hỏi, để thái giám tổng quản gọi thái y tới, một bộ dạng yêu thương: " Nơi nào không thoải mái?"
" Hồi hoàng thượng, chủ tử gần đây rất thích ngủ, lại không ăn được thức ăn dầu mỡ..." Phỉ Thúy dùng hết phận sự để hồi bẩm, như là có chút ý tứ, đỏ mặt không dám nói tiếp.
Hoàng đế thấy nàng len lén liếc nhìn Khánh vương gia bên cạnh, biết cung nữ này muốn nói lời bí mật không thể tiết lộ cho người khác biết, liền cho Khánh vương gia trước đến thiên điện nghỉ ngơi.
" Ngươi nói tiếp."
" Vâng hoàng thượng." Phỉ Thúy đỡ Trân chiêu nghi sắc mặt trắng bệch ngồi xuống, kính cẩn đáp lời: " Thời gian gần đây quỳ thủy của chủ tử chưa có tới, lại thường xuyên chóng mặt, nô tỳ sợ..."
Hoắc Cảnh Duệ nheo mắt lại, tựa hồ có chút không vui: " Việc này của Trân chiêu nghi tại sao không sớm phái người tới bẩm báo?"
Phỉ Thúy vội vàng quỳ xuống, không chút hoang mang trả lời: " Hoàng thượng quốc sự bận rộn, chủ tử không muốn những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày quấy rầy hoàng thượng, vẫn giấu giếm không nói.
Nếu hôm nay không thất lễ trước mặt hoàng thượng, nô tỳ cũng không dám nói ra."
Trân chiêu nghi hai mắt rưng rưng, ẩn tình đưa tình nhìn hoàng thượng, đáy lòng đối với cung nữ Phỉ Thúy này thập phần vui mừng.
Lời nên nói, lời không nên nói, từng chữ rõ ràng, hết thảy đều trở nên hợp lý, thật sự là một nhân tài.
May mà mang theo Phỉ Thúy đến, nếu là cung nữ trước đây, chỉ sợ trước ngự tiền thất lễ liền lắp bắp không nói nên lời.
Lão thái y chẩn mạch, quả nhiên là hỉ mạch, hoàng đế lộ ra vẻ vui sướng, sai đại tổng quan đem tới một đống thuốc bổ thượng hạng, căn dặn thái y viện cẩn thận khai dược, yêu cầu cung nữ bên người Trân chiêu nghi hầu hạ cho tốt, dường như rất nóng lòng muốn đứa bé nhanh sinh ra.
Liên tiếp các động tác này khiến cho trong lòng Trân chiêu nghi tràn đầy vui thích.
Qủa thực hoàng thượng rất vui mừng khi nghe thấy mình mang thai con nối dõi.
Nếu hài nhi được sinh ra, nhất định hoàng đế rất sủng ái.
Như vậy chính mình liền mẫu bằng tử quý, cũng có thể trở thành nữ nhân tôn quý nhất Định quốc?
Trân chiêu nghi càng nghĩ càng hưng phấn, lúc hoàng hậu giá lâm, nàng cuối đầu hành lễ, khóe miệng còn lưu vài phần ý cười, hoàng hậu hận không thể đem cái miệng nhỏ kia xé nát..