Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu

chương 16: 16: hình phạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, ngay cả Chu thái phó buông chén trà trong tay xuống, trầm ngâm mở miệng nói: "Thái tử! " Đừng tức giận.

Học trò này mấy ngày trước bỗng nhiên chuyển đổi tính tình, cởi bỏ tác phong nóng nảy, hiểu biết cùng học thức càng ngày càng tinh tiến, ắt là chuyện tốt nhưng tính tình càng ngày càng kém, cả ngày mặt âm trầm rất khó hầu hạ, nghe nói gần đây những người cung nhân hầu hạ đã thay đổi vài nhóm.

Hoàng Phủ Nguyệt rõ ràng sửng sốt, sau đó giận dữ cực kỳ, cười nói: "Rất tốt.

"Cái gì tốt? Tô Nghênh Xuân không hiểu, càng không muốn hiểu.

Nàng nhìn bộ dáng Mộng Hòe muốn nói lại thôi, trấn an vỗ vỗ tay đối phương, sau đó không sợ hãi theo Hoàng Phủ Nguyệt ra thư uyển.

*Làm thế nào nàng có thể bị trừng phạt? Tốt nhất nên bị đuổi ra khỏi cung, nàng suy nghĩ như vậy chẳng sao cả.

Một chiếc kiệu rộng đang chờ ở ngoài cổng hoa viên vô cùng lộng lẫy, trông giống như chiếc kiệu trong cung điện của Thái tử điện hạ.

Hoàng Phủ Nguyệt bước vào kiệu trước một bước, quay đầu nhìn nàng: "Đứng làm cái gì, tiến vào.

"Nàng ngạc nhiên: "Điều này không tốt lắm?"Thái tử cùng một nữ tử trong khuê phòng ngồi cùng một kiệu, truyền ra ngoài chẳng phải là! "Ngươi muốn đi theo kiệu cũng được.

" Hắn không kiên nhẫn bỏ lại một câu, ngồi vào trong kiệu.

Nàng suy tư một lát, nói: "Thần nữ vẫn nên đi bộ thôi " Nàng một chút không muốn cùng người nọ ở chung một không gian nhỏ hẹp.

Người trong kiệu im lặng, đám kiệu phu không dám chuyển động, Tô Nghênh Xuân bị phơi đứng trong một lát, cảm thấy không giải thích được.

Thanh âm sâu kín của Hoàng Phủ Nguyệt truyền đến: "Ngươi dự định để cho hoàng cung trên dưới đều biết, nữ nhi Tô Thượng Thư một đường đuổi theo kiệu của Cô?"Nàng tưởng tượng cảnh tượng đó một chút, quả thật không dễ nhìn lắm, các cung nữ thái giám lui tới, vạn nhất thật truyền đến tai mấy người Tô gia chỉ sợ trở về phải cởi tróc lớp da.

"Xin lỗi.

" Nàng không do dự nữa, chui vào ngồi sát vào thành ghế kiệu.

Hai người mặt đối mặt, may mắn kiệu rất rộng rãi sẽ không có vẻ chật chội.

Hoàng Phủ Nguyệt nói nàng tiến vào, ngay cả một cái nhìn chưa từng cho qua, chỉ chuyên chú vào quyển sách trong tay.

Khiến cho nàng vốn còn có chút cảnh giác, dần dần thả lỏng, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài kiệu.

Trong hoàng cung phần lớn đều có hoa cỏ cây cối quý hiếm, tất cả đều khô héo trong mùa đông khắc nghiệt khiến con đường rộng lớn trong cung có vẻ hơi ảm đạm.

Hoàng Phủ Nguyệt không nói lời nào, nàng tự nhiên không muốn mở miệng, bên trong kiệu tương đối yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của đám kiệu phu giẫm lên gạch xanh kẽo kẹt.

Đi tới một chén trà, Tô Nghênh Xuân có chút không nhịn được, nàng không nắm bắt được kiếp này Hoàng Phủ Nguyệt đến tột cùng có tính nết gì, nói muốn trừng phạt, không phải phạt roi hoặc quỳ trong tuyết chứ?Dường như nhận thấy được sự bất an của nàng, ngón tay thon dài lật một trang giấy, thản nhiên nói: "Khi trước không phải còn rất hung dữ, nói Cô là người xấu, sao bây giờ lại hoảng sợ như vậy?"Nàng nghĩ thầm từ khi nào mình trắng trợn nói qua như vậy, ánh mắt đụng phải ánh mắt hắn nâng lên, trong mắt kia rõ ràng lóe ra một chút ý cười, nàng hít một hơi khí lạnh:"Ngài nhớ kỹ không?" Đêm đó ở dưới cầu, nàng quả thật có ý nhắc tới chuyện này.

Hoàng Phủ Nguyệt dứt khoát khép sách, nhìn nàng nói: "Trí nhớ của ta rất tốt.

"Ngay cả tự xưng "Cô" không cần dùng.

Nàng tức giận quay đầu lại, chán ghét thái độ quen thuộc của hắn.

Rõ ràng không quen biết nhưngđôi mắt mắt hoa đào của hắn chớp chớp, khắp nơi lưu tình giống như đương nhiên.

"Tiểu cô nương đang tức giận ta vừa rồi không tiến lên nhận thức sao?" Hoàng Phủ Nguyệt chớp chớp mắt, hơi tiến lại gần, làm sao còn có bộ dáng uy nghiêm thô bạo, bây giờ rất giống như là một đăng đồ lãng tử.

"Thái tử điện hạ, xin hỏi ngài thật sự muốn trừng phạt ta sao?" Tô Nghênh Xuân nghiêm mặt nói.

Thật ngại quá, nàng không phải tiểu cô nương mười lăm tuổi, đối với loại trêu chọc này càng sẽ không đỏ mặt, chỉ cảm thấy chán ghét.

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn biểu tình lạnh lùng của nàng, tựa hồ không thích ứng được ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Đương nhiên.

"Nàng không trả lời với không phải rất tin tưởng, hạ quyết tâm, nếu lát nữa người này làm ra hành động kỳ lạ gì, nàng cho dù rời đi thì phải đi ra khỏi cung.

*Thư uyển: phòng học, phòng sách, thư viện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio