Edit: Tịch Ngữ
Kể từ lúc Thẩm Cảnh nói câu nói đầu tiên, hắn không thèm tự ép buộc nữa, có đôi khi cần nói chuyện, Phạt Vũ Vương sẽ dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để biểu đạt suy nghĩ của mình.
Ví dụ như, bà Trần cầm quần yếm màu hồng cười híp mắt muốn Thẩm Cảnh mặc vào, hắn lập tức mở to hai mắt, nghiêng đầu qua một bên, dứt khoát nói: “Không!”
Mỗi khi như vậy, bà Trần cười đến khoái trá, dường như bà không thất vọng vì bị cháu mình cự tuyệt, thậm chí về sau, Thẩm Cảnh hoài nghi bà Trần cố ý làm như vậy là vì muốn nghe hắn nói chuyện.
Hôm này, Thẩm Cảnh giống như mọi ngày được bà Trần đặt ở trên ghế sô pha, bên cạnh hắn là mấy con vịt nhựa, là đồ chơi bà Trần mua cho cháu chơi đùa.
Phạt Vũ Vương ghét bỏ nhìn thoáng qua mấy con vịt, một cước đá con vịt xuống đất, nhưng dùng sức không ổn, hắn lảo đảo một chút, một cước giẫm nát trên mình con vịt.
Chỉ nghe từ miệng con vịt vang lên tiếng ‘Poóc pít’.
Phạt Vũ Vương kinh ngạc giật mình, nhảy ra xa, thầm nghĩ, con vịt này còn biết kêu nữa nha! Hắn nằm úp sấp trên sô pha, mặt đối mặt với con vịt một hồi lâu, nhưng không thấy con vịt có động tĩnh gì.
Phạt Vũ Vương cẩn thận tới gần, vươn tay cầm con vịt lên nhìn coi rốt cuộc nó còn sống hay chết? Nhìn một hồi, vẫn không nhìn ra manh mối gì.
Sau cùng, hắn nhụt chí nhéo nhéo con vịt, liền nghe âm thanh ‘poóc pít’ cao vút vang lên.
Hai mắt Phạt Vũ Vương sáng rực lên, sờ tiếp, con vịt liền kêu.
Hắn thầm nghĩ, những thứ này chơi cũng thú vị quá nhỉ, hôm nay trầm liền chơi đùa với ngươi.
Bà Trần nhìn thấy cháu mình thích món đồ chơi bà chọn, vui vẻ cười híp mắt, nghe tiếng chuông cửa vang lên, bà vội chạy ra mở cửa.
Thấy Phương Văn, bà liền nhiệt tình nói: “Là Tiểu Văn à… ai nha, nhìn Hiểu Hoa xem, đúng là càng lớn càng xinh, ôi cặp mắt trong veo, thật đáng yêu!” [Ngữ: đá đuýt Phạt Vũ Vương Vợ qua kìa cưng | Phạt Vũ Vương: Lườm trẫm đang chơi vịt. | Ngữ: +..+|||||]
Phương Văn bế Tống Hiểu Hoa mang vẻ mặt ngây thơ nhìn bà Trần, gương mặt tròn trịa mịn màn, đôi mắt to tròn giống Phương Văn, thoạt nhìn con bé đầy sức sống.
Phương Văn ngượng ngùng nói: “Dì, ngại quá, động một tí lại làm phiền cả nhà.”
Bà Trần tiếp nhận Tống Hiểu Hoa, nói: “Đâu nào. Con và Tống Đông đều có công việc bận rộn, trái lại dì ở nhà cũng chỉ có chăm sóc Thẩm Cảnh, thêm một bé Hiểu Hoa cũng không sao, huống hồ…” Bà đưa tay véo nhẹ gương mặt mũm mĩm của Tống Hiểu Hoa, cười híp mắt nói rằng: “Hiểu Hoa ngoan ngoãn lại đáng yêu như vậy, dì rất thích, mỗi ngày đến đây ta vui còn không kịp nữa là.”
Phương Văn cười rộ lên, nói rằng: “Vậy tốt quá, cám ơn dì.”
Bà Trần trả lời: "Được rồi được rồi, đừng khách sáo, không vào ngồi một chút à?”
Phương Văn nhìn đồng hồ, nói: “Có chút vội, con đi trước, Hiểu Hoa nhờ dì trông nhé.”
Bà Trần gật đầu: “Vậy con mau đi đi.”
Phương Văn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trắng nõn của Tống Hiểu Hoa, nhẹ giọng: “Con phải chơi chung với anh trai thật tốt nha, mẹ đi làm.”
Tống Hiểu Hoa không khóc không quậy, chớp mắt vài cái, vươn tay mập lắc lắc, gương mặt tròn trịa mang theo chút hồng hào.
Bà Trần đưa mắt nhìn Phương Văn đi, mới đóng cửa lại, ôm Tống Hiều Hoa chơi đùa một hồi, Tống Hiểu Hoa cười khanh khách.
Vừa nghe tiếng cười ‘khanh khách’ quen thuộc, Phạt Vũ Vương đang chời đùa quên trời đất trên ghế sô pha liền cảm thấy cúc hoa căng thẳng, đầu ‘ong’ lên một tiếng --- ‘cái thứ kia’ lại tới rồi!
“Thẩm Cảnh! Mau đến xem ai tới chơi nè!” Bà Trần ôm Tống Hiểu Hoa cười híp mắt đi tới.
Có một khoảng thời gian không gặp Tống Hiểu Hoa không ngờ lại lớn nhanh như vậy. Mặc dù, Thẩm Cảnh không tính là gầy, nhưng cùng ‘đứa bé to xác’ Tống Hiểu Hoa chung một chỗ…Thẩm Cảnh có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn hơn.
Phạt Vũ Vương xoay đầu lại, ánh mắt như đang nhắn nhủ: Trẫm không biết ‘vật’ này, mau đem đi đi!
Vậy mà bà Trần lại khoa trương: “Ôi, quên rồi à? Đến đây, bà nội giới thiệu cho con, bé con này là Tống Hiểu Hoa, nhỏ hơn con, là em gái con nha.”
Phạt Vũ Vương rầm rì hai tiếng, tiếp tục làm bộ như không nghe thấy.
Nhưng bà Trần rất có tinh thần tự mình tìm niềm vui, nhìn Tống Hiểu Hoa làm biểu tình khoa trương, phong phúc: “Hiểu Hoa, thằng nhóc này là Thẩm Cảnh, lớn hơn con, là anh.”
Tống Hiểu Hoa chớp chớp đôi mắt tròn vo, quay sang Thẩm Cảnh nhếch môi, cười cười.
“Nhìn nè, bé con này thật đáng yêu.” Bà Trần không nhịn được khen ngợi.bg-ssp-{height:px}
Phạt Vũ Vương liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, kế tục rầm rì, đáng yêu cái gì mà đáng yêu, bà không biết nàng ấy hãm hại ta chuyện đái dầm, còn cắn ngón chân của trẫm, tóm lại trẫm cảm thấy không đáng yêu. Một quả cầu tròn tròn, có mắt không có mũi, đáng yêu chỗ nào?
“Được rồi, được rồi, hai đứa ở đây chơi vui vẻ, ngoan nha, bà đi vào bếp cái đã.” Bà Trần ngửi thấy trong bếp có mùi hơi khét mới giật mình nhớ thịt nướng của mình, vội vã chạy vào bếp cứu bổ.
Phạt Vũ Vương không thèm quan tâm Tống Hiểu Hoa, liền ôm vịt con màu vàng ngồi cách xa Tống Hiểu Hoa hơn một thước. Tự mình bóp con vịt chơi.
Tống Hiểu Hoa chớp chớp mắt, mắt to dùng sức nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh.
Phạt Vũ Vương bị nàng nhìn có cảm giác rợn tóc gáy, tay hắn run rẩy ngắt nhéo con vịt vàng, con vịt liền kêu lớn ‘poóc pít’
Mắt tròn của Tống Hiểu Hoa cong lại, huơ tay múa chân cười khanh khách.
Cũng không biết có phải vì vui quá trớn hay không, dưới mông Tống Hiểu Hoa vang lên tiếng ‘poóc’, Tống Hiểu Hoa càng cười sung sướng.
Phạt Vũ Vương trợn mắt há mồm nhìn Tống Hiểu Hoa, vươn tay, run rẩy chỉ vào Tống Hiểu Hoa, mồm miệng nói không rõ ràng: “Nhươi… khư… iên ở … chước mặc chẫm …xả…dánh dắm…zẳng bít chấu nhổ!” (Nàng…cư…nhiên ở…trước mặt trẫm…thả…đánh rắm…chẳng biết xấu hổ!)
Không đợi Phạt Vũ Vương nói xong, Tống Hiểu Hoa lại thả rắm, trường độ rắm này cũng khiến Phạt Vũ Vương ở bên cạnh nghe mà say. =))
"Phốc ~~~~~~~~~~~~~ poóc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ poóc ~~~~~~~~~~~~~~ poóc!"
Ta ngất, còn chưa tới giai đoạn kết thúc à.
Phạt Vũ Vương vẫn không nói gì, đột nhiên mùi hôi thối tập kích về phía hắn, hắn ngẩn người, ngay lập tức vươn tay nắm mũi mình, mùi này, hắn cũng say.
Tống Hiểu Hoa ngồi bên cạnh vẫn cười khúc khích như cũ.
Bà Trần mới từ trong bếp đi ra phòng khách, liền nghe được một trận tiếng đánh rắm vang dội, nháy mắt liền ngửi được mùi thối, bà hét lớn: “Ai nha, mùi rắm này, thật đủ à.”
Bà Trần ngồi xổm trước hai đứa bé trên ghế sô pha, Tống Hiểu Hoa cười ngây ngô đáng yêu, bà liền đem tầm mắt dời lên người Thẩm Cảnh.
Bà Trần lắc đầu, nói rằng: “Đứa bé này, rốt cuộc cháu ăn cái gì vậy? Thả rắm…thúi quá!”
Phạt Vũ Vương: ". . ." =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Tốt lắm! Hắn lại gánh tội thay Tống Hiểu Hoa lần nữa.
Phạt Vũ Vương yên lặng nhìn chăm chăm vào Tống Hiểu Hoa, hắn nghĩ, tám phần là do hắn và cô nàng này có bát tự không hợp. Nếu không, vì sao nàng hãm hại hắn nhiều lần như vậy?
Phạt Vũ Vương bực mình không thèm để ý bà Trần, bà Trần trêu chọc một hồi, hắn vẫn không cho bà một chút phản ứng nào, bà cảm thấy hết thú vị liền đi vào bếp.
Chờ hết mùi thối, Phạt Vũ Vương liền cúi đầu chuyên tâm bày vịt con màu vàng ra, hắn đếm, mới nãy rõ là bốn con, sao giờ chỉ còn ba?
Hắn nhìn xung quanh một vòng, tìm cả buổi không thấy con vịt thứ tư.
“Poóc” Hắn nghe thấy thấy một thanh âm vang lên, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tống Hiểu Hoa cầm con vịt thứ tư của mình, vừa ngắt vừa nhéo vừa cười khúc khích, thật là mất hứng!
Phạt Vũ Vương liền đứng lên, chân ngắn bước chập chững tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, đem con vịt cướp về.
Đồ của trẫm, dù trẫm vứt bỏ cũng không cho nàng!!!
Tống Hiểu Hoa ngẩn người, nhìn bàn tay trống rỗng, liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh vênh váo đắc ý đứng trước mặt, đôi mắt to tròn của bé chớp hai cái, vành mắt đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhoáng một cái, từng giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu rớt ra lăn trên má.
Phạt Vũ Vương lập tức luống cuống.
Hắn chỉ muốn cướp con vịt của mình về thôi, nào có ý chọc Tống Hiểu Hoa khóc.
Lúc Tống Hiểu Hoa khóc, làm người ta cảm thấy rất đau lòng. Không phải rất ầm ĩ, mà là do nứớc mắt không ngừng tràn ra.
Phạt Vũ Vương vội vã đem con vịt nhét vào tay Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa nhìn con vịt trong tay, nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Phạt Vũ Vương cảm thấy đây không phải biện phát tốt, cắn răng, chân ngắn của hắn cun cút chạy tới chỗ ba con vịt còn lại. Sau đó, ôm toàn bộ đến cho Tống Hiểu Hoa.
Được rồi, cho cưng hết, cho cưng hết, không phải là mấy con vịt thôi sao? Trẫm cho, cưng đừng khóc nữa, trẫm sợ nhất là phụ nữ con gái khóc lóc.