Địa lao tản ra mùi nấm mốc bẩn thỉu, cùng hàn khí lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể khiến Triệu Tĩnh đang hôn mê cũng dần dần tỉnh lại. Đau đớn trải rộng toàn thân, hắn cắn chặt môi dưới đến ra cả máu.
Kêu lên một tiếng đau đớn, Triệu Tĩnh nhăn mày, ánh mắt vốn đang mê man, vì đau đớn mà trở nên tỉnh táo.
“Tỉnh rồi hả?”
Thanh âm trong trẻo dễ nghe mang theo tia đùa cợt vang lên, dung nhan xinh đẹp tinh xảo, vẻ mặt trêu tức cùng miệt thị xuất hiện.
“Ưm…” Thanh âm Triệu Tĩnh yếu ớt nghe không rõ. Hắn không ngừng ho khan, kéo theo toàn thân đau đớn, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi đẹp kia, tức giận nói: “Trẫm muốn giết ngươi!”
Chỉ là một tên vương gia, lại dám nhốt hoàng thượng, thậm chí còn dám có hành vi phạm thượng! Cái loại đại nghịch bất đạo này, cũng đáng tru di cửu tộc!
Triệu Hồng Lân cười lạnh: “Bổn vương chờ ngươi đến giết đây. Ngọc Diệp một mình ở bên kia chắc chắn rất sợ hãi, cô đơn, đúng lúc bổn vương có thể đi cùng nàng.”
Trái tim Triệu Tĩnh thắt lại, lòng tràn đầy khổ sáp. Cửu hoàng thúc… đúng là không quan tâm tới hắn một chút nào!
Cằm đột nhiên bị người khác túm lấy, dung nhan kinh diễm tuyệt thế chậm rãi tiến lại, gần đến mức có thể nhìn thấy hình bóng hắn trong ánh mắt xinh đẹp kia… một nam tử chật vật tiều tụy đến thương tâm.
“Hoàng thượng, có bản lãnh ngươi cứ phái cấm quân đến niêm phong Cần vương phủ đi.” Khí tức ấm nóng phun lên mặt hắn, nhưng con ngươi lại tựa băng sương, y âm thầm cười lạnh: “Nhưng nhớ kỹ đừng viết tru di cửu tộc nha. Hoàng thượng cũng nên nhớ, ngài cùng huyết thống với bổn vương đó! Bổn vương rất muốn nhìn ngươi dùng lý do gì để đến niêm phong vương phủ của ta, ha ha ha…”
Thân hình thon dài vừa điên cuồng cười vừa ra khỏi địa lao.
Nước mắt tuôn rơi, hắn bất đắc dĩ, hắn không cam lòng, hắn đau lòng…
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, giống như chứng kiến khuôn mặt đùa cợt của cửu vương gia. Triệu Tĩnh nâng tay lau nước mắt, sao hắn có thể vô dụng ở đây mà khóc được chứ!
Ơ?
Kỳ quái nhìn cổ tay của mình, thiết liên đã không còn, hắn không khỏi sửng sốt.
Cửu hoàng thúc không giết mình sao? Y không phải nên báo thù cho Ngọc Diệp ư? Vì cái gì lại không giết mình? Thậm chí còn cởi khóa cho mình, ngay cả cửa địa lao cũng mở rộng, chẳng lẽ y thật sự muốn thả mình ra?
Mặc kệ ý của cửu hoàng thúc là gì, lúc này mình nên mau chóng rời khỏi nơi đây.
Triệu Tĩnh vừa đứng dậy, đau đớn từ hậu huyệt chớp mắt lan tràn toàn thân. Hắn hít sâu một hơi, rồi mệt mỏi ngã xuống đất.
Địa lao âm u, ngay cả bóng dáng của một con chuột cũng không có, khí lạnh tràn ngập khắp nơi. Triệu Tĩnh phát run, không biết là lạnh hay do đau đớn, hắn cảm thấy mình cách tử vong không còn xa nữa.
Hắn đường đường là một hoàng đế, đã phải chịu nhục nhã như thế này, chẳng lẽ lại còn muốn chết ở cái nơi ngày ngày không có ánh sáng mắt trời sao?
Không, hắn không thể chết được! Hắn còn không muốn chết! Bản năng cầu sinh khiến Triệu Tĩnh cắn chặt răng, cố nén đau đớn đứng dậy, miễn cưỡng sửa lại quần áo. Hắn cố gắng đi ra bên ngoài, nhưng không ngờ cả người lảo đảo, ngã lăn xuống đất.
Không còn cách nào, Triệu Tĩnh gần như là bò tới cửa lao, cầm lấy cánh cửa, cố gắng đứng dậy lần nữa. Chỉ thế thôi mà hắn đã mệt đến thở không ra hơi, nếu không tựa vào vách tường, chỉ sợ hắn đã nằm bẹp dí trên mặt đất không thể động đậy được nữa.
Một lúc lâu sau, Triệu Tĩnh càng ngày càng mệt mỏi, thân thể cũng càng lúc càng nặng. Hắn bám vào vách tường, cố gắng lết ra. Hai đầu gối đã phát run, mấy lần suýt ngã, nhưng hắn lại dựa vào ý niệm kiên cường để cố gắng không ngã xuống.
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nói của Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận, Triệu Tĩnh yên tâm, may mà bọn họ không sao. Vì vậy hắn liền đi nhanh hơn, kết quả thiếu chút nữa té ngã.
Thật vật vả ra khỏi địa lao, dưới ánh đèn treo đằng kia, Triệu Tĩnh nhìn thấy thiếp thân thái giám của mình đang giằng co với bọn thủ lao.
Hai tiểu thái giám thấy hắn đi ra, kích động không thôi. Lại nhìn thấy hắn chật vật, vội vàng tiến lên đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng… ngài vẫn ổn chứ?”
“Không có gì… đỡ Trẫm hồi cung…” Vừa dứt câu, cả người vô lực, thần trí bị vây vào trạng thái hôn mê. Nếu không có hai tiểu thái giám đỡ, hắn đã sớm ngã xuống rồi.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng… Hoàng thượng, ngài đừng dọa nô tài! Hoàng thượng…” Hai tiểu thái giám gấp đến độ sắp khóc. Hoàng thượng… hoàng thượng không ngừng run rẩy, nhiệt độ lại nóng kinh người… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!
Tiểu hòa cùng Tiểu Thuận gần như là cõng Triệu Tĩnh ra khỏi Cần vương phủ. May mà trên dưới vương phủ không ai ngăn cản bọn họ, lại còn chuẩn bị cho họ một cỗ kiệu.
Lúc này đang canh hai, gió đêm lạnh buốt, cả quãng đường về tối tăm không một bóng người. Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận cầm đèn g, một trước một sau chạy theo cỗ kiệu, lòng nóng như lửa đốt, làm gì còn để ý tới lạnh hay không lạnh nữa.
Từ cửa sau đi vào hoàng cung, Tiểu Thuận cõng Triệu Tĩnh quay về Thanh Trữ cung, còn Tiểu Hòa thì chạy như bay tới thái y viện tìm thái y.
Hết thảy đều tiến hành trong yên lặng. Trừ ra mấy tên thủ vệ cấm quân, không có ai biết chuyện gì đang diễn ra.
Bình thái y ôm hòm thuốc, thở hồng hộc mà chạy theo Tiểu Hòa. Không ngờ đã già nua yếu ớt thế mà còn có thể chạy nhanh đến vậy.
Triệu Tĩnh nằm trên giường lâm vào hôn mê, thỉnh thoảng lại mê sảng, tay chân run rẩy không ngừng, dường như đang gặp ác mộng.