Nam Cung nắm chặt cây thương trong tay, hận không thể một thương đâm thẳng vào cái miệng thối của kẻ kia, để xem hắn còn cười thế nào! Y cũng biết như vậy không ổn, nhưng muốn y thừa nhận sai lầm, chẳng khác nào hướng Đông Phương cúi đầu. Loại chuyện ngu xuẩn này, y còn lâu mới làm. Vì vậy liền nói: “Ai đi hỏi thì đi! Bổn thiếu gia cứ đi theo bảo vệ bọn họ đấy! Dù sao sự thật cũng sẽ thắng hùng biện!”
Ôi, loại người cưỡng từ đoạt lý này chung quy thích nói người khác nói xạo. Ba người thầm than, rồi đi theo sau hắn, “bảo vệ” đoàn xe phía trước.
Vào rừng cây, nhóm Nam Cung tăng tốc lên trước đám người, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nam Cung đi đầu, thi thoảng quay đầu lại nhìn đám người Triệu Tĩnh, nở nụ cười đẹp trai, anh tuấn, đủ để mê đảo hàng đống cô nương.
Đông Phương thấy vậy, cả người không thoải mái, đùa cợt nói: “Ngươi khoe răng hay là trúng gió hả, cười như cái tên mê gái thích trêu hoa ghẹo nguyệt? Đáng tiếc người ta đã làm mẹ rồi.”
Quả nhiên! Kiếp trước bọn họ đã là cừu nhân, cho nên kiếp này cứ gặp nhau là đỏ mắt! Nam Cung hung tợn trừng mắt nhìn hắn: “Ít nhất ta thật thà, không giống như cái tên hồ ly nhà ngươi, trước mặt thì nhã nhặn, sau lưng thì ác độc.”
Ôi ôi… lại nữa? Tây Môn đau đầu nhíu mày, thời tiết đã nóng muốn chết, bọn họ còn muốn chế tạo bao nhiêu hoa lửa nữa đây?
Đông Phương đang định cãi lại, nhưng đoàn người phía trước đã rầm rập ngã xuống.
Thì ra đoàn nhân mã của Đoàn công tử bị trúng mai phục, rơi xuống hố mất mạng, may mà chỉ còn một người.
Trong nháy mắt, từ trên cây có hai mươi mấy tên hắc y bịt mặt nhảy xuống, cầm trong tay lưỡi đao sắc bén đánh về phía xe ngựa đằng sau! Thậm chí có người còn chửi: “Bà mẹ nó! Không phải nói chỉ có một xe bảy bảo tiêu thôi sao? Thế nào giờ lại nhiều như vậy?”
Vừa dứt lời, trong rừng cây đột nhiên xuất hiện mười mấy tên hắc y bịt mặt cầm trường kiếm khác, chứng kiến có người đã sớm ra tay, không khỏi lặng đi một chút. Bất quá trong chớp mắt, tên đầu lĩnh vung tay lên, mười mấy tên liền xông tới cỗ xe ngựa!
Nếu cùng mục đích, trông nom bọn chúng là ai, cứ sóng vai cùng hành động thôi!
“Mau mau! Mau bảo vệ hoàng thượng!” Nhóm bảo tiêu khẩn trương rút đao kiếm ngăn cản.
Mười bốn bảo tiêu chống lại bốn mươi tên sát thủ, tiếng đao kiếm leng keng hòa lẫn cùng tiếng kêu thảm thiết, vang vọng cả bầu trời, lũ chim cũng sớm bị sát khí làm sợ hãi bay đi.
Hai tiểu hài tử bị thanh âm khác thường làm bừng tỉnh, thấy Hồng Linh vén màn xe lên nhìn tình hình bên ngoài, còn Triệu Tĩnh thì nắm chặt góc áo đến trắng bệch.
“Phụ hoàng (hoàng thượng), chuyện gì thế ạ?”
Hai tiểu hài tử tò mò vén rèm lên xem, bị Triệu Tĩnh vươn tay che khuất tầm mắt của bọn nhỏ. Ngoài cửa sổ xe, một tên thị vệ ngăn cản thế công của sát thủ, lại bị một tên sát thủ khác cầm đao chém bay đầu, máu đỏ tươi như nước suối phun mạnh ra, bắn tung tóe, một vài giọt còn dính cả lên mặt bọn nhỏ. Cái đầu đó bay vòng cung trên không trung, rơi bịch xuống mặt đất, đôi mắt trừng lớn đỏ quạch.
Hai đứa nhỏ sợ ngây người, sắc mặt trắng bệch, Triệu Kiến Thành sợ đến phát run, nói không nên lời!
Mặc dù Triệu Tĩnh giết không ít người, nhưng tay chưa từng dính máu, chưa hề thấy hình ảnh đẫm máu này bao giờ, nói không sợ là giả, nhưng hắn cố gắng trấn tĩnh, ôm chặt lấy hai đứa nhỏ, vỗ về an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu…”
Thật sự không sao ư?
Triệu Tĩnh không dám xác định, chẳng qua hắn chỉ đang an ủi bản thân và hài tử mà thôi.
Bên ngoài xe, không ít người đã ngã xuống, hoặc tử vong, hoặc bị thương. Mười bốn bảo tiêu, giờ chỉ còn sáu người còn sống, vậy mà sát thủ còn tới hơn hai mươi người, thắng bại gần như đã định!
Nhìn đám người trước mắt, bốn vị công tử líu lưỡi, Nam Cung khó hiểu nói: “Không phải chỉ một béo một gầy thôi sao? Thế nào lại có nhiều người vậy?” Nhìn đã thấy mệt rồi, sao mà thắng được đây?
“Nam cung, là ai nói hành hiệp trượng nghĩa phải trừ gian diệt ác, bảo vệ kẻ yếu? Giờ sợ rồi hả?” Đông Phương liếc mắt, thái độ trông rất xem thường.
Nam Cung bị hắn nói khích, liền cầm lấy thương, kẹp bụng ngựa tiến lên, đâm thẳng vào một tên hắc y bịt mặt, rồi quay đầu lại nói: “Chỉ có sợ chết mới đứng ngoài xem!”
Ba người nhìn nhau, trông bọn họ giống sợ chết lắm sao? Đương nhiên không giống, cho nên ba người liền cưỡi ngựa xông lên, ai dám ngăn cản liền giết chết kẻ đó!
Thì ra bọn họ tới cứu mình?
Có bọn họ gia nhập, Hồng Phong dễ dàng không ít, Lạc Anh kiếm pháp phát huy toàn lực, trong nháy mắt đã đâm bị thương không ít đối thủ. Rồi sau đó lùi lại bên xe ngựa bảo vệ, hắn vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm bốn vị thiếu niên kia, kể cả Đoàn công tử. Ai mà biết được bọn họ có âm mưu gì?
Võ công của hắc y nhân cũng không kém, sau khi đả thương sáu tên bảo tiêu khiến bọn chúng không thể di chuyển, đám hắc y nhân chia đôi, một nửa ngăn cản bốn công tử, một nửa khác lại chia hai hướng lao vào hai cỗ xe ngựa.
Bốn công tử bị đối thủ cuốn lấy không thoát ra được, đành phải cắn răng lấy một chọi ba, nhất thời không rõ thắng thua.
Mà đoàn xe ngựa có thể gặp nguy hiểm, bên Triệu Tĩnh dù sao còn có Hồng Phong bảo vệ, nhưng bên Đoàn công tử lại chẳng còn ai.