Đầu tháng mười hai, quân sự phương bắc cấp báo, Hồi Cốt bộ lạc liên kết rất nhiều dân du mục xâm phạm biên cảnh đại Tống, đánh đuổi tướng sĩ thủ thành, cướp bóc của cải lương thực của dân chúng, khiến biên cảnh lòng người sợ hãi, thỉnh cầu triều đình phái binh đến đánh đuổi lũ giặc cướp.
Kỳ thật việc này năm nào cũng phát sinh, Hồi Cốt bộ lạc lấy du mục làm việc chính, theo khí hậu thay đổi mà di chuyển. Vào đông, tuyết rơi kín thảo nguyên, dân du mục không kiếm được lương thực, nên mới bắt đầu làm loạn ở biên cảnh đại Tống, chỉ là quy mô cướp đoạt nhỏ, nhưng năm nay, hành vi đánh đuổi tướng sĩ thủ thành mới lần đầu phát sinh, vì vậy binh bộ vô cùng coi trọng, vội vàng trình tấu lên triều đình.
Triệu Tĩnh hôn mê hai ngày sau mới tỉnh, thấy tấu chương, lập tức triệu kiến tứ vương gia Triệu Kỳ, lệnh cho hắn cấp tốc mang quân đội đến trấn thủ biên quan. Triệu Kỳ tuân lệnh định rời đi, nhưng lại bị hoàng thượng ngăn lại.
Triệu Tĩnh nằm trên giường, khí hư thể nhược, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn ho khan: “Tứ ca… nếu Trẫm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi hãy cố gắng phụ tá đại ca… bảo vệ đại ca nhé…”
“Hoàng thượng, ngài đừng nói vậy, ngài chỉ bị phong hàn thôi, vài ngày sẽ khỏe lại.” Triệu Kỳ hơi nhíu mày, đôi mắt lợi hại bắn vào khuôn mặt Triệu Tĩnh, nhìn không ra lo lắng hay gì khác.
Triệu Tĩnh từ trong ổ chăn vươn đôi tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương ra, nắm lấy tay Triệu Kỳ, trịnh trọng nói: “Tứ ca, vua không nói chơi, ngươi nghe Trẫm nói! Khụ khụ… đại ca lòng dạ hiền lành, dễ bị người khác lợi dụng, Trẫm tin ngươi sẽ bảo vệ đại ca… khụ khụ… bảo vệ đại ca bình an vô sự.”
Thấy hắn như thế, Triệu Kỳ cũng trịnh trọng trả lời: “Hoàng thượng xin yên tâm, thần sẽ không tiếc tính mạng bảo vệ an nguy cho thái tử!”
“Vậy là tốt rồi, ngươi đi đi.” Triệu Tĩnh mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi thiếp đi.
Không biết khi nào bắt đầu, hắn cảm thấy thân thể mình không còn như trước, chỉ nói mấy câu cũng đã không thở nổi. Bây giờ hắn chỉ mới tuổi, nhưng thể xác và tinh thần đã như lão nhân, sợ là không chống chọi được lâu nữa.
Mang theo trái tim tràn đầy bi thương rời đi nhân thế… Đây là nhân sinh ngắn ngủi của hắn sao?
Không lâu sau, Đoàn Vô Ngân cùng Hồ Điệp công chúa tới thăm, Triệu Tĩnh giãy dụa ngồi dậy, dựa vào gối lưng, suy yếu cười cười: “Hiếm khi hai người đường xa mà tới, nhưng Trẫm lại bị bệnh… khụ… không thể cùng hai người đi thăm thú cảnh đẹp đại Tống, chắc hai người mất hứng lắm.”
“Tĩnh ca nói gì thế, huynh bị bệnh nên cố gắng nghỉ ngơi đi, để tiểu đệ xem mạch cho.” Người luyện võ nào cũng hiểu chút ít về y thuật, mà Đoàn Vô Ngân lại là người tinh thông y lý, dựa vào mạch môn của Triệu Tĩnh, quả thật là phong hàn. Chỉ là, sao mạch tượng của huynh ấy lại yếu thế? Thật không giống mạch tượng ở tuổi này.
Lại nhìn sắc mặt của huynh ấy, cũng tái nhợt vô cùng, hai mắt buồn bã, quả nhiên là do bi thương quá độ ứ đọng đã lâu. Đoàn Vô Ngân kinh hãi, nếu không giải được khúc mắc trong tim, chỉ sợ huynh ấy không sống qua khỏi tuổi!
“Tĩnh ca…” Đoàn Vô Ngân muốn khuyên hắn, nhưng nhìn thấy vạt áo của hắn bị tụt ra, sợ hắn chịu lạnh, liền vươn tay kéo lại. Ai ngờ… dấu vết tràn ngập khắp người hắn, thật không giống do hoàng hậu gây nên.
Triệu Tĩnh vội vàng kéo lại, nhìn về phía nghĩa đệ, sắc mặt càng lúc càng trắng.
Bộ dáng nóng lòng của hắn làm Đoàn Vô Ngân thêm khẳng định.
Dĩ nhiên… dĩ nhiên là vậy ư?
Đoàn Vô Ngân sợ hãi, một hồi lâu mới thu tay lại: “Tĩnh ca… huynh thật là…” Yêu y đến thế sao? Yêu đến mức khoan thứ cho mọi việc y làm, mặc y muốn làm gì thì làm. Nhưng mà, huynh hy sinh như vậy, kết quả được gì? Y không cảm động dù chỉ một chút, ngược lại còn tổn thương huynh, phản bội huynh! Huynh thật sự… rất là ngốc!
“Ta không sao, hai người mau đi đi… khụ khụ… cẩn thận lây bệnh.” Triệu Tĩnh mệt mỏi nhắm mắt lại, che đậy bi thương trong mắt.
Ôi! Khúc mắc một khi đã bế tắc, sợ là không cách nào giải được rồi!
Thở dài một hơi, Đoàn Vô Ngân kéo muội muội rời khỏi Thanh Trữ cung.
Tốt nhất không nên quấy rầy huynh ấy nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau, Đoàn Vô Ngân cùng công chúa quay về Đại Lý.
Triệu Tĩnh đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là đặc biệt sợ lạnh, mặc áo lông cừu mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Đầu tháng chạp, tuyết càng rơi nhiều hơn, sáng sớm vào triều, đến khi trở về, tất cả đều đã được bọc bởi một màu trắng tinh khiết.
Tuyết như những cục bông bay phấp phới, rơi xuống mặt đất, ngưng tự thành một mảnh trắng xóa mịt mờ, đầy thanh tĩnh, không mang theo một tia hỗn tạp.
Cho lui đám thái giám thị vệ, Triệu Tĩnh một mình đi tới Ngự Hoa viên.
Trong góc hoa viên, chỉ còn trơ ra một gốc mai trắng, giờ phút này, trông nó càng thanh lệ cứng cỏi. Đóa hoa mai trắng ở trong tuyết đã phân không rõ là hoa hay tuyết, chỉ có mùi thơm thoang thoảng chứng minh nó đang tồn tại.
Nhìn nó, Triệu Tĩnh si mê, màu trắng, là màu hắn thích nhất, chỉ là thân ảnh màu trắng kia, hôm này đã thành quá khứ…
“Khụ khụ khụ…”
Mặc dù đã có thể đi lại, nhưng hắn luôn ho khan, lúc bị lạnh, lại càng khó dừng lại.
Bỗng trên người đột nhiên cảm thấy ấm áp, chiếc áo choàng lông cừu phi trên vai hắn. Quay đầu lại, thì ra là hoàng hậu, vẻ mặt nàng đầy lo lắng: “Hoàng thượng, coi chừng bị lạnh.”