Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 231: Bạch Phượng Công Tửi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tâm ý Phương Vân vừa động thì nội lực trong các kinh mạch tại cơ thể lập tức được gia tốc lên. Các viên đan dược thượng phẩm sau khi vào trong bụng thì lập tức bị luồng nội lực này chấn nát rồi tán vào trong da thịt toàn thân.

Ở quá khứ thì trong quá trình này có phần lớn đan dược bị tán khắp toàn thân nhưng không hấp thu được bao nhiêu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phương Vân dùng đến đan dược thượng phẩm nhưng năng lượng lại có rất ít. Nhưng hiện tại thì Phương Vân đã có thể phát huy ra được khoảng sáu mươi phần trăm nguyên khí trong đan dược để đưa vào trong kinh mạch.

Về phần những nguyên khí khác thì bởi vì phần lớn kinh mạch toàn thân Phương Vân còn chưa được đả thông cho nên khi tán những nguyên khí đó vào các bộ vị thì Phương Vân cũng không có cách nào hấp thu được.

Sau khi đem những nguyên khí đó nhét vào trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung, sau khi tôi luyện lại trở thành nội lực của Phương Vân. Trong cơ thể hắn, nội lực vốn dĩ như những nhánh nước nhỏ thì giờ đây đã trở thành dòng suối nhỏ, mặc dù còn chưa chảy hết toàn bộ kinh mạch, nhưng đã khả quan hơn trước rất nhiều.

Dĩ nhiên, điều này cũng là bởi vì Phương Vân dùng Huyết Ma đan kích thích tiềm lực làm cho kinh mạch trở nên rộng lớn hơn trước rất nhiều.

Sau khi hấp thu được dược lực của hơn mười viên đan dược thượng phẩm thì Phương Vân lại đem nội lực đó quán chú vào trong thân thể để bắt đầu chỉnh tu lại các mạch máu cùng kinh mạch rối loạn, đây là một việc vô cùng tinh tế, không được hấp.

Khoảng một lúc sau thì Phương Vân ngưng việc chỉnh tu kinh mạch, sau đó bắt đầu đánh sâu vào bên trong các khiếu huyệt bị bế tắc.

Vèo!

Ở ngay vị trí cánh tay trái Phương Vân bỗng nhiên có một luồng huyết vụ phun ra, sau đó dưới làn da màu trắng lại có những làn máu đen chảy ra. Đồng thời, Phương Vân cũng cảm giác được có từng sợi thiên địa nguyên khí đã xuyên thấu qua mấy khiếu huyệt thấm vào trong thể nội.

Sau khi làm xong, Phương Vân lại để cho nội lực chậm rãi vận chuyển toàn thân, một lần nữa ân cần chăm sóc các kinh mạch, mạch máu vừa mới được đả thông cùng với các khiếu huyệt được khơi thông. Những kinh mạch, mạch máu, khiếu huyệt này bởi vì dùng Huyết Ma đan mà bị thương tổn, cho nên cần phải có sự chăm sóc ân cần, nếu không sẽ sinh ra sự thương tổn vĩnh viễn.

Đó là một việc làm vô cùng tinh tế, cần có sự kiên nhẫn rất lớn. Cả quá trình này đã làm cho Phương Vân mất hết hai canh giờ. Mỗi lần điều trị một kinh mạch thì trong lòng hắn không khỏi thở dài ra một hơi.

Làm xong những việc này, Phương Vân rốt cuộc đã thở ra một hơi. Theo động tác này của hắn thì những thuốc bổ máu dưới bụng còn chưa được hấp thu đột nhiên nổ tung, sau đó tràn vào trong các mạch máu trong cơ thể, hắn tiếp tục điều chỉnh để chảy vào bên trong xương tủy!

Máu của con người là do cốt tủy sinh ra, cho nên mục đích của Phương Vân khi mua những dược liệu bổ máu này chính là muốn dùng cho cốt tủy, để kích thích cốt tủy sinh ra nhiều máu hơn!

Trải qua một tháng dùng liên tục dược liệu bổ máu cùng với nước súp thì lượng máu trong cơ thể Phương Vân mặc dù chưa khôi phục hoàn toàn thì cũng đã đạt lại được đến bốn phần mười.

Vốn Phương Vân bởi vì thiếu máu cho nên nhìn qua rất giống người bệnh. Nhưng sau khi khôi phục được bốn phần mười lượng máu thì trên mặt đã có máu lại, mặc dù vẫn còn tái nhợt nhưng đã không còn giống người bệnh nữa.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên:

- Sư huynh, đã đến giờ cơm rồi!

- Vào đi!

Phương Vân khoát tay áo, mỗi lần hắn tu luyện đều có xem thời gian. Sau khi tu luyện xong thì cũng vừa đến giờ cơm.

Một đệ tử mặc áo bào xanh, tóc búi lên bưng mâm cơm vào. Hắn mỉm cười đi vào. Người đệ tử này tên là Lưu Thiên, cũng là đệ tử ngoại môn, nhưng vì đến khảo hạch hàng tháng không có thông qua nên biến thành tạp dịch.

Theo quy củ của Lãnh Nguyệt phái thì đệ tử ngoại môn phải khảo hạch hàng tháng. Nếu như không có thông qua thì một là cuốn gói rời đi trở về địa phương, hai là cách chức trở thành tạp dịch. Các tạp dịch có thể làm công việc quét dọn ngoại viên, dọn dẹp sương phòng, nấu cơm nấu nước để có thể tiếp tục ở lại.

Trong quá trình làm tạp dịch thì bọn họ có thể tiếp tục luyện nội công, mà các tạp dịch thì cứ ba tháng lại có khảo hạch. Nếu như có thể thông qua thì có thể trở lại làm đệ tử ngoại môn, còn nếu không được thì tiếp tục làm tạp dịch!

Lưu Thiên đã thất bại liên tiếp đến mười lần khảo hạch, nói cách khác thì hắn đã làm tạp dịch hơn hai năm. Nhưng trời sinh hắn có tính lạc quan, vẫn không để ý chút nào cả.

- Sư huynh, tu luyện xong rồi chứ?

Lưu Thiên hì hì cười nói, hắn lại hỏi câu hỏi vô cùng quen thuộc.

- Ừ.

Phương Vân cười cười:

- Thế nào? Lại muốn ta chỉ điểm võ công?

- Hì hì.

Lưu Thiên cười cười, nói:

- Ai bảo sư huynh lợi hại đến thế. Mặc dù chỉ chỉ điểm cho ta một chút nhưng lại giúp ta rất nhiều rồi.

Lưu Thiên cười hì hì vuốt mông ngựa.

- Ngươi đấy, công phu vuốt mông ngựa cũng rất lợi hại. Nếu như ngươi luyện võ công lợi hại bằng một nửa công phu vuốt mông ngựa thì ngươi cũng không phải làm công việc đưa cơm đâu.

Phương Vân lắc đầu, cười nói.

- Hắc hắc, đệ gọi đây là việc vừa làm vừa tu luyện à. Làm tạp dịch cũng không phải là không tốt, mỗi ngày cũng có nhiều điều thú vị.

Lưu Thiên cũng không có buồn lòng.

- Ài, nói với ngươi mấy này cũng vô dụng. Đợi ta dùng cơm xong thì ngươi hãy diễn luyện kiếm pháp Lãnh Nguyệt một lần. Ta sẽ xem giúp ngươi còn thiếu sót gì!

Phương Vân nói.

- Đa tạ sư huynh, đệ cũng biết không phải là người hẹp hòi như những tên kia!

Lưu Thiên cười hì hì nói.

Phương Vân lắc đầu, hắn đã vốn quen thuộc tên tiểu tử này cho nên cũng không nói nhiều. Sau khi dùng cơm xong, Phương Vân liền bảo Lưu Thiên đem những gì học được diễn luyện qua một lần. Bằng nhãn lực cùng kiến thức của hắn thì việc chỉ điểm Lưu Thiên là dư dả, hắn chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua là đã biết được những chố thiếu sót.

- Được rồi, hôm nay dừng ở đây đi. Ngươi hãy luyện cho tốt các chỗ ta vừa nói là được rồi.

Trên người Phương Vân cũng có không ít công quyết, nhưng hắn cũng không có ý định dạy cho Lưu Thiên. Nếu như mạo nhien truyền thụ công pháp không thuộc Lãnh Nguyệt phái thì chẳng những bại lộ tông tích của mình, chọc người khác hoài nghi mà còn mang đến cho Lưu Thiên phiền toái không ít. Lấy tính tình của Lưu Thiên thì có thể như vậy là tốt rồi, nếu còn hơn nữa thì không phải là phúc.

- Đa tạ sư huynh chỉ điểm.

Lưu Thiên thu kiếm lại nói mấy câu, lại nói tiếp:

- Các đệ tử ngoại viện khác vẫn nói sư huynh bị bệnh, xem thường sư huynh. Nhưng lại không biết tu vi sư huynh hơn xa bọn họ!

- Được rồi, đàng hoàng lại chút đi.

Phương Vân cười mắng, phất phất tay.

- Ha ha, vẫn bị sư huynh nhìn thấu.

Lưu Thiên cười hì hì một tiếng, rồi cầm lấy mâm đựng thức ăn chuẩn bị ra ngoài.

- Chờ một chút.

Phương Vân đột nhiên gọi Lưu Thiên lại.

Phương Vân do dự một chút, rồi mở miệng nói:

- Ta hỏi ngươi chuyện này, Lam Nguyệt sư tỷ của nội viện, ngươi có nghe nói không?

Lưu Thiên ngây ngốc, sau đó dường như phát hiện thấy một bí mật động trời gì đó, cười lớn lên:

- Ha ha, sư huynh! Huynh thành thật nói đi, có phải huynh nhìn trúng Lam Nguyệt sư tỷ chúng ta?

Phương Vân cười cười, cũng không nói gì.

- Ha ha, đúng là không ngờ a! Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì, Lam sư tỷ tính tình thiện lương, các đệ tử nội môn, ngoại môn thích tỷ ấy cũng rất nhiều!

Lưu Thiên cười nói, dừng một chút rồi nghiêm túc nói:

- Nhưng mà, đệ vẫn khuyên huynh từ bỏ ý nghĩ này đi. Qua mấy tháng nữa là Lam sư tỷ phải gả cho Bạch Phượng công tử của Thiên Tinh phái rồi.

- Ồ?

Phương Vân nhướng mày lên.

Lưu Thiên cho là Phương Vân chưa từ bỏ ý định, lập tức giải thích:

- Sư huynh, huynh cũng đừng hồ đồ a. Thiên Tinh phái chính là đại phái, thực lực so với Lãnh Nguyệt phái cũng mạnh hơn không ít, mà Bạch Phượng công tử lại là công tử của đại trưởng lão Thiên Tinh phái. Các đại nhân vật ở Thiên Tinh phái đều đem công pháp, bí quyết, đan dược để bồi dưỡng cho hắn. Khi hắn được hai mươi tuổi thì đã đạt đến Tinh Phách cảnh rồi, chỉ còn kém Địa Biến cảnh nửa bước thôi.

- Sơn môn của Lãnh Ngyyệt phái chúng ta cũng không cách xa Thiên Tinh phái lắm, có lần Bạch Phượng công tử theo trưởng lão của Thiên Tinh phái đến phái chúng ta, lúc đó có Lam sư tỷ dâng trà lên. Bạch công tử vừa thấy thì đã nhìn trúng Lam sư tỷ, muốn cùng Lam sư tỷ kết thành đạo lữ. Nghe nói trong phái cũng có tính toán muốn kết thành thông gia với Thiên Tinh phái nên đã đáp ứng thay cho Lam sư tỷ. Chắc khoảng có hai tháng nữa là thành hôn rồi, ta cũng nghe các sư huynh trong phái nói là Bạch công tử đang bế quan chuẩn bị trùng kích đến Địa Biến cảnh, chỉ cần đột phá đến Địa Biến cảnh là sẽ tới đón Lam sư tỷ.

- Địa Biến cảnh, đó là một bước lên trời a, không phải là những đệ tử ngoại môn chúng ta có thể trèo tới đâu...Sư huynh, ngươi có thể âm thầm thích, nhưng đừng có hồ đồ làm gì a.

Lưu Thiên hảo tâm khuyên bảo mấy câu.

"Địa Biến cảnh? Hừ, dễ dàng thành công như vậy sao.", Phương Vân cười lạnh trong lòng, nếu như Địa Biến cảnh mà dễ dàng như vậy thì hắn đã sớm là Địa Biến cảnh.

Phương diện này là thuộc về tinh thần cùng ý chí của cá nhân, cho dù là phụ thân Tứ Phương hầu của Phương Vân cũng không thể làm gì được, huống chi chỉ là trưởng lão một tông phái trung đẳng.

Phương Vân như có điều suy nghĩ: "Không trách được ta luôn có cảm giác là Lam Đại Nguyệt luôn rầu rĩ không vui, thì ra là do cưới hỏi trong phái. Tên Bạch công tử này có phụ thân là đại trưởng lão Thiên Tinh phái, chắc là được dung túng lắm cho nên mới thấy người đẹp đã muốn chiếm là của mình. Lam Đại Nguyệt này cũng vô cùng xinh đẹp, nếu như cưới được nàng ta thì giống như là phi tử của hoàng đệ vậy."

Ánh mắt Phương Vân hơi lóe lên, trong nháy mắt đã có vô số chủ ý đi qua.

Nhìn vẻ mặt này của Phương Vân, Lưu Thiên vô cùng bất an, cứ sợ người sư huynh này có chủ ý gì không đúng.

- Sư huynh, không phải huynh có ý định gì chứ?

- Ha ha, ta có thể có chủ ý gì chứ, ngươi nhanh trở về đi.

Phương Van cười ha ha, phất phất tay.

Lưu Thiên yên lòng, tiêu sái đi ra:

- Nhưng mà, sư huynh này. Đệ phải nhắc huynh một chút, còn khoảng hai ngày nữa là đến khảo hạch đệ tử ngoại môn rồi. Huynh cũng nên chuẩn bị đi.

Phương Vân cũng không còn để ý. Hắn đang nghĩ tới việc làm thế nào để giải quyết chuyện của Lam Đại Nguyệt.

Phương Vân mặc dù không tiếp xúc nhiều với người của phái Lãnh Nguyệt, nhưng hắn cũng biết phái này cũng giống phần lớn các môn phái khác, đều không có chỗ dựa mạnh. Điều này có thể từ tình huống ở Địch Hoang mấy tháng trước là nhìn ra. Mà tình huống ngày đó thì tác dụng phụ của Huyết Ma đan sẽ nhanh chóng bộc phát, nếu như hắn không kịp rời đi thì rất nhanh sẽ bị ba giám sát Phong, Vân, Thủy tìm thấy. Phương Vân đoán chắc hẳn việc cứu mình là chủ ý riêng của Lam Đại Nguyệt.

Không nói những điều khác, chỉ dựa vào nghị lực hơn người muốn cứu mình của cô nương này thì Phương Vân cảm thấy tự mình phải có trách nhiệm giải quyết phiền toái này giùm nàng.

- Thiên Tinh phái? Lãnh Nguyệt phái? Hừ hừ, chờ ta khôi phục xong thì bản thân ta cũng muốn nhìn có ai có thể ngăn cản được ta!

Phương Vân có một cảm giác là sau khi mình điều dưỡng thương thế tốt xong là công lực có thể trực tiếp tăng lên trùng kích đến Địa Biến cảnh. Lấy tích lũy hùng hậu của hắn thì một khi đạt đến Địa Biến cảnh tất sẽ có khí thế phá trời nghiền đất, khó ai có thể chống cự!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio