Tay chân Phương Vân lạnh lẻo... Loại cảm giác bất hảo này, bao phủ trong lòng. Hắn biết, chính mình tựa hồ đã đánh mất thứ trọng yếu nhất. Nhưng khó có thể ngăn cản loại biến hóa này.
"Rốt cuộc phát đã sinh cái gì? Thiên Địa Vạn Hóa Chung, đi rồi, ta còn nhớ rõ Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Ta còn nhớ rõ, ta bị áp buộc vào."
Phương Vân còn nhớ rõ duy nhất, chuyện đã xảy ra trước khi bước vào nơi này. Hơn nữa phần trí nhớ đó, không có chút dấu hiệu phai nhạt đi.
Hắn muốn triệu hoán Thiên Địa Vạn Hóa Chung trong cơ thể, nhưng mà giống như chân khí cường đại đột nhiên biến mất. Thiên Địa Vạn Hóa Chung đồng dạng biến mất vô ảnh vô tung.
“Thế nào?" Lão lang trung gương mặt cười tủm tỉm, trong ánh mắt, có chút vẻ cười: “Ngoại trừ Đại Chu triều gì đó, vương hầu gì đó, ngươi còn nhớ rõ chuyện gì? Không nhớ rõ sao? Nếu ngươi thực là người đến từ nơi đó, sao có thể lại không biết, địa phương sinh sống của mình ờ đâu?" "
“Vân nhi, nghe lời của mẫu thân. Từ nay về sau không tới chỗ của Lý tiên sinh nghe chuyện nữa. Ngươi như vậy, làm cho mẫu thân thật lo lắng."
Phụ nhân bên cạnh quan tâm nói.
"Hì hì."
Tiểu nữ hài cũng mỉm cười, trong thanh âm tràn ngập sự ranh mãnh: "Nhị ca, hay là huynh muốn lười đo. Bắt chước đại ca đi theo phụ thân làm việc đi. Sơn thôn cũng không tệ mà!"
"Khanh khách, hai oa tử, thím cũng đã sớm nói. Tiên sinh đọc sách kia không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày chỉ biết mộng tưởng hão huyền, kể chuyện có thể có cơm ăn sao?"
Một người phụ nhân, thân hình hơi béo, bên cạnh đi theo vài thôn phụ, trước sau tiến lại: "Đại muội tử, ta cho ngươi một số trứng chim nè...”
Những thôn phụ này, đi tới, cũng vây bên cạnh Phương Vân. Tíu ta tíu tích, vẻ mặt trêu chọc.
Thanh âm của mọi người, hỗn loạn truyền ra, dũng mãnh tiến vào trong đầu Phương Vân. Bọn họ nói ra một sự thật. Tất cả ký ức trước kia của Phương Vân, cũng chỉ là một giấc mộng, một mộng tưởng hão huyền không chân thật.
Phương Vân chỉ cảm thấy đầu như nổ tung, đủ loại hình ảnh, đủ loại biến hóa, các loại nghi hoặc, các loại khó hiểu, đồng loạt nảy lên trong lòng. Đến cuối cùng, tất cả thanh âm ở trong đầu, đã rót thành âm phù không có chút ý nghĩa, tựa hồ có ngàn vạn thanh âm đồng loại truyền ra.
Chân thật, hay là hư ảo... không ngừng biến chuyển trong đầu.
Phương Vân hai mắt chớp động, bỗng nhiên nhắm lại. Hắn muốn xem ký ức là chân thật, hay là hư ảo. Nếu là hư ảo, hắn không có khả năng nhớ rõ bản thân có Thiên Địa Vạn Hóa Chung, thậm chí còn có thể nhớ rõ mỗi một năng lực của Thiên Địa Vạn Hóa Chung.
Hắn thậm chí có thể vừa nhắm mắt, vừa kể ra.
Nếu tất cả chuyện này, đều là hư ảo, vì sao tin tức của trí nhớ trước, cùng với ký ức lúc này lại rõ ràng như thế?
Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Vân đại định, nhanh chóng tỉnh táo lại. Bản năng được rèn luyện lâu dài kia, cùng năng lực tự hỏi cường đại, nhanh chóng chiếm cứ thượng phong.
"Chân khí đã không có, thân thể cũng không phải thân thể trước kia. Tất cả lúc trước, tựa hồ đều là hư ảo. Chỉ có trước mắt mới là chân thật...”
Phương Vân nhanh chóng suy tư: "Nhưng mà tất cả chuyện này có rất nhiều sơ hở. Phần ký ức này, thật sự quá tốt, mà càng tốt thì sơ hở càng nhiều. Cư nhiên từ nhỏ đến lớn, mọi thứ không bỏ sót, toàn bộ đều có thể nhớ rõ."
Một người cho dù là thông minh mức nào, cũng không có khả năng nhớ rõ mọi chuyện từ nhỏ đến lớn. Đặc biệt, đây chỉ là một thiếu niên sơn thôn bình thường.
Tồn tại trong tối tăm đó, cung cấp cho Phương Vân một phần tin tức. Mà ngay cả chuyện tình hai ba tuổi, cũng có thể nhớ rõ rành mạch.
Chuyện này đối với một người bình thường mà nói, thật sự là rất rất không tầm thường. Ít nhất, đối với một người thiếu niên, không có năng lực, thích mộng tưởng hão huyền, thích nghe Lý tiên sinh kể chuyện mà nói, không tầm thường!
Thanh âm trong tai, như trước cuốn cuộn tiến vào. Phương Vân trong lòng đã định, bỗng nhiên mở mắt ra: "Đủ rồi!"
Bất thình lình hét to, khiến cho cả phòng yên tĩnh lại. Mọi người giật mình nhìn Phương Vân.
Phương Vân thân hình vẫn non nớt, nhưng ánh mắt lại trầm ổn mà kiên định: "Ta không biết, tất cả là phát sinh chuyện gì. Nhưng ta chính là ta, ta chính là Phương Vân..."
Phương Vân trong đầu càng ngày càng rõ ràng... Phần ký ức vốn biến mất, biến thành ký ức trống rỗng, dần dần thức tỉnh. Tâm linh nghiền nát, ký ức vỡ tan, di động hiện ra, ánh mắt Phương Vân càng thêm sáng ngời: "
"Ta chính là thứ tử của Phương gia, Quan Quân Hầu Đại Chu!"
Cuối cùng âm thanh khí phách vang ra. Một cơn sóng nổi dậy, từ sâu trong đầu, vô số mảnh vỡ ký ức, rẽ sóng mà ra, đều hiện lên.
Phương Vân nói xong câu đó, liền không hề để ý tới sự kinh ngạc của lang trung, sự thất vọng của phụ nhân, hành động che miệng của tiểu muội….Mí mắt khẽ động, lại nhắm lại.
Lúc này đây, Phương Vân lấy ra bút, huy vũ trên bàn gỗ. Hắn kiệt lực dùng sức... Cỗ cỗ đau nhức từ trên ngón tay truyền đến, nhưng Phương Vân tựa hồ không hề cảm thấy, cả ngón tay bị vụn gỗ đâm vào, chảy ra đầy màu, đều không cảm thấy.
Ngón tay của hắn, chỉ y theo trí nhớ trong đầu, vũ động ở trên bàn gỗ. Dưới thanh âm vũ động, chẳng biết khi nào, tất cả yên tĩnh lại.
Thiên địa lúc đó, giống như chỉ còn lại có Phương Vân đang huy động ngón tay.
Cuối cùng một bút hạ xuống, Phương Vân rốt cục mở mắt ra. Nhìn chăm chú trước người. Ở trên bàn gỗ bình thường này... một chiếc chuông vàng, tràn đày họa văn chất gỗ, hiện ra ở trước mắt Phương Vân.
Trên chuông nhỏ, thiên, nguyệt, thần, sơn, xuyên, cây cỏ, mộc, điểu, ngư, trùng đều bày ra, trông rất sống động.
Ông!
Ngay sát na chiếc chuông thành hình thể, hư không chấn động, một thanh âm truyền qua tầng tầng không gian, như trút được gánh nặng, truyền vào trong đầu Phương Vân:
"Chủ nhân, rốt cục tìm được người rồi..."
Hư không nghiền nát, vỡ tan tành, thôn trang, lang trung, phụ nhân, bàn gỗ...Tất cả mọi thứ, toàn bộ dập nát. Ý thức của Phương Vân, giống như một khối Thiết Thạch, chìm vào đáy nước... Rớt thẳng xuống, cuối cùng rốt cục lực lượng quen thuộc, thân thể quen thuộc...khôi phục bình thường.
"Ông!"
Phương Vân mở to mắt, phát hiện chính mình đang ở trong một chiếc tù xa. Xung quanh hai hàng giáp sĩ hộ tống. Phương Vân lắc lắc đầu, thoáng đứng dậy. Dưới chân một bước, chỉ nghe “ầm" một tiếng, tù xa trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, chiếc cồng kỳ dị trên tay, dùng để cấm chế chân khí phạm nhân, cũng bị chấn vỡ. truyện copy từ tunghoanh.com
Lấy tu vi của Phương Vân, loại khóa cấm chế này, sao có thể cấm chế được chân khí của hắn.
"Hô!"
Thân hình nhoáng lên, Phương Vân lập tức gượng thân dậy, bay lên trời cao.
"Không hay, phạm nhân chạy trốn!"
"Dám chạy trốn, muốn chết!"
Bốn phía tù xa... trận trận cường giả phóng lên trời. Trong những giáp sĩ hộ tống, cư nhiên có cường giả cấp bậc Thiên Tượng. Làm cho Phương Vân nhìn bằng cặp mắt khác. Chỉ có điều, võ giả cấp Thiên Tượng, ở trong mắt người thường, có lẽ tu vi cực cao. Nhưng đối với Phương Vân mà nói, căn bản không đáng liếc nhìn.
”Phanh!"
Phương Vân ở giữa không trung, quay đầu. Chỉ một ánh mắt, vài tên cường giả Thiên Tượng cấp, chát chát chát, liên tiếp bắn ra ngoài, té lăn trên đất.
Chênh lệch song phương quá lớn, Phương Vân chỉ phóng ra một chút uy áp võ đạo, những người này liền thừa nhận không được. Miệng phún máu tươi, giống như bị đá lên mặt đất, không thể động đậy.
“Trở về nói cho hoàng thất, ta không phải người hắn muốn tìm."
Phương Vân cũng không làm đến cùng, đối với những giáp sĩ bình thường này, hắn cũng không để vào mắt. Nói xong câu đó, Phương Vân lập tức phóng thân đi, bay về phía trời cao.
Lúc này ý thức hắn trở về cơ thể, một lần nữa nắm giữ thân thể. Rất nhiều sự tình, không cần nói rõ, từ trong hư không mờ mịt lộ rõ chân tướng.
“Chủ nhân, cuối cùng ý thức ngươi cũng trở về cơ thể. Ta ở trong hư vô, tìm tòi đã lâu. Mới tìm được nơi chứa ý thức của ngươi.”
Lúc này Thiên Địa Vạn Hóa Chung mới mở miệng nói.
"Tất cả là chuyện gì xảy ra, toàn bộ nói cho ta biết."
Phương Vân ngồi xếp bằng ở trong hư không, mở miệng nói. Hắn mặc dù có thể từ trong hư không hấp thu ra những tin tức này, nhưng vè sơn thôn trước đó, cũng không hấp thu ra tin tức gì.
Thiên Địa Vạn Hóa Chung trầm mặc một lát, tựa hồ là đang tự hỏi nên nói như thế nào.
"Pháp khí Tap Tượng này của Thủy Ma tông, phi thường cường đại. Chúng ta căn bản không phải đối thủ, điểm ấy, ngươi cũng biết."
Thiên Địa Vạn Hóa Chung nói.
Phương Vân gật gật đầu. Lúc ấy trước Thủy Ma Nguyên Thư có mãnh hổ, sau có truy binh của Trung Cổ Minh, trước sau đều là đường chết. Có thể nói nguy hiểm cực kỳ.
"Lúc ấy bất đắc dĩ, ta mới lợi dụng toàn bộ năng lượng, đem chủ nhân mang vào cửa nội thế giới của Thủy Ma Nguyên Thư. Đây cũng là phương pháp bảo vệ tính mạng của chúng ta. Pháp khí Tam Tượng bản thân rất cường đại, Thủy Nguyên Ma Thư càng cường đại hơn so với pháp khí khác rất nhiều. Bên trong nó, đã không đơn giản là không gian, mà là một thế giới mênh mông. So với Minh Vương thế giới mà chúng ta trải qua trước kia, còn muốn lớn đầy đủ hơn."
Thiên Địa Vạn Hóa Chung đem chuyện tình mà mình biết, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân hiện tại ý thức đã trở về cơ thể. Cũng có thể đã nhận ra. Thế giới này, đối với sinh vật tiến vào trong, có tác dụng đồng hoá rất mạnh. Tất cả sinh vật tiến vào trong đó, nếu không phải ý chí phi thường cường đại, ý niệm phi thường kiên định. Thực rất dễ bị đồng hóa trong đó, nhận thức bản thân trời sinh đúng là người trong thế giới này. Cuối cùng, trở thành một bộ phận của thế giới đó."
"Thời điểm chúng ta mới vừa tiến vào, liền tiến vào một luân hồi bàn. Đó là chuyện mọi sinh vật phải trải qua. Ý thức chủ nhân vừa tiến vào trong đó, lập tức đã bị bài trừ ra ngoài. Thủy Ma Nguyên Thư thật sự quá cường đại, điểm này, cả ta cũng ngăn cản không được. Hơn nữa, lại dễ dàng bị nó phát hiện. Cơ hội duy nhất của chúng ta, chính là hy vọng ý niệm của chủ nhân đủ cường đại, sẽ không bị thế giới này đồng hóa." "
Sau đó, ta liền lợi dụng liên lạc tinh thần cùng chủ nhân, tác động vào linh hồn của chủ nhân. Hi vọng mang ý thức của chủ nhân trở về. Bất quá, Thủy Ma Nguyên Thư đưa chủ nhân đến đâu, ta cũng không biết. Ta chỉ có thể cảm giác, Thủy Ma Nguyên Thư, có một tầng thế giới tinh thần, đó là tầng thế giới thứ nhất của Thủy Ma Nguyên Thư. Nếu sinh vật có ý chí lực không đủ cường đại, đầu tiên sẽ bị đồng hóa vào trong đó. Trở thành một bộ phận trong đó, vĩnh sinh ở trong luân hồi..."