Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 881: Trùng Kích Mệnh Tinh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hả?"

Vào thời khắc này, trên thần châu đại địa, vô số cường giả nảy sinh cảm ứng cường liệt. Từng đôi mắt lập tức nhìn về thượng không, vị trí mà Phương Vân đang đứng.

Bình dân bách tính, mắt thịt chẳng qua chỉ nhìn được mấy trăm thước. Vượt quá trăm thước thì khó mà nhìn rõ được. Nhưng võ giả đỉnh điểm có năng lực cách tường thấy rõ, tinh thông nhìn mây nhìn khí. Cách cự ly cực xa vẫn có thể nhìn thấy được.

Hơn nữa, võ giả oanh phá Mệnh Tinh, sẽ dẫn tới chấn động mệnh vận hư không. Loại chấn động này, nhìn thì yếu ớt, nhưng đối với võ giả đỉnh cao mà nói lại giống như là núi sập biển gầm, cực khó bỏ qua.

"Mệnh tinh cường đại quá! Long khí cường liệt quá!"

Ở phía cuối tầm mắt của tất cả võ giả, trong hư không ở bên ngoài hơn ba mươi vạn dặm, quang mang vạn trượng, ở phía sau mệnh tinh khí tức cường liệt là một quả tinh thần lấp lánh, không ngờ chính là Bắc phương thanh long thất túc.

Bắc phương thanh long thất túc vào thời khắc này, quang mang cường liệt không gì sánh được. Một chòm sao Thương Long của Thanh Long lờ mờ hiện ra ở phía sau mệnh tinh. Long trảo móc chặt, giống như là thanh long hộ châu, bảo vệ một quả mệnh tinh. Nhưng loại bảo vệ này trong vô hình trung lại cầm cổ quả mệnh tinh đó. Khiến nó cực kỳ khó đả phá.

Trong Thiên võ hầu phủ, Thiên Võ hầu dang nhắm mắt tu dưỡng đột nhiên tỉnh lại. Hơi cảm ngộ một chút, lập tức trong mắt bắn tinh mang: "Phương Vân, là ngươi! Ha ha ha, ngươi muốn mượn lúc thiên cơ hỗn loạn, quần hổ phệ long để lừa bịp qua cửa, lén độ mệnh tinh ư? Không dễ dàng như vậy đâu!"

Đối với tất cả võ giả mà nói, thời khắc oanh kích mệnh tinh, không nghi ngờ gì nữa là thời khắc cường đại nhất nhưng cũng là lúc yếu ớt nhất. Trước khi oanh phá mệnh tinh thì không thể động đậy.

Thiên Võ hầu nếu muốn báo thù thì lúc này chính là thời cơ tốt nhất.

Trong phủ Thần Võ hầu.

Thân Võ hầu đang nghỉ ngơi trong phủ. Đoạn thời gian này, chiến sự bận rộn, chính vụ cực nhiều. Vũ Mục thì tự mình tọa trấn quân cơ xử, thất đại võ hầu tùy thời tương hội. Có điều, quân vụ cũng chỉ vào ban ngày. Tới buổi tối, trừ Vũ Mục ra, những võ hầu khác đều có thể quay về phủ của mình.

"Ồ! Thương Long mệnh tinh! Là thứ tử của Phương gia!"

Thần Võ hầu cả kinh, thần sắc biến ảo, trong mắt âm tình bất định.

Phương bắc thần châu, trong thâm sơn.

"Mệnh tinh? Ha ha, vào lúc này vừa hay để cho ta bắt được rồi luyện khôi lỗi."

Một lão già một mắt tóc trắng áo đen ngồi khoanh chân trong thâm sơn. Ở phía sau lão cổ mộc chọc trời.

Thánh Vu giáo.

Vào thời khắc Phương Vân trùng kích Mệnh Tinh, cả Thánh Vu giáo đột nhiên im lặng. Một lát sau, một cỗ tình tự hưng phấn xộc thẳng lên trời.

"Ha ha ha, túc mệnh chi tử, không ngờ là túc mệnh chi tử trùng kích mệnh tinh. Vốn còn cho rằng phải đợi rất lâu, không ngờ nhanh như vậy đã bắt đầu rồi. Đi đi, trùng kích mệnh tinh đi, bảo tọa bảo vệ cho ngươi!"

Trên Thánh Vu giáo, một tiếng cười khủng bố làm trời đất rung chuyển, trong phạm vi mấy ngàn dặm, đều chấn động trong tiếng cười này.

Sau đó tất cả hoa cỏ trong nháy mắt trở nên khô héo.

Trong Kinh châu, ở phía cực nam, sâu trong lòng đất.

Một cha một ngồi đối diện nhau. Ngồi ở bên dưới, sắc mặt trắng bệch, tướng mạo cực trẻ, chính là Minh Vương thái tử.

Ở đối diện hắn, tất nhiên là đương đại Minh Vương, cao thủ nổi danh trung thổ.

"Hài tử, ngươi hiện tại trong cơ thể đã kế thừa chân khí của minh vương đời sau. Võ đạo tấn thăng. Qua mấy ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi vào. Ồ, đây là?"

Minh Tông minh vương đang dạy dỗ đứa con trai duy nhất của mình, đột nhiên cảm nhận được gì đó, dừng lại không nói nữa.

Đồng thời vào lúc này, Minh Vương thái tử cũng cảm thấy gì đó, lông mày khẽ nhướn lên: "Là hắn!"

Trên mặt Minh vương thái tử không có dị dạng gì, ngày đó ở Minh Vương thế giới, gã bị Phương Vân lặng lẽ truy tung, thậm chí còn đoạt cả Hư không quả thực và Minh Sơn thâm xử. Đại cừu như vậy, theo lý mà nói thì gã không thể không hận Phương Vân đến thấu xương.

Có điều Phương Vân ngày đó cực kỳ cẩn thận, Minh Vương thái tử thủy chung không phát hiện mình bị người ta theo đuôi. Lúc xuất thủ, Phương Vân đột nhiên bạo khởi, lôi đình vạn quân, cũng không lộ ra diện mạo của mình. Vì thế, Minh Vương thái tử vẫn không biết người hôm đó cướp quả thực của mình là Phương Vân.

"Sao con quen với hắn vậy?" Minh Vương quay đầu lại, kinh ngạc nói.

"Đâu có, chỉ ngẫu nhiên đánh qua mấy trận. Người này chính là vương hầu chi tử của triều Đại Chu. Cũng có chút thiên phận, ngày trước ở trên bảng thiên tượng cũng có hắn."

Minh Vương thái tử có ấn tượng rất sâu đối với Phương Vân, ấn tượng sâu nhất chính là ở Ma đạo đại hội, trong Vạn Ma điện, vào sát na Phương Vân bạo khởi rời đi. Lúc đó, Phương Vân biến ảo diện mạo, Minh Vương thái tử vẫn phải thông qua đám người Triệu Vị Ương mới biết người này chính là Quan Quân hầu của Đại Chu.

Ấn tượng thủy chung không qua sâu.

Minh Vương nhắm mắt cảm giác một lúc, sâu đó cười nói: "Thú vị thật. Tên này hình như chọc phải không ít phiền phức, người chú ý tới hắn không ít. Từ đó có thể thấy, hắn hình như cũng có chút năng lực. Con không ngại thì theo ta đi xem. Tương lai, người này có lẽ sẽ tranh phong mang với con."

"Vâng." Minh Vương thái tử vâng một tiếng, không nói gì nữa.

...

Trần Bá Tiên ngồi khoanh chân trong hang động ẩm thấp, bên cạnh là cường giả mạnh nhất trung cổ, Hắc Ám đế quân. Ở bên dưới thân thể tàn khuyết đáng sợ của lão, bắt đầu có thêm xương chậu. Cái ngực vốn lộ ra đã mọc thêm một lớp da mong mỏng.

"Ồ?"

Cảm giác được ba động của mệnh tinh hư không, Trần Bá Tiên mở bừng mắt. Loại ba động trùng kích mệnh tinh này, hắn thực sự là quá quen thuộc. Với tâm thái của hắn, vốn sẽ không để ý đến. Nhưng đạo khí tức này lại quá quen thuộc."

'Phương Vân?"

Trần Bá Tiên lúc đó truy sát Phương Vân, đối với khí tức của hắn đã quá quen thuộc. Đổi lại là người khác, với thân phận địa vị của hắn, có lẽ sẽ lười chẳng muốn quản. Nhưng Phương Vân thì khác!

Trong mắt Trần Bá Tiên, một đạo quang mang lóe lên rồi vụt tắt.

Ở các nơi, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không ở ngoài ba mươi vạn dặm, nhìn chằm chằm vào mệnh tinh đó. Người khác nhau, thế lực khác nhau, nhưng vào thời khắc này tâm tư đều rục tịch muốn động.

"Vô Câu đế cung..."

Lòng người bắt đầu biến thành xao động. Chuyện trên người Phương Vân có Vô Câu đế cung, không còn là bí mật nữa. Nếu như khống chế được mệnh tinh của hắn, vậy chẳng khác nào khống chế được một cường giả đỉnh điểm, hơn nữa còn kèm theo một kiện Tam Tượng pháp khí.

"Ầm ầm!"

Trong nháy mắt, mọi người lập tức xuất thủ. Từng đạo chân khí cường đạo xộc thẳng lên trời, đánh về phía hư không ở ngoài ba mươi vạn dặm.

"Ầm ầm!"

Đại địa chấn động, trước khi tất cả mọi người ở đằng xa xuất thủ, từng cột sáng cuồn cuộn chói mắt từ trong dãy núi ở giữa thần châu đại địa bắn lên. Vào thời khắc đó, trong phạm vi mấy ngàn dặm, hóa thành ban ngày sáng chói mắt.

Phương Vân biết rất rõ rằng, trùng kích mệnh tinh, cái cần tranh thủ chính là thời gian. Chỉ cần có thể kịp thời oanh phá mệnh tinh, gặp phải đối thủ có lợi hại hơn nữa tới tấn công thì cũng có thể ung dung ứng phó. Thời khắc hư nhược nhất chỉ trong nháy mắt, vượt qua rồi thì lập tức chính là lúc chân long phi thiên.

"Ầm ầm!"

Thiên địa chấn động, ánh sáng chói mắt đó rọi khắp thiên địa, che lấp tất cả trong ánh sáng huyễn lệ này.

Tất cả chân khí ở trong cơ thể của Phương Vân, tất cả tinh khí thần, tất cả tinh thần và ý chí võ đạo, đều hóa thành một quyền kinh thiên động địa này.

Một quyền này, khiến cửu châu biến sắc, nhật nguyên vô quang.

"Tới đi!"

Phương Vân nhìn vào sâu trong hư không, gầm lên một tiếng tức giận. Ánh mắt của hắn sáng rực, để lộ ra một cỗ ý chí không gì phá hủy được, đấu tranh với mệnh vận của mình.

Mệnh vận, giống như là thiên đạo, là chung kết mà tất cả sinh mệnh không thể nào né tránh được.

Chỉ có người có nghị lực mạnh, cực kiên trì mới có thể thoát khỏi dòng xoáy vận mệnh.

Trong tiền thế mà Phu tử thôi diễn, hắn là một sĩ tử sức trói gà không chặt, thân thể yếu đuối. Đại ca tự tận, phụ thân chiến tử, mẹ tuẫn tiết, hắn chứng kiến tất cả mà thúc thủ vô sách, sau cùng thì chết đưới đồ đao ở ngoài cửa Sùng Dương.

Đời này, tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng không đả phá mệnh tinh thì vẫn tính là chưa siêu thoát vận mệnh.

"Một con cá làm sao mà dãy dụa được, mệnh vận của hắn cũng chỉ là rơi vào huyền nhai. Phương Vân, nếu như ngươi là con cá đó, vậy thì ngươi sẽ làm gì?"

Trong rừng hoa mai ngày trước, giọng nói của Phu tử lại một lần nữa vang lên.

"Phu tử! Ngươi nhìn ta trở thành chân long đi!"

Phương Vân nhìn thiên không, trong lòng phát ra ngàn vạn tiếng hú.

Trong nháy mắt, Phương Vân bạo phát ra một đạo tinh khí thông thiên, đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt, xuyên qua không gian mấy vạn dặm, hướng về phía cao.

Năm vạn dặm, bảy vạn dặm, tám vạn dặm, mười vạn dặm.

Tinh khí thông thiên, ánh sáng chói mắt, vẫn leo cao một cách bất khả tư nghị.

Mươi hai vạn dặm, mười lăm vạn dặm, mười tám vạn dặm.

Tốc độ vẫn chưa dừng, một quyền này kinh thiên động địa, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều có thể nhìn thấy cột sáng chói mắt đó.

Hai mươi vạn dặm, hai mươi hai vạn dặm, hai mươi lăm vạn dặm.

Chân khí của Phương Vân không hề có hiện tượng giảm bớt, cương khí vô cùng bị lần lượt đánh xuyên, một mực hướng về mệnh tinh ở nơi cao nhất.

Hai mươi bảy vạn dặm, hai mươi tám vạn dặm, ba mươi vạn dặm.

Cự ly này, mắt thường đã không thể nhìn thấy nữa rồi. Ở sâu trong thương khung, dấy lên gió lốc đào thiên, chân khí của Phương Vân vẫn vượt qua.

"Có nguy hiểm!"

Ở chỗ mắt thường của Phương Vân không thể nhìn thấy, một nam tử trung niên mặt áo đen, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt bệ nghễ, lộ ra một cỗ bá chủ kiêu hùng chi khí."

"Phương gia thứ tử. Hừ, một con cháu vương hầu nho nhỏ, không ngờ cũng có một kiện Tam Tượng pháp khí. Pháp khí thượng cổ, rơi vào tay hạng tiểu bối như ngươi, chỉ có thể là bạo liễm thiên vật."

Phệ Ma tông chủ vẻ mặt trầm xuống, đột nhiên xuất thủ: "Tiểu bối, Vô Câu đế cung, ngươi không có phúc hưởng thụ đâu."

Giọng nói vừa dứt, quỷ khóc thần gào, ma khí Địa Hồn cảnh dấy lên, hóa thành khói đen cuồn cuộn, phô thiên cái địa, hướng về phía hư không ở ngoài ba mươi vạn trượng, lao đi như điện xẹt.

Võ giả Địa Hồn cảnh, Phương Vân làm sao mà sánh bằng. Phệ Ma tông chủ vừa xuất thủ, ma khí lướt qua, phía tây bắc thiên hôn địa ám, quỷ khóc thần gào, chân khí khủng bố trong nháy mắt đã xuyên qua không gian hơn mười vạn dặm, án chiếu theo tốc độ này. Chân khí của Phương Vân còn chưa đánh vỡ được mệnh tinh thì chân khí của Phệ Ma tông chủ đã đánh tan mệnh tinh của hắn rồi.

"Ầm!"

Đúng vào sát na này, một đạo chân khí màu hoàng kim từ trong quân cơ xử của thượng kinh thành bay lên, nháy mắt xuyên qua tầng tầng không gian, mãnh liệt va chạm với chân khí của Phệ Ma tông chủ, lập tức đánh tan khói đen ngập trời đó. Một giọng nói uy áp vang lên trên hư không: "Vũ Mục ở đây! Phệ Ma tông chủ, ngươi muốn làm gì?"

Ở trong đại điện quân cơ xử tăm tối, Vũ Mục ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt lẫm nhiên, ánh mắt sáng quắc, so với sao sáng còn chói mắt hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio