Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 889: Lưỡng Đại Tông Chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh hoang.

Một quầng ánh sáng vắt ngang qua minh hải cuồng bạo, dấy lên sóng lớn ngập trời, cả biển lớn cơ hồ đều bị lật lên. Vô số bá chủ ở đáy biển Bắc Minh lần lượt bị chấn chết, chấn nát, nổi lên mặt biển. Càng không biết có bao nhiêu không gian bị triệt để chấn nát, trực tiếp biến mất trong hệ thống không gian ở đáy Minh hải.

Hạng cường đại như Minh hoàng đời trước cũng phải chui rúc trong hoàng cung, thu liễm tất cả khí tức, nhất động bất động. Chỉ nhìn thấy kim quang dấy lên từ xa xa mà vẻ cố kỵ trong mắt đã cực đậm.

Trần Bá Tiên giật nảy mình, hắn vừa tập trung toàn bộ tâm thần lên bóng người giống như là hoàng kim chiến thần đó, căn bản không chú ý tới Phương Vân. Nghe thấy trên người hắn không ngờ đã có không gian pháp tắc, không nhịn được mà giật nảy mình.

Từ Thoát Thai cảnh tới Mệnh Tinh cảnh, tới Mệnh Hồn cảnh rồi tới Truyền Kỳ cảnh, loại tốc độ này khó tránh khỏi quá đáng sợ rồi.

“Nhìn thấy khí tức của không gian pháp tắc ở trên người tên này, lờ mờ ẩn chứa một tia minh khí. Chỉ sợ là di bảo của vị cường giả thượng cổ của Minh tông đó bị hắn gặp phải rồi chiếm tiện nghi của Minh tông rồi.”

Bất chấp thân hình tàn khuyết, ánh mắt mù mịt, nhưng kiến thức của vị trung cổ đệ nhất nhân này thực sự là một châm thấy máu, khiến người ta sợ hãi. Phương Vân có được không gian pháp tắc của Thất Đại minh vương A Bất Tư (minh vương đời thứ bảy), đây cũng là một chuyện cực kỳ bí mật. Nhưng người này ở cách cả vạn dặm, vẫn thông qua một chút tin tức, lập tức đoán ra nguồn gốc của không gian pháp tắc này.

Phần nhãn lực này, phần năng lực này đã đạt tới cảnh giới bất khả tư nghị rồi.

"Ngươi hiện tại là dưỡng hổ vi hoạn, nếu như hối hận thì vi sư sẽ thay ngươi xuất thủ, hiện tại giết hắn vẫn còn kịp đó!"

Trung cổ đệ nhất nhân nói, tâm tư của lão, luôn luôn khiến người ta không thể theo kịp, khó mà suy đoán.

Trần Bá Tiên giật mình, suy nghĩ một lát, cuối cùng trên người cũng bạo phát ra một cỗ tự tin cường đại, bá chủ bản thân: "Không! Nếu như ngay cả một tên hậu sinh vãn bộ tu luyện võ đạo chưa tới một trăm năm mà con còn không trấn áp được, vậy thì uổng công làm nhất minh chi chủ rồi! Nếu như ngay cả một chút tự tin này cũng không có, vậy thì còn tính gì đến đuổi dê ở thiên hạ!"

Trong hang động là một mảng tĩnh lặng, tựa hồ như vị trung cổ đệ nhất nhân đó cũng không ngờ đồ nhi ngoan của mình lại nói ra những lời cảm khái như vậy.

"Được! Con đã nói vậy thì cứ để cho hắn đi đi. Chỉ hi vọng sau này con sẽ không hối hận!"

Nói xong vị trung cổ đệ nhất nhân này lập tức rơi vào nhập định, tiếp tục tu phục thần thể và thần hồn tàn phá của mình. Vết thương tới từ đại đế, không phải là dễ dàng tu phục như vậy, đây là một công trình cực lớn và lâu dài.

Trần Bá Tiên ngồi bất động trong hang động, trên mặt trầm tư không thôi. Hắn có rất nhiều tâm tư, lúc này hắn còn chưa ý thức được, những lời nói ngày hôm nay của vị sư phụ này của mình vào ngày sau sẽ có phân lượng gì.

"Không ngờ, thực sự không ngờ. Có nhiều sự ngăn cản như vậy mà vẫn khiến hắn thành công đạt được Mệnh Hồn cảnh?"

Lúc này, trong đại điện chưởng môn trên đỉnh núi của Liệt Thiên tông, Liệt Thiên tông chủ ngồi khoanh chân trong điện, mặt hướng về nơi Phương Vân trùng kích mệnh tinh, trong lòng chấn động không thôi.

Phệ Ma tông chủ, Huyết Ma tông chủ, Vũ Mục, Minh hoàng, Chiến Ma tông chủ. Quan Quân hầu nho nho của triều đình này, không biết đã cuốn bao nhiêu người vào. Liệt Thiên tông chủ vốn cho rằng, đây là chuyện bé xe ra to. Nhưng nhìn thấy khí tức của Chiến Ma tông chủ khi cấp tốc bỏ chạy, Liệt Thiên tông chủ biết rằng mình thật sự đã nhìn lầm rồi.

Người này, quả thực có phân lượng khiến nhiều người chú ý như vậy.

"Thiên Ma tông chủ, ngươi hiện giờ đã hài lòng chưa?"

Một đạo khí tức của Liệt Thiên tông chủ vượt qua không gian vô cùng, giống như một tia chớp vang lên trong Thiên Ma đại điện.

Trận sóng gió này, y tuy phát hiện quá muộn. Nhưng bằng vào thực lực của y, vẫn có năng lực chi phối trận tranh đoạt này. Vốn là, phụ thân của Phương Vân đã kích sát một thái thượng trưởng lão của môn phái, Liệt Thiên tông chủ có đủ lý do để xuất thủ.

Trên thực tế, nếu như không phải là Thiên Ma tông chủ vào thời khắc trước khi y xuất thủ, lên tiếng ngăn cản, tuyên bố rằng mình nếu xuất thủ thì y cũng sẽ xuất thủ. Vậy thì lúc này, y đã là một thành viên trong cuộc tranh đoạt đó rồi.

"Ha ha ha, đây không phải là vấn đề là ta có hài lòng hay không. Dương huynh, ngươi nên tự thấy may mắn. Ngươi hiện tại và Phương gia vẫn chỉ là có cừu hận vì một chưởng lão bị giết, vẫn không phải là không hóa giải được. Nhưng nếu như ngươi vừa rồi xuất thủ, vậy thì e rằng lại là một chuyện khác. Tiềm lực trưởng thành của người này ngươi đã thấy rồi đó. Ngươi vừa rồi nếu như xuất thủ, chỉ sợ Liệt Thiên tông sẽ chân chính dính vào một phiền phức cực lớn!"

Một đạo ý thức hoành không mà tới, tiếng người lớn của Thiên Ma tông chủ ở đầu kia vang lên.

"Ngươi, ngươi có ý gì? Đang thay Phương Vân uy hiếp ta đấy ư? Liệt Thiên tông của ta mà phải sợ hắn à. Đừng nói hắn là Mệnh Hồn cảnh, cho dù là hắn đạt tới Địa Hồn cảnh, cũng không có năng lực động vào Liệt Thiên tông của ta!" Liệt Thiên tông chủ lạnh giọng nói.

"Dương huynh, ngươi cũng là người thông minh. Sao lại đột nhiên giả vờ hồ đồ như vây. Nếu lần này trùng kích Mệnh Tinh cảnh, những người đứng ở phía sau kẻ này tụ tập lại, cùng nhau tấn công Liệt Thiên tông, ngươi cho rằng, Liệt Thiên tông có vốn bao lớn mà chịu được. Cái khác không nói, chỉ một Thánh Vu giáo chủ thôi, ngươi e rằng đã khó mà ứng phó rồi, ngươi còn ở đó mà mạnh miệng à?" Thiên Ma tông chủ lạnh lùng nói.

Người ta cho ta một quả đào, ta trả lại người ta một quả mận. Người khác đã không nể mặt ta thì ta tất nhiên cũng chẳng việc gì phải nể mặt. Thiên Ma tông chủ rõ ràng là hiểu rõ đạo này.

Liệt Thiên tông chủ im lặng không nói gì. Đúng vậy, Phương Vân nếu chỉ là bản thân cường đại thôi thì dù hắn có mười cái mạng, khí vận có lớn hơn nữa thì hôm nay cũng phải chết.

Nhưng, một loạt những thân phận hiển hách dọa người của hắn đã khiến cho chuyện này không còn đơn thuần như vậy nữa.

Đại Chu Quan Quân hầu, Đô thống của Chinh Tiễu đại quân, được Nhân Hoàng coi trọng, được Vũ Mục coi trọng. Một loạt những bối cảnh này, khiến cho người trẻ tuổi này lờ mờ có thân phận mẫn cảm trong triều đình Đại Chu. Song nếu chỉ vậy thì cũng chưa có gì đáng nói.

Dẫu sao thì hiện tại có thiên cơ đàn hổ nuốt rồng, triều Đại Chu cũng chưa chắc có thể qua được một kiếp. Nhưng không ngờ ngay cả hai tên ma đạo đồng đạo là Thánh Vu giáo chủ và Thiên Ma tông chủ này cũng đều gia nhập vào, giúp đỡ tên hậu bối này một tay, điều không khiến cho Liệt Thiên tông chủ trong lòng vô cùng kinh ngạc và lo lắng.

Ở sâu trong lòng, y thậm chí còn hiểu rằng, nữ nhi bảo bối của Thiên Ma tông chủ có một đoạn thời gian từng rất thân mật với tên Quan Quân hầu này. Một phen hành động này vốn là cấm kỵ cực lớn, nhưng lại được Thiên Ma tông chủ cho phép.

Thậm chí, Thiên Ma tông chủ lần này trực tiếp vì tên này mà lật mặt đối phó với mình.

Vì một Hứa Tĩnh đã chết rồi mà vẫn không chết không thôi với tên tiểu tử này, liệu có đáng không?

Liệt Thiên tông chủ không thể không suy nghĩ kỹ càng lại.

"Dương huynh, nghe ta khuyên một câu. nếu là trước đây, đừng nói là một thái thượng trưởng lão bị giết, cho dù là giết một đệ tử tông môn thì cũng phải truy sát ngàn dặm, không chết không thôi. Nhưng hiện tại thiên cơ hỗn loạn. Các tông phái thượng cổ, trung cổ, cân cổ đều lần lượt bị cuốn vào. Khi trận kiếp số này qua đi, không biết có bao nhiêu tông phái sẽ tan thành mây khói, có thể giữ được đạo thống hay không còn chưa biết, chẳng lẽ lại đi nghĩ tới những hư vinh của tông môn ư? Dương huynh, cái gương của Thiên Tà Tông, Vạn Tượng tông còn sờ sờ ra đó kìa!"

Mấy câu trước, Liệt Thiên tông chủ còn có chút không động tâm, nhưng khi mấy từ Thiên Tà tông, Vạn Tượng tông vang lên bên tai, Liệt Thiên tông chủ lại đột nhiên chấn kinh, giống như là bị sét đánh, cơn run rẩy lan ra toàn thân.

Thiên Ma tông chủ nói xong câu này, cũng không đế ý tới Liệt Thiên tông chủ đang chìm trong trầm tư. Tâm niệm khẽ động, ý thức cường hoành lập tức rút về, chui vào trong Thiên Ma sơn.

Ý thức vừa phụ thể, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai."Cha, chuyện đã được giải quyết chưa?"

Tạ Phiên Phiên ngồi ở bên cạnh, ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ mong chờ nhìn Thiên Ma tông chủ.

"Ha ha, phụ thân xuất mã thì việc gì mà phải lo?"

Thiên Ma tông chủ nhìn con gái với ánh mắt sủng ái, xoa xoa đầu nàng ta, sau đó cùng phu nhân ở bên cạnh nhìn nhau cười.

Kim quang kịch liệt này kéo dài rất lâu rồi mới lạnh lùng rời đi.

Dưới đáy biển, đợi khi một phen động tĩnh này triệt để lắng xuống. Một không gian nhỏ như hạt bụi chấn động, lại từ không sinh có, bằng không chui ra. Vẫn phụ thuộc vào hệ thống không gian phức tạp ở dưới đáy Bắc Minh.

Hắc Ám đế quân và Trung Cổ minh chủ Trần Bá Tiên, một thầy một trò tận mắt chứng kiến cả quá trình. Trong mắt Trần Bá Tiên có mấy phần hận ý, còn Hắc Ám đế quân thì hoàn toàn không quan tâm tới màn khôi hài này.

"Con muốn ra ngoài đọ sức với hắn một phen à!"

Hắc Ám đế quân hờ hững nói, tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Trần Bá Tiên. Hiểu trò không ai bằng thầy, nếu là Trần Bá Tiên trước kia thì nào có chịu ấm ức như vậy.

Trần Bá Tiên trầm mặc không nói gì, thái độ biểu lộ rõ ràng. Hắn nói sao cũng là bá chủ trung cổ, cũng đạt tới Địa Hồn cảnh, nào có đạo lý phải trốn tránh?"

"Con không phải là đối thủ của hắn." Trên mặt trung cổ đệ nhất nhân hờ hững nói."Nếu con vừa rồi ra ngoài thì lúc này ta đã phải đi nhặt xác của con rồi!"

"Sư tốn, người quá xem trọng hắn mà cũng quá coi thường con rồi. Luận về cảnh giới, hắn bằng con, cũng chỉ là Địa Hồn cảnh. Con đâu thể nào thua hắn được?"

Trần Bá Tiên cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"Con không tin ư? Vậy thì hiện tại con có thể đuổi theo. Sau hai mươi chiêu, hắn sẽ dùng một chiêu Ngũ Đế tuyệt học, kích xuyên cổ họng con, triệt để kích sát con."

Giọng nói của Hắc Ám đế quân không cao không thấp, không hề có ý tứ coi thường mà cũng không hề có ý tứ tán dương.

"Sư tôn, người chưa từng thấy hắn xuất thủ, làm sao mà biết được hắn có thể sao hai mươi chiêu đánh bại con!" Trần Bá Tiên hỏi.

"Hừ! hắn thực sự chưa xuất thủ ư?"

Hắc Ám đế quân cười lạnh.

Trần Bá Tiên nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì trong dầu đột nhiên lóe lên tình cảnh người đó làm sóng dậy biểu gào ở trong Minh hải. Trong lòng trầm xuống, đột nhiên hiểu ra tất cả.

Hắn nhìn rất rõ, người đó xuất thủ đại khai đại hạp, căn bản không có chiêu thức. Chỉ đơn giản là xuất quyền tung cước, cho dù là Trần Bá Tiên cũng không nhìn ra nội tình của hắn. Nhưng một phen phát tiết này, lọt vào trong mắt sư phụ, không ngờ lại có thể nhìn thấu được tất cả.

Lão thậm chí còn có thể đoán gia sát thủ giản của đối phương, và chiêu số đánh bại mình.

Trần Bá Tiên trong lòng không khỏi kinh hãi, không phải là kinh hãi vì người đó có Ngũ Đế tuyệt học, mà chấn kinh vì vị sư phụ này của mình, trên kiến thức và nguồn gốc võ học, đã triệt để vượt xa mình.

Ít nhất, thì dưới tình huống thực lực tương đương, mình cũng không nhìn ra được nhiều tin tức của đối phương như vậy. Chỉ có so thực lực cao thấp với đối phương thì mới có thể nhìn ra.

"Sư phụ, võ học của những đại đế năm xưa, người rốt cuộc là ngộ được mấy phần?" Trần Bá Tiên cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.

"Ba phần, nếu như đợi ta triệt để hồi phục thì có lẽ có thể lên tới năm phần?" Hắc Ám đế quân nói.

"Chỉ có năm phần thôi ư?" Trần Bá Tiên không giấu được vẻ thất vọng.

"Hừ! Ngươi cho rằng đại đế là ai?Có thể nắm được năm phần đã là tốt lắm rồi. Đây còn là ta kết quả mà ta mạo hiểm, không tiếc bị hình thần câu diệt đó." Hắc Ám đế quân lạnh lùng nói: "Bằng vào loại tâm tính này của ngươi, đừng nói là cấp bậc đại đế. Ngay cả cảnh giới của ta đây cả đời cũng đừng hòng đạt được!"

Trần Bá Tiên môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì. Đối với vị sư phụ này của mình, hắn vẫn cực kỳ tôn trọng. Đây là cường giả chân chính, đệ nhất nhân của trung cổ!

"Tên Phương Vân đó, ngươi chuẩn bị làm thế nào!" Vị trung cổ đệ nhất nhân này hỏi.

"Làm thế nào ư? Hắn đã đột phá Mệnh Hồn cảnh. Con thấy trên người hắn không ngờ còn có không gian pháp tắc của một cường giả Địa Hồn cảnh đỉnh phong, chỉ sợ là đột phá Truyền Kỳ cảnh cũng không lâu nữa đâu."

Trung Cổ đệ nhất nhân trợn mắt lên: "Cái gì, không gian pháp tắc ư? Sao lại như vậy được!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio