Càng vào sâu vực sâu bi thương càng có nhiều hiểm nguy, điểm này Phương Vân có thể cảm thấy nhờ sóng triều tịch năng lượng của vực.
Ở Thần châu Trung thổ, nếu không phải lý do bất đắc dĩ, căn bản không có ai đến nơi hung hiểm này, Phương Vân nếu không phải muốn tìm cha thì cũng chẳng đến đây làm gì.
Phương Vân tưởng ở đây ngoài mình không còn sinh vật nào nữa, nhưng giờ nhìn lại mới thấy không phải.
Dòng tiếng gào thét qua đi rất nhanh, Phương Vân yên tĩnh nhìn sang nơi mà có âm thanh phát ra, thế nhưng chẳng thể nhìn thấy gì.
“ Lần này vào vực phải cẩn thận, không chỉ bản thân vực này, mà còn có sinh vật khác ở đây, đi xem thế nào đã, xem sinh vật nào mà phát ra tiếng gào thét như vậy!” Phương Vân gia tăng tốc độ tiến lên phía trước.
Từng con sóng lớn không ngừng bị Phương Vân bỏ lại phía sau, Phương Vân dùng tâm niệm này, tốc độ quả nhiên tăng lên rõ rệt. Nhưng chân khí hao phí tương đối nhiều. Nếu không phải trước đó, trong phong bão hắc ám ở bờ vực, hắn đã tích trữ năng lượng, thì e là hắn đã không đi được đến đây rồi.
Đột nhiên, có tiếng nổ lạ, khi mà Phương Vân bước qua con sóng lớn này, thì một con sóng khác ấp đến mang theo âm thanh uông uông, một nhân ảnh mơ hồ xuất hiện.
Phương Vân còn chưa nhìn rõ thân hình đối phương, chỉ thấy nhân ảnh trong con sóng đó, lập tức hóa thành một cự thủ lớn như núi, vén lên một hỏa diệm phừng phừng, ụp xuống đầu Phương Vân.
“Ai?!”
Phương Vân lớn tiếng quát, tuy chuyện có bất ngờ, nhưng trước đó vì có tiếng gào thét nên sớm cảnh giác, nhanh chóng phản ứng lại được. Không nói đến hai lời, sử dụng Ngũ ngục cốt hoàng, không hề tránh né, lập tức đánh áp lại được chỉ bằng một quyền.
“Ầm, ầm!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên, Ngũ ngục cốt hoàng lùi lại, rơi vào trong mênh mông cuồn cuộn. Còn nhân hình mở ảo đối diện thì không hề động đậy.
“Người trẻ tuổi ngu xuẩn kia, hãy thận trọng, vô tri và hiếu kì là nhược điểm chí mạng của ngươi! Ta không biết sao người lại đến đây, nhưng gặp phải ta, hành trình của ngươi cũng kết thúc tại đây!”
Trong con sóng lớn đó, một người đàn ông cao hơn tám thước chợt đứng dậy, da hắn toàn vết đam kiếm chém, nhiều nơi sâu tới mức nhìn thấy cả xương, nhưng người đàn ông không hề để ý, dường như người bị thương không phải là hắn vậy.
Những vết thương này đều là Ngũ ngục cốt hoàng do Phương Vân hóa thân thành, hấp thu được sức mạnh phong bão hắc ám, một quyền của Phương Vân bằng với hàng vạn lưỡi đao cùng dấy lên.
Thế nhưng, ngay trước mắt Phương Vân, những vết thương của người này, bằng mắt thường cũng có thể thấy, tốc độ liền da thật đáng kinh ngạc, cơ thể hắn nhanh chóng trở lại bình thường như chưa từng bị thương.
“Ngươi là ai?” Phương Vân lạnh lùng nói, người này xuất hiện quá đột ngột, ẩn mình trong con sóng, thủ đoạn này Phương Vân cũng không làm được.
Phương Vân nhìn hắn, ấn tượng đầu tiên là tóc trắng dài phất phơ, và một thanh khoát kiếm màu đen trông cổ lỗ sĩ trên tay phải hắn.
Hai mặt của thanh kiếm, mỗi mặt có nạm hai viên tinh thạch đỏ cỡ lớn, hỏa diệm tán ra từ đó, che lên thân kiếm.
“Hày, ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, ta đến để lấy tính mạng ngươi!” Người đó cười nhạt, nhấc kiếm lên, hỏa diệm trên thân kiếm chợt bùng lên.
“Vậy sao? Ngươi tưởng rằng ta không làm gì được ngươi sao?” Phương Vân cũng cười nói, lúc nãy là do quá đột ngột, Phương Vân còn chưa vận hết sáu phần công lực của mình, vì vậy mới bị đánh lùi lại!
“Vực sâu bi thương được mệnh danh là tử địa. Nơi này, theo lí mà nói, bình thường sẽ chẳng có ai ra vào. Nếu ngươi không muốn nói, thì ta sẽ ép lấy thức hải của ngươi, xem ngươi là sinh vật gì, có lai lịch ra sao!?” Phương Vân chỉ tay lên, Thiên địa vạn hóa chung lập tức xuất hiện.
“Hừ, loại tép riu không biết sống chết, đúng là ngông cuồng!” Người đàn ông tóc trắng đó khua kiếm, hỏa quang xung thiên, sát khí hừng hực, hỏa diệm cuộn lên xông thẳng tới Phương Vân.
“Ầm ầm!” Đúng lúc này, trong hư vô, có một phong chi cự lang ập tới, áp hỏa quang xuống, nhưng người đàn ông đó lại không thèm nhìn, cứ thế chém tới. Phong chi cự lang cao hàng nghìn trượng, đủ để so sánh với hơn mười võ giả truyền kì cảnh giới bị một nhát kiếm xẻ ra thành trăm mảnh.
“Kiếm của người này thật cổ quái!” Mắt Phương Vân sáng lên, hắn và đối phương từng giao thủ một lần, sức mạnh của đối phương tuy lớn, nhưng chưa lớn đến mức có thể coi thường những phong chi cự lang kia. Cứ cho là võ giả mạnh hơn nữa, chính diện phá tan phong chi cự lang như vậy cũng bị hao tổn chân nguyên, cuối cùng thì chân khí hao hết và ngã xuống.
Bất kì võ giả có lí trí nào đều không làm theo cách này. Ở nơi nguy hiểm, hao phí chân khí vô ích là chuyện không nên!
Nhưng đối phương lại khác, Phương Vân cảm thấy, năng lượng đối phương phá tan cự lang hoàn toàn đến từ thanh kiếm kia, cũng tức là, tuy đã phá tan cự lang, nhưng năng lượng của bản thân đối phương lại không hề bị hao tổn.
“Cổ kiếm này, rơi vào tay người, đúng là thiên vật bạo tàn! Hay là đưa cho ta dùng đi!” Phương Vân lao bổ một quyền tới.
Quyền này vừa xuất ra, hư không vẹo vọ, sóng nước mở ra, một viên đại tinh thần lớn cao hàng trăm trượng chợt xuất hiện trong hư không, xung quanh tinh thần là vô số quang ảnh lập lòe, một thương long thoắt ẩn thoắt hiện.
Đệ tứ thức thanh long bàn tinh!” Phương Vân bước vào Phá mệnh tinh cảnh giới, có được sức mạnh của thương long trong Thanh long thất tú phương bắc, đã không cần hóa thành long hình mà vẫn thi triển được Thanh long bát thức rồi. Tức là trong hình thái bình thường, vẫn có thể phát huy hết uy lực của Thanh long bát thức.
“Hừ, trò trẻ con!” Người đàn ông tóc trắng cười nhạt, từ trong hỏa diệm, cũng không thấy tác thế ra sao, vẫn dùng thanh kiếm cổ quái đó chém tới.
Dù đường kiếm không đổi, nhưng kiếm ý trong đường kiếm này của đối phương lại hoàn toàn thay đổi, hỏa diệm huyết hồng bá liệt tỏa ra sát khí mạnh, băng giá và hắc ám, giống như một con mãnh thú đang đói khát vậy.
Thấy vậy Phương Vân thu Thanh long bàn tinh đang thi triển dở lại, khí tức vốn đã mạnh chợt mạnh hơn gấp bội: “Ta đã nói rồi, thanh kiếm này rơi vào tay người là thiên vật bạo tàn! Cho ta đi-Ngũ địch tinh tú quyền!”
“Ầm ầm!” Mấy chữ Ngũ địch tinh tú quyền vừa dứt thì khí tức của Phương Vân thay đổi, mạnh mẽ hơn, đầy bá khí, sau hắn, quang ảnh xuất hiện, hóa thành thân ảnh của Ngũ đế.
Không đợi đối phương nhìn rõ, bên tai chỉ nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm, xung quanh đen kịt, đến cả phong chi hải dương cũng im lặng.
“Không hay rồi!” Đối phương kêu lên, lập tức cảm thấy bị uy hiếp,, hắn đã hoàn toàn chìm trong hư không đen ngòm, không gian trên đầu toàn sao là sao, còn Phương Vân thì không biết đã biến mất đâu.
“Đây rốt cuộc là công pháp gì!?” Người đàn ông tóc trắng thất kinh, hắn cảm thấy khí tức đối phương dường như đã thay đổi hoàn toàn, giống như là biến thành một người khác vậy, bành trướng đến mức đáng sợ, hắn muốn tháo chạy nhưng đã muộn rồi.
Bốn hướng đông nam tây bắc có thân ảnh của bốn vị đại đế sừng sững xuất hiện, toát lên sự uy nghiêm. Ý chí mà họ đại diện cho khác nhau, bá đạo, vương đạo, nhu hòa, hoặc có thẻ là kịch liệt.
Hóa thân của bốn đại đế thượng cổ cùng ra tay, đúng lúc này, phía sau người đàn ông cótóc trắng xuất hiện một thân ảnh của một vị đại đế nữa.
Đó chính là đế Dự trong ngũ đế!
Sau khi đoạt được Đế Dự tuyệt học tử hậu duệ của đế Dự Tạ Đạo Uẩn, cuối cùng đã luyện thành hóa thân của đế Dự, lúc này hóa thân của Ngũ đế đã tề toàn.
Thượng cổ đế Vũ, dĩ lực xưng hùng, chiếm cứ bắc phương.
Thượng cổ đế Thuấn, dĩ bá đạo tôn, chiếm cứ đông phương.
Thượng cổ đế Nghiêu, dĩ vương đạo xưng, chiếm cứ tây phương.
Thượng cổ đế Thang, dĩ hỏa đức hiển, chiếm cứ nam phương.
Thượng cổ đế Dự, sáng lập Long đình trung tâm, khai lập triều đại đầu tiên, là đại đế thượng cổ đầu tiên, nằm ở trung tâm!
Nay Ngũ đế tề toàn, Ngũ đế tinh tú quyền cuối cùng đã có thể phát huy hết uy lực, năm sức mạnh khác nhau cùng ập xuống.
Không có bất kì biến số nào, Ngũ đế tinh tú quyền vừa xuất ra, cho là sức mạnh, ý chí hay cảnh giới đều hoàn toàn áp đảo kiếm thế củaNgười đàn ông tóc trắng kia.
“Aaaaaaaaaaa!” Một tiếng kêu thảm vang lên, thanh khoát kiếm đen bay ra, rơi vào tay Phương Vân, đồng thời, một thân ảnh khác lại bay đi như diều đứt dây!
Ngũ đế thượng cổ đã đạt đến một giới hạn cực đại của võ đạo. Ngoài Tam hoàng viễn cổ, đã không còn ai có thể vượt qua họ, những hậu bối thì nhiều nhất chỉ có thể ngang với họ, chứ không thể vượt qua.
Dù có là đại đế các hoang, nói cho đúng ra, nếu so với Ngũ đế thượng cổ thì vẫn còn kém chút, chưa hoàn toàn đạt tới cảnh giới của Ngũ đế thượng cổ.
Dù gì, sức mạnh mà Ngũ đế thượng cổ đại diện là sức mạnh cực chí, là đạo.
Còn đại đế các hoang đều có xuất thân khác nhau, họ đại diện cho những dị số, là bàng môn, là dị loại, đạo cấp đại đế, thì còn kém hẳn một cấp!