“ Oanh.”
Giống như tiếng nổ khi vũ trụ sơ khai, sinh vật hắc ám đáng sợ bị vô số đạo công kích tầng tầng đánh trúng, không gian trong Ai Hào Đại Thâm Uyên liên tiếp nổ mạnh. Chấn động kịch liệt quét ngang hư không khiến ngay cả Đao Thần Vệ Trường Thanh và Sát Liễu tông chủ Lý Phùng Đạo cũng không nhịn được phải lui về phía sau, tránh xa cỗ kình khí cuồng bạo này.
Tiếng nổ mạnh hồi lâu mới dừng, sau đó không có động tĩnh gì nữa, bóng đem yên tĩnh lại phủ xuống.
“ Quái vật kia…đã chết rồi sao?”
“ Vừa rồi sao nó lại ngẩn người như vậy? Sao đột nhiên nó có phản ứng này?”
“ Hẳn là có thể giết nó rồi. Đây chính là tập hợp công kích của tất cả chúng ta a. Cho dù là Hỗn Độn lão tổ ở chỗ này cũng không ngăn được a…”
“ Cẩn thận một chút, không thấy tin tức gì của nó, không được khinh thường.”
………..
Trong lòng mọi người cũng bất an không yên, tất cả công kích toàn bộ đều đánh trúng mục tiêu. Chỉ là mọi người vẫn như cũ không dám tin tưởng công kích liên hoàn khủng bố như vậy có thể hủy diệt sinh vật hắc ám này. Dù sao thời điểm sinh vật tà ác xuất hiện cũng gây ra động tĩnh cực kỳ đáng sơ. Lực lượng nó biểu hiện ra ngoài cũng đã đạt tới một trình độ bất khả tư nghị rồi.
Hơn nữa cẩn thận nhớ lại một chút, chuyện này còn có gì đó rất kỳ quái. Sinh vật tà ác kia lúc trước còn kiêu ngạo vô pháp vô thiên, sao đột nhiên lúc đó lại xuất hiện sơ hở lớn như vậy?
Phải biết rằng năng lực càng cao, phản ứng lại càng mẫn duệ. Như lúc nãy nó đột nhiên phân thần, xuất hiện sơ hở thật lớn, ngay cả mấy võ giả cấp Thiên tượng cũng khó phạm phải, huống chi là tà vật khủng bố không biết lai lịch này.
“ Người thanh niên này rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến quái vật kia kinh ngạc như vậy?
Có một số người nhớ đến phương hướng mà quái vật kia nhìn đến lúc trước, trong nhất thời không khỏi liếc mắt nhìn kỹ Phương Vân đang đứng cách đó không xa.
Hắn cùng với lúc trước đã có biến hóa khác thường, khí tức trên người lưu chuyển lộ ra một cỗ hương vị cổ quái, so ra thì lại tương tự với sinh vật hắc ám kia
“ Có lẽ là ảo giác.”
Người bất ngờ xẹt qua ý tưởng này trong đầu không khỏi lắc lắc đầu, phủ định ảo giác này.
Ở một nơi cách mọi người không xa, Phương Vân ngạo nghễ đứng, cũng nhìn chăm chú vào phương hướng sinh vật tà ác kia. Nơi đó hiện giờ không có gì khác thường, không có khí tức, tất cả đều bình thường, dường như nó đã khôi phi yên diệt vậy. Đối với ánh mắt kỳ quái của mọi người, hắn cũng coi như nhìn không thấy.
Cứ việc không rõ chuyện gì xảy ra nhưng có một điểm Phương vân tin tưởng, sinh vật tà ác kia sở dĩ xuất hiện sơ hở lớn như vậy quả thật là do hắn. Nhưng hắn cũng không biết nguyên do cuối cùng là vì sao.
Lúc này Phương Vân đang chìm đắm trong một loại cảm giác mới mẻ hưng phấn như tân sinh.
“ Thì ra loại năng lượng cắn nuốt khủng bố cường đại là phát ra từ dục vọng và bản năng của nó mà không phải là tính chất chân khí của nó.”
Trong lòng Phương Vân dâng lên một cảm giác thấu triệt. Trong trận chiến với năng lượng cắn nuốt kia, cuối cùng hắn lấy ý chí mạnh mẽ mà giành được thắng lợi.
Võ giả cường đại đối với vận mệnh của chính mình vô cùng chấp nhất. Chiến thắng cuối cùng của hắn chính là nhờ khát vọng với sinh mệnh của mình.
Hơn nữa trong lần xung đột đánh cuộc này, Phương Vân cũng đã rõ ràng chân tướng của năng lực cắn nuốt cường đại đến từ cơ thể sinh vật này, nó không có quan hệ gì đến chân khí mà đến từ bản chất của sinh vật tà ác kia, chính là sự tham lam và dục vọng chiếm hữu tất cả mọi thứ của nó.
Ý chí tự thân cùng với dục vọng mạnh mẽ đều rót vào chân khí mà hợp thành nhất thể, tuy hai mà một.
Đây cũng là nguyên nhân mà Thiên Địa Vạn Hóa Chung không thể đối phó với loại năng lượng kỳ dị này. Bởi vì chân chính đối kháng với nó cũng không phải là bản chất năng lượng, mà là dục vọng bản năng của nó.
Điểm này cho dù là pháp khí gì cũng không làm được. Trừ bỏ đi nhân tố này thì năng lượng trên người sinh vật tà ác kia cũng chính là năng lượng hắc ám đơn thuần. Tuy rằng đã viễn siêu mọi loại tà công, ma công trên Trung thổ thần châu nhưng cũng không có khác biệt quá lớn.
“ Sinh vật này vừa cường đại lại vừa kỳ quái. Ngay cả mấy người Vệ Trường Thanh cũng không nhận thức được, chỉ sợ là có liên quan tới thời viễn cổ. Hiện tại ở bên trong tiểu thế giới của Bắc Minh Viễn Cổ dưới đáy biển sâu có một Ma Thần viễn cổ đang ngủ say. Địa Hoàng Xích biến thành Thủy Ma Nguyên Thư không biết còn phong vấn thứ kinh khủng gì. Hiện tại Ai Hào Đại Thâm Uyên lại có sinh vật này, thật là khiến người ta bất an a…”
Trong lòng Phương Vân thay đổi suy nghĩ thật nhanh. Thời đại viễn cổ tuy rằng đã rất xa xôi nhưng những “ Di sản” nó lưu lại dường như chưa bị diệt sạch hoàn toàn.
Một nơi khác, Lý Phùng Đạo lại cau mày, nhìn một chỗ sâu trong hư không, trong lòng là một mảnh lo âu.
“ Nó…còn chưa có chết đi?”
Một kích này đã là tập hợp tất cả lực lượng của mọi người. Nếu như nó không chết thì thật khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Lý Phùng Đạo liếc mắt nhìn trung tâm Ai Hào Đại Thâm Uyên, nơi cửa ra vào thâm uyên. Nơi đó vẫn chỉ là một mảnh hắc ám, không có dấu hiệu xuất hiện thông đạo. Điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ bất an.
Hắn cũng có ý muốn đi xem xét một chút sinh vật tà ác kia còn sống hay chết, chỉ là trong lòng cũng rất do dự. Nếu nó đã chết thì còn hoàn hảo, nếu như không thì lỗ mãng xông vào chính là đi tìm tử lộ.
Dù sao, nó cũng không phải là một sinh vật bình thường.
Giờ khắc này nói thì lâu nhưng thời gian trôi qua mới chỉ trong phút chốc. Mọi người ở đây đều trầm mặc bất an, chờ đợi kết quả xuất hiện.
Bỗng dị biến nổi lên.
“ A a a…đau chết ta…”
Một tiếng gào thảm thiết đột nhiên vang lên từ sâu trong thâm uyên. Ngay sau đó một đoàn năng lượng bàng bạc từng chút một mở rộng ra. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều dâng lên một cảm giác cực độ nguy hiểm.
Cảm giác nguy hiểm trí mạng này cơ hồ làm cho da đầu tê dại, lông tơ dựng thẳng lên như muốn nổi điên.
“ Không tốt. Quái vật này còn chưa chết.”
Lý Phùng Đạo chấn động, mặc dù thời thượng cổ hắn đã trải qua nhiều tràng diện kinh khủng nhưng giờ khắc này tâm thần cũng hầu như thất thủ. Cơ hồ là cùng lúc, hắn quát lớn một tiếng, đem hết toàn lực chém một kiếm về phía trước.
Một bên, thượng cổ Đao Thần Vệ Trường Thanh cũng biến sắc. Tất cả mọi người đã hợp toàn lực mà tung ra một kích cũng không giết chết được sinh vật này, thực lực của nó đã cường đại vượt quá nhận thức rồi.
“ Hát.”
Trong tiếng thét lớn, Vệ Trường Thanh cũng phát ra một đạo đao khí phách thiên liệt nhật oanh kích về phía trước.
Biến hóa xảy ra bất ngờ nhưng dù sao mọi người cũng đã phòng bị. Giờ khắc này cho dù kinh hồn táng đảm nhưng cũng có không ít người làm ra được phản ứng.
Chỉ là cho dù như vậy thì cũng đã chậm.
“ Oanh long…”
Lực lượng bàng bạc, lấy khí thế như nghiền nát mọi chướng ngại bùng nổ ra. Giống như cự nhận khổng lồ hung hăng đánh thẳng vào trong phần động thượng cổ cự đầu. Chỉ nghe một tràng tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ mọi người đều bị một mảnh tà vân hung hăng đánh bay ra ngoài.
“ Không ai có thể thương tổn thân thể ta…Không thể…”
Trong thanh âm gào thét gần như đã phát cuồng, một đoàn huyết nhục vặn vẹo cực lớn từ trong tà vân bay ra. “ Bá” một tiếng đã xuất hiện bên cạnh đám người Xích My trên không. Từ trong đó thò ra một cái tà thủ cực lớn cùng với năng lượng hắc ám bàng bạc tựa như một thanh đại phủ khai thiên, lấy thế như lôi đình vạn quân đánh thẳng về hướng đám người Xích My.
Một quyền này chưa đánh tới, lực lượng cường đại đã đem hư không tứ phân ngũ liệt.
“ Không…”
Hai mắt Xích My trợn tròn, hắn muốn đào thoát nhưng lại không thể cử động dù chỉ một chút. Không gian hầu như đã bị phong tỏa. Một cỗ năng lượng hắc ám đáng sợ theo bốn phương tám hướng xuyên qua từng lỗ chân lông của hắn mà rót vào trong cơ thể, dường như tạo thành một sợi xích khóa chặt hắn.
“ Ầm ầm…”
Không có tiếng kêu thảm thiết, một quyền hạ xuống chỉ nghe một tiếng ầm vang, bao gồm cả Xích My ở bên trong, phần đông cường giả cấp Địa hồn đệ nhất trọng còn có thể may mắn sống sót, cường giả cấp Sơn hà trong nháy mắt đã bị giết chết, phi hôi yên diệt.
Cường giả cảnh giới Địa hồn có sinh mệnh lực cực kỳ cường hãn, không dễ dàng ngã xuống. Nhưng năng lượng của sinh vật này lại có đặc tính lớn nhất chính là thôn phệ cắn nuốt vạn vật, hoàn toàn khắc chế tất cả võ giả. Chỉ là một chiêu mà đám người Xích My lập tức mất mạng.
“ Còn có các người…chết hết đi.”
Đoàn huyết nhục vặn vẹo lại nhoáng lên một cái, cơ hồ như không có thời gian ngừng nghỉ, lập tức tiến đến bên cạnh một đám võ giả khác.
“ Đao Thần, cứu ta!”
Mộ Dung Diễn hoảng sợ mở to hai mắt, trước khi chết phát ra âm thanh cầu cứu cuối cùng.
“ Oanh long!”
Một tiếng nổ, hư không bạo liệt, Mộ Dung Diễn và vài tên cường giả Địa hồn xung quanh lập tức phi hôi yên diệt.
Chiêu thức đơn giản, lực lượng hủy diệt, đây đã không còn là một hồi tranh đấu mà là đơn phương giết chóc.
“ Mộ Dung!”
Hai mắt Vệ Trường Thanh đã đỏ bừng, huyết sát tăng vọt. Những người này đã theo hắn từ lâu, không ngờ lại bị toàn diệt.
Đám người Mộ Dung Diễn muốn sống thì ngàn vạn lần không nên ở trong nháy mắt quái vật kia phân thần mà quay lại phát động công kích, giờ phút này đã gặp phải độc thủ.
Nhưng mà mặc kệ Vệ Trường Thanh phẫn nộ như thế nào, giờ khắc này cũng không phải là lúc quay người dây dưa.
Mặt khác, đám người Ân Vô Ngân thấy một màn như vậy tâm ý đã sớm lạnh run, không nói một câu nào liền quay người bỏ chạy thục mạng.
“ Ông…”
Hồng quang chợt lóe, một đoàn hỏa cầu thật lớn từ trong hư vô bay ra điên cuồng bỏ chạy. Đế Thang nhất mạch Doanh Hoàng tại thời khắc này cũng bị thực lực cùng với sát ý đáng sợ của sinh vật kia làm kinh sợ, rốt cuộc không còn che dấu được thân hình mà thoát ra bỏ chạy.
“ Sao lại có loại chuyện này! Lần này thật không nên tới Ai Hào Đại Thâm Uyên a.”
Mí mắt Doanh Hoàng run run, kêu lên thất thanh.
Hung danh Ai Hào Đại Thâm Uyên đã sớm truyền lưu ra bên ngoài, ai ai cũng biết. Nhưng Doanh Hoàng thế nào cũng không nghĩ tới, nơi này lại xuất hiện sinh vật đáng sợ như thế. Ngay cả là hắn, hiện tại chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn.
Vốn Doanh Hoàng còn muốn chim sẻ bắt ve, hoàng tước ở sau, đến tranh thủ cướp giết. Nhưng không nghĩ tới lòng tham lại trở thanh căn nguyên cho tình huống hiện tại.
“ Tiềm tức nhạ hình” đối phó với người khác còn có tác dụng nhưng trước mặt sinh vật tà ác quỷ dị này thì không khác gì tự tìm tử lộ.
“ Phụ thân, chúng ta cũng mau chạy đi.”
Minh Vương thái tử cũng kinh hãi thất sắc. Thực lực của đầu sinh vật này đã vượt qua khỏi nhận thức của hắn. Trước đó hắn chưa từng nghĩ tới, lại có kẻ nào có thể đem một đám cường giả cấp Địa hồn đâm quàng đâm xiên, đánh cho họ hoảng sợ chạy như chó nhà có tang như vậy.
“ Không cần kinh hãi, việc này không quan hệ với chúng ta.”
Kỳ quái là lúc này Minh Hoàng đang đứng trong hư không vẫn không nhúc nhích, tựa hồ như không nhìn thấy cảnh tượng giết chóc máu tanh trước mắt. Trên mặt hắn vẫn là sự bình tĩnh lạnh lùng cơ hồ làm cho người ta nghĩ hắn đã sợ quá mà phát điên rồi.
Nếu không phải Minh Vương rất hiểu phụ thân hắn, có khi hắn đã không nhận ra vị phụ thân đang đứng bên cạnh này rồi.
“ Ông!”
Trong nháy mắt một đoàn ý thức khủng bố liền tập trung đến phụ tử hai người.
“ Phụ thân!”
Minh Vương thái tử kinh hãi, hoảng sợ thất sắc.