Di hoang biên giới xa xôi, mây đen cuồn cuộn, gió rít gào giận dữ, một điểu đội khoảng mười người đang tụ tập ở trong núi rừng rậm rạp, đều là những tinh binh tinh nhuệ của Đại Chu.
Hán tử cầm đầu một thân hầu phục, khuôn mặt cương nghị, trầm ổn. Trên mặt hắn là một vết sẹo thật dài kéo đến hai má toát ra một cỗ khí tức sát phạt đã được tẩy luyện trên chiến trường.
“ Hầu gia, Di Hoàng của Di Hoang phá quan, trong khoảng thời gian này lại thường xuyên luyện binh, chỉ sợ là như hổ rình mồi, mưu đồ Trung Nguyên chúng ta.”
Bên trong tiểu đội, một gã thân binh nói.
“ Đúng vậy, Di hoàng tuy rằng chưa biểu lộ ý đồ rõ ràng nhưng chỉ sợ mục tiêu là thẳng tiến Trung Nguyên. Phải sớm hồi báo cho triều đình.”
Một thân binh khác phụ họa nói, trên mặt không dấu được nét sầu lo.
Phương Lâm dừng cước bộ, đứng thẳng trong bụi cỏ rậm rạp cao quá ngực. Xuyên thấu qua những ngọn cỏ cao dài có thể trông thấy rõ sơn mạch xa xa, bình nguyên mênh mông cuồn cuộn. Ở cuối dải đất thấp thoáng từng ngọn kỳ mơ hồ toát ra khí tức sát phát xông thẳng lên tận trời.
Khoảng cách nơi này đến quân doanh rất xa, Phương Lâm mơ hồ mỗi ngày phải đến sơn mạch xa xôi này điều tra động tĩnh quân địch. Di Hoang và Đại Chu có biên cảnh giáp nhau rất dài, lượng tiểu đội trinh sát được phát ra ngoài điều tra động tĩnh cũng không ít.
Ba người phụ tử Phương gia lĩnh quân theo các phương cách bất đồng. Phương Vân lấy trí mưu làm đầu, bằng vào binh pháp bản thân và thao lược khiến cho thuộc hạ tin phục. Phương Dận lấy uy nghiêm, lấy nhân trị quân, cư xử với thuộc hạ một cách công bằng chính trực khiến cho mỗi người đều cam tâm hiệu lực. Mà Phương Lâm lại có cách điều binh khác, hắn trị binh lấy “ Thân”, lấy “ Nhân”, lấy “ Nghĩa”.
Trên chiến trường Phương Lâm sát phạt tuy rằng cực kỳ hung mãnh nhưng đối với bộ hạ lại nhân nghĩa phi thường, thân như tay chân. Mọi việc hắn đều tự tay làm, cùng với quân sĩ đồng ẩm, đồng thực, đồng nhạc, đồng tẩm, đồng chinh.
Bởi vì phong cách lãnh binh này mà thuộc hạ của hắn hung mãnh không sợ chết lại cực kỳ trung thành. Từ khi Phương Lâm có được chi quân đội đầu tiên thì thủ hạ của hắn luôn là đội quân đầu tiên phá vỡ chiến tuyến của kẻ địch.
Người bình thường nếu huấn luyện ra một đội quân như vậy, tuy rằng hung mãnh không sợ chết nhưng dựa theo loại tính cách này sợ rằng đã sớm tổn thất thảm trọng. Cho dù có nhiều thuộc hạ nhưng hầu như đã chết sạch trên chiến trường. Nhưng quân đội thuộc hạ của hắn lại vẫn duy trì được tỉ lệ thương vong cực thấp.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, tuy vẻ ngoài hắn tục tằn nhưng tâm tư lại rất tỉ mỉ. Binh pháp chiến trận của hắn hoàn toàn kế thừa từ Tứ Phương hầu Phương Dận. Trên phương diện này hắn hầu như cũng không thua kém Phương Vân là mấy. Cho dù là khi toàn lực công kích hắn cũng có thể ở trong chiến đấu mà biến ảo trận thế, đem tổn thất giảm xuống mức thấp nhất.
Quan trọng nhất là lúc tác chiến, Phương Lâm luôn làm gương cho các binh sĩ. Đánh trận đã nhiều năm, người bị thương nhiều nhất, nặng nhất trong quân không phải là bộ hạ của hắn là chính là bản thân hắn. Cũng bởi vì như thế, bộ hạ dưới trướng cực kỳ kính trọng hắn, cũng rất trung thành, tận tâm, chưa từng xuất hiện người nào làm phản.
“ Chuyện này ta sớm đã hồi báo triều đình. Chỉ là hiện nay đang thời buổi rối loạn, triều đình loạn trong giặc ngoài. Nếu là trước kia còn không e ngại lắm nhưng hiện tại lại không tiện đem quân chi viện. Nếu Di Hoang chưa xâm lấn thần châu một cách rõ ràng thì chỉ có thể mệnh lệnh cho các huynh đệ thủ vững cương vị, đợi biến hóa mới, không thể tự tiện hành động.”
Phương Lâm nhìn về phía mảnh đất xa xa kia, cau mày nói. Trong mắt hắn thỉnh thoảng hiện lên tia sầu lo. Di Hoang này vốn không phải là địa phương hắn đóng quân nhưng Phương Vân thông qua quan hệ với Anh Vũ hầu, đem hắn điều tới Di Hoang.
Quần hổ phệ long, thiên hạ đại biến. Nếu là bình thường thì phái một vương hầu tới biên cảnh Di Hoang trấn giữ cũng đủ rồi. Nhưng hiện tại ngoài trừ Phương Lâm ra ước chừng còn có chín vị vương hầu trấn giữ ở biên cảnh Di Hoang. Mà ở địa phương xa hơn một chút còn có một vị Quân Cơ Vũ Hầu lược trận, trấn giữ ở biên cảnh phía bắc.
Trọng binh trấn giữ nhiều như thế trong ngàn năm lịch sử của vương triều cũng chưa từng xuất hiện qua.
“ Đại nhân yên tâm, thuộc hạ rõ ràng. Các huynh đệ rất biết nặng nhẹ sẽ không làm hỏng việc.”
Thân binh đi theo cung kính nói.
“ Ân. Chốc lát nữa đem những việc này báo lại trong quân, để cho Hầu gia thủ duyệt. Làm xong những thứ này chúng ta liền phản hồi lại trong quân.”
Phương Lâm nói.
“ Vâng, đại nhân!”
Quan sát quân tình cũng không được thời gian bao lâu. Trên thực tế một đoạn sơn lĩnh này cũng không có binh lính của Di Hoang. Công việc trinh sát chủ yếu là ghi lại địa hình nơi này cùng với đánh dấu một vài điểm trọng yếu. Như vậy ngày sau có xảy ra chiến trận cũng có chỗ để sử dụng.
Nói cách khác thứ nhất là vì đại chiến ngày sau nếu có diễn ra ở nơi này thì có thể đưa ra nhiều phương án đóng quân rất trọng yếu. Thứ hai là thông qua việc ghi chép lại mỗi ngày mà quan sát được biến hóa nơi đây. Cho dù một ngọn cây cọng cỏ lay động cũng có thể biết được. Từ đó suy tính ra có hay không binh lính Di Hoang lẻn vào làm ra những hành động bất lợi.
Sau một nén hương, Phương Lâm dẫn cánh quân quan sát một chút rồi theo thói quen chuẩn bị rời đi.
“ Ông!”
Ngay lúc hắn vừa xoay người bước được một bước thì đột nhiên thiên địa dường như chuyển biến, cả tòa sơn mạch khổng lồ trở nên run rẩy. Ma khí cuồn cuộn che thiên tế địa trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sơn mạch.
“ Sang!”
Từng đạo ánh đao vụt ra từ trong bóng đêm. Sự việc xảy ra đột nhiên nhưng Phương Lâm cũng như bộ hạ của hắn vẫn duy trì được lực phản ứng mạnh mẽ đã được tôi luyện nhiều năm trong chiến đấu. Cơ hồ là cùng lúc phát sinh biến hóa, tất cả đều đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, từng đạo cương mang mãnh liệt phụt lên chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
“ Đi mau!”
Thiên không hôn ám, bóng đêm che phủ trời đất. Khuôn mặt Phương Lâm âm tình bất định. Khác với những thân binh, cơ hồ là vừa lúc phát sinh dị biến hắn lập tức cảm giác được nguy cơ cường đại mang tính hủy diệt. Trong nháy mắt sắc mặt hắn đại biến, phản ứng cực nhanh, hai tay phát ra một cỗ không gian lực bao phủ hơn mười thân bình. “ Phanh” một tiếng đã đem bọn họ tiến nhập vào hư không, muốn tránh xa nơi này.
“ Hừ! nực cười! Ở trước mặt ta còn muốn thoát đi sao?”
Một tiếng cười lạnh truyền xuống từ ma vân phía trên. Vài đạo hắc quang từ mây đen bao phủ trên bầu trời thẳng tắp hạ xuống. Chỉ thấy ở sâu trong hư không phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, huyết quang phụt ra, hơn mười thân ảnh mơ hồ một phân thành hai rơi xuống phía dưới.
Biến hóa xảy ra nhanh không tưởng nổi làm cho Phương Lâm ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, thể hiện ra thực lực cường đại của địch nhân.
Nhìn những thân binh trong nháy mắt đã bị chém giết, sắc mặt Phương Lâm lập tức trở nên xanh mét. Hai tay áo rộng thùng thỉnh phất lên, song quyền xiết chặt phát ra thanh âm ca ca. Trong mắt hắn chớp động hung quang như dã thú. Đổi lại là trước đây, bất luận kẻ nào giết thân binh của hắn đều phải trả giá đắt.
Nhưng lúc này hắn đành phải nhịn xuống. Lúc này khác với dĩ vãng, kẻ địch đến đây cường đại chưa từng có. Ngay cả bản thân hắn chỉ sợ cũng không có năng lực bảo vệ mình.
“ Người nào, đi ra cho ta!”
Ánh mắt Phương Lâm hung hăng nhìn phía trước, vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn run rẩy từng hồi biểu hiện sát ý và phẫn nộ của hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm.
“ Xem ra ngươi là huynh trưởng của Quan Quân hầu, ta sẽ ra như ngươi mong muốn.”
Thanh âm truyền tới cùng lúc với một đạo trường hồng kinh thiên hạ xuống từ ma vân. “ Oanh” một tiếng, một thân ảnh xuất hiện trên đỉnh núi trước mắt Phương Lâm. Người tới này tay áo dài phiêu phiêu, tóc màu đen nhánh hũy vũ theo từng cơn gió thổi tới.
Hắn cùng Phương Lâm giống nhau, đều có một vết sẹo dữ tợn kéo dài trên khuôn mặt. Chỉ là bộ dáng của hắn đáng sợ hơn nhiều. Thân hình Phương Lâm đã rất cao lớn nhưng vẫn thấp hơn hắn một cái đầu. Phương Lâm so sánh với hắn tựa như một con mèo rừng so với một con sư tử.
Chói mắt nhất là một thanh chiến kiếm màu xám trắng mà hắn cầm trong tay.
Thời điểm hắn hạ xuống sơn mạch, cả tòa sơn mạch đều ầm ầm chấn động như đang phải chịu gánh nặng rất lớn. Cho dù là thân hình, khí độ hay khí tức hung hãn, người này đều hoàn toàn hơn hẳn Phương Lâm. Hắn đứng ở nơi nào cũng làm cho người ta cảm giác gấp gáp thấy như cuồng phong mưa bão đập vào mặt.
Nhìn nam tử như hùng sư này, đồng tử Phương Lâm đột nhiên co rút lại, cực lực ổn định lại tâm tình, nói:
“ Ngươi là ai? Rốt cuộc là người phương nào? Bọn họ chẳng qua chỉ là những người vô danh tiểu tốt, chênh lệch so với ngươi không biết bao nhiêu mà kể. Mục tiêu của ngươi là ta, cần gì phải chém tận giết tuyệt đối với bọn họ.”
“ Ta?”
Người tới nhìn Phương Lâm, cười dài: “ Ha ha ha, ngươi không biết ta. Nhưng vị đệ đệ Quan Quân hầu kia nhất định biết ta. Ta chính là tông chủ thượng cổ Chiến Ma Tông.”
Thanh âm toát ra vẻ mạnh mẽ, khí phách. Cả tòa sơn mạch dưới tiếng cười của vị bá chủ thượng cổ ầm ầm chấn động. Người này đúng là người mà khi Phương Vân đánh sâu vào cảnh giới Mệnh Tinh thì đột nhiên xuất hiện muốn giết chết hắn, cuối cùng lại bị Phương Vân truy sát phải bỏ chạy, tông chủ Chiến Ma Tông.
“ Tiểu đệ!”
Trong lòng Phương Lâm hơi dao động, hắn cũng không ngờ được chuyện này lại liên lụy đến tiểu đệ Phương Vân.
“ Còn về các thân binh kia…hắc hắc, ngươi cũng nói chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi. Kẻ yếu ớt nhỏ bé hèn mọn muốn giết thì giết, cần gì phải có lý do. Không giết bọn chúng chẳng lẽ để bọn chúng đi mật báo sao? Đúng rồi, ngươi cũng không cần lãng phí thời gian triệu hồi vị tiểu đệ của ngươi, không gian nơi này đã bị ta hoàn toàn phong bế rồi. Hơn nữa toàn bộ tòa núi này cũng đã được ta chuyển qua một địa phương khác. Chu dù vị đệ đệ của ngươi có tìm tới cũng tuyệt đối không thể tìm ra ngươi.”
Tông chủ Chiến Ma Tông mặt không chút biểu tình, tựa như những người vừa bị hắn giết không phải là con người mà chỉ là vài con kiến nhỏ bé vậy.
Phương Lâm vẫn đứng yên bất động nhưng trong lòng không khỏi trầm xuống.
Đúng là Phương Vân có lưu trên người hắn ấn ký tinh thần, một khi hắn gặp nạn có thể lập tức tới ứng cứu.
Hắn quả thật có ý muốn triệu hồi Phương Vân tới đây nhưng không nghĩ tới đối phương chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
“ Mưu!’
Tông chủ Chiến Ma Tông hừ lạnh một tiếng, xuyên qua sườn dốc bước từng bước tới. Một đầu tóc dài theo gió vũ động. Hắn nhìn chằm chằm Phương Lâm, trong mắt hiện rõ sự châm chọc:
“ Tất nhiên một khi đã động thủ, ta sao lại không tìm hiểu cho kỹ càng. Đối với những tông chủ thượng cổ chúng ta mà nói, còn có thủ đoạn gì mà chúng ta không biết. Ngươi cũng không cần có ý đồ chạy trốn, ở trước mặt ta không có tác dụng gì đâu. Nhưng ngươi cũng nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Võ giả chỉ đạt tới cấp Thiên Trùng như ngươi, ở thời đại thượng cổ nhiều không kể xiết. Nếu như là trước đây ngươi ngay cả tư cách cho ta xuất thủ cũng không có.”
Tông chủ Chiến Ma Tông vô cùng hứng thú chế giễu Phương Lâm. Có lẽ là bởi vì lần trước phải chịu nhục nhã trước Phương Vân mà Phương Lâm lại có cùng huyết mạch với Phương Vân nên hắn cũng không muốn một kích giết chết Phương Lâm. Ngược lại, hắn có tâm tình như mèo vờn chuột, muốn tận tình đùa bỡn con mồi trước khi giết chết.
“ Vì cái gì?”
Phương Lâm hít sâu một hơi, cực lực bình phục lại sát ý trong lòng, chỉ nói một câu.
“ A!”
Tông chủ Chiến Ma Tông cười khẽ, đột nhiên dừng cước bộ nói:
“ Việc này không nên hỏi ta, ngươi nên hỏi vị đệ đệ hành sự lỗ mãng kia. Hơn nữa…hừ, hôm nay ta còn không phải là chính chủ, chính chủ là một người khác kia.”
Tông chủ Chiến Ma Tông nói xong, đột nhiên cung kinh nghiêng người đứng sang một bên.
“ Oanh long!”
Ngay khi hắn lui qua một bên, sơn mạch dưới chân Phương Lâm đột nhiên rung động như ở dưới bước chân của một cự nhân. “ Oanh long” một tiếng, sau lưng tông chủ Chiến Ma Tông, ma khí vô tận hội tụ hóa thành một đầu bóng đen Ma thần khổng lồ.
Đầu Ma thần này không phải là thân thể mà là hắc ám vô hình. Duy chỉ ở nơi trung tâm lại là một bộ hài cốt khổng lồ. Một cỗ khí tức như tới từ hồng hoang, hơi thở cuồng dã, thô bạo quét ngang thiên địa. Đừng nói đứng trước Ma thần hiện giờ chỉ là Phương Lâm, cho dù một số cường giả từ thời viễn cổ đối diện với hắn cũng cảm thấy tâm tàn khí lạnh.
“ Ngươi chính là Phương Lâm?”
Dưới thân ma ảnh là một thân ảnh cao gầy mặc hắc bào rộng thùng thình, hai mắt hắn đột nhiên mở ra, hàn quang sắc bén giống như thần binh lợi kiếm xé rách hư không trực chỉ Phương Lâm.
Hắn xuất hiện không hề có dấu hiệu, ngay cả Phương Lâm cũng không hề phát hiện. Thời điểm hắn xuất hiện tản ra khí tức phiêu phiêu bất định như có như không, giống như một mảnh hải dương màu đen phía sau kết hợp thành một chỗ.
Nếu nói tông chủ Chiến Ma Tông là một tòa núi cao hùng vĩ thì người này như đại địa nâng đỡ vô số tòa núi cao.
“ Cường giả cảnh giới Địa Hồn!”
Trái tim Phương Lâm run rẩy một trân. Nếu ở trong tay tông chủ Chiến Ma Tông còn có một chút hy vọng đào thoát thì ở trong tay một cự đầu cấp Địa Hồn, hắn căn bản không có một chút hy vọng nào.
Không có thời gian cho Phương Lâm phản ứng, Cổ Ma tông chủ lập tức hỏi một câu như để khẳng định lại:
“ Chính là đệ đệ ngươi giết Phệ Ma tông chủ?”
Ánh mắt âm lãnh như độc xà xuyên qua tầng tầng hư không dừng trên người Phương Lâm. Trong nháy mắt Phương Lâm cảm thấy một áp lực trầm trọng đè nặng lên ngươi, như có vô số ngọn núi lớn đè lên hắn, muốn áp bách hắn thành thịt nát.
Nhưng mà Phương Lâm lại hoàn toàn không để ý đến tình cảnh nơi này, một câu nói của Cổ Ma tông chủ như một quả bom nổ mạnh trong lòng hắn.
“ Tiểu đệ…lại có thể giết chết một gã tông chủ thượng cổ?”
Phương Lâm cơ hồ không thể tin vào những gì vừa nghe được. Tuy rằng hắn luôn ở trong quân đội, rất ít chọc tới người trong tông phái nhưng đối với tình huống hiện tại trong giới tông phái hắn cũng có hiểu biết ít nhiều. Dù sao thiên hạ hạo kiếp biến hóa chính là trong tay những tông phái kiệt xuất này.
Phương Lâm cũng từng nghe tiểu đệ Phương Vân của hắn nhắc tới qua. Thời thượng cổ được xưng là bách ma chi tổ chính là “ Hỗn Độn Lão Tổ”. Hắn chính là một tồn tại đã tiếp cận với cường giả đỉnh cấp kiếm tông tông chủ, là thái sơn bắc đẩu của ma đạo. Dưới trướng của hắn có tụ tập một lượng lớn ma đầu, trong đó nổi tiếng nhất là Cổ Ma tông chủ, Phệ Ma tông chủ và Huyết Ma tông chủ.
Trong đó Phệ Ma tông chủ vào thời điểm Phương Vân đánh sâu vào cảnh giới Mệnh Tinh đã xuất thủ đối phó. Hắn rất hiểu tính cách đệ đệ Phương Vân của mình, chính là có ân báo ân, có cừu báo cừu.
Phệ Ma tông chủ lại đánh chủ ý với Phương Vân vào thời điểm trọng yếu hắn đánh sâu vào cảnh giới Mệnh Tinh. Như vậy lấy tính cách đệ đệ tất nhiên muốn báo thù.
Nhưng chính là cường giả cấp Địa Hồn a…Cường giả có thần thông cảnh giới đệ tứ trọng. Cho dù Phương Vân đột phá đến cảnh giới Mệnh Tinh, hắn cũng tuyệt đối không thể tin tưởng chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đệ đệ lại có thể có năng lực đánh chết một cường giả cấp Địa Hồn.
Phản ứng đầu tiên của Phương Lâm chính là “ Không có khả năng”. Loại chuyện này quá mức kinh người, quả thực quá nghịch thiên. Đặc biệt đối phương lại là tông chủ tông phái thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy.
Phương Lâm tuy rằng đối với đệ đệ phi thường tín nhiệm, cũng tin tưởng hắn có đủ năng lực nhưng cũng không mù quáng. Nam nhân Phương gia tuy rằng nhiệt huyết sôi trào nhưng cũng không thiếu lý chí.
Nhưng sự thật hiện ra trước mắt, Phương Lâm cũng phải tin tưởng. Lấy thân phận là một thượng cổ cự đầu, không có khả năng vì một võ giả còn chưa đạt tới cảnh giới Mênh Tinh mà gây ra động tĩnh như thế.
Lấy thân phận những người này căn bản giết người không cần lý do. Hoàn toàn không cần phải nói dối. Ít nhất có thể xác định một chuyện đó là Phệ Ma tông chủ đã chết.
“ Không có khả năng. Lấy năng lực đệ đệ ta căn bản không đánh chết được võ giả cấp Địa Hồn.”
Lúc này Phương Lâm đã có chút tin tưởng nhưng vẫn buột miệng thốt lên.
“ Hừ! Còn dám mạnh miệng sao? Tin tức này là từ tông chủ Minh Tông truyền ra. Minh Tông cùng Đế Ma Tông chính là liên minh lâu dài, hai nhà quan hệ cực kỳ thân thiết. Lấy thân phận của tông chủ Minh Tông, tin tức truyền ra tuyệt đối không thể là giả.”
Cổ Ma tông chủ trầm giọng nói.
“ Hừ! Làm sao ngươi biết được không phải tông chủ Minh Tông giết.”
Phương Lâm cười lạnh một tiếng, tùy ý trả lời một cách mỉa mai, lại trong lúc vô ý mà nói ra chân tướng.
“ Hừ! Các ngươi chẳng qua chỉ là những võ giả như con kiến, làm sao biết được tôn nghiêm của cường giả. Lấy thân phận của tông chủ Minh Tông sao có khả năng làm ra loại chuyện này. Hơn nữa nói dối chuyện này đối với hắn cũng có gì tốt?”
Cổ Ma tông chủ lộ ra sát khi. Hắn lại không biết, lấy thân phận tông chủ Minh Tông quả thật không cần phải xuống tay với Phương Vân. Chân chính xuống tay là Minh Vương thái tử. Có khi sự đố kỵ so với cừu hận càng có thể biến hóa tâm can của một con người.
Đến lúc này đã không còn gì để nói nữa rồi, hoàn toàn không còn đường sống. Một cường giả Truyền Kỳ, phía sau lại có thêm một cường giả cấp Địa Hồn, quả thực có thể nói là giết gà dùng dao mổ trâu.
Phương Lâm biết, lần này e là không có con đường thoát thân nữa rồi.
Con đường võ đạo, thường thường là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Có đôi khi tự thân ngươi không đụng đến ai nhưng bởi vì bản thân tỏa ra hào quang quá mức chói mắt cũng sẽ tự nhiên đưa tới những ác ý chỉ vì sự đố kỵ. Khi Phương Vân đánh sâu vào cảnh giới Mệnh Tinh lại đưa tới nhiều kẻ địch như vậy chính là vì đạo lý này.
Tình huống hôm này có thể nói là dư âm đến lúc này mới xuất hiện từ lúc Phương Vân đánh sâu vào cảnh giới Mệnh Tinh.
Đối với “ mầm tai vạ” Phương Vân, Phương Lâm cũng không có gì oán hận. Là thân huynh đệ chí tình, mặc kệ là phúc hay họa cũng phải cùng nhau gánh vác. Lúc trước Phương Vân gặp phải Anh Vũ hầu, hơn nữa còn dây dưa không ngớt chính là vì quan hệ đến hắn. Mà lúc này đến phiên hắn có thể vì tiểu đệ mà đối kháng lại.
Ân oán cừu sát của giới tông phái sớm hay muộn cũng liên lụy đến người nhà. Phương Vân tuy rằng cực lực dự phòng nhưng cũng không tránh khỏi. Đối với một ngày này hắn cũng đã sớm dự đoán trước nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
“ Các ngươi muốn gì?”
Phương Lâm ngẩng đầu lên nhìn hai người hỏi. Thần thái hắn lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
“ Hừ!”
Cổ Ma tông chủ hừ lạnh một tiếng, trong lời nói tràn ngập sát ý, huyết tinh:
“ Trên người đệ đệ ngươi có một kiện pháp khí có thể ẩn dấu khí tức. Chúng ta không tìm thấy được hắn nên chỉ có thể tới tìm ngươi. Không ai có thể giết người của liên minh ma đạo ta mà không phải trả giá. Ta đã thật lâu không có hạ thấp thân phận giải thích với một vãn bối như ngươi. Chỉ có ngươi là người đầu tiên được hưởng đãi ngộ này.”
Cổ Ma tông chủ dừng lại một chút, lấy ánh mắt như nhìn người đã chết nhìn Phương Lâm.
“ Yên tâm. Ngươi có rất nhiều nghi hoặc, mấy vấn đề này có thể đi hỏi đệ đệ ngươi. Ta sẽ tự mình đưa ngươi đi gặp hắn. Ngươi là người đầu tiên đi gặp hắn.”
Thanh âm vừa dứt, sắc mặt Cổ Ma tông chủ chợt trở nên vô cùng dữ tợn, khủng bố, tràn ngập huyết tinh. Tay phải nâng lên, hư không vặn vẹo, quy tắc vô hình chợt hóa thành một thanh cự nhận màu trắng chém thẳng vào đầu Phương Lâm.
“ Ngươi là huynh đệ của Phương Vân, trước cứ dùng đầu ngươi huyết tế Phệ Ma tông chủ đi.”
Bên trong hư không, Phương Vân đang từ Ai Hào Đại Thâm Uyên phản hồi trở lại trung thổ thần châu. Ngay khoảng khắc sắp tiến vào trung thổ thần châu, chân khí thể nội hắn bỗng nhiên không khống chế được khiến hắn ngã lộn nhào từ không trung xuống dưới, trong lồng ngực trào dâng lên huyết khí, bên trong đầu trở thành một mảnh hỗn loạn.
Trong lòng trống rỗng, tựa như sắp mất đi cái gì đó.
“ Không tốt, có người đối phó với thân nhân ta.”
Trong nháy mắt sắc mặt Phương Vân đại biến. Đối với loại biến hóa này hắn rất quen thuộc. Lúc trước phụ thân gặp nạn hắn đã trải qua một lần nhưng may mắn là phụ thân hắn vẫn còn sống. Lúc này đây cảm giác đó còn mãnh liệt hơn nhiều. Nói cách khác hung hiểm lần này hơn xa so với lần trước phụ thân hắn gặp phải.
“ Ông!”
Phương Vân nhắm hai mắt lại, rất nhanh sau đó hắn liền mở mắt ra, kinh hô lên một tiếng:
“ Đại ca!”
Tinh thần ấn ký Phương Vân hạ trên những người khác cũng chỉ bình thường, chỉ có trên người đại ca hắn là như có như không.
Loại biến hóa này rất nhỏ, nếu không có tâm cảm ứng căn bản không phát hiện được. Vừa rồi nếu không phải nhất thời khí huyết sôi trào, Phương Vân căn bản là không thể phát hiện được.
Thủ pháp đối phương phi thường chu đáo, trước đó sử dụng bí thuật cách ly khí tức của hai người mà không trực tiếp động thủ. Nếu không phải Phương Vân vừa đạt tới cảnh giới Truyền Kỳ chỉ sợ ngay cả điểm biến hóa nhỏ này cũng không phát hiện được.
“ Mặc kệ là ai, nếu dám đụng đến đại ca ta, ta thề sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn.”
Trong nháy mắt cả người Phương Vân trở nên băng lãnh, trong mắt là một mảnh huyết quang, thần thái trở nên vô cùng dữ tợn.
Long có nghịch lân, xúc chi tất nộ.
Giờ khắc này Phương Vân giống như bị động tới nghịch lân, bộc phát ra sát khí vô cùng vô tận, thú tính hung mãnh đáng sợ tản ra xung quanh.
“ Sát!”
Sát khí đáng sợ hóa thành cột sáng kinh thiên động địa xông thẳng lên trời. Trong phạm vi ngàn dặm, không gian như bị cỗ sát khí bàng bạc trực tiếp phá toái.
Hào quang chợt lóe, thân hình hắn liền biến mất vô ảnh vô tung, hướng về địa phương có cảm ứng cuối cùng với Phương Lâm mà lao đi.