Lửa giận trong mắt của Thân Quốc Cữu thoáng trở nên hoà hoãn hơn một chút hắn đã nghe thấy sự nản lòng thoái chí ở trong lời nói của Thiệu Cảnh Văn, hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện này không thể trách Thiệu Cảnh Văn được tối hôm qua hắn vừa trở về chuyện này là do em vợ của hắn một tay điều khiển quan trọng hơn là Thiệu Cảnh Văn không chỉ huy Thân Quốc Cữu biết rõ.
Thiệu Cảnh Văn là một tâm phúc vô cùng đắc lực hắn cũng không muốn vì chuyện này mà khiến cho tâm tình thủ hạ nguội lạnh, Thân Quốc Cữu thở dài một hơi:
- Chuyện này trong lòng ta hiểu rõ, đúng là không thể trách ngươi là ta tức giận tới váng đầu ngươi đứng lên đi.
Thân Quốc Cữu tự trách khiến cho khóe mũi của Thiệu Cảnh Văn cảm thấy cay cay hắn cảm động đến mức suýt rơi nước mắt rồi.
- Đa tạ quốc cữu.
Hắn lấy khăn tay che lại vết thương.
- Bao tướng quân là phó tướng của ty chức ty chức đúng là có trách nhiệm.
Thân Quốc Cữu khoát tay ôn hòa mà cười nói:
- Ngươi có trách nhiệm hay không trong lòng ta và ngươi đều hiểu, chuyện này ngươi đừng nói tới nữa ra ngoài hơn một tháng ta biết ngươi cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi vài ngày sau đó đi cùng thê nhi.
Thiệu Cảnh Văn là tướng quân Tú Y vệ hắn bình thường còn có rất nhiều sự vụ Thân Quốc Cữu lại khiến cho hắn cảm động vô cùng, hắn yên lặng gật đầu:
- Vậy thì ty chức đi.
Thân Quốc Cữu vỗ vai của hắn cười cười nói:
- Đi đi nhà của ngươi cũng quá cũ rồi để ta đổi cho căn nhà khác.
- Ân của quốc cữu ty chức khắc sâu trong lòng.
Thiệu Cảnh Văn thi lễ thật sâu sau đó quay người rời đi.
Thân Quốc Cữu ngồi trên ghế trong lòng vẫn y nguyên căm tức, Trương Sùng Tuấn là cái đinh trong mắt hắn để cho hắn đứng ngồi không yên, mà hai mươi vạn quân tinh nhuệ ở Hà Lũng khiến cho hắn thèm thuồng vô cùng, nếu như hắn có thể giữ chi quân đội này thì Sở vương đoạt quyền nắm chắc sẽ hơn bảy phần.
Hắn thở dài một hơi, cũng không biết tình huống bên kia của Thân hoàng hậu thế nào rồi.
- Quốc cữu gia Bao tướng quân tới rồi.
Ở bên ngoài cửa truyền tới thanh âm của thị vệ.
Bao tướng quân là Bao Hồng Vũ, là em vợ của Thân Quốc Cữu hắn là thủ hạ của Thiệu Cảnh Văn nhưng từ trước bây giờ quyền đều vượt cả Thiệu Cảnh Văn, một mình báo cáo trực tiếp với Thân Quốc Cữu, giống như là một cái đinh Thân Quốc Cữu sắp đặt trong Tú Y vệ.
- Cho hắn tới dây.
Thân Quốc Cữu cất tiếng nói.
Một lát sau Bao Hồng Vũ tiến tới, hắn là người mà Vô Tấn buổi sáng nhìn thấy, Bao Hồng Vũ năm nay ước chừng ba mươi tuổi là võ sĩ tam cấp vốn hắn ở quê nhà An Dương quận mở một tiêu cục bởi vì bắn nỏ tinh chuẩn mà muội muội của hắn lại được Thân Quốc Cữu vui vẻ nạp làm thiếp sau đó lại sinh hạ cho Thân Quốc Cữu một đứa con khiến cho hắn vui mừng vô cùng, thăng cho bao thị làm một trong ba thê tử của mình.
Bao Hồng Vũ cũng bởi vì muội muội phú quý mà thăng thiên, ba tháng trước gai nhập Tú Y vệ, trực tiếp được bổ nhiệm làm tứ phẩm đô úy chấp chưởng tam phủ Tú Y vệ, dưới trước có tên đề kỵ Tú Y vệ.
Tuy Bao Hồng Vụ làm việc rất mập mờ nhưng lại cẩn trọng, đối với Thân Quốc Cữu cũng rất trung thành, Thân Quốc Cữu vẫn tín nhiệm hắn hơn cả Thiệu Cảnh Văn, nguyên nhân rất đơn giản, Bao Hồng Vũ không phải là người làm được đại sự, lúc thái tử cướp được chức vụ thứ sử Đông Hải quân, Bao Hồng Vũ chuẩn bị ám sát Tô Hàn Trinh, may mà Thiệu Cảnh Văn đã kịp thời báo cho Thân Quốc Cữu.
Thân Quốc Cữu mắng cho Bao Hồng Vũ một trận, đây không phải là quy tắc của Thân Quốc Cữu ở trên triều đình, ám sát quan viên sẽ trả một cái giá rất lớn, hắn ám sát Tô Hàn Trinh thái tử cũng sẽ biết mà ám sát Thân Uyên hơn nữa cho dù giết Tô Hàn Trinh thì chức thứ sử Đông Hải quận vẫn là của thái tử, mà khi sự tình điều tra ra bản thân hắn nhẹ thì bị liên quan xuống chức, nặng thì bị mất chức, vì một tên thứ sử mà trả giá lớn như vậy, cái được không bù được cái mất. Đương nhiên nếu Bao Hồng Vũ ám sát thái tử Thân Quốc Cữu sẽ nguyện ý nhưng Bao Hồng Vũ đúng là không có bổn sự này.
Điều khiến cho Thân Quốc Cữu bất mãn chính là Bao Hồng Vũ đám tự tinệ hành động, cộng thêm lần này đoạt hổ phù thất thủ khiến cho trong lòng Thân Quốc Cữu đối với em vợ này càng thêm căm tức.
Bao Hồng Vũ đi vào trong thư phòng của Thân Quốc Cữu, nhìn thoáng qua hổ phù dưới mặt đất, trong lòng hắn hơi run rẩy, vội vàng quỳ xuống một tiếng cũng không dám thốt ra.
- Hừ.
Thân Quốc Cữu hừ một tiếng:
- Ngươi cũng biết ngươi làm hư mất đại sự của ta sao?
- Ty chức biết tội.
- Biết tội?
Thân Quốc Cữu vỗ bàn nổi giận nói:
- Ngươi cho rằng một câu biết tội của ngươi có thể xong sao, chim bắt trong tay rồi mà còn để nó bay mất, ngươi còn nói ngươi có bản lãnh gì?
Bao Hồng Vũ sợ tới mức toàn thân phát run hắn không dám có bất kỳ giải thích nào, Thân Quốc Cữu trừng mắt nhìn hắn nửa ngày sau đó mới nhịn một hơi:
- Ngươi nói đi ngươi làm thế nào mà lại hỏng việc?
- Bẩm cữu gia, vốn lúc đó hắn bảo hắn hối hận cho nên đem hổ phù giả cho chúng ta sau đó quát to lên nói mình thật có lỗi với Trương đại soái rồi bỏ chạy, chúng ta ba mươi mấy người vây quanh hắn nhưng hắn võ nghệ rất cao chém giết mở một con đường máu cuối cùng sau lưng trúng một mũi tên của ty chức, chúng ty chức kiểm tra trên người của hắn thấy không có hổ phù thực ty chức đoán rằng hắn không mang hổ phù thực trên người.
Thân Quốc Cữu cay độc bực nào hắn phát hiện ra ánh mắt của Bao Hồng Vũ láo liên hiển nhiên còn lừa gạt mình điều gì đó, Thân Quốc Cữu trong lòng thầm cười lạnh từ từ đi tới bỗng nhiên rút trường kiếm trên tường ra:
- Khốn kiếp đến bây giờ ngươi còn giấu diếm ta ta không giết ngươi không được.
Bao Hoàng Vũ sợ tới mức ngã nhào hắn dập đầu như băm tỏi:
- Ty chức không dám giấu không dám giấu.
- Nói cho ta.
Thân Quốc Cữu chỉ kiếm lên đầu của hắn hung hăng nói:
- Ngươi còn có nửa điểm giấu diếm hôm nay ta sẽ chém đầu ngươi.
Bao Hồng Vũ không dám giấu diếm nữa hắn khóc lóc một hồi riồ nói:
- Thân binh của chúng ty chức phát hiện bên cạnh thi thể kia có dấu vó ngựa, liền đuổi theo vào một mảng rừng tùng nhưng không dám tiến vào.
Thân Quốc Cữu từ từ bớt tức giận nhìn chằm chằm Bao Hồng Vũ:
- Ý của ngươi là có người cầm hổ phù thật đi rồi phải không?
- Ty chức không dám khẳng định nhưng nhất định có người đoạt trước chúng ta rồi, ty chức về sau tìm được một tiều phu hắn nói có một nam tử trẻ tuổi không lâu đã hỏi đường sau đó đi vào con đường đó.